Đọc truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết – Chương 22: Cứu giúp tài tình
Phượng Anh kéo Khánh Nhiễm trở lại nhã gian, đem nàng tiến vào buồng
trong, hắn nhìn khắp mọi nơi chau mày. Bởi vì lúc nãy ở dưới đại sảnh đã nhìn thấy hết, quan binh đang trực tiếp đến lầu hai, tai nghe những âm
thanh hỗn độn ngày càng gần, Khánh Nhiễm kéo tay Phượng Anh.
“Ta từ cửa sổ nhảy ra ngoài vậy.”
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm chỉ vào cửa sổ, cất bước đem cửa sổ đẩy
ra, nhìn một chút liền gật đầu :“Cẩn thận một chút, ta đi kéo dài thời
gian.”
Khánh Nhiễm biết nếu hai người cùng nhau biến mất, sẽ khiến người
khác không khỏi nghi ngờ, nàng cũng không dám ở lại nói nhiều, chỉ gật
đầu. Thấy Phượng Anh phất tay áo bước ra, nàng cũng xoay người nhảy ra
cửa sổ.
Phía dưới cửa sổ là một con hẻm nhỏ, chỉ cách hai con đường đã là
pháp trường. Nhưng giờ phút này, ở pháp trường vừa xử trảm tên gian tế
kia, nhất định sẽ rất lộn xộn, quan binh đều đang duy trì trật tự, nhất
định cũng không chú ý tới bên này.
Khánh Nhiễm đang định nhảy xuống, đột ngột nghe tiếng bước chân rầm
rập đang đến gần. Trong lòng nàng giật mình, nhanh chóng mang thân thể
thu hồi, lại nhảy vào nhã gian, thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, nấp bên cửa sổ, nàng thấy một đội binh lính đang hướng về
phía ngõ nhỏ, dường như muốn vây quanh tửu lâu. Lại nghe động tĩnh bên
ngoài nhã gian, trên đầu Khánh Nhiễm đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Phượng Anh tựa hồ cũng phát hiện tình hình không ổn, nhưng hắn vẫn đi đến gian ngoài, mày không khỏi chau lại. Khánh Nhiễm quay đầu thấy binh lính đã sắp tiến vào con ngõ dưới cửa sổ, nàng quay đầu nhìn Phượng Anh bất đắc dĩ. Thầm nghĩ trong lòng, xem ra chỉ có thể khẩn cầu những
người này dễ lừa gạt một tí, hoặc là bọn họ tham tài, còn không chỉ có
nước cầu cho họ bị thân phận của Phượng Anh hù dọa.
Những tiếng động điều tra đã đến gần trước cửa phòng, trong ngõ cũng
đồng thời như vậy. Bỗng nhiên, Khánh Nhiễm kinh ngạc thấy Tứ lang tru
tréo như sói, khóc lóc om sòm nhảy vào ngõ nhỏ, mà phía sau hắn còn có
mấy đại hán lực lưỡng trọc đầu đang chạy theo.
Tiếng đập cửa đã truyền đến, Khánh Nhiễm bay nhanh nháy mắt với Phượng Anh, Phượng Anh gật đầu liền ra khỏi buồng trong.
Khánh Nhiễm nhìn những binh lính trong ngõ cũng đang chú ý về phía Tứ lang, thấy đây là thời cơ không thể mất, nàng liền nhẹ nhàng nhảy ra
khỏi cửa sổ, xoay người rời khỏi gian ngoài, mơ hồ còn có thể nghe được
Phượng Anh đang cùng quan binh nói chuyện. Nàng nghiêng người đạp lên lề cửa sổ ở phía Đông di chuyển, khẽ đẩy một chút, lại đến được một cánh
cửa khác, đôi mắt nàng không khỏi sáng ngời. Nàng bay nhanh đem cánh cửa nhỏ đóng lại, lắc mình nhảy vào trong.
Lọt vào trong tầm mắt là buồng trong của một gian nhã thất khác, cùng với căn phòng nàng vừa ở được bài trí giống nhau, nhìn có vẻ hơi lộn
xộn, hiển nhiên là do quan binh vừa đến điều tra. Khánh Nhiễm thở phào
nhẹ nhõm một hơi, dựa vào cửa sổ nghe những âm thanh hỗn loạn bên ngoài, nàng cảm thấy hơi nghi hoặc, không hiểu sao Tứ lang đến thật đúng lúc.
Mà giờ phút này , Tứ lang đang bị một đám quan binh cùng với ba đại
hán như hổ rình mồi vây ở xung quanh trong ngõ. Chỉ nghe một đại hán
trong số đó giận dữ nói:“Chính hắn, hắn đã canh chừng rồi trộm túi tiền
của công tử, quân gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta!”
“Phải, quân gia không tin có thể lục soát người hắn, túi tiền chắc chắn còn trên người tên tiểu tặc này.”
Thấy một quan binh chuẩn bị tiến đến, Tứ lang liền cười hắc hắc, hắn
nâng tay lên chặn lại nói:“Không cần, không cần, ta tự mình lấy ra là
được rồi.”
Hắn cười cười lôi ra một túi tiền gấm xanh trong lòng, ném cho đại
hán kia:“Cho ngươi, ta vẫn còn đây này, ha ha, có cần tiếp tục lấy ra
cho các ngươi không?”
“Ngươi! Tiểu tử này thật là kiêu ngạo, bọn ta bây giờ còn có chuyện
khác, không tiện bắt hắn, các ngươi hãy đưa hắn tới quận nha, trình bày
mọi chuyện thì có thể đem tên tiểu tử này tống vào ngục.”
Đại hán nghe tiểu tướng nói như vậy, tuy là không vui nhưng cũng
không dám nhiều lời, mỗi người một bên xách cánh tay Tứ lang nhấc ra
khỏi ngõ.
Tứ lang cũng không giãy dụa, chỉ ha ha cười:“Nhẹ chút, nhẹ chút, đều
làm đau ta . Nếu không các ngươi buông ra đi, ta sẽ tự đi , cam đoan
không chạy đâu!”
Hắn một mặt ồn ào , một mặt không để người khác nhận ra liếc mắt lên
các lầu, khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lại hiện lên vài phần đắc ý.
Hai đại hán vừa nhấc hắn ra khỏi ngõ, đã có một công tử mặc áo gấm
vội vàng chạy tới, phía sau còn có mấy đại hán và một tiểu đồng chạy
theo.
“Bắt được rồi , bắt được rồi thiếu gia.” Tiểu đồng kia vừa hô vừa chạy đến.
Tứ lang nhíu mày cả giận nói:“Kêu la cái gì, thấy bản công tử lại cao hứng như vậy sao?”
Hai tròng mắt của tiểu đồng đã muốn trợn rớt ra ngoài:“Cái đồ kẻ trộm này! Ngươi. . .”
“Ngừng lại! He he, công tử à, ta cũng không phải kẻ trộm, chỉ là muốn cùng công tử đùa một chút thôi, ngài kiểm tra thử xem, có phải gia đinh của ngài chưa phát hiện ra thứ gì mới thật sự bị trộm không.”
Công tử kia nghe Tứ lang nói thế thì sửng sốt một chút, không khỏi hỏi:“Có ý gì?”
“Ha ha, không có gì ý cả. Công tử hãy nhìn xem ngọc quý ở bên hông
ngài không còn nữa phải không? Haizz, nhưng đừng có đổ lên đầu ta nha,
mới vừa rồi, ở đầu đường có người lướt ngang qua công tử, mượn gió bẻ
măng, lén lút kéo mất ngọc bội của ngài. Ta chỉ là người qua đường cũng
thấy được, nhưng gia đinh của ngài đến mấy người lại không phát hiện, ta cảm thấy không đáng giá thay cho công tử. Chậc chậc, đây không phải là
phí tiền nuôi kẻ vô dụng sao! Cho nên ta liền cùng công tử ngài đùa một
chút, thử xem lúc ta trộm túi tiền của ngài, nhóm gia đinh này có thể
phát hiện ra được không, như vậy cũng là tốt bụng nhắc nhở ngài về việc
chọn người làm nha. Ha ha, hiện tại đã thử qua , xem ra bọn họ chỉ là
nhất thời sơ sẩy, sơ sẩy thôi a, công tử vẫn là đừng đuổi việc bọn họ .
Chẹp, đều nói rõ ràng rồi, ngài biết ta cũng không phải kẻ trộm! Tên
tiểu tử thối kia, nhìn một thân xiêm y của ta xem, là tuyết bào đó! Lại
nhìn khí chất của ta xem, nhìn đi, nhìn đi, thấy có điểm nào là giống kẻ trộm hả!” Tứ lang một hơi nói xong, còn hướng tiểu đồng kia gào thét.
Một đám người bị hắn nói bùm bùm một hồi, nhất thời đầu óc trống
rỗng, ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày lại không có phản ứng gì. Tứ lang hèn
mọn vuốt ve bàn tay của đại hán, còn nhe răng nham nhở hai cái, tiểu
đồng kia đã vội nói.
“Công tử, đừng nghe hắn nói xạo! Ăn nói bừa bãi!”
Công tử kia cũng sửng sốt:“Ngọc bội của bản công tử thật sự không thấy !”
Tứ lang trừng mắt nhìn tiểu đồng:“Ai nói là ta ăn nói bừa bãi, lúc ta lấy túi tiền của công tử các ngươi cũng đã dự đoán hết rồi, chỉ sợ các
ngươi không tin lời ta nói, cho nên đại gia ta thực thông minh, để lại
trong lòng công tử các ngươi vài thứ, công tử ngài không ngại có thể
lấy ra nhìn xem, vừa thấy liền biết gia có nói bừa hay không.”
Cẩm y công tử sửng sốt, sờ soạn trong lòng, quả thực chạm được một vật đáng lẽ không có ở đây.
“Thịnh Nguyên ngân phiếu, một vạn lượng, tổng cộng có năm tấm. Bản
công tử không có nói sai phải không? Thế này đã tin được chưa?” Tứ lang
đắc ý nói, tiến lên hướng công tử kia chớp mắt.
Công tử kia cũng kinh ngạc, mang ngân phiếu đưa lên cho hắn:“Tiểu
công tử quả thực công tâm , ngày sau ta nhất định sẽ quản giáo gia nô
thật tốt.”
Tứ lang tiếp nhận ngân phiếu, cười hì hì:“Đâu có đâu có, ta tin lần
sau bọn họ chắc chắn sẽ chú ý . Hiện tại ta có thể đi rồi phải không?”
“Tiểu công tử, thỉnh.” Cẩm y công tử rất là cảm kích nói.
Tứ lang vẫy vẫy tay, đi nhanh về phía trước, lúc quay đầu thì thấy
cẩm y công tử kia đang đạp đại hán bên cạnh một cước, mà đại hán kia
cũng đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, còn tiểu đồng lại lại mang vẻ
mặt kỳ quái, chắc là đang nghĩ, chưa thấy ai thích xen vào chuyện người
khác như vậy.
Tứ lang cũng không để ý, khẽ cười đắc ý, tay áo vung lên, trong tay
áo xuất hiện một vật, đúng là một cái ngọc bộ phỉ thúy đắc giá.
Mới vừa rồi hắn ở trên đường đi dạo, vừa vặn gặp Phượng Anh mang theo Khánh Nhiễm tiến vào tửu lâu. Hắn vốn không quan tâm nhiều, nhưng không bao lâu liền gặp quan binh hùng hổ đi đến từ Tây thành, thế này mới
thầm kêu không tốt. Hai ngày nay, chuyện của Vân Nghệ đều ồn ào huyên
náo, trong đêm hắn đến Thành thủ phủ cũng có nghe được Hải Lâm cùng Khúc Đông Bình nói chuyện, còn biết tiểu nữ nhi của Vân Nghệ gọi là Vân
Khánh Nhiễm, mà lúc trước, tiểu nha đầu lại giới thiệu tên nàng là Dịch
Thanh Nhiễm (*). Hai cái tên này giống nhau như vậy, hắn cũng biết Vân
phu nhân họ Dịch, cho nên liền kết luận thân phận của Khánh Nhiễm. Thời
điểm quan binh lục soát đến tửu lâu, hắn nhanh chóng lắc mình tới ngõ
nhỏ, vừa vặn cũng thấy được Khánh Nhiễm đang muốn từ cửa sổ phóng xuống.
Vốn muốn nhắc nhở nàng một tiếng đừng nhảy, nhưng không nghĩ tới nàng đã tự mình phát hiện ra quan binh mà tránh về, cũng vì giao tình của
hai người, hắn liền giúp nàng nghĩ biện pháp đánh lạc hướng quan binh.
Mà giờ phút này, Khánh Nhiễm đối với mọi chuyện vẫn chưa hay biết,
chỉ cảm thấy Tứ lang xuất hiện có chút kì quái, nghe được đối thoại của
bọn họ trong ngõ, cũng đoán được vài phần, hắn cố ý đánh lạc hướng quan
binh, cho nàng một cơ hội để bỏ chạy, bằng không dựa vào thân thủ của
hắn, trộm một túi tiền nho nhỏ làm sao có thể bị người khác phát hiện.
Nghe thấy hắn bị xách đi, còn ở phía dưới ồn ào đòi người khác nhẹ
chút, nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đợi một lúc lâu, trong ngõ yên tĩnh trở lại, ngoài hành lang tiếp tục truyền đến những tiếng
ồn ào, muốn đem tửu lâu toàn bộ rà soát lần cuối. Để phòng vạn nhất,
nàng liền lắc mình tránh ở dưới giường, không bao lâu tiếng bước chân đi xa, thế này Khánh Nhiễm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
(*) Cách viết của tên Khánh Nhiễm và Thanh Nhiễm là khác nhau. Khánh Nhiễm viết là 罄冉 (ý nghĩa của tên này mình không chắc lắm,từ “Khánh” có nghĩa là cạn
kiệt, rỗng tuếch,còn từ “Nhiễm” này có nghĩa là mềm rủ, hoặc vượt qua.
Nếu theo mình hiểu thì tên Khánh Nhiễm có nghĩa là cố gắng vượt qua cho
đến lúc sức cùng lực kiệt, bạn nào có cách nghĩ khác thì giúp mình nhé) , còn Thanh Nhiễm viết là 青染( từ này đã được chính Khánh Nhiễm cắt nghĩa trong chương 11, có nghĩa là nhuộm xanh). Tuy nhiên, khi đọc thì hai tên này trùng âm, đều đọc là : “ qīng rǎn ”.