Đọc truyện Vân Long Phá Nguyệt – Chương 371: Trách cứ
Bởi vì,hắn cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc như có thể xuyên thấu
linh hồn đang nhìn về phía này,hắn khẩn trương quay đầu,nhì đến ánh mắt
thanh tú kia,hắn đột nhiên biến sắc…
Tiểu Nhược,Hắn làm sao có thể quên Tiểu Nhược.Tay hắn suy sụp buông xuống,muốn rút về lại bị
Đỗ Thiên Lan nắm chặt,bị nàng nắm chặt,muốn buông cũng không thể.
“Lôi ca ca,ngươi là Hoàng đế Nhan quốc?”.Vân Tâm Nhược ánh mắt bình tĩnh
nhìn về phía hắn.Trong tròng mắt trong suốt ấy là ba đào mãnh liệt,Hoàng thượng,Hoàng hậu,hoàng tử,Thái y,cho ngu ngốc,nàng cũng biết những cái
này đại biểu cái gì?Lôi ca ca dĩ nhiên là hoàng đế một quốc gia.
“Tiểu Nhược,ta là Nhan quốc hoàng đế.mà Thiên Lan là Hoàng hậu của ta”,Lôi
Liệt chua sót mở miệng,hắn không muốn lừa dối nàng,lại không biết phỉa
nói với nàng thế nào?Nói chính mình hiện tại là Hoàng đế,còn Thiên Lan
là Hoàng hậu,còn có đứa nhỏ.Điều này làm cho hắn làm sao có thể ở
miệng.Mà hiện tại nàng đã biết hết tất cả,Thiên Lan,còn có đứa nhỏ.
Hắn làm sao còn có tư cách yêu cầu nàng về bên hắn.Chính là,hắn luyến tiếc
a!Tiểu Nhược,còn quan trọng hơn tính mạng của hắn,so với bất cứ cái gì
còn quan trọng hơn.
Nàng đang ở Nhan quốc,cách xa Thiên
Trạch ngàn dặm,nàng nhếch môi,thản nhiên mở miệng, “Lôi ca ca,đưa ta trở về Thiên Trạch”.
“Không được”.Lôi liệt lạnh giọng cự
tuyệt,hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng trở về,nếu thả nàng,tâm hắn liền
trống roongx,không gì có thể bù đắp được,hắn khó khăn lắm mới nhớ lại
nàng,tìm lạ được nàng,như thế nào có thể để mất đi.Như vậy khiến hắn
chết thì có gì khác nhau.
“Lôi ca ca,làm người không thể
quá tham lam,ngươi đã Đỗ Thiên Lan,chẳng lẽ còn muốn cả ta hay sao?”Nàng nhẹ nhàng mở miệng,mỗi một câu như châm vào trong lòng hắn.
Lôi Liệt hoảng loạn,đúng vậy,Hắn có tư cách gì,nhưng là,hắn ngửa mặt nhìn
nàng,giọng điệu cực kì kiên định, “Tiểu Nhược,cho dù ta không có tư
cách,nhưng là,ta sẽ không để ngươi rời đi,ngươi là của ta”.
Vân Tâm Nhược nhìn Đỗ Thiên Lan nằm trên giường,hai mắt hơi tối lại,nữ nhân này đã từng có một nụ cười như ánh mặt trời,nay lại biến thành như
vậy,nàng,kỳ thật cũng thực đáng thương.Có lẽ nàng đã từng oán nữ nhân
này,đã đoạt Lôi ca ca của nàng,nhưng là,nàng cũng không hận nữ nhân
này,tương phản,nàng thỏa mãn nàng,chỉ hi vọng người nàng yêu có thể sống tốt.Nhìn hắn hạnh phúc,đối với nàng thế là đủ rồi.
Yêu cũng không có nghĩa là phải giữ lấy.
Vân Tâm Nhược đi lên phía trước,đứng trước mặt hắn,nhìn Đỗ Thiên Lan đang
nằm,sau đó nhìn chăm chú vào hắn,mở miệng,”Lôi ca ca,ta đã thành than
rồi,cũng giống như ngươi,đi qua,tất cả chỉ là quá khứ”.
“Đi qua,quá khứ…”Lôi Liệt rút mạnh tay ra,không để ý khóe mắt Đó Thiên Lan có nước mắt rơi xuống.
“Sẽ không đi qua,Tiểu Nhược,Tiểu Nhược,ta yêu ngươi a”.Hắn ôm chặt nàng,chặt đến nỗi khiến cho nàng cảm thấy khó thở.
“Nhưng là ta đã không còn thương ngươi”Thanh âm thản nhiên truyền đến,làm cho
Lôi Liệt đột nhiên buông ra,lui từng bước về đằng sau,hắn lắc lắc đầu,vẻ mặt không thể tin.
Một mảnh góc áo cùng vạt áo trắng của
nàng đan vào nhau,sau đó tách ra,liền như hai người bọn họ,cho dù từng
xuất hiện cùng nhau,nhưng cũng đã trở thành quá khứ.
Mà Lôi Liệt đã bỏ đi,không thấy bóng dáng,màn sa không còn lay động,một tia
dương quang chiếu lên mí mắt Vân Tâm Nhược,bắt chợt,nước mắt,nàng như
nhìn thấy bóng trắng kia.
Thanh Hàn,ta rất nhớ ngươi.
“Là ngươi…”Một thanh âm có chút suy yếu truyền ra từ trên giường long
tháp,Vân Tâm Nhược cúi đầu nhìn lại,chỉ thấy Đỗ Thiên Lan đã mở hai
mắt,đáy mắt ở nơi người khác không nhìn thấy,có một tia hận ý.
“Là ta”.Vân Tâm Nhược nhìn nàng,tròng mắt thanh u,khí chất thanh
nhã,vẫn khí chất như trước,Đỗ Thiên Lan hận nhìn nữ tử trước mặt,quả
thật là nàng,Vân Tâm Nhược.
Mà cỗ hận ý kia Vân Tâm Nhược cảm nhận được, “Ngươi hận ta,vì sao đâu?”
Đỗ Thiên Lan sửng sốt,không nghĩ nàng sẽ nói trắng ra những lời như thế
này.Hai tròng mắt nàng trầm xuống,cắn răng “Đúng,ta hận ngươi,nếu không
phải tại ngươi,Lôi ca ca sẽ không đối xử với ta như vậy,ta cũng sẽ không thiếu chút nữa mất đi đứa nhỏ”.Nhưng là,nàng nói xong,nội tâm cũng càng cảm thấy bi ai,kỳ thật nàng biết tất cả đều không quan hệ đến nàng,đều
là nàng tự làm tự chịu,chính là,nàng làm sao có thể thừa nhận.
Rõ ràng ngày hôm qua nàng vẫn còn là Hoàng hậu hạnh phúc của một quốc
gia,hiện tại lại ở trong này rơi lệ một mình.Mà nữ tử này,rõ ràng không
làm cái gì,lại làm cho hạnh phúc mà nàng vẫn cố gắng bảo vệ có vết rách.
“Ngươi vì sao lại tới nơi này?Vì sao?”Nàng càng nói càng kích động,có xu hướng sắp hỏng mất.
“Ngươi không nghĩ đến hài tử của ngươi sao?”Vân tâm Nhược thản nhiên mở miệng,giọng điệu không nhanh không chậm.
Nói đến đứa nhỏ,Đỗ Thiên Lan tỉnh táo lại,quay qua một bên,nước mắt bao phủ khắp mặt nàng.