Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 66: Quyết định quan trọng


Đọc truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết – Chương 66: Quyết định quan trọng

Khánh Nhiễm ở Lộ châu mua một con ngựa tốt, một đường ăn gió nằm
sương, thay đổi mấy lượt ngựa, rốt cục vào ngày thứ tư cũng chạy đến
thành Đồng Châu nằm ở biên cảnh hai nước Tinh và Chiến.

Đường đến
Vân Đãng Sơn vẫn còn nửa ngày lộ trình, gấp rút trong mấy ngày liên tục
khiến nàng cũng mệt mỏi, hơn nữa nàng thường đến Đồng Châu thành, mười
một năm sống ở Vân Đãng Sơn, xuống núi phần nhiều đều đến đây để mua vật dụng. Dù lúc này người của Phượng Anh có đuổi đến, nhưng e rằng tại
Đồng Châu thành cũng không thể làm khó được nàng.

Vì thế Khánh
Nhiễm tìm một trà lâu nhỏ, tùy ý dùng chút thức ăn, một bầu rượu thanh.
Một mặt dùng , một mặt nghe chuyện phiếm của dòng người hỗn tạp trong
trà lâu.

Đột nhiên gương mặt nàng trầm xuống, nhìn nhóm người ngồi bên cửa sổ phía đông, chỉ nghe những người đó bừng bừng khí thế bàn
luận về liên minh của Chiến Lân cách đây không lâu.

Chuyện hai nước kết minh Khánh Nhiễm đã biết, nhưng lại không biết trong đó còn có một phần công lao của nàng.

“Cái gì? Yến quốc dám phái thích khách hành thích Chiến Anh Đế trong buổi
thọ thần? Làm sao ngươi biết được chuyện này, chẳng lẽ ngươi nói bừa,
còn là nữ thích khách, ai tin được!”

“Hắc, ngươi chớ không tin
ta, hôm trước ta vừa từ Chiến quốc trở về. Hiện tại toàn bộ Chiến quốc
đều đưa chuyện này truyền khắp nơi! Nghe nói nữ thích khách kia vô cùng
lợi hại, còn ở trước mắt bao nhiêu người giết chết Cấm quân thống lĩnh
Khúc Đông Bình. Sau lại còn trốn thoát khỏi thủ vệ nghiêm ngặc trong
hoàng cung, cứ thế không tìm được người! Các ngươi cũng không ngẫm lại,
hoàng cung phòng ngự chặt chẽ như vậy, dù nữ thích khách kia có lợi hại
đến đâu, không có nội ứng làm sao có thể đào tẩu.”

“Có đạo lý.”

“Các ngươi có biết là ai đã giúp nữ thích khách kia không? Nỗ Vương của
Chiến quốc đã tự mình lục soát, cuối cùng tìm được y phục dạ hành của nữ thích khách ở Hoa Anh cung, Hoa Anh cung chính là tẩm điện của Tần phi
nương nương, cùng Yến quốc có quan hệ rất lớn. Thân mẫu của Tần phi,
chính là người Yến quốc, các ngươi nói xem, thích khách kia không phải
do Yến quốc phái tới thì là ai?”

“Phải, khó trách Chiến Anh Đế lại sốt ruột phát binh như vậy, haizz. Lúc này Yến quốc cùng bị hai nước
giáp công, chỉ sợ vận số đã hết.”

. .

Khánh Nhiễm nghe những lời này, khóe môi dần dần gợi lên một chút ý cười, châm chọc mà lạnh lẽo như băng.

Vốn tưởng rằng hắn chỉ đơn giản vì cứu nàng mà mạo hiểm, không ngờ trong
bất giác hắn cũng lợi dụng nàng. Đúng vậy, Lận Kì Mặc từ thời niên thiếu đã trưởng thành, là đệ nhất dũng tướng của Lân quốc, sao có thể đơn
giản? Là nàng quá mức ngây thơ, hay là nàng quá mức quá hà khắc?

Mà thôi, như vậy cũng tốt. Khỏi phải nhớ đến nụ cười lúc chia tay của hắn, dù sao vẫn cảm thấy hổ thẹn với người khác, đã như vậy, tuy rằng bản
thân còn nợ hắn, nhưng ngày sau cũng xem như xong.

Khánh Nhiễm
nghĩ như vậy, hẳn là không có khẩu vị, ngẩng đầu uống cạn một chén rượu
thanh. Ném một thỏi bạc vụn, đứng dậy cất bước rời khỏi trà lâu.

Nàng xoay người lên ngựa, đến lúc đi đến cửa thành phía Tây, đã thấy cửa
thành đóng chặt, binh lính canh gác rất nghiêm ngặc. Một đường này nàng
đã nghe nói rất nhiều, ở thọ thần của Chiến Anh Đế, Dực vương Yến Hề
Ngân đã tặng ông ta một đóa hoa sen bằng thiếc đen, quan hệ của hai nước Chiến và Tinh cũng ngày càng khẩn trương, không ngờ ngay cả biên quan
cũng đóng bế.

Nàng hơi chau mày, giục ngựa tiến lên, lập tức có
binh lính Tinh quốc tiến lên quát lớn: “Dừng lại! Làm gì vậy? Nhanh
chóng tránh ra!”

Khánh Nhiễm bất đắc dĩ, đành phải quay ngựa chạy
về cửa Đông, thầm nghĩ, bây giờ chỉ có thể từ vách đá bên ngoài thành
Tây bay qua, đi đường vòng trở lại Vân Đãng Sơn.

Một người một
ngựa chạy như bay, đến ghềnh đá phía đông, được người đời xưng tụng “vạn người không thể dời” của Vân Đãng Sơn, nàng thu cương ném ra xa, nắm

lấy yên ngựa, không xuôi theo thế dùng lực mạnh bức ra, tuấn mã bất ngờ
dựng thẳng người. Nàng nhanh chóng lấy tay trái đè lại yên ngựa, dùng
sức chống đỡ, thân mình nâng cao lên một tấc, lại vận lực mạnh mẽ tháo
bỏ yên ngựa, lúc hồi phục lại ảm đạm ngồi xuống.

Xoay người xuống
ngựa, đem yên ngựa dỡ xuống, vỗ nhẹ vào đầu ngựa: “Đi thôi, mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi, giờ ngươi được tự do.”

Con ngựa dường như
nghe hiểu lời nàng nói, thò đầu cọ nhẹ vào ống tay áo của nàng, Khánh
Nhiễm bật cười :“Mới vừa rồi còn hung dữ như vậy, sao bây giờ lại lưu
luyến rồi?”

Nàng thở dài một tiếng: “Đáng tiếc vách đá này dốc
đứng, ta thực sự không có biện pháp để dẫn ngươi theo. Đi thôi, chính
mình làm một chú ngựa tự do, chẳng phải rất tốt sao? Ta…cũng muốn được
tự do tự tại sống tiếp!”

Nàng dứt lời liền bất ngờ vỗ vào thân ngựa, con ngựa tê minh một tiếng, chạy vào trong sơn cốc.

Khánh Nhiễm nhìn nó biến mất trước mắt, thế này mới hít sâu một hơi, tay bám
vào một gồ đá, chân đạp vào mõm đá, phóng mình nhảy lên, thả người lên
sườn dốc trên vách núi, bám vào các gò đá leo thẳng lên phía trước.

Trên vách núi cao gió thổi mãnh liệt, tiếng gió gào thét dữ dội, trận gió
xoáy mạnh như bão táp, Khánh Nhiễm lại tập trung tụ khí, vạt áo choàng
bên ngoài bay lên, thổi bay lớp áo mỏng bên trong phần phật, nàng cúi
mắt nhìn dãy núi dưới chân, thở dài một tiếng.

Vốn tưởng rằng
chuyến đi này đã có thể tự tay giết chết Chiến Anh Đế, nhưng không ngờ
cuối cùng lại thất bại trở về, xem ra chính mình cần phải suy nghĩ đến
một con đường khác. Chuyện ám sát, chung quy vẫn quá mức khó khăn.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định cất bước xuống núi, thân ảnh nhẹ
nhàng, đến khi tịch dương dần buông xuống, rốt cuộc nàng cũng trở về Ma
Nguyên thôn ở Vân Đãng Sơn.

Nhưng nàng chưa bước vào thôn đã nhận
ra điều bất thường, ngày trước vào lúc này các hương thân luôn tụ tập ở
đầu đường cuối phố để nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay nàng lại không
thấy một bóng người.

Hơn nữa trong thôn lại không có khói bếp, điều này chẳng phải rất kỳ quái?

Nàng còn đang kinh ngạc, đầu mũi lại ngửi được một mùi hương khác thường! Là mùi máu!

Khánh Nhiễm kinh hãi, ngoảnh đầu nhìn quanh bốn phía, tìm tiểu đạo bí mật nhanh chóng tiến vào thôn.

Thây người trong thôn chất cao như núi, dòng máu đỏ thẫm chảy thành sông,
tiếng gió lạnh rít gào thảm thiết, như chốn ma quỷ. Tay chân gãy lìa nơi nào cũng có, quan trọng hơn là, tất cả thi thể đều bị chém mất đầu, vô
cùng thê thảm. Hai bên xung quanh, từng cổ thi thể đẫm máu bốc lên mùi
hương hôi thối, bao phủ ở giữa, làm người ta buồn nôn!

Khánh Nhiễm quả thực không thể tin được cảnh tượng mình đang chứng kiến trước mắt,
nàng chậm rãi nhắm mắt, bình phục sự hoảng hốt trong lòng, thế này mới
đi từng bước một tiến vào thôn, hy vọng có thể tìm được một thôn nhân
còn sống sót. Thế nhưng, tìm kiếm hết một thôn, nhưng lại không có một
người còn sống.

Lòng nàng nặng trĩu, bước nhanh tiến vào trong
nhà, đi vào trong viện, đã thấy những người mặc áo đen ngã ngổn ngang
dưới đất, cũng đồng dạng bị chém mất đầu, không giống quần áo thô ráp
màu nâu đất của dân chúng. Những người này đều mặc hắc y, hơn nữa nhìn
vóc người cũng đều là thanh niên trai tráng.

Bàn tay lộ ngoài ống tay áo của bọn họ đều đen kịt như than, hiển nhiên là trúng độc mà chết.

Khánh Nhiễm hơi cau mày, đứng vững tập trung nghe động tĩnh trong phòng, thế này mới đẩy cửa bước vào, giương giọng nói.

“Đi ra!”

Sau một lúc lâu không nghe có động tĩnh, trong lòng nàng kinh ngạc, nâng
bước tiến vào trong, khuôn mặt nhất thời cứng đờ. Đã thấy một thân ảnh
nho nhỏ đứng bất động bên cửa sổ, một tay còn gắt gao ấn lên cơ quan

trên tường, cơ quan kia đúng là dùng để điều khiển độc khí trong viện.

Khánh Nhiễm không dám nhìn tiếp, trong lúc nhắm mắt, trước mặt dường như còn
thoáng qua nụ cười chân thành của cậu bé, đôi mắt đen nhánh như mực.

“Nhiễm tỷ tỷ, hôm nay xuống núi thật sớm!”

“Nhiễm tỷ tỷ, nương ta nói chân của gia gia đã khỏe rồi, muốn mời tỷ tỷ đến nhà ta ăn cơm, tỷ tỷ nhất định phải đến nha!”

“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Đi rất lâu sao?”

Tiểu Lục… Đó là Tiểu Lục, ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, sao lại tàn nhẫn như vậy!

Khánh Nhiễm nắm chặt hai đấm tay, không chặn được lồng ngực đang kịch liệt
phập phồng. Nàng im lặng nửa ngày, cất bước tiến lên, đem thân thể nhỏ
bé sớm đã cứng ngắc kéo vào lòng. Nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt
cơ quan của nam hài, đưa hắn đặt lên giường, run rẩy xốc tấm chăn hỗn
độn đắp lên người cậu bé, che khuất phần cổ huyết nhục mơ hồ.

Im
lặng một lát, nàng tức giận đứng thẳng lên, đi nhanh bước ra sân. Gõ nhẹ vài nhịp vào bức tường phía đông, dưới chân răng rắc một tiếng, hiện ra một thềm đá. Nàng cất bước tiến vào hầm, gõ nhẹ vào cơ quan, đỉnh hầm
ầm ầm khép lại, cùng lúc đó, ánh lửa trong hầm cũng sáng choang.

Nàng bước xuống bậc thang, thấy mọi thứ trong hầm vẫn y như cũ, thế này mới
thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong hầm vẫn còn những bộ sách quý, tễ thuốc, rượu lâu năm, và những món thần khí quý giá mà sư phụ lưu lại.

Khánh Nhiễm ngồi xuống nhuyễn tháp, gương mặt phía dưới ánh đèn yên tĩnh
nhưng lạnh lùng, đôi môi mỏng lại gắt gao mím chặt, đè nén cảm xúc trong lòng.

Tuy rằng mọi nhà trong thôn đều bị cướp sạch, nhưng nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng dân chúng trong thôn bị sơn tặc đánh cướp. Thứ nhất sơn tặc sẽ không cần phải đuổi tận giết tuyệt, thứ hai giết
chết tất cả dân chúng đối với sơn tặc không hề có ích, nếu là sơn tặc,
nhất định sẽ lưu dân làng lại, sau vài năm lại đến cướp, chẳng phải rất
tốt sao. Hơn nữa, sơn tặc cũng không cần phải lấy thủ cấp của những
người trong thôn.

Thủ cấp… Thủ cấp…

E rằng chỉ có thể sử
dụng cho một việc, từ trước đến nay Chiến quốc luôn lấy thủ cấp để tính
vào quân công, ai lấy được nhiều thủ cấp của quân địch, cũng sẽ được hậu thưởng, tướng lĩnh càng được ghi nhận thêm quân công, đợi quân công đến liền có thể thăng quan tiến chức.

Nếu nàng không tính nhầm, Chiến quốc và Tinh quốc vừa có một trận đánh ở bình nguyên cách Vân Đãng Sơn
không xa, hai bên đều bị thương tổn.

Loạn thế, đây gọi là loạn
thế, một quốc gia quá man rợ, lại có thể hoang đường đến mức dùng chính
máu của đồng bào mình, làm đá kê chân để gia quan tiến tước!

Quân
đội không hề tồn tại vì bảo vệ đất nước, mà chính là ác mộng của bách
tính! Đây là Chiến quốc! Là loạn thế khiến con người nghẹt thở!

Khánh Nhiễm càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường,
cười ha ha không ngừng. Sau một lúc lâu mới ngừng được cười, căm hận
đứng dậy. Phụ thân, đây chính là Chiến quốc mà người thủ hộ, nhiều năm
qua nữ nhi chỉ muốn lấy thủ cấp của Chiến Anh Đế để báo thù cho người,
chưa bao giờ muốn cùng Chiến quốc mà người yêu quý là thù địch.

Nhưng mà bây giờ, người có thấy không? Chiến quốc đã không đáng để nữ nhi tin tưởng nữa, hôm nay nữ nhi phải bất hiếu với phụ thân, từ nay nữ nhi
không còn là người Chiến quốc. Nữ nhi muốn dùng hết khả năng của mình,
đem thời loạn thế này sớm ngày chấm dứt!

Ánh mắt Khánh Nhiễm sáng ngời, trong lòng đã là có quyết định. Nàng phải tòng quân! Hơn nữa, nàng phải đầu quân cho Tinh quốc.

Phương ngôn thiên hạ có năm nước, Anh Đế của Chiến quốc nuôi mộng lớn, nhưng
trước mắt lại bế tắc, khiến dân chúng Chiến quốc bị sát hại vô số kể. Ở
Diệu quốc có Phượng Anh chuyên chính, áp chế hoàng quyền sang một bên,
đại thần trong triều lại lục đục với nhau, không thể đồng tâm được. Tân
hoàng của Lân quốc có lòng dạ hẹp hòi, rất khó khoan dung độ lượng, lòng nghi ngờ rất nặng, là quốc chủ không có tiếng tăm tốt. Yến quốc lại
càng không cần nói nhiều, nay bị hai nước Chiến và Tinh giáp công, sợ
rằng ít ngày nữa vận số cũng hết.


Vân Khánh Nhiễm nàng cũng không
muốn đi chịu chết. Hiện nay duy nhất chỉ có thể đầu nhập vào Tinh quốc,
quốc chủ của Tinh quốc là Tinh Văn Đế, xưa nay luôn yêu dân như con,
lòng dạ khoan dung độ lượng, lại có Dực Vương Yến Hề Ngân là người có
tài và trung thành phụ tá, dân chúng tuy bị Chiến quốc ức hiếp, nhưng
lại rất kiên cường, vạn chúng đồng tâm.

Nếu nàng đầu quân cho Tinh quốc, nhất định có thể thể hiện năng lực của mình, vì dân chúng lập
mệnh. Huống hồ, quan hệ của Chiến quốc và Tinh quốc đang căng thẳng,
cuối cùng sẽ khơi mào giết chóc, đầu quân cho Tinh quốc, sớm muộn cũng
sẽ có một ngày nàng được lãnh binh, tiến quân thần tốc, làm cho Chiến
Anh Đế sống không bằng chết!

Khánh Nhiễm đã nhận định được chủ
kiến, chỉ vừa suy nghĩ liền bận rộn lên. Đầu tiên cần phải thay đổi bộ
dáng của mình, nếu nàng muốn theo quân, nhất định phải có dự định lâu
dài, không thể qua loa.

Nàng đem tóc dài thả ra, ở trước gương
đồng ngồi xuống, dùng lược chải cẩn thận, tay áo dài vung lên, mang theo thanh kiếm Liễm Sát, hàn quang chợt lóe, tóc đen liền rơi xuống. Nàng
cũng không liếc mắt nhìn một lần, dùng khăn vuông buộc chặt tóc, sau đó
lấy nước trong vò rửa mặt kĩ càng, khôi phục diện mạo vốn có của mình.

Đứng dậy đi đến giá án, đưa tay lấy xuống hai bình sứ, đổ ra hai viên thuốc
một đen một đỏ, dùng nước nuốc xuống, không bao lâu nàng liền cảm thấy
một cỗ khí tức khô nóng từ lồng ngực trào ra, trong cổ họng đau đớn
không thể nói hết, miệng mũi bị sặc rất cay rát, nước mắt không ngừng
chảy ra ngoài.

Nàng nhíu mày nhẫn nhịn, một lúc lâu sau khi cơn
đau trong cổ họng lui dần, nàng lại nhìn vào gương đối chiếu, nâng cổ
lên, trên chiếc cổ trơn bóng đã có một chỗ nổi lên, rõ ràng đó là hầu
kết của nam tử. Hình dạng cũng có chút không tồi, nàng khẽ giương khóe
môi.

“Thuốc của lão đầu quả nhiên dùng rất tốt!”

Chỉ vừa cất tiếng lại cười. Thanh âm quả thật đã không còn thanh nhã êm tai như ban đầu, ngược lại trầm hơn, tuy vẫn trong trẻo như trước, nhưng lại thiếu
sự mượt mà thanh lệ của nữ tử, hơn vài phần trầm ấm mạnh mẽ của nam tử.

Nàng nhìn người trong gương, vô cùng xinh đẹp tuấn tú, mái tóc ngắn đen như
mực được buộc trong chiếc khăn vuông màu vàng, làn da như hàn băng, chân mày dài mảnh đen như mực, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào.

Tuy có chút yêu mị của nữ tử, nhưng dung mạo lại thanh khiết lạnh lùng,
trong ánh mắt lại có sự kiên nghị cơ trí của nam tử thời đại này mới có. Cùng với hầu kết rõ ràng và thanh âm của nam tử, cho dù có người nghi
ngờ, cảm thấy nàng có phong thái của nữ nhân, nhưng sẽ không hoài nghi
nàng là một nữ tử.

Huống chi, Lam Hoàn đã khử đi mùi hương thiếu
nữ trên người nàng, từ nhỏ nàng cũng chưa từng đánh lỗ tai, chỉ cần dùng vải buộc chặt ngực, sợ là qua mấy ngày chính mình cũng tưởng bản thân
là một nam nhân.

Khánh Nhiễm thay đổi xong quần áo, liền cầm lấy
Liễm Sát, đứng dậy lấy kim sang dược mà sư phụ đã điều chế, cùng giải
độc hoàn thông thường bỏ vào túi, đạp bộ phóng ra ngoài.

Bóng đêm
thê lương, nàng rời khỏi thôn, thân ảnh như một luồng điện, lao về phía
quân doanh của Chiến quốc đóng cách chân núi Vân Đãng Sơn không xa.

Lúc đến được quân doanh, trăng đã treo lên giữa trời, cả quân doanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có một đống lửa phát ra ánh sáng mỏng manh.

Khánh
Nhiễm lắc mình tiến vào, mắt thấy trên đài cao treo một cái đầu, dưới
bóng đêm mái tóc đen dài bay tán loạn, vô cùng đáng sợ. Ánh mắt nàng
nhất thời lạnh lẽo, không nhìn thêm nữa, đưa mắt tập trung, thu tình
cảnh trong doanh vào đáy mắt, nàng đã tìm đúng chủ trướng. Cẩn thận né
tránh binh lính canh gác, xuyên qua vài doanh trướng, linh hoạt giải
quyết bốn gã thủ quân đang ngủ gật trước trướng.

Thân ảnh Khánh
Nhiễm chỉ vừa lóe, liền tiến vào đại trướng. Ánh mắt rơi vào bộ khôi
giáp của tướng lãnh cao cấp, được treo trên giá đặt trước giường, nàng
lạnh lùng cười.

Lăn một vòng trên đất, nhanh chóng đến trước
giường. Trên giường có một nam nhân to lớn để râu xồm đang ngủ say,
Khánh Nhiễm không hề chần chờ, Liễm Sát trong tay đã được tuốt khỏi vỏ.

Hiển nhiên tướng quân trên giường kia cũng là người đã thân qua trăm trận,
sống chết trước mắt không biết đã gặp bao nhiêu lần, kiếm quang chợt
lóe, hắn cũng bất ngờ mở bừng hai mắt, nhưng khi đối diện với ánh mắt
của Khánh Nhiễm, chỉ cảm thấy hàn khí đập vào mặt.

Chỉ vừa kịp há

to miệng, còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị Khánh Nhiễm chém xuống. Khánh Nhiễm nghiêng người tránh dòng máu đỏ tươi đang trào mạnh ra của hắn,
lạnh lùng cười, kéo màn giường bọc đầu vào trong. Liễm Sát cọ qua ngực
nam nhân, lau đi vết máu còn lưu lại trên đó, thế này mới trở về vỏ
kiếm.

Sau khi cẩn thận lắng nghe, nàng lắc mình ra khỏi trướng,
thi triển khinh công một hồi, liền thần không biết quỷ không hay nhập
vào trong bóng tối.

Hai nước giao chiến, luôn xem thường việc dùng kế ám sát như thế này, nhưng Vân Khánh Nhiễm nàng cũng không phải là
tướng sĩ, chỉ vì các hương thân báo thù, cũng không sợ bị chỉ trích là
vẻ vang hay không vẻ vang.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao,
cách Đồng Châu không xa, trong quân doanh của Trấn Tây quân của Tinh
quốc đã có tiếng vang vọng không ngừng, tiếng cầm thương, tiếng vật lộn, tiếng chạy bộ, âm thanh hô to… Hiển nhiên là những binh sĩ vừa đầu quân một ngày đang tập luyện bên trong.

Không ai không biết, Trấn Tây
quân này do một tay Dực Vương Yến Hề Ngân dựng nên, chính là tinh binh
đứng đầu ở Tinh quốc. Không biết bao nhiêu lần đã khiến Chiến quốc thất
bại, quân phong lại cực kì nghiêm minh, được xưng là Thiết Huyết chiến
sĩ của Tinh quốc.

Giờ phút này đội binh thủ hộ bên ngoài doanh
đang phấn chấn tinh thần, cầm thương đứng thẳng người, ánh mắt sáng
ngời. Không ai không biết, chỉ vừa hôm trước, Dực Vương Yến Hề Ngân đã
từ kinh thành trở về, lúc này đang ở bên trong doanh trướng, tất nhiên
so với ngày thường bọn họ càng thêm hưng phấn.

Lại vào lúc này,
tiếng vó ngựa truyền đến, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm nhanh chóng đến
gần, nhanh nhẹn nhưng có lực. Những binh lính canh gác không khỏi âm
thầm nhìn nhau, tiếng vó như vậy, tốc độ như vậy, e rằng chỉ có Vương
gia mới có thể làm được, nhưng Vương gia rõ ràng còn ở trong quân, chưa
từng bước ra ngoài…

Mọi người không khỏi đồng thời nhìn về phía
xa, chỉ trong chốc lát một người một ngựa liền xuất hiện trước mắt. Hảo
phong thái! Mọi người không khỏi cùng đồng loạt nín thở.

Tà áo
xanh của người ngồi trên lưng ngựa tung bay, trong lúc phi nhanh tư thái vẫn tự do không một chút gò bó, lúc ngực bay như tên bắn, phong thái
vẫn luôn tao nhã nhẹ nhàng, như làn sóng nước, bóng trăng thanh, ngọn
gió xuân lướt qua cảnh vật, tuấn nhã nhưng thong thả ung dung. Mặc dù
không phải là Vương gia của họ, nhưng cũng là một mỹ nam tử không hề
thua kém Vương gia.

Đến lúc người đó tới gần, mọi người đều phải trợn mắt. Hảo dung mạo!

Gương mặt nam tử kia hờ hững lại lạnh lùng, linh hoạt ngồi trên lưng khống
chế ngựa. Trong đôi mắt sáng trong đen như mực cũng là ánh nhìn yên tĩnh lạnh nhạt, tựa như một thanh trường kiếm, phát ra hàn quang tĩnh mịch
nhưng lại lạnh lẽo như gió rét, khiến người khác bị cảm phục.

Sau
một lúc lâu một gã tiểu binh mới tiến lên, khom người nói: “Nơi này
chính là trọng địa trong quân, không biết công tử có việc gì? Nếu không
có, xin hãy nhanh chóng rời đi.”

Khánh Nhiễm thấy ai nấy sau khi
ngơ ngẩn nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, hơn nữa thái độ khi tiến lên dò
xét người khác, tuy khiêm tốn nhưng lại rất đúng mực, nàng không khỏi
hơi chau mày, xem ra nàng đến đây, quả thật không uổng phí.

Đang muốn mở lời, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh trong trẻo.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lúc tiếng nói cất lên, một nam tử có dung mạo hơn người mặc khôi giáp đã
bước nhanh đến. Khánh Nhiễm tập trung nhìn, khẽ cong khóe môi. Nam nhân
này nàng đã gặp qua, lần đó ở trong tửu lâu, chính là một trong hai gã
nam tử đã trắng trợn quan sát nàng.

Nàng suy nghĩ vài lần, trong lòng lại hơi buồn cười. Dực Vương? Hóa ra chúng ta đã sớm gặp nhau.

Tô Lượng đi nhanh tiến ra ngòai, cười nhìn về phía Khánh Nhiễm, vừa rồi từ xa hắn đã chú ý đến tình huống phía này. Chê cười, nam tử đến đây xuất
sắc như vậy, Tô Lượng hắn há lại không biết đến đạo lý kết giao? Nhưng
không hiểu sao nam tử này lại nhìn quen mắt như vậy?

“Tại hạ là Thiếu Lang tướng trong quân, xin hỏi nhân huynh có chuyện gì?”

Khánh Nhiễm cũng không nói nhiều, ném bố bao cầm trong tay về phía trước. Tô Lượng nhanh chóng tiếp nhận, cười nói.

“Nhân huynh có chuyện gì cứ nói, trong quân không thể một mình thu lễ.”

Khánh Nhiễm nhướng mày: “Không phải lễ vật, đây chính là thành ý tòng quân
của bản nhân, Lang tướng đại nhân không ngại có thể mở ra nhìn xem, nhất định sẽ hài lòng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.