Đọc truyện Vạn Lần Sủng Vợ – Chương 19: Đồ Lừa đảo
Editor: Cynlia
Sau vài ngày nghỉ ngơi, vết sưng ở đầu gối cô dần biến mất, song màu tím bầm trên da mãi vẫn không tan hoàn toàn.
Sáng sớm rời giường, sau khi vệ sinh sạch sẽ, Quý Sênh Ca đúng giờ ra khỏi cửa. Từ đây đến công ty không quá xa, ngồi tàu điện ngầm mất khoảng hơn hai mươi phút.
Hôm nay tàu điện ngầm đặc biệt đông người chen chúc, cô nép sát người vào góc cửa, cố gắng thu hai chân lại vì sợ người khác đạp phải. Tranh thủ thời gian nhàn rỗi, cô lên mạng xem tin tức.
“Tân Phiến” của Lệ Tinh chuẩn bị công chiếu, đủ các bài PR tràn ngập trên các kênh phương tiện, xôn xao đến mức chiếm lĩnh các tiêu đề truyền thông, thậm chí màn hình TV nhỏ trên tàu điện ngầm cũng không ngừng chiếu trailer bộ phim. Chiêu bài tuyên truyền khủng như vậy, chẳng trách người ta vẫn khen Lệ Tinh có thực lực.
Quý Sênh Ca cất điện thoại vào túi, thấy sân ga gần trong tầm mắt, mày đẹp khẽ nhăn. Từ ngày được Cố Duệ đưa về nhà, Cố Duy Thâm không hề liên lạc với cô nữa.
Ba ngày độc quyền công chiếu thực chất không thể mang lại cho cô lợi ích lâu dài. Cô rất rõ, nếu muốn đứng vững ở Hoàn Cẩm, nếu muốn trở thành đứa con gái được ba tin tưởng, cô vẫn còn phải đi một con đường rất dài.
Rời khỏi ga tàu điện ngầm, băng qua đường lớn trước mặt là cao ốc điện ảnh Hoàn Cẩm. Quý Sênh Ca đứng ngay vạch qua đường, chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mặt trời hết sức chói chang, khiến cô phải đưa tay che mắt.
Rốt cuộc mây đen xám xịt giăng đầy trời cũng biến mất, khóe miệng cô nhoẻn một nụ cười, theo dòng người băng qua đường.
Đến Hoàn Cẩm, sau khi Quý Sênh Ca quẹt thẻ công tác thì trực tiếp vào thang máy.
Đinh!
Thang máy dừng ở tầng năm, hôm nay Quý Sênh Ca mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc kết hợp với váy đen bó sát, càng tôn lên vẻ thướt tha của dáng người, trên chân lại là đôi giày cao gót nhung cùng màu áo, điểm xuyết cho bộ trang phục.
“Quý tiểu thư, cô tới rồi.”
Thư ký thấy cô xuất hiện thì lập tức ra đón. Quý Sênh Ca gật đầu, gương mặt diễm lệ nhiễm ý cười.
Bước chân cô rất nhanh khiến thư ký nhất thời không theo kịp. Cửa phòng phía trước đóng chặt, cô đưa tay vặn chốt cửa.
Thư ký muốn ngăn cản nhưng cô đã đẩy cửa trước rồi.
“Chào buổi sáng.”
Văn phòng rộng rãi sạch sẽ lại chan hòa ánh nắng mặt trời. Quý Sênh Ca híp mắt, “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đi làm chứ sao.” Chiếc ghế phía sau bàn làm việc xoay lại, Quý Mỹ Âm đắc ý nâng cằm, “Tàu điện ngầm đúng là không nhanh bằng ô tô nhỉ.”
“Nhị tiểu thư.”
Thư ký đứng trước cửa tỏ vẻ lúng túng, “Quý tiểu thư, văn phòng của cô chuyển đến cách vách rồi.”
“Ai phân phó?”
“Thưa cô, là Quý tổng.”
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ bỗng trở nên chói mắt vô cùng, Quý Sênh Ca hạ mi, khóe miệng khẽ cong, “Tôi biết rồi.”
Cô duỗi tay cầm chậu dây leo rồi xoay người trực tiếp vào căn phòng cách vách.
Tuy chỉ cách một bức tường nhưng căn phòng này rõ ràng nhỏ hơn nhiều. Hơn nữa, trong phòng chỉ có một khung cửa sổ rất nhỏ, đừng nói là ngắm cảnh, ngay cả mở cửa thôi cũng khó rồi.
Còn chiếc bàn làm việc kia lại càng nhỏ một cách đáng thương, chỉ mới đặt một chiếc notebook mà đã chiếm hơn phân nửa diện tích bàn.
Quý Sênh Ca ôm chậu cây trước ngực, nhìn mãi chẳng thấy chỗ nào trống để bày biện cây cảnh.
“Thấy thế nào?”
Quý Mỹ Âm khoanh tay dựa vào cửa, cười mỉm nói: “Căn phòng này do tôi tự tay chọn, tự tay bài trí, có thích không?”
Đặt chậu hoa tại góc bàn, Quý Sênh Ca giương mắt nhìn cô ta, “Nếu cô đã có lòng như vậy, tôi đây nhất định sẽ tận dụng nó thật tốt.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Quý Sênh Ca, lửa giận trong lòng Quý Mỹ Âm cuồn cuộn, “Nghe ba nói cô đã giành được quyền phân phối độc nhất vô nhị kia, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà đàm phán được với Lệ Tinh?”
“Tôi có bản lĩnh gì thì sau này cô tự khắc sẽ biết.” Quý Sênh Ca kéo ghế, mỉm cười ngồi xuống.
Quý Mỹ Âm vừa muốn đốp chát thêm đôi câu nữa, chợt thoáng nhìn thấy người đi tới, lập tức trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn, “Ba, chào buổi sáng.”
“Mỹ Âm của chúng ta đi làm sớm vậy sao.” Quý Nhàn thấy đứa con thứ đi làm đúng giờ thì có vẻ rất bất ngờ.
“Thấy chị đến công ty làm, Mỹ Âm đương nhiên cũng muốn giúp ba.”
“Mỹ Âm ngoan.”
Quý Sênh Ca đứng dậy, dường như không hề thấy một màn cha con tình cảm trước mắt, biểu cảm nhàn nhạt, “Ba.”
“Khỏe rồi sao?” Quý Nhàn quan tâm hỏi.
“Vâng.”
“Vậy thì tốt.” Quý Nhàn tiến tới vỗ vai con gái, nói: “Ngày mai là buổi công chiếu đầu tiên, các rạp lớn của chúng ta đều kín suất chiếu rồi.”
“Chúc mừng ba.”
“Đây cũng là công lao của con.”
Trên mặt Quý Nhàn không kìm được vẻ tươi cười, “Sênh Ca à, ba cũng lớn tuổi rồi, sau này có hai chị em con bên cạnh ba thì Hoàn Cẩm chúng ta coi như có người nối nghiệp.”
“Ba.” Quý Mỹ Âm đúng lúc ôm lấy cánh tay ba mình, làm nũng nói, “Tuy Mỹ Âm không thông minh bằng chị nhưng con sẽ nỗ lực học tập, chuyện chị làm được, con nhất định cũng có thể!”
“Mỹ Âm ngày càng hiểu chuyện.”
Đợi đôi cha con kia đi xa, Quý Sênh Ca mở máy tính.
Truy cập vào hệ thống quản lý vé của Hoàn Cẩm, quả nhiên tình hình bán vé trong ba ngày tới hết sức khả quan. Tuy rạp có rất nhiều suất chiếu nhưng mỗi suất đều kín chỗ.
Quý Sênh Ca thả lỏng một hơi, đồng thời cũng hơi tiếc nuối. Biết thế cô đã mặt dày đòi đến bảy ngày độc quyền phân phối cho rồi!
Kéo ghế, Quý Sênh Ca đứng dậy đi rót nước, lại không ngờ bàn làm việc quá thấp khiến chân cô đúng lúc va phải góc bàn.
“A!”
Đầu gối đang bị thương bỗng bị va đập, Quý Sênh Ca cong lưng suýt rơi nước mắt. Chờ đến lúc cơn đau vơi bớt, cô mới dám vén váy nhìn đầu gối, may mà không quá nghiêm trọng.
Từ lâu, cô đã không còn oán trách ba bất công, cũng chẳng buồn đau lòng nữa. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được tình cảm ấm áp nào trong căn nhà kia, cho nên chỉ có cô mới biết đau lòng cho bản thân mình.
Sáng hôm sau, sau khi Quý Sênh Ca ghé công ty quẹt thẻ thì một mình đến rạp chiếu phim xem xét tình hình.
Hôm nay là ngày đầu công chiếu “Tân Phiến” của Lệ Tinh, công ty điện ảnh Hoàn Cẩm với tư cách là nhà phân phối độc quyền nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của truyền thông. Rất nhiều phóng viên từ nhiều đài truyền hình đến đưa tin và phỏng vấn, mà dàn diễn viên chính của bộ phim cũng tham dự buổi lễ công chiếu này.
Trước cửa rạp là đám đông người hâm mộ tay cầm băng rôn tuyên truyền theo tới tận đây. Những tấm bảng phát sáng hai chữ “Phong Thái” hết sức bắt mắt, đi kèm là một loạt hình vẽ trái tim thể hiện tình yêu cuồng nhiệt.
Đột nhiên, đám đông vây kín bỗng la hét chói tai, Quý Sênh Ca chật vật chen chúc trong vòng vây của đám người, cố nhướn mày nhìn xem nhưng vì quá đông người nên chẳng thấy gì cả.
Nam chính của “Tân Phiến” được công chiếu hôm nay là Phong Thái. Một năm gần đây, anh đã đạt được một số thành tựu nhất định sau khi về dưới trướng Lệ Tinh.
Nghe nói sở dĩ Phong Thái có thể phất lên được hoàn toàn là nhờ mắt nhìn người độc đáo của Cố Duy Thâm.
Quý Sênh Ca lùi lại vài bước để tránh bị các fan quá khích xô đẩy. Các fan nữ hiện nay đặc biệt đáng sợ, đủ loại mánh khóe theo chân thần tượng. Nhưng cũng chính sự điên cuồng của các cô đã mở ra trước mắt những nam thần con đường thành công trải đầy hoa hồng.
Muốn đứng vững trong cái vòng này, điều Hoàn Cẩm còn thiếu là những nghệ sĩ đắt giá như vậy!
Ong ong ong —-
Tiếng chuông di động trong túi réo rắt, Quý Sênh Ca nhìn số gọi đến thì ngây người trong chốt lát. Cô cầm di động tìm một nơi yên tĩnh rồi mới nhận cuộc gọi.
“Alo.”
“Cô đang ở đâu?”
Trong điện thoại vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông, Quý Sênh Ca nhăn mày, “Tam thiếu tìm tôi có việc gì?”
“Mời cô đi xem phim cùng, như thế có tính là có việc không?”
Quý Sênh Ca nhếch miệng, “Tôi đang ở văn phòng, chiều nay còn có cuộc họp.”
“Đồ lừa đảo.”
Cách điện thoại, Quý Sênh Ca nghe được giọng cười trầm của đối phương, đột nhiên tim như muốn nhảy dựng lên.
“Tôi thấy cô rồi.”
Quý Sênh Ca lập tức ngước mắt, hoảng hốt tìm kiếm, quả nhiên bên kia đường lớn là chiếc limousine đang đậu sẵn.
Cố Duy Thâm ngả lưng vào ghế, ánh mắt thâm thúy như xuyên thấu cửa kính nhìn về phía này, cười nói: “Lại đây.”
Người đàn ông đột ngột cúp điện thoại khiến Quý Sênh Ca không có cách nào từ chối nữa. Cô cúi đầu băng qua đường lớn, bước nhanh về phía chiếc xe.