Đọc truyện Vân Long Phá Nguyệt – Chương 44: Người khách ngoài ý muốn
Cùng lúc đó , trên đường đá cuội , có một gã nam tử trung niên bước
đi dồn dập , phía sau lướt qua một trận gió thổi bay vạt áo nam tử ,
không ngừng lay động
Đi thẳng tới một tòa tiểu viện hoang vắng , hắn mới dừng cước bộ lại , đánh giá cảnh tượng trước mắt , cửa gỗ có chút tàn phá , bài biển thiếu một góc, ba chữ Bí phương viên rơi vào tầm mắt hắn, miệng bất giác hơi
hơi hạ xuống , hừ nhẹ một tiếng , chán ghét vươn tay đập cửa
Thanh âm ba ba làm đám chim nhỏ trong vườn giật mình
“Ai a?” Tử Y quay đầu nhìn ra ngoài một chút , thập
phần không tình nguyện buông trang giấy của Vân Tâm Nhược xuống, chữ
tiểu thư mới tập viết xong nàng còn chưa xem đâu! Thật là chán ghét
Mà tiếng đập cửa càng lúc càng lớn , chết tiệt , muốn đập nát cửa của nàng sao! Nhấc váy , đôi giày nhỏ chạy nhanh ra . Vừa chạy vừa kêu “Đừng gõ , đừng gõ , cửa của ta muốn rớt luôn rồi” Nàng thực sự sợ người nọ dùng thêm chút lực nữa thì cửa sẽ sụp thật mất
Vân Tâm Nhược dọn dẹp tốt mọi thứ trên bàn , sau đó bưng ấm trà lên
tự rót cho mình một ly , vừa đặt tới bên miệng , liền thấy Tử Y tiến vào , sắc mặt có chút tái nhợt , ánh mắt cũng có sợ hãi. Nàng……..sợ hãi cái gì? Vân Tâm Nhược khó hiểu
Không biết nha đầu kia gặp yêu ma quỷ quái gì nữa
“Tiểu thư….” Tử Y chậm chạp lại gần Vân Tâm Nhược , ánh mắt cũng không ngừng hướng ra ngoài cửa phòng . Thì thầm nói nhỏ với nàng “Phương tổng quản đến đây”
Phương tổng quản giương mắt nhìn thoáng qua nữ tử ngũ quan thanh tú
trước mặt , xác định xem nàng có phải người mình muốn tìm hay không ,
lại vô tình nhìn thoáng qua Tử Y , một chút sát khí rất nhanh hiện lên
Tử Y co rúm lại một chút , lần này nàng chết chắc rồi , vừa rồi khi
mở cửa nàng đối với tổng quản vô lễ , hạ nhân Vân phủ ai mà không biết
thà đắc tội lão gia , chớ nên đắc tội tổng quản . Phương tổng quản này , tâm tình ngoan độc , trừng trị hạ nhân không lưu nửa điểm tình cảm nào . Nhớ tới thủ đoạn của hắn , Tử Y bị dọa tới nỗi lòng bàn tay lạnh như
băng , bỗng nhiên một dòng nước ấm áp đặt lên tay nàng , vuốt ve nỗi bất an của nàng , một đôi tay trắng nõn nhỏ bé gắt gao cầm chặt tay nàng “Tiểu thư…..” Tiểu thư mắt đỏ hồng lên , cảm kích nhìn về phía Vân Tâm Nhược . Đây là tiểu thư nhà nàng , tuy rằng rất ít nói chuyện , nhưng lại luôn xuất
hiện ở thời điểm người ta cần nhất , sao nàng có thể không cảm động cho
được
Vân Tâm Nhược không nói gì an ủi với nha hoàn bên người , ánh mắt một khắc cũng không ngừng nhìn chằm chằm Phương tổng quản
“Bí phương viên đại môn (cửa lớn)không rắn chắc , Phương tổng quản có ý định muốn đổi một cái khác?” thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh từ miệng Vân Tâm Nhược truyền
ra , tuy rằng nhỏ nhẹ , nhưng lại hướng thẳng về hướng Phương tổng quản
Gặp nguy không loạn , trấn định tự nhiên , Phương tổng quản lần đầu
tiên thực sự đánh giá nữ tử trước mặt, ánh mắt như lần đầu tiên thấy
nàng , dung mạo ưa nhìn , nhưng so với Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương liền thấy nàng không bằng , nhưng là ngoài ý muốn trên người nàng lại
có một cỗ khí chất cao quý, sóng mắt trong suốt , giống như bình thản
không vướng bận gì , nhìn kĩ lại làm cho người khác có cảm giác không
thể bình tĩnh . Một cảm giác vô hình làm cho người ta áp lực bức người
Thu lại ánh mắt , hắn nhớ tới mục đích hôm nay tới đây , cung kính
hướng Vân Tâm Nhược hành lễ , cung kính bên ngoài chứ trong lòng không
hề có. Trực tiếp nhập vào vấn đề chính “Tam tiểu thư , lão gia thỉnh (mời) tiểu thư ra đại sảnh”