Đọc truyện Vân Long Phá Nguyệt – Chương 367: Bỏ qua
Tiêu Cẩn Du ngồi lại trên ghế,ném một cái tấu chương cho hắn, “Đệ hãy nhìn
trước cái này xem”.Tiêu Thanh Hàn tiếp nhận,cúi đầu đọc,sau đó lại quay
sang bàn luận cùng Tiêu cẩn Du.
Đột nhiên trong lúc đó,Tiêu Thanh Hàn cảm giác được ngực một trận khôn kể đau đớn ,hắn che ngực,sắc mặt tái nhợt như tuyết.
“Cửu đệ, đệ làm sao vậy”.Tiêu Cẩn Du nhìn đến hắn như khác thường,ném tấu
chương trong tay xuống,vội vàng lo lắng đứng dậy nhìn hắn.
Mà Lang Vương lúc này cũng khác thường,bỗng trở nên táo bạo,nó đứng lên
không ngừng kêu,lông mao toàn thân đựng thẳng,thể hiện cực độ bất an.Một trận hồng y không đợi thông báo đột nhiên xông vào,Minh Phong không
ngừng thở phì phò,trên mặt tất cả đều là mồ hôi,ngay cả quần áo đều ướt
đẫm.
“Làm sao vậy,Minh Phong?”.Tiêu Thanh Hàn mắt một mảnh hàn quang,dường như mơ hồ đã biết chuyện gì xảy ra.
“Quốc sư,Hoàng thượng”Minh Phong nhìn hai người,mở miệng.
“Tiểu Nhược Nhược không thấy”
Tiêu Thanh Hàn nắm chặt ngón tay,không ngừng khanh khách vang lên,hiển nhiên cho thấy hắn đang thập phần nổi giận,nhưng là khuôn mặt hắn lại âm trầm khó giải,một chút hồng quang hiện lên.
Minh phong cùng
Tiêu Cẩn Du nhất thời nhìn nhau,trong mắt bọn họ đồng dạng truyền cho
đối phương một tin tức,không xong,ma khí của Tiêu Thanh Hàn.
“Sao lại thế này” Tiêu Thanh Hàn gằn từng tiếng lạnh như băng.
Minh Phong cắn răng, “Ta nghe được thông báo nói là trong mê trận của
quốc sư xuất hiện mấy cỗ thi thể,sau đó chạy tới xem xét,quả thực,xem
quần áo ,thân mình,không giống người bổn quốc. Rồi lại chợt nghe đến Tử Y nói Tiểu Nhược Nhược kể từ lúc quốc sư rời đi ,chưa từng quay lại Lưu
Đình Lâu, chúng ta cũng đã tìm khắp phủ,không thấy bóng dáng Tiểu Nhược
Nhược, cho nên có thể kết luận,nàng nhất định là bị người bắt cóc đi
rồi”.
“Người tới”Tiêu Cẩn Du hét lớn một tiếng,ngoài cửa
lập tức xuất hiện mấy tên thị vệ,hắn giật bên hông một tấm lệnh bài bằng vàng, ném xuống đất, nói: “Phong tỏa toàn thành, không cho một ai được
ra khỏi thành”.
Con ngươi ám trầm của Tiêu Thanh Hàn hiện lên một vệt ma khí,khóe miệng khẽ nhếch, sát khí tận trời.
Lúc này,trên đường tối,có mấy đội Ngự Lâm quân không ngừng xuyên qua các
phố lớn ngõ nhỏ,toàn bộ cửa thành bị đóng lại.Vài tên mặc Hắc y thấy vậy bèn nhìn nhau,nhanh chóng nhảy lên tường thành,sau đó liền nhảy
xuống,trên lưng một người còn cõng một nữ tử,ánh trăng chiếu vào,có thể
thấy được rõ ràng mặt của nữ tử,màu bạc ánh trăng càng khiến cho mặt
nàng trở nên trong suốt,lông mi cong như chứa từng vệt sáng nhạt,mày
thống khổ nhăn lại.
Cửa thành đã đóng,Hắc y nhân cũng rất nhanh đã rời đi,hoàn toàn bỏ lỡ.
Trong Hoàng cung Nhan quốc,Lôi Liệt đứng trong Kiền Lâm cung,mi tâm mang theo một chút ưu sầu,sắc mặt cũng cực kì âm trầm.Một trận thanh âm vang
lên,hắn quay đầu hướng của nhìn lại,Hắc y nhân mang theo trên lưng nữ tử đi đến trước mặt Lôi Liệt.
Lôi Liệt vừa thấy,lập tức đỡ nữ tử trên lưng hắn xuống ôm chặt vào trong lòng,giống như một món trân
bảo của mình vậy,hắn lắc lắc tay,hắc y nhân nhanh chóng biến mất.
Hắc y Ưng vệ của hắn,tử sĩ do hắn huấn luyện ra,hắn chưa bao giờ nghĩ rằng
có một ngày phải dùng đến bọn họ,nếu không phải bởi vì nàng.Hắn tưởng
hắn căn bản không có khả năng hội dùng đến bọn họ,hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng,gương mặt quen thuộc,làm cho tâm của hắn bắt đầu đau đớn.
Tiểu Nhược,Tiểu Nhược của hắn.
Đem cốc nước cho nàng uống để ở đầu giường,hắn vội vàng kiểm tra toàn
thân của nàng,cho tới khi phát hiện nàng chỉ bị đánh ngất chứ không bị
thương ở đâu mới yên lòng.
Kéo tay nàng,đặt ở trên mặt của
hắn,hắn nhẹ nhàng sờ vào mái tóc của nàng,mặt của nàng.Trong mắt mang
theo thần sắc phức tạp,đau đớn,hối hận,yêu,đôi mắt tối tăm một mảnh thâm tình,thâm đến mức làm cho người ta rung động.
Chính là đáng tiếc,nữ tử đang nằm trên long tháp căn bản chưa nhìn đến.