Đọc truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết – Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
Mây đen che khuất ánh trăng, sau nửa đêm khí trời đột nhiên thay đổi, gió lạnh thổi tới mọi nơi. Trong thời tiết như vậy, ngay cả người
điểm canh (1) cũng mệt mỏi, làm việc qua loa, xa xa truyền đến vài
tiếng vang, nhưng không có tiếng báo canh.
(1) Những người gõ trống, gõ mỏ lúc nửa đêm để báo canh giờ, một canh tương đương với hai tiếng.
Khánh Nhiễm đơn độc đi trên con đường trống vắng, gắt gao nắm chặt
quần áo trên người, quần áo rộng thùng thình bị gió thổi bay lên phần
phật, khí lạnh từ bốn phía đánh úp về phía nàng.
Tứ lang đi được không bao lâu, nàng liền bị sự sợ hãi từ khắp nơi bủa vây tỉnh dậy, cảm giác không an toàn này, ngay cả trong mộng cũng không nguyện để nàng được nghỉ ngơi một chút. Cảm giác cô tịch không biết đi
về đâu, sự mệt mỏi rã rời làm nàng muốn gục ngã.
Dưới bóng đêm dữ tợn, ngã đường trống trải như một cái động đen
ngòm to lớn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhai xương róc thịt con người. Khánh Nhiễm lau trán ướt mồ hôi, vịn vào tường thở dốc. Không phải nàng không muốn ở lại Mã phủ, chỉ là Tứ lang nhất định không phải là người
bình thường, còn nàng lại chưa biết được hắn là bạn hay thù. Lúc
này nàng giống như một con nhím đang xù gai, phải cảnh giác với hết thẩy mọi thứ xung quanh, chỉ mong được sống sót.
Đúng vậy, sống sót! Dù có thế nào, nàng vẫn phải tiếp tục sống, còn
quá nhiều chuyện đang chờ nàng giải quyết. Nếu giờ phút này nàng ngã
xuống, dù có chết, nàng cũng sẽ không cam lòng. Cho dù nàng chết, nàng
cũng không còn mặt mũi đi gặp người thân của nàng nữa.
Khánh Nhiễm hít sâu một hơi, nâng khuôn mặt nhỏ bé kiên cường,
cố gắng mở to đôi mắt bị nhiệt độ hung đỏ, tiếp tục bước trên con phố
dài đen kịt. Nương theo ánh sáng mờ nhạt, nàng vượt ngang thành Đông tập tễnh đi về hướng Tây, đi qua vài ngõ phố, không hề có mục đích. Một
canh giờ sau, nàng tìm được một nơi tựa như đại trạch của quan lại, thấy bên ngoài bên trong đều tối đen, hai mắt nàng sáng lên.
Từ chỗ hậu viện trèo tường vào, lắng nghe một chút, trong viện rất
yên tĩnh, không hề có tiếng động. Nhờ ánh sáng nhạt mơ hồ thấy được cỏ
dại trong viện mọc lan tràn, bên trong hé ra một bàn đá nhỏ, trên mặt
sớm đã bị đóng bụi dầy, nơi này có lẽ là một mảnh viện bỏ hoang của
những gia đình giàu có.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Khánh Nhiễm không dám lơ là, men theo viện
phía đông và phía tây qua lại kiểm tra một lần, thấy quả thật không có
người mới âm thầm tiến vào một gian phòng như dành cho nữ quyến. Trong
tủ quần áo còn có vài món nữ trang đã bỏ, nàng tìm vài bộ bao lấy
người rồi trèo lên giường, dựa sát vào tường nghỉ ngơi.
Mệt mỏi khắp người làm nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra thì nắng đã lên. Cũng không biết có phải thuốc mà Tứ lang rót cho
nàng đã có tác dụng hay không, hiện tại nàng đã cảm thấy khoẻ lên nhiều, ý thức cũng rõ ràng . Từ trong lòng lôi ra khối điểm tâm lấy từ Trương
phủ, dùng xong, cảm giác trên người cũng có khí lực rất nhiều. Thở phào
nhẹ nhõm, Khánh Nhiễm cũng không vội hành động, chỉ ngồi yên lặng nhíu
mày suy nghĩ.
Tứ lang rời đi nhưng bạc cùng ngân phiếu lấy được từ Trương gia đều
để lại trên người nàng, cũng không biết vì sao. Khi tỉnh lại, tuy miệng
đắng chát, nhưng chậu than trong phòng, chăn bông đắp trên người lại cho nàng cảm giác thật ấm áp, hiện tại nghĩ đến tên nhóc tự xưng là Tứ lang kia cũng không tính là đáng ghét.
Nàng nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, dù hắn đáng ghét hay không đáng ghét, về sau cũng không liên quan đến nàng nữa.
Suy nghĩ xong những vật mình cần, Khánh Nhiễm không chần chừ nữa, ánh nắng sáng sớm thẳng tắp xuyên qua màn cửa sổ chiếu rọi vào phòng, nàng
quan sát bốn phía, phát hiện trong phòng thực ra được bố trí rất nhã
nhặn, tuy những vật bị bỏ đi đã nghiêng trái nghiêng phải, có vẻ hỗn
độn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tinh xảo vốn có của nó.
Nàng đẩy tủ quần áo, bên trong còn vài bộ y phục hơi cũ, tuy rằng bộ
dáng có chút lỗi thời, màu sắc và hoa văn đã hơi sạm màu, nhưng đều là
những loại gấm được thêu rất đẹp, so với bá tánh bình thường đã tốt hơn
rất nhiều.
Trong lòng hơi vui mừng, nàng đẩy cửa bước ra ngoài, cẩn thận tìm
kiếm ở từng gian phòng. Cuối cùng nàng cũng tìm được vài bộ y phục trong phủ của tiểu nam hài, chọn bộ xem như vừa người thay ra, nhìn vào gương sửa lại tóc, nàng ngắm nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt trong gương,
nhiệt huyết đau thương dâng trào trong lòng.
Cha, nương, nữ nhi nhất định nghĩ ra biện pháp để mọi người được chôn cất bình an.
Hạ quyết tâm, nàng đạp bộ bước ra ngoài, cẩn thận lắng nghe
những động tĩnh trên đường, lúc này mới trèo qua tường phóng đi. Chợ lúc sáng vừa được mở, nhưng đường phố rất náo nhiệt. Khánh Nhiễm không dám
liều lĩnh bước ra ngoài, ẩn nấp trong con ngõ nhỏ quan sát một lúc lâu,
thấy không có gì khác thường, thế này mới bước lên đầu phố. Nghĩ đến tối hôm qua, Trương Mậu Tài quả thật đã bị Tứ lang dọa sợ, ấy vậy vẫn chưa
đến báo quan sao?
Ngày hôm nay Khánh Nhiễm chỉ đến tiệm thuốc để chẩn bệnh, thăm dò một số chuyện, mua những thứ cần dùng, sau đó liền trở về căn viện bị bỏ
hoang. Nàng nấu thuốc uống vào, những lúc khác nàng đều trà trộn vào
tửu lâu, một ngày trôi qua nhưng thật ra đã biết được không ít điều về
Khánh Châu thành. Trời chưa tối, nàng liền sớm trở về căn viện đã ở
đêm qua.
Ban ngày nàng đã phát hiện, căn viện này không phải không có người
trông giữ, có một lão bá sống ở tiền viện, bởi vì trong viện vốn dĩ
không có vật quý giá, cho nên ông cũng không đến hậu viện để kiểm tra.
Sân không nhỏ, buổi tối khi thấy lão bá đã tắt đèn nghỉ ngơi Khánh
Nhiễm liền trở lại hậu viện. Nàng âm thầm tiến vào một gian phòng đã chú ý lúc sáng, châm nến, dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, nhanh chóng trải giấy và bút mực đã mua, bắt đầu bận rộn lên.
Đến giờ Tý (2) nàng buộc giấy đã viết xong vào thắt lưng, mang theo
những vật đã sớm chuẩn bị thỏa đáng lặng lẽ rời khỏi viện. Chạy qua phố
lớn ngõ nhỏ, cẩn thận đem những trang giấy dán khắp đường. Từ con đường
phía bắc căn viện đi liên tục đến đầu phố nam Khánh thành, mãi đến
lúc tờ giấy cuối cùng được gián lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
(2) Khoảng từ mười một giờ đêm tới một giờ sáng.
Giấy trắng mơ hồ phát ra tia sáng dưới trăng, chợt làm người ta cảm
thấy nguội lạnh, Khánh Nhiễm cười nhạt. Nàng không đứng lại lâu, thi
triển khinh công liền biến mất trên con phố.
Ngày hôm sau, từ sớm Khánh Nhiễm đã bước xuống phố, nhìn cách đầu
đường không xa có nhóm người đang chen chúc, nàng liền cười khẽ, bật
người bay nhanh về hướng đó. Đầu nàng hơi thấp so với mọi người, nên
không thể nhìn được tình hình phía trước, chỉ nghe âm thanh niệm đọc của một lão bá lớn tuổi đang vang vọng.
“Chiến quốc phân phân giao tương công, lang yên cổn cổn chiến thất hùng.
Binh phong đao lợi cung mãn doanh, tịch quyển tu đãi lương tương kình.
Huy Châu dị nhân Lãng huyền xuất, thiếu niên tiện tác hùng bi hành.
Tiên đế hào chi Phi Vân hầu, thiên hạ văn chi như táng đảm.
Vi báo quân quốc ý phương trù, điểu tẫn cung tàn phanh công hầu.
Cổ lai công cao chiếu sàm ngôn, Mông Sơn thương lĩnh thán quỷ cừu.
Thế nhân liên chi lệ bằng đà, kim ngã niệm chi tâm hồng ba.
Trung Châu lương tướng phục kỉ đa, đoạt mệnh ngân thương bất phục kiến.”
*Chiến quốc binh đao ồ ạc, khói báo động (3) cuồn cuộn cả bảy nước (*).
Quân tiên phong, cung sắt, kiếm bén đã tràn đầy, muốn cạn sạch chỉ còn chờ người hiền tài giương cao.
Từ Huy Châu Lãng huyện, người kì tài đã có, thiếu niên khởi binh dũng mãnh như beo hùm.
Tiên Đế ban tên Phi Vân (4) hầu, thiên hạ nghe thấy đều mất cả hồn vía.
Vì nước, vì vua hoàn thành ý nguyện, chẳng dám nề hà… Nhưng, “điểu tẩn cung tàn”(5), công hầu đã chết.
Từ cổ chí kim, công danh luôn gắn với mưu kế gièm pha, dãy núi Mông Sơn, cừu hận oan thán như quỷ khóc.
Người đời nghe thấy… lệ đã tuôn dài, nay lòng ta, sóng lớn (6) cuồn cuộn.
Hiền tài ở Trung Châu có quay lại, nhưng Đoạt mệnh ngân thương không thể thấy nữa.*
Nơi này đều là những dân chúng bình thường, những người biết chữ cũng không nhiều, lão bá vừa đọc xong liền có một người hô lên.
“Lâm bá, đây là có ý gì? Câu : “ Tiên đế hào chi Phi Vân hầu” lão Chu ta nghe hiểu được . Đây không phải là đang nói đến Vân Nghệ Vân tướng
quân sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Lâm bá , có phải Vân tướng quân lại đánh thắng trận rồi không ?”
“Không đúng, Vân tướng quân không phải từ quan về quê rồi sao?”
Mọi người nhất thời ngươi một câu ta một câu ồn ào cả lên, Khánh
Nhiễm gắt gao cắn chặt răng, trong lòng xúc động, nhịn xuống dòng nước
mờ mịt trước mắt. Lại nghe một thanh âm hô lớn lên.
“Mọi người đừng ầm ỹ, nghe Lâm bá nói đã. Ngưu Nhị Tử ta tuy chưa đọc qua sách vở, nhưng nghe vài câu thơ này lại không giống lời tán dương.
Câu: “điểu tẫn cung tàn phanh công hầu”, rất nhiều lời hát từ lý (7) đều có, đây cũng không phải là từ gì tốt đẹp đâu.”
“Đúng vậy. Câu : “Mông Sơn thương lĩnh thán quỷ cừu” là có ý gì vậy? Ta cũng nghe thấy là điềm xấu.”
“Lâm đại bá, ngươi mau nói cho mọi người biết đi, có phải Vân tướng quân xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trong giọng nói của mọi người đều mang theo lo lắng, Khánh Nhiễm nghe chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn. Vội vàng cúi đầu lau đi nước mắt, phụ
thân, người có thấy không? Người một lòng vì nước, nam chinh bắc chiến
suốt mấy mươi năm, cố gắng để bảo vệ Chiến quốc ta an bình, dân chúng
cuối cùng không quên người, trong lòng họ đều nhớ đến người. . .
“Này, ta. . . Các hương thân, nếu mọi người muốn ta giải thích, Lâm
Hà Công ta cũng liền nói thẳng. Câu: “Vi báo quân quốc ý phương trù,
điểu tẫn cung tàn phanh công hầu. Cổ lai công cao chiếu sàm ngôn, Mông
Sơn thương lĩnh thán quỷ cừu.”, đúng là nói Hoàng Thượng tin lời gièm
pha, đã giết chết Vân tướng quân ở dãy Mông Sơn, còn câu cuối cùng:
“Đoạt mệnh ngân thương bất phục kiến” cũng là nói . . .”
“Sao có thể như vậy? Hoàng Thượng làm sao có thể giết Vân tướng quân! Lâm bá, nếu ngài không biết thì cũng đừng nói lung tung.”
“Đúng vậy, Lâm bá, lời này không thể nói lung tung được .”
“Ta. . .Ta không có nói lung tung, ý tứ bài thơ này chính là như vậy. Cái gọi là “thán quỷ cừu”, không phải chính là ý này sao.”
“Có phải ngài hiểu sai rồi không? Chắc bài thơ này là nói về một người khác không phải Vân tướng quân.”
“Làm sao có thể, mọi người xem. Câu này: “ Huy Châu dị nhân Lãng
huyền xuất, thiếu niên tiện tác hùng bi hành. Tiên đế hào chi Phi Vân
hầu, thiên hạ văn chi như táng đảm.” không phải là nói đến Vân đại
tướng quân sao. Vân tướng quân chính là người ở Huy Châu Lãng huyện .”
“Nói như vậy Vân tướng quân thực sự đã bị sát hại ở Mông Sơn rồi sao ?”
“Dãy Mông Sơn? Nơi đó cách đây không xa.”
Đợi mỗi người nói xong, Khánh Nhiễm chờ đúng thời cơ liền hét to một
tiếng, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước sau đó loạng choạng té
ngã xuống đất.
Tiếng kinh hô của nàng rất lớn, khiến mọi người đều nhìn lại đây,
chỉ thấy một tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác, vẻ mặt hoảng sợ đang mở
to hai mắt, trong đôi mắt sáng như sao đều là sự sợ hãi.
“Tiểu tử, mau đứng lên, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngã có đau không?”
Một đại thẩm bước lên phía trước nâng Khánh Nhiễm dậy, chỉ cảm thấy đứa
nhỏ này rất đẹp, nhìn đều khiến khác yêu thương.
“Mọi người. . .Thẩm thẩm, cái đó thật sự nói Vân tướng quân ở dãy núi. . . Bị giết rồi sao?”
“Đứa nhỏ này có phải có quan hệ gì với Vân tướng quân không? Như thế nào. . .”
“Hài tử, xảy ra chuyện gì? Ngươi biết Vân tướng quân sao?” Một lão bá tiến lên hòa ái nhìn Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm nghe giọng nói thì đoán là Lâm bá, nàng mạnh lắc đầu rồi lại gật gật đầu, một bộ sợ hãi run run nhìn ông.
“Đứa nhỏ, ngươi đừng sợ, cứ chậm rãi mà nói ra.”
“Cháu. . .cháu không biết Vân tướng quân. Cháu chỉ nghe cha nói ngài
ấy là một người rất tốt, là anh hùng. Cháu. . . vài ngày trước cháu cùng cha đi ngang qua Mông Sơn . . . Buổi tối đó, cháu đã thấy. . .Đột nhiên trong cốc có ánh lửa, ánh lửa rất lớn, rất lớn. Cháu rất sợ. . .”
“Đừng sợ, chậm rãi nói tiếp cho lão bá nghe.” Lâm bá thấy tiểu nam
hài mở to hai mắt, rưng rưng nắm chặt hai tay, lời nói lại lộn xộn, câu
được câu mất, rõ ràng chính là bị doạ cho khiếp đảm, ông bước lên phía
trước vuốt ve đầu hắn từ ái nói.
“Cháu cùng phụ thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đó hớt
hải chạy đến xem. Nhưng mà, chúng cháu. . .Chúng cháu thấy. . .”
“Thấy cái gì?” Mọi người lo lắng thúc giục.
Nước mắt Khánh Nhiễm liền trào ra, nàng cũng không biết lúc này mình
đang diễn kịch, hay là thực sự sợ hãi, chỉ là không thể khống chế được
hốc mắt đang nóng lên, nước mắt giàn giụa. Nghẹn ngào nói.
“Cháu thấy có rất nhiều quan binh, còn có một người sử dụng ngân
thương, người ấy lợi hại lắm, những quan binh muốn giết ông ấy đều bị
giết chết, nhưng sau đó quan binh lại phóng hỏa tiễn, rất nhiều, nhiều
lửa lắm, người đó bị bắn chết rồi. A! Kinh khủng quá!” Khánh Nhiễm một
hơi nói xong liền nhào vào lòng đại thẩm vừa đỡ nàng run rẩy khóc
nấc lên.
“Trời ạ, đây chẳng lẽ là sự thật! Điều này sao có thể được!”
Mọi người sửng sốt ầm loạn cả lên, mỗi người một câu, trên mặt tất cả đều là kinh hãi.
“Đứa trẻ à đến đây, ngươi nói lại cho lão bá nghe, còn nhìn thấy cái gì nữa?”
“Cháu. . .cháu cùng phụ thân sợ quá, không dám đứng đó nhìn nữa. Sau
đó hình như nghe được một đại quan nào đó nói, nói cái gì là phơi thây,
còn nói. . . Nói muốn dẫn người nào đi ra. Bọn họ còn phóng hỏa thiêu
căn nhà đó, là đại hoả.”
“Đúng rồi! Ngày hôm trước Mã đại phu ở Tường Hoà Đường cũng nói bọn
họ từ trên núi hái thuốc về, trên núi quả thật có thấy quan binh đang
trông chừng một chỗ phế tích bị đốt trụi. Chẳng lẽ thật sự là Vân tướng
quân đã xảy ra chuyện? Vân tướng quân không phải là người luôn dùng ngân thương sao?”
“A ta nhớ ra rồi. Nhiều ngày trước tiểu nhị Lý Lão Bát ở Đức Thiện
tửu lâu có nói Vân tướng quân đã đến tửu lâu của họ dùng cơm, nói người
nọ đã chính miệng thừa nhận mình là Vân tướng quân, còn trò chuyện với
hắn một lúc lâu, hỏi cuộc sống dân chúng Khánh Châu chúng ta có tốt
không. Lúc ấy ta chỉ nghĩ Lý lão Bát đang khoác lác, chẳng lẽ đúng là sự thật?”
“Phơi thây? Tiểu hài tử vừa rồi nói phơi thây sao? Tây thành không
phải có một nam một nữ đang bị phơi thây sao? Nam nhân kia cũng là bị
hỏa tiễn bắn chết, cháy sạch không thấy hình người. Này. . .”
Khánh Nhiễm thấy người càng đến càng nhiều, tình hình cũng ngày càng
hỗn loạn, mọi người ngươi một câu ta một câu ầm ỹ cả lên, đã không còn
ai chú ý tới nàng nữa, liền cẩn thận rời khỏi đám người.
Vừa lắc mình đến góc đường, xa xa đã truyền đến tiếng hô to:“Khánh
châu Thư viện Lưu tiên sinh đã mang theo quan phủ đi đến hướng đó rồi,
bảo là muốn hỏi rõ ràng chuyện của Vân tướng quân thật giả thế nào, mọi
người cũng mau cùng đi thôi !”
Nhìn đám người chen chúc ngày càng đi xa, Khánh Nhiễm bất giác cắn môi, một tia máu theo đôi môi tái nhợt chảy ra ngoài.
“Vân Khánh Nhiễm.”
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến, Khánh Nhiễm trong
lòng phát lạnh, lập tức xoay mình lại lạnh lùng nhìn người đang nói
chuyện, ánh mắt nàng hiện lên một chút kinh ngạc nhưng trong lòng cũng
không cần thắc mắc, nàng khẽ nhếch khoé môi lạnh lùng hỏi.
“Ngươi muốn thế nào?”
============================================
(*) Các bạn xem lại chương 1 nhé, tuy thế cục hiện tại là năm
nước, nhưng lúc Vân Nghệ còn trẻ thì nhà Tả Chu và Thành quốc chưa bị
diệt, cộng với năm nước kia là bảy nước.
(3)Từ nguyên tác là “lang yên”, từ này đã được viết trong Văn án. Ngày xưa, lúc người ta muốn báo động trong chiến tranh sẽ dùng phân (
chất thải ấy) của con sói đem đốt lên. Khói bốc ra sẽ rất lớn,nhìn xa
vẫn còn thấy được. Sau này người ta không dùng phân của sói nữa, nhưng
mỗi khi diễn tả khói lửa trong chiến tranh thì vẫn dùng từ này.
(4) Phi trong “phi điểu” , Vân trong “bạch vân”, Phi Vân có nghĩa là cánh chim bay vút, xuyên thủng tầng mây.(khí thế quá ^^)
(5) “ Chim cao hết thì cung tốt bị cắt”.Đây là câu trích trong
điển tích nổi tiếng của Hàn Tín và Lưu Bang. Hàn Tín là một trong “Tam
kiệt nhà Hán”, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng
Vũ, lập nên nhà Hán kéo dài suốt 400 năm. Nhưng Lưu Bang lên ngôi chưa
hơn hai năm thì Hàn Tín đã bị kẻ gian gièm pha, nói rằng ông sắp tạo
phản. Hán Cao Tổ tin lời, rồi dần thu lại binh quyền và còn trói ông
lại, lúc bị áp giải, Hàn Tín đã oan thán nói rằng: “Thỏ khôn hết thì chó giỏi bị nấu, chim cao hết thì cung tốt bị cắt, nước địch bị phá thì mưu thần hết đời.” Thiên hạ đã bình định thì người kì tài cũng không còn
hữu dụng nữa.
(6)Trong nguyên tác là “Hồng thuỷ”, từ này mình thường hay nghe trong “Đại hồng thuỷ”.
(7) Hát phỏng từ những bài từ, hay còn gọi là “Trường đoản cú”, một thể loại văn vần thời Đường, Tống Trung Quốc