Vẫn Là Tình Yêu

Chương 46: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Vẫn Là Tình Yêu – Chương 46: Phiên ngoại 2

– Hôn lễ, gặp mặt

Phương Tình cùng Song Hỉ là nhiều năm ở chung ngọt ngào, Lục Hân và Lưu Hiệp cũng là từ nhỏ lớn lên, hôn lễ hai đôi này tất nhiên cùng tổ chức cùng lúc.

Đáng nhẽ định tổ chức tại một chổ, nhưng quan khách thực sự nhiều lắm, không thể làm gì khác hơn là tách biệt tiến hành.

Lễ cưới Phương Tình theo kiểu truyền thống Trung Quốc, khăn quàng vai mũ phượng tinh xảo hoa mỹ, càng làm nổi bật thêm làn da nõn nã của cô, mắt sáng tươi đẹp động lòng người. Khi Lục Hân vén khăn hỉ của cô, tất cả mọi người vây xem đều kinh hô, xuyên qua rèm châu thấp thoáng nhìn thấy vẻ mặt tân nương rất thẹn thùng.

Trên mặt Lục Hân quanh năm lạnh lùng dường như gặp phải ánh dương sáng rỡ, từ lâu đã tan rã không còn, đuôi lông mày khóe mắt đều là không thể tài nào che giấu được ý cười thỏa mãn, lễ phục đỏ thẫm mặc trên người hắn không thấy tầm thường, trái lại làm mền cho người càng thêm ánh tuấn rắn rỏi.

Bởi vì nơi Phương Tình ở cách xa nhà mới quá xa, do đó chỉ có thể ngồi lên xe cưới đi trước, khi tới gần mới để Lục Hân ôm cô lên kiệu hoa.

Lục Hân chẳng biết nói như thế nào thuyết phục bạn bè đảm đương làm kiệu phu, còn mời tới một dàn nhạc đi theo kiệu hoa diễn tấu, dọc theo đường đi vui sướng hân hoan.

Sau khi đến nơi, Lục Hân đá rơi cửa kiệu, sau đó vội vàng ôm tân nương ra, trong tiếng hoan hô của mọi người vượt qua chậu than.

Trong sân đã sớm bày trí xong rồi, đèn lồng đỏ lớn được treo lên, Phương Tình nhìn xuyên qua bức rèm che đánh giá chung quanh, trong ngực rốt cục cũng có một cảm giác, cô sau này đã là con dâu Lục gia rồi.

Lục Hân là người thân nhất của cô, cô cùng hắn cùng nhau đến răng long đầu bạc…

So sánh mà nói, hôn lễ Song Hỉ thì thơ mộng rất nhiều. Lưu Hiệp không biết từ nơi nào có một chiếc xe ngựa theo phong cách cung đình Châu Âu, cố ý chọn hai con ngựa kéo là hai con to cao, ăn mặc lệ phục màu trắng, mặt như quan ngọc, thực sự rất giống hoàng tử anh tuấn trong truyện cổ tích

Song Hỉ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, mặc áo cưới trắng tinh dễ thương, trên đầu đội vương miện lóng lánh nho nhỏ, để mặc cho Lưu Hiệp kéo cô lên xe ngựa.

Mỗi cô gái đều có giấc mộng làm công chúa như thế này, trong tiếng reo hò chúc phúc của mọi người leo lên xe ngựa của hoàng tử, từ nay về sau cùng hắn trải qua tháng ngày hạnh phúc vui sướng.


Hiện tại, tốt đẹp chính là từ truyện cổ tích thành hiện thực rồi, Song Hỉ nhìn Lưu Hiệp tự mình kéo dây cương điều khiển xe ngựa, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm động..

Lưu Hiệp đã sớm mua trước nhà ở và trang trí xong hết. Song Hỉ từ trước đến nay việc làm chẳng qua chỉ có việc này, do đó lắp đặt thiết bị đều là Lưu Hiệp phụ trách, trang trí như mộng như ảo, đặc biệt phòng ngủ, rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Song Hỉ ngây thơ tròn tròn.

Mà bây giờ trong vườn treo đầy bong bóng cũng dải lụa màu, phòng khách dưới lầu cũng không còn chổ trống, gia đình bạn bè đến chúc mừng chật ních.

Bởi vì là hôn lễ kiểu Âu, tất nhiên không có lễ nghi rườm rà như bên Phương Tình. Song Hỉ theo quy củ chị gái là phù dâu kiêm đón khách.

Sau đó người điều khiển chương trình tuyên bố hôn lễ bắt đầu, chủ hôn người ta nói một đoạn lời chúc mừng thật dài mới đưa cô dâu, chú rể mời lên đài.

Lưu Hiệp ôm Song Hỉ, dáng tươi cười đầy mặt.

Trên đỉnh đầu hoa tươi nhỏ được tung rơi, mọi người chờ cũng bắt đầu hoan hô ầm ĩ, cầm lấy ruy băng tung lên hai người bọn họ.

Mạc Hạo Khanh với tư cách là bạn tốt nhiều năm của Lưu Hiệp. Bởi vì không thích cảnh tượng quá mức náo nhiệt tiếng ồn xôn xao, liền cố ý rời khỏi lễ uống rượu giao bôi, đưa lên lễ vật cùng chúc phúc liền rời khỏi. Lưu Hiệp biết rõ tính nết anh bạn, cũng không có ngăn cản.

Mạc Hạo Khanh vừa mới bước ra khỏi cửa, chợt nghe một giọng nữ thanh thúy bên cạnh vang lên, mang theo chút không xác định : “Mạc Duẫn Chi?”

Mạc Hạo Khanh ngẩn ra, hơi nghiêng đầu quan sát người tới.

Hà Giai Hỉ ăn mặc lệ phục phù dâu màu trắng, tóc búi cao, lộ ra cổ nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, dáng đứng cao vút.

“Cô là…”


Hà Giai Hỉ tươi toe toét, đồng tử cũng sáng sủa làm người khác kinh ngạc: “Thật là anh, bảy năm trước anh bị thương, thực tập sinh trong phòng cấp cứu là tôi!”

Mạc Hạo Khanh bị thương lớn nhỏ vô số lần, làm sao nhớ nổi, nhìn thấy cô thân phận phụ dâu nên không thể làm gì khác hơn là cười cười không nói..

Nhưng Duẫn Chi… Tên này thực sự lâu rồi không có dùng qua…

Hà Giai Hỉ tinh tế đánh giá hắn, bảy năm thay đổi rất lớn. Hắn không hề còn vẻ tuấn tú nhưng hơi tính trẻ con. Bây giờ trước mắt là một người đàn ông cao lớn tựa như ngọc, còn có phong thần tuấn lãng hơn trước kia, chỉ là trong mắt hung ác nham hiểm, dáng tươi cười có ý kỳ lạ.

Dù vậy, cô liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hắn.

“Đó là lần đầu tiên tôi may da đầu, tay vẫn run liên tục, thật phiền anh còn không có trách cứ tôi, cắn răng chịu đựng đau nhức… ngày thứ hai tôi có đi tìm anh, kết quả là anh đã xuất viện rồi.”

Hà Giai Hỉ năm ấy chỉ mới là năm hai, chạy đến bệnh viện làm thực tập sinh. Buổi tối theo giáo sư trực đêm tại phòng khám, vừa lúc gặp Mạc Hạo Khanh bị đưa vào bệnh viện, máu tươi đầy mặt, bên thái dương một vết thương thật dài dữ tợn, da thịt cũng tróc ra. Hắn cũng chẳng có chút hoảng loạn nào, chỉ khẽ cau mày, mặc cho cô khử trùng làm sạch.

Dù sao Giai Hỉ có cố trấn tĩnh, cũng không thể không kinh hoảng, cho tới bây giờ chỉ phẩu thuật trên động vật; lần đầu tiên cầm kim may cho người, tay cầm đều run lẩy bẩy, thế nào cũng không làm được.

Đương lúc cô không biết làm sao, tay giơ ở giữa không trung ấm áp, bao trùm lên là một bàn tay trắng xanh các khớp xương rõ ràng.

Hà Giai Hỉ cúi đầu chạm vào đôi mắt hắn bình tĩnh không hề có gợn sóng, đột nhiên an tâm quyết tâm lên tới.

“Không sao, đừng lo lắng quá.”

Giọng điệu thản nhiên, nghe không ra chút phập phồng nào, Hà Giai Hỉ gật đầu, từng mũi kim tỉ mỉ khâu lại vết thương.


Đương nhiên tay cũng không có thuần thục, người đàn ông ngồi ở đó trên lưng là từng lớp mồ hôi lớn, môi nhếch lên, cũng không rên một tiếng.

Mạc Hạo Khanh gật đầu, dáng vẻ hiển nhiên không muốn nhiều lời: “Nhưng bây giờ gọi tôi là Mạc Hạo Khanh… Duẫn Chi tên này từ lâu không còn”

Hà Giai Hỉ hơi sửng sốt, cô tất nhiên nghe qua chuyện Mạc Hạo Khanh hắn là lão đại, không nghĩ tới lại có thể là hắn.

“Mạc Hạo Khanh, xin chào, tôi là Hà Giai Hỉ!” Hà Giai Hỉ thoắt cái đã điều chỉnh lại, vươn tay ý cười ngâm ngâm nhìn hắn.

Mạc Hạo Khanh trong mắt lóe nhanh lên một tia sáng, cầm tay thon dài như ngọc.

“Xin chào, Hà… Giai Hỉ.”

Cái tay ấy, vẫn là độ ấm như trong kí ức.

Đời người, dù sao cũng có một lần khắc cốt ghi tâm. Mặc dù từ này về sau là nước từ trên núi chảy xuống không thể nào tương phùng, không có gì để cả đời nhớ tới, cũng tốt hơn suốt đời nhợt nhạt sống trong im lặng.

Hà Giai Hỉ đôi mắt sáng lên kiên định, dáng tươi cười tươi đẹp, thật tốt, cô cũng gặp khắc cốt ghi tâm đời mình.

Phương Tình thay đổi bộ váy dài vải tơ tằm màu đỏ, thuê hoa tỉ mỉ sắc nét, đứng ở bên cạnh Lục Hân, thực sự khiến người ta cảm giác trai tài gái sắc.

Khách khứa tới lui đông đúc, Phương Tình bị liên tiếp lễ nghi phức tạp xoay qua xoay lại sắp đứt hơi rồi, lúc này không thể làm gì khác hơn là ném phụ dâu Tạ Xuân Hồng ra ngoài.

Tạ Xuân Hồng đôi mắt đẹp chứa ý giận trừng mắt liếc xéo, trong lòng ai oán. Cố Tiểu Mạch một người không biết chạy đi nơi nào, chỉ nói không có cách nào tham gia hôn lễ rồi biến mất, để lại mình cô một mình làm phụ dâu.

Phương Tình nhẹ nhàng tựa vào người Lục Hân nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được quà tặng từ chuyển fax nhanh gởi tới, vô cùng kinh ngạc.

Cô hiếu kỳ mở ra xem, lại có thể là hợp đồng chuyển nhượng ‘Biệt lai vô dạng”

Hạ Khải Minh tặng ‘Biệt lai vô dạng’ cho cô.


Lục Hân vẻ mặt mất hứng: “Hơn một khách sạn, này cũng là một quán bar….”

Phương Tình không để ý đến hắn, trong đầu có cái gì chợt lóe qua, nhưng lại nắm bắt không được nó.

Lục Hân ánh mắt trầm xuống, mặt không biến sắc cầm tài liệu trong tay đi: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, khách khứa đều đã đến đông đủ rồi”

Tạ Xuân Hồng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong lòng lại nhớ tới người đã xa mãi tận chân trời, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

Rượu đỏ một chén đón một chén, bất tri bất giác thì đã uống hơi nhiều, Tạ Xuân Hồng biết là hôn lễ bạn thân nên không thể thất lễ, nhưng không cách nào khống chế tình cảm của mình, cái loại cảm giác mượn cồn làm càng tùy hứng này càng ngày càng mãnh liệt. .

Cô lảo đảo đứng lên, chếch choáng cầm ly rượu đi ra ngoài, lúc rẽ sang hướng khác vô tình đụng vào một người.

Rượu đỏ sóng sánh, dính lên trên áo sơ mi trắng tinh.

Xuân Hồng nâng đôi mắt sóng sánh, xinh đẹp cười cười: “Thực xin lỗi …”

Giọng âm mềm mại này, tựa như một đóa hoa bồ công anh lướt quá lòng dạ Dịch Hồi

Gương mặt Dịch Hồi lạnh lùng kiên định cũng vì tiệc vui này mà nhẹ nhàng không ít, hai mắt sáng quắc nhìn cô gái tuyệt sắc chếnh choáng men say trước mắt, trên gương mặt trong sáng tươi đẹp hơi nhiễm một lớp đỏ ưửng, ánh mắt sáng sủa, vẻ mặt phong tình vạn chủng, hết lần này tới lần khác ánh mắt như hồn siêu phách lạc ở tận sâu bên trong, đúng là đang lóng lánh xoay chuyển nhìn không hiểu nổi.

“Xuân Hồng, Tạ Xuân Hồng…”

Xuân Hồng nghe thấy có người đang gọi mình, mỉm cười nhìn Dịch Hồi, xoay người rời khỏi.

Dịch Hồi về nhìn bóng dáng áo hồng như lửa dần dần bao phủ trong đám người, mới chậm rãi nâng tay để lên chổ bị bẩn.

Giọt rượu đỏ lành lạnh, cứ như vậy, thấm vào đáy lòng hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.