Đọc truyện Vạn Kiếp Thần Tiên – Chân Tình Viên Mãn – Chương 32: Người lạ mặt
Ngày tổ chức hôn lễ sắp sửa tới gần. Không khí nửa nhộn nhịp nửa căng thẳng háo hức trong nhà càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong số đó, bà Thị Giang dường như là người thể hiện sự lo lắng cẩn thận tỉ mỉ nhất.
Mới có trong mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, hết hai con gái cưng đều bị bắt cóc tống tiền lại tới chàng rể tương lai bị người ta đâm trúng. Tuy rằng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, mặc dù có thương tích xây xát trong người một chút nhưng chung quy đều giải quyết được yên ổn mọi việc. Nhưng nói đi nói lại, suốt hơn mười bảy năm nay nhà bà chưa từng xảy ra nhiều chuyện sóng gió như vậy. Thế nên bà Thị Giang luôn thầm sợ trong lòng, rằng năm nay vận số không tốt. Cả nhà bà rất cần có thầy cao tay tới giúp làm lễ giải hạn, nghênh đón điều may mắn thuận lợi.
Bởi thế mà ngày hôm nay, bà thậm chí mời về nhà một đoàn cúng lễ quy mô tương đối lớn. Số lượng chừng hơn ba chục người, ngoại trừ một đoàn xe dài chở người còn có đem theo rất nhiều trang phục, dụng cụ hành lễ. Mỗi thứ trong số ấy đều là những vật dụng rất ít khi có thể thấy được trong những buổi lễ giải hạn thông thường mà người ta hay tổ chức. Diêm dúa có, sặc sỡ có, xa hoa cũng có. Nhưng đa phần khiến người ta chú ý chính là ở vẻ kì lạ.
Vốn dĩ với danh tiếng của một đoàn cúng lễ chuyên nghiệp đã từng làm lễ trừ tà ở cả trong hoàng cung, lúc bọn họ tới đây đương nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý của không chỉ người trong nhà họ Đặng, mà còn cả những người dân trấn Đông Hồ có một chút quan tâm hiểu biết.
Trong nhà từ sớm đã dọn dẹp rất sạch sẽ mở rộng cổng đón tiếp những vị khách đặc biệt này. Bọn họ đến nơi không ầm ĩ khoa trương, bởi vậy mà càng mang một dáng vẻ thần bí khiến người ta phải tò mò thêm đôi phần sợ hãi.
Tuyết Hồ cùng Chân chỉ lẳng lặng đứng ở xa nhìn lại. Mẹ nàng đã dặn kĩ, Chân lần này bắt buộc phải đem giấu kĩ trong nhà, nhất định không được làm đoàn khách quý kinh sợ, càng không được gây ra bất cứ ảnh hưởng nào tới nghi lễ giải hạn quan trọng này. Chân bị ban lệnh cấm, còn Tuyết Hồ vốn dĩ chỉ là phận con cháu, em út trong nhà, đương nhiên cũng không có vai trò gì quan trọng, không nhất thiết phải có mặt trong nghi lễ.
Dù sao nàng cũng không có ý định tham gia gì cả. Nghi lễ có lẽ kéo dài trọn một ngày, trong một ngày ấy thà rằng ở chung một chỗ với Chân vẫn vui vẻ, thú vị hơn. Tuy rằng trong lòng cũng không nén được tò mò, hơn nữa tới khi nhìn thấy bọn họ mang theo rất nhiều người và những đồ đạc kì lạ thì càng sinh ra nhiều chú ý và quan tâm hơn. Nhưng Tuyết Hồ đã nghĩ rất kĩ, chỉ là một buổi lễ mà thôi, có lẽ ngoại trừ thắp hương khấn vái, chiêng trống inh ỏi lại mặc những bộ quần áo kì cục kia múa những điệu và hát những bài mà chỉ có thần linh và hồn ma mới hiểu thì có lẽ cũng chẳng còn có gì khác thú vị hơn. Hơn nữa… nghe đồn những người mang trong mình âm khí nặng nề nếu như tham dự vào những nghi lễ giải hạn rất có thể sẽ khiến cho hồn phách bị tổn thương, cơ thể cũng bị tổn hại. Mà Tuyết Hồ sợ rằng, rất có thể bản thân mình cũng nằm trong số đó…
Nhưng sự thật những gì xảy ra không hoàn toàn đúng theo suy nghĩ của cá nhân Tuyết Hồ. Quả thực bọn họ có mặc những bộ quần áo rườm rà quái dị kia nhưng lại không phải để nhảy múa, nghi lễ kéo dài suốt một ngày trời nhưng cũng không hề nghe thấy tiếng chiêng trống ầm ĩ nào cả. Tuyết Hồ chỉ đứng ở rất xa nhìn trộm tới, vì vậy không thể rõ được hoàn toàn rốt cuộc nhiều người như vậy đang làm gì. Song nàng thầm nghĩ, cho dù bản thân có được đứng ở đó đi chăng nữa cũng không có nghĩa là nàng sẽ hiểu được dụng ý trong những hành động của bọn họ.
Thế nhưng ngay trong buổi chiều mà lễ giải hạn vẫn còn được đang tiến hành ấy, mặc dù Tuyết Hồ đã rất nghe lời cha mẹ mà đem Chân giấu rất sâu trong vườn hoa, chỉ cùng nàng lặng lẽ nhìn mặt trời lên rồi lặn, thầm thì tâm sự những điều vẩn vơ chẳng liên quan, con sư tử của nàng lại vẫn không thể tránh được tầm mắt của một người.
Lúc bóng dáng ấy đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, Tuyết Hồ giật mình tới kinh ngạc. Chân đang nằm cuộn tròn bên cạnh cũng vì động tác này mà nhanh chóng đứng thẳng dậy, quay đầu hướng thẳng ánh mắt về người vừa xuất hiện.
Quả thực dạo gần đây bởi vì thường xuyên ốm yếu mà Chân không còn quá nhanh nhẹn, nhạy bén như xưa. Nhưng cũng nói vị khách lạ mặt này là một người tuyệt đối không bình thường. Nếu chỉ giống như những người làm trong nhà mà thôi, Chân tuyệt đối có thể phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ cho dù còn cách đó hàng trăm bước chân, chứ không phải như bây giờ, khi mà nàng giật mình phát giác rồi mới khiến nó tỏ vẻ cảnh giác đề phòng như vậy.
Người lạ mặt kia mặc một bộ áo trùng dài tới gót chân. Chất vải lụa bóng tới mức thiếu bình thường khiến cho người ta nhìn vào cảm giác rất chói mắt. Từ đầu tới chân đều thuần một màu đen huyền tối tăm. Mái tóc dài để buông xõa có phần ma quái, trên đầu buộc một dải lụa cùng màu cùng chất vải thành một vòng trước trán, thắt nút lại sau gáy rồi để thả một đoạn buông xuống dài tới lưng.
Tuyết Hồ nheo mắt nhìn ông ta, cảm thấy cực kì khác người mà lại kì quái. Nhưng điểm khiến nàng kì lạ nhất vẫn là ở khuôn mặt. Giữa một phong cách và trang phục đặc biệt như thế, người đàn ông trước mặt lại sở hữu một khuôn mặt có thể gọi là vô cùng nhợt nhạt không có một chút gì đáng nhớ. Đó là kiểu mặt khiến người ta có cảm giác cho dù nhìn đi nhìn lại tới mười lần vẫn không thể có một chút ấn tượng nào trong đầu. Tuyết Hồ cảm thấy, người trước mặt này dường như không giống một con người, ở ông ta thấp thoáng một nét gì đó ma quái kì bí của thứ mà người ta thường gọi là ma quỷ vậy!
Bọn họ đứng im nhìn nhau như vậy rất lâu.
Nhưng Chân dường như tỏ ra rất khó chịu về sự tập trung quan sát của Tuyết Hồ, nếu không phải bàn tay của nàng vẫn nắm chặt túm lông trên đầu nó thì có lẽ Chân đã sớm bỏ đi mất dạng rồi. Tuyết Hồ tuy không hiểu được lí do của hoàn cảnh hiện tại, song cũng chưa có bất cứ ý định phản ứng nào. Cả người giống như bị thôi miên mà chôn chân một chỗ. Mặc cho Chân cố chấp dùng sức đi về phía trước rất nhiều lần rốt cuộc mới chịu động đậy.
Tuyết Hồ tỉnh táo trở lại, gật nhẹ đầu một cái như chào hỏi với người đối diện rồi cất bước định đi. Nhưng ngay trong một khắc ấy, người lạ kia lại lên tiếng. Giọng nói trầm trầm như đang phiêu tán trong không khí, nhịp điệu đều đều như thôi miên ru ngủ người đối diện. Tuyết Hồ thấy rõ ánh mắt ông ta không phải đang nhìn mình – người sống duy nhất đang cùng tồn tại mà đang nhìn về phía bên phải nàng, thấp xuống phía dưới.
– Bảo sao trong nhà lại phảng phất tiên khí.
Với ánh mắt đó, dường như người mà ông ta muốn nói chuyện cùng chính là Chân?
Tuyết Hồ nhíu mày, không hiểu được ý tứ trong câu nói. Chỉ thấy Chân trong tay nàng càng dùng sức đi về phía trước, cố ý muốn kéo cả nàng rời theo.
– Vội như vậy làm gì? Không muốn để cô gái nhỏ này biết sao?
Ông ta cười nhạt, liếc mắt nhìn Tuyết Hồ nói ra một câu như vậy.
Tới lúc này, không chỉ Tuyết Hồ mà cả Chân đều đã dừng bước. Bọn họ duy trì thế đối mặt, chẳng qua bây giờ so với lúc trước khoảng cách giữa hai bên càng ngắn hơn mà thôi. Nhưng gần như vậy, Tuyết Hồ mới có thể nhìn thấy ánh mắt kì lạ ma mị của người kia. Nàng chớp chớp mắt, không hiểu được tại sao trong đầu mình lại phát sinh ý nghĩ như vậy.
Ông ta vẫn cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn qua bàn tay đặt trên đầu Chân của Tuyết Hồ, dường như có đem theo một chút hiếu kì cùng thú vị, sau lại như trước hướng về phía Chân bên cạnh nàng, tiếp tục thong thả nhả ra từng tiếng:
– Thời gian cũng không còn nhiều đâu. Nếu như đã không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Mời hai vị đi trước!
Ông ta vừa nói vừa giơ tay ý mời, Tuyết Hồ nửa hiểu nửa không mặc kệ cho Chân kéo nàng rời khỏi. Nó đi rất nhanh, giống như thật muốn mau chóng rời khỏi nơi có người kia xuất hiện.
Cho tới tận lúc ra khỏi vườn hoa, Tuyết Hồ mới bàng hoàng nhận ra. Người lúc trước vì sao cảm thấy ánh mắt rất kì lạ, đặc biệt ma mị quái dị. Thì ra trong mắt ông ta chỉ có một chấm đen rất nhỏ, đa phần chỉ toàn lòng trắng. Đặc biệt như vậy, khác lạ như vậy. Sao ngay từ ban đầu lại dễ dàng bỏ sót?
Rốt cuộc cho tới tận đêm khuya, lúc mà mọi người trong nhà mệt mỏi lê bước tới phòng ăn dùng bữa, Tuyết Hồ mới biết được hai tin tức vô cùng quan trọng.
Thứ nhất, đoàn cúng lễ không rời đi trong ngày như dự kiến mà quyết định ở lại thêm hai ngày với lí do làm nghi lễ cho tỉ mỉ cẩn thận. Còn người đưa ra quyết định và lí do ấy chính là trưởng đoàn, một người đàn ông mù với chất giọng kì lạ – chính người mà Tuyết Hồ và Chân gặp trong vườn hoa. Đó chính là tin tức thứ hai mà nàng nhận được.
Tuyết Hồ cắn đũa ngẩn người suy nghĩ. Bị mù? Nàng cảm giác dường như không phải vậy! Không có lẽ gì một người mù có thể dễ dàng một mình đi sâu vào trong vườn hoa, cũng không thể hướng ánh mắt về phía người khác một cách chuẩn xác như vậy.
Nàng ban đầu còn không hiểu vì sao ông ta lúc nói chuyện không nhìn về phía nàng. Nhưng rõ ràng với giọng điệu và nội dung lời nói như thế hoàn toàn không phải để nói với nàng. Tuyết Hồ chỉ chưa hiểu, rốt cuộc tại sao ông ta lại nói chuyện với Chân? Chân của nàng là một con sư tử rất hiểu ý người, thế nhưng việc một người lạ mặt đột ngột xuất hiện lại có thể nói chuyện cùng nó… Đó dường như là một điều chẳng thể lí giải.
Nhưng cho dù có băn khoăn bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể có được lời giải đáp. Tuyết Hồ uể oải dùng cơm, ăn xong vội vã lê bước trở lại phòng nằm. Ngày hôm nay cũng thức quá khuya rồi.
Cơ hồ rằng vừa đặt được lưng xuống giường Tuyết Hồ đã ngủ ngay. Thế nhưng một giấc ngủ đến dễ dàng như vậy tới lúc phải trải qua mới chẳng đơn giản gì.
Nàng không bị thức giấc giữa chừng cũng không gặp phải ác mộng. Nhưng cả một đêm dài vật vã mê man không biết tới điểm dừng. Những hình ảnh chập chờn đứt đoạn trong giấc mơ không khiến nàng sợ hãi, đó dường như chỉ đơn giản là một câu chuyện đang vẽ ra trước mắt nàng. Câu chuyện với những quang cảnh kì lạ nhưng nhân vật lại quen thuộc. Thấy được Tuyết Liên, thấy được Phạm Kiên, cũng thấy được những người quen mặt khác. Nhưng những người đó dường như chỉ giống với thực tại ở khuôn mặt, còn lại từ dáng vẻ tới trang phục đều vô cùng xa lạ.
Câu chuyện dài đơn điệu không có tiết tấu. Giống như một kẻ đi lạc, càng đi càng chìm sâu vào mơ hồ miên man vô tận. Những hình ảnh nhợt nhạt trôi qua, không để lại bất cứ một cảm xúc. Cho tới khi lạc vào một khu rừng với những tán cây rộng xanh mướt, những thân cây to cả vài người ôm. Thấp thoáng như có tiếng róc rách suối chảy, cũng như có tiếng chim líu lo ca hót…
Trước mắt nàng một vật thể lớn màu trắng đang dịch chuyển, càng lúc càng lại gần, càng lúc càng rõ nét. Quen thuộc như vậy nhưng thật lâu, cho tới khi nó đã đứng ngay trước mặt nàng, khoảng cách chỉ là một cái với tay ngắn ngủi Tuyết Hồ mới đột ngột nhận ra. Cảm xúc hỗn tạp, mông lung không rõ nét. Đó là Chân, con sư tử Chân của nàng…
Tuyết Hồ mở mắt choàng tỉnh.
Trước mắt là đỉnh giường gỗ quen thuộc mỗi sáng. Không gian lặng lẽ, nhịp thở bình ổn như bất cứ một giấc ngủ nào trước đây. Không chút xáo động, không chút sợ hãi. Nhưng thanh âm đánh thức khi trước vẫn còn đang quẩn quanh trong đầu óc nàng.
Tuyết Hồ lặng lẽ nằm im không hề nhúc nhích, giống như đang muốn hồi tưởng lại thật rõ ràng. Giọng nói xa lạ như vậy, chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại rất có thể khiến cho người ta cảm nhận được rất nhiều ấm áp cùng tha thiết, mang theo một chút xót xa lại một chút khổ sở. Tuyết Hồ chỉ không hiểu được, vì sao mấy chữ ngắn ngủi ấy lại chỉ là một tiếng gọi, lặp đi lặp lại, gọi tên nàng…