Đọc truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết – Chương 7: Ta đã giết người
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, ngay khi cánh chim bóng tối lướt qua phủ xuống bầu trời, Khánh Nhiễm cũng không lập tức leo ra khỏi hang đá. Nàng nhắm mắt lại, để mặc cho thù hận ở trong lòng ấp ủ thành rượu
mạnh, mặc cho suy nghĩ bay xa. Mở mắt ra thăm dò, lờ mờ thấy có ánh lửa truyền đến, chẳng biết
từ nơi đâu lại có vài tiếng dạ ưng kêu to vang vọng, âm thanh không rõ
ràng kia xuyên thủng khe núi sâu hun hút, xuyên qua rừng rậm âm u hẻo
lánh, xé rách tầng tầng lớp lớp bóng đêm tối tăm mờ mịt, gào thét kinh
hoàng, vậy mà lại khiến cho khóe môi tiểu cô nương khẽ cong lên một nụ
cười khẩy lạnh lùng nhàn nhạt. (dạ ưng: cú muỗi, là loài chim đầu
dẹp, mỏ dẹp có 3 góc, lông cứng, màu nâu xám có nhiều vằn đen, ngày ngủ
chỉ kiếm ăn vào ban đêm, bắt côn trùng) Nàng nghe ra, đó là tiếng gào thét dũng cảm, là do chiến đấu vui sướng mà phát ra tiếng kêu gào. Tựa như lúc này, nàng giống như một con chim ưng ngủ đông nằm trong bóng tối, chỉ đợi giương cánh phóng đi, đơn độc kiêu ngạo giữa trời đêm. Bức màn đêm nặng nề buông xuống, khi lửa trại phương xa trở nên
tịch mịch dửng dưng, Khánh Nhiễm liền cố dịch chuyển cánh tay cứng ngắc
của mình. Chống lại cảm giác tê dại như kim châm muối xát này, nàng đẩy
tảng đá lấp trước lối đi hang đá. Thân thể đã sớm cứng ngắc, vừa mới khẽ cử động một chút liền đau đớn như bị trăm vạn con kiến cắn xé, nhưng động tác của tiểu cô nương
lại không hề có chút do dự ngập ngừng, nghiến răng nhanh chóng leo ra
khỏi hang đá, rất nhanh đã ẩn náu vào trong rừng cây bên cạnh. Chạy tới một chỗ nước cạn, Khánh Nhiễm ngồi xổm xuống chậm rãi
di chuyển thân thể cẩn thận tìm kiếm. Đêm nay màn trời đen trầm lắng
không thấy một ánh sao, trong rừng lại phủ bóng đen mịt mùng, vì vậy cho nên nàng cũng chẳng hề lo sợ sẽ bị người khác phát hiện. Buổi chiều nàng đã nắm rõ mọi thứ. Lần này Khánh An quân lưu lại khoảng chừng ba mươi người, toàn bộ đều canh giữ ở vùng phụ cận nhà gỗ. Những người này chỉ lần lượt thay phiên nhau quanh quẩn ở chỗ này một
lúc, ngay từ đầu căn bản đã không đặt nhiệm vụ Khúc Đông Bình giao cho
để ở trong lòng, có lẽ là chúng cảm thấy nhất định nàng đã sớm được đồng bọn mang đi rồi. Dù cho không tìm thấy thì cũng không có gì đáng sợ,
không phải chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi thôi sao, người nhà đã chết hết, khóc thương còn không kịp nữa là… Nếu như những người đó quả thật nghĩ vậy, nàng muốn bọn chúng
phải trả giá bằng máu! Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh
nhạt hiện ra băng giá lãnh liệt, phong vân nổi sóng, phảng phất còn kèm
theo sát khí. Bỗng nhiên mắt nàng sáng ngời, mấy bụi cỏ thảo dược nho
nhỏ ở trước mặt đã thành công khiến nàng dừng lại bước chân đang định
dời khỏi nơi đó. Tìm được rồi! Cỏ Phi Yến, toàn bộ cây đều có độc, riêng hạt có
độc tính lớn nhất, nếu bị trúng độc nghiêm trọng thì người sẽ khó thở,
máu không thể lưu thông, bắp thịt toàn thân bị tê liệt co quắp mà chết.
Tiểu cô nương nhanh chóng lấy tay đào bới vài cọng cỏ, cẩn thận xác định lại một phen, lúc này mới xoay người tung mình bay vút về phía lửa
trại. Tới gần lửa trại, Khánh Nhiễm dừng lại, nấp ở một chỗ tối bí mật gần đó cẩn thận quan sát. Ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua đống tàn tích đã bị đốt cháy đen thui kia, quét qua những gương mặt hãy còn đang say
giấc bên dưới ánh lửa lờ mờ, đột nhiên hai mắt nàng sáng ngời, cách đó
không xa là một chiếc vò sứ màu đen. Trong chiếc vò kia là rượu thuốc mẫu thân thường ủ, lúc chiều
khi mấy tên lính kia đến suối nước nóng tắm rửa, nàng đã ngửi thấy mùi
rượu nồng nặc. Chỉ cầu nguyện rằng bọn chúng vẫn còn chưa uống hết sạch
rượu, miễn là còn dư lại một chút thì nàng sẽ có biện pháp khiến nó trở
thành vũ khí sắc bén đoạt mạng người. Hai tròng mắt Khánh Nhiễm nhuộm một màu đỏ dưới ánh lửa, nắm
chặt trong tay vài cọng cỏ Phi Yến nhưng dù thế nào cũng không thể dịch
chuyển được bước chân. Nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập mạnh lên như nổi trống, mấy đường gân xanh trên trán đã đập
thình thịch dữ dội, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Trong đầu lại càng hỗn loạn, tràn ngập đầy những tiếng gào thét
đủ mọi hình ảnh! Cuối cùng ngừng lại ở cảnh tượng mẫu thân cùng tỷ tỷ
chết thảm, ánh mắt nàng dần hiện lên sự tàn nhẫn, Khánh Nhiễm cắn răng
đang muốn di chuyển, lại phát hiện có động tĩnh. Nhanh chóng đè thấp
thân thể nấp sau tảng đá lớn, nàng quay đầu nhìn tới. Một dáng người thấp bé cử động một chút, mơ mơ màng màng mở mắt, xoa nhẹ hai cái rồi đứng lên hướng phía bên này đi tới. Khánh Nhiễm
kinh hãi, phi nhanh bám vào một khối đá lớn bên cạnh, mắt không chớp
nhìn chằm chằm vào người nọ, hô hấp cũng tạm ngưng nén lại. Cũng may người nọ đi được vài bước liền dừng lại, vươn tay tháo
đai lưng quần. Khánh Nhiễm vừa mới thở phào một hơi liền có một binh sĩ
khác đứng dậy đi tới, người đó đi đến phía sau người vừa nãy, bàn tay vỗ một phát lên đầu vai của tên kia. Kẻ có vóc người thấp bé hoảng sợ hô lên một tiếng. “A!” Tiểu cô nương thấy kẻ thấp bé đó cả người phát run, ngay cả nước tiểu cũng nén nhịn lại, mặt mày tái nhợt không dám quay đầu. Khánh
Nhiễm cười lạnh một tiếng, quả thật đúng là một kẻ làm nhiều việc thương thiên hại lý nên mới bị như vậy!
(*thương thiên hại lý: nghịch lại với trời trái với đạo lý, ý nói làm nhiều việc ác, không có lương tâm) “Ha ha, xem ngươi bị hù dọa rồi kìa, đi tiểu cũng không đi được, thật không có tiền đồ” Nghe được tiếng cười phía sau, tên thấp bé lúc này mới quay đầu
lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền đánh một quyền về phía người đằng
sau. “Con mẹ nó ngươi làm ta sợ muốn chết. Làm sao có thể không sợ a, ngươi không nhớ rằng Vân Nghệ đã chết thảm như vậy, bị lửa thiêu rụi
làm biến dạng hoàn toàn vậy mà vẫn còn bị kéo đến Khánh thành phơi thây, ngươi không sợ hắn âm hồn bất tán tới tìm ngươi à!” “Cút! Mặc dù ta đã bắn một mũi tên, nhưng cũng có thể không bắn
trúng, hắn tìm ta làm gì! Muốn tìm thì cũng phải tìm Thất hoàng tử chứ,
là do Thất hoàng tử hạ lệnh bắn tên, bằng không thì cũng phải đi tìm
hoàng thượng, mệnh lệnh vốn là…” “Ngươi điên rồi sao! Nói bậy bạ gì đó! Ta sẽ làm như chưa nghe
thấy gì hết. Mẹ kiếp, bị ngươi làm giật mình khiến nước tiểu ta không đi ra được, không đái nữa!” “Đợi một chút, đợi một chút, ta cũng không đái. Con mẹ nó trong rừng cây này sao lại âm trầm u ám đến vậy”. Khánh Nhiễm nắm hòn đá thật chặt trong tay, khiến cạnh đá cứng
sắc đâm sâu vào trong lòng bàn tay, máu đỏ thẫm chảy xuống, nhưng dường
như nàng không hề hay biết, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm hai người
kia! Phí công nàng mới vừa rồi vẫn còn mềm lòng, cảm thấy bọn chúng vô
tội. Nàng đã sai rồi, bọn chúng đều đáng chết, tất cả đều đáng chết! Hai mắt đẫm lệ giữa ánh trăng mịt mùng, nàng vội vàng liều chết
cắn chặt môi ngẩng đầu, ngăn chặn sự sôi sục nhộn nhạo trong lòng, phải
một lúc lâu sau Khánh Nhiễm mới nhìn về phía hai kẻ kia. Trông thấy
khuôn mặt hai người kia bình thản, giống như đã đi vào giấc ngủ, Khánh
Nhiễm không hề do dự phi thân vọt đến phía sau một cây đại thụ bên cạnh. Hai mắt quét qua bốn phía, phát hiện không có gì, liền điều tiết khí lực bay vọt lên, tay phải khẽ chống lên cành cây, bóng dáng xẹt qua trong không trung như một vệt tối thâm trầm, đợi khi thân mình nho nhỏ
đáp xuống đã vững vàng đứng trên một cây đại thụ. Mà bên dưới tàng cây,
hai tên binh lính đang tựa vào gốc cây ngủ say sưa. Không dám dừng lại
chút nào, Khánh Nhiễm phi thân khỏi cây, xoay người một cái liền lăn đến bên cạnh đồ vật nọ, trong tay đúng là cái vò màu đen kia. Nhẹ nhàng mở ra nắp đậy vò sứ, một mùi rượu nồng xộc lên mũi,
chân mày Khánh Nhiễm lộ ra vẻ hưng phấn. Không dám lỗ mãng, vươn tay thả nhẹ vài cọng cỏ Phi Yến vào trong. Bàn tay nhỏ bé chạm phải rượu mạnh
chỉ cảm thấy nơi mới vừa rồi bị hòn đá cắt qua đau đến thấu xương, nhưng khóe môi tiểu cô nương lại nhẹ nhàng nhếch lên. Ngẩng đầu dò xét xung
quanh một lượt, không dám ở lại lâu, nàng liền tung người bay vút vào
bóng tối. Tiểu cô nương thi triển tốc độ nhanh nhất bay xuyên qua khu
rừng, trong lòng tràn ngập những gút mắc phức tạp không thể nói rõ. Gió
từ bốn phương tám hướng rung động thổi vù vù ở bên tai, nhưng tiểu cô
nương thậm chí chẳng hề có lòng dạ nghe ngóng xem có người đuổi theo
phía sau hay không. Giờ khắc này, thậm chí nàng còn hi vọng mình bị phát hiện, như
vậy có phải hay chăng nàng sẽ không cần phải tiếp tục đối mặt với tất cả những chuyện này, nếu bị phát hiện, có phải nàng có thể xuống dưới cửu
tuyền gặp lại cha nương. Nàng sợ hãi, phải chăng khi chết đi thì mình sẽ không cần mang trên lưng cừu hận nặng trĩu như vậy nữa… Nàng đã giết người! Vò rượu tuyết tan kia vốn là do mẫu thân dùng hơn mười loại dược thảo trân quý nấu thành, có tác dụng nhuận khí bổ máu. Nhưng khi rượu
được trộn lẫn với cỏ Phi Yến liền trở thành một vò rượu độc, bốc hơi tỏa ra một mùi hương kịch độc. Mùi hương làm cho người ta si say, nhưng
trong lúc vô tình cũng khiến cho ngươi phải bỏ mạng. Nàng đã giết người! Tiểu cô nương điên cuồng phóng mình lao
nhanh đâm sâu vào trong rừng, trong đầu gào to. Gió lớn thổi xẹt qua hai gò má đau rát như bị dao khứa, nâng tay lên sờ thấy ươn ướt lành lạnh,
chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã vương đầy khuôn mặt. Trong lòng sửng sốt, Khánh Nhiễm đột nhiên dừng bước, hai chân
mềm nhũn buông người ngã phịch trên mặt đất. Đờ đẫn nhìn đôi tay của
mình, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên toàn một màu đỏ, một màu đỏ thẫm của máu tươi. Chết lặng ngoảng đầu lại, sớm đã chẳng nhìn thấy ánh lửa gì nữa, chỉ có đêm tối hun hút như đang há to mồm cắn nuốt hết thảy mọi thứ.
Thẫn thờ, hóa ra cảm giác giết người là như vậy! Khánh Nhiễm ngây ngốc
ngồi trong gió như một con búp bê vải vô hồn, để mặc cho gió to thổi
mạnh khiến lá khô cuồn cuộn thổi tốc lên tạp vào má. Không biết đã qua bao lâu, một tiếng chim hót nhẹ nhàng thoáng
chốc truyền vào vành tai, tiểu cô nương đang cứng đờ lông mi khẽ run
nhẹ, lúc này mới phát hiện thì ra trời đã sáng. Mặt trời từ dãy núi phía đông từng chút nhô lên, chiếu lên mặt đất nơi bóng tối trùng điệp đang
bao phủ ở trước mắt Khánh Nhiễm, khiến cho bóng đen rốt cục cũng biến ảo trở thành ánh sáng. Tiểu cô nương nửa quỳ nửa đứng dậy tựa đầu vào
trong lòng bàn tay, không nhịn được nữa liền khóc rống lên. Mãi đến khi khóc mệt, nàng mới chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy
đầu óc một trận choáng váng, trong bụng trống rỗng, từng luồng dịch vị
ghê tởm cuồn cuộn bốc ngược lên trên. Toàn thân lại càng lạnh như băng,
mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt quần áo, gió lạnh thổi qua rét buốt một hồi. Quệt mũi, nhìn về phía chân trời ở phương xa, ánh sáng vàng rợp
vẫn sáng lạn như trước, trên gương mặt của tiểu cô nương thoáng hiện một tia kiên cường bất khuất, nàng ngẩng cao đầu lên, cắn răng nuốt xuống
vị chua tanh trong miệng, khóe môi mở rộng gào thét vang dội tận trời
cao. “Vân Khánh Nhiễm ta sẽ không quỵ ngã! Tuyệt đối sẽ không!” Gào thét lên, mãi tận đến lúc yết hầu trở nên khô nứt, tiểu cô
nương mới ngừng lại, chỉ cảm thấy có một cỗ khí lực giúp thân mình chống đỡ với những mệt mỏi quá sức, những uất ức oán hận ở trong lòng cũng đã tiêu tan không ít, sự yếu ớt trong đôi mắt đã biến mất hoàn toàn, tựa
như băng giá vạn năm rét lạnh thấu xương. Đấm tay nho nhỏ nắm chặt, Khánh Nhiễm đi nhanh về hướng chân
núi. Nàng muốn đến Khánh thành! Nhất định phải đến đó, cho dù kẻ định đã giăng bẫy rập chờ nàng thì nàng cũng phải đến đó! Không thể để phụ thân và mẫu thân đã chết mà vẫn không được yên nghỉ! Vào đông, ánh mặt trời chính ngọ sáng rõ chiếu rọi mặt đất, bóng dáng nho nhỏ của tiểu cô nương loạng choạng ở giữa núi rừng tựa như một chấm đen tròn tròn trên mặt đất. Nàng bước từng bước chắc chắn hướng về phía mặt trời mà đi. Phụ thân từng nói, những gì có liên quan đến vầng
thái dương tức là dũng cảm kiên trì, tức là có hi vọng. Tiểu cô nương cắn chặt răng, nàng tin tưởng rằng ánh sáng cuối
cùng cũng sẽ được tôi luyện từ trong đêm đen, mầm rễ sinh mệnh muốn
trưởng thành tất nhiên phải có đau xót âm ỷ, từ hận đến yêu, từ sinh đến tử, âm thầm vươn lên, âm thầm nở hoa, cuối cùng cũng sẽ trưởng thành,
trở thành một sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.