Đọc truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết – Chương 12: Nửa đêm cướp của
Thiếu niên thấy Khánh Nhiễm cúi đầu hơi chau mày, lại cười khẽ.
Nghe được tiếng cười nàng khẽ ngẩng đầu, chính lúc thấy hắn đang cười thật dịu dàng, giống như cành lá xanh biếc vỡ màu dưới ánh nắng Mặt
Trời, có cảm giác rất ấm áp, bất giác nàng cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Cám ơn ngươi, chỉ là ta phải đi rồi, ân tình của ngày hôm nay ngày sau nhất định báo đáp.”
Nàng nghĩ người này có quan hệ rất chặt chẽ với phủ Lý tướng, hiện
tại mình lại đang bị truy nã, nàng không thể quá thân cận với hắn, nhẹ
nhàng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Khóe môi thiếu niên gợi lên nụ cười lạnh nhạt, tựa như nhận ra thái
độ xa cách của nàng, hơi giương giọng mỉa mai nói :“Ta nghe lời ngươi
nói nhưng lại không có vài phần thành ý.”
Khánh Nhiễm nghe được trong lời nói của hắn có vài phần chế nhạo, hôm nay nàng lại liên tiếp nhận giúp đỡ, đành thầm than một tiếng, dừng lại cước bộ xoay người nhìn về phía thiếu niên.
“Vậy theo công tử ta nên làm thế nào?”
“ Ý của ta là … thế này đi, ngươi giúp ta làm một việc, hôm nay ta và ngươi liền coi như thanh toán xong, thấy thế nào?”
Thiếu niên thấy Khánh Nhiễm xoay người, khóe môi kéo lên một nụ cười
khẽ, tựa như từng cơn gió nhẹ thổi qua mây đen, làm cảnh vật trước mắt
bừng sáng.
Khánh Nhiễm cần phải thừa nhận rằng hắn cười rất đẹp. Trong chốc lát
chỉ đành cười khổ, hôm nay là ngày gì lại luôn thiếu người ta nhân tình, thật sự là đại nạn chỉ vừa đến, tiểu nạn cũng liên tiếp nối theo, mọi
nơi đều có rắc rối.
“Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được.”
“Ngươi nhất định có thể làm được. Yêu cầu này của ta rất đơn giản,
chỉ cần tiểu cô nương theo ta hồi phủ ở lại mấy ngày là được rồi.” Đôi
mắt thiếu niên sáng ngời, dường như có làn sóng nhẹ nhàng chuyển động.
Khánh Nhiễm cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ người này lại biết được thân thế của nàng? Ngữ khí không khỏi cứng rắn lên.
“Lý do?”
“Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt. Ta cảm thấy rất hứng thú
với học thức của ngươi, hi vọng mời ngươi về phủ cùng ta đàm đạo thơ
văn, cũng không có gì ác ý.” Thiếu niên thấy Khánh Nhiễm biến đổi thần
sắc, ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Khánh Nhiễm đã âm thầm quan sát nét mặt của thiếu niên, thấy hai mắt
hắn ấm ấp, ẩn chứa vài phần thân thiết cùng lo lắng. Lúc này mới hiểu
rõ, thì ra hắn muốn mang nàng về phủ cũng để nàng điều trị thân thể thật tốt, lại ngại hai ngươi chưa từng quen biết nhau, cho nên mới mượn tạm lí do là đàm đạo thơ văn.
Trong lòng ấm áp, cảm kích ý tốt của hắn, nhưng Khánh Nhiễm cũng biết nàng không thể cùng hắn đến Lý phủ . Lý Tướng quốc kia nhiều năm làm
quan, lại đa mưu túc trí, đừng nói tới chuyện của Vân gia phát sinh tại
Thương Sơn không xa, ngay cả quốc gia xa xôi của hắn, sợ là đã nắm rõ
trong lòng bàn tay. Lúc này trong thành đã bày đủ mọi thiên la địa võng, nàng không được thiếu cảnh giác . Không nói đến thái độ của Lý lão
Tướng quốc như thế nào, cũng không nói đến nàng đi Lý phủ có thể bị nhận ra hay không, chỉ cần dựa vào việc một tiểu cô nương không rõ lai lịch, lại có khuôn mặt giống Vân Nghệ đại tướng quân của Chiến quốc như đúc,
cũng đủ làm nàng nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, trong lòng Khánh Nhiễm đành thở dài, nhìn thiếu niên có chút áy náy, nhưng lại không dám do dự:“Thật xin lỗi, ta còn có việc
trong người, không thể đáp ứng được yêu cầu của ngươi. Với lại tuổi ta
còn nhỏ làm sao có thể đàm thơ? Hai câu vừa rồi là ta nghe người khác
nói được thôi . Đa tạ ý tốt của ngươi, cáo từ.”
Khánh Nhiễm dứt lời liền xoay người bước nhanh về phía đầu đường.
Thiếu niên thấy nàng kiên định bước nhanh, đúng là cố ý trốn tránh. Ánh
mắt hắn hiện lên vài phần nghi ngờ, chân mày khóa lại. Tuy hắn không
biết nguyên nhân đằng sau chuyện này là gì, nhưng cũng không thể kiên
trì tìm hiểu nữa. Cảm thấy cười khổ, thầm nghĩ trời sinh tính hắn lạnh
nhat, cũng không muốn dốc lòng thân cận với ai, lần đầu lấy lòng một
người lại bị xa lánh.
Thiếu niên cúi đầu nửa ngày, nâng ánh mắt nhìn thấy Khánh Nhiễm đã muốn đến được đầu đường, trong vô thức đã bật thốt lên.
“Phượng Anh.”
Thanh âm mơ hồ rơi vào tai Khánh Nhiễm, dường như có làn gió trong
lành nhẹ nhàng thổi qua, nàng dừng chân một chút quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh thiếu niên sáng trong như gương, đối lập hoàn toàn với sắc
trời ảm đạm nơi xa, thanh nhã bình thản gột rửa những tạp niệm của con
người, cẩm bào bay tán loạn trong gió, dường như mang theo vài phần lạc
lõng.
“Đó là tên của ta, hãy nhớ kỹ, Dịch Thanh Nhiễm.”
Tiếng nói của hắn lại truyền đến, Khánh Nhiễm thế này mới hoàn hồn, nàng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người dứt khoát đi ra ngõ nhỏ.
Thiếu niên nhìn vào khoảng không một lúc lâu, sau nửa ngày mới nhíu
mày than khẽ. Gió cuốn đi tiếng nói thì thào vào không trung, để lại một mảnh hư không trống rỗng. Hắn lắc đầu cười cười, nhanh ra khỏi ngõ
nhỏ, tiếp tục hướng về phía Lý phủ.
Khánh Nhiễm nấp ở góc đường nhìn thiếu niên đi xa. Vừa cất bước lại
nhớ tới căn ngõ lúc nãy, nàng quay trở lại ngõ nhỏ dựa vào bức tường
xanh ngồi xuống, một ngụm lại một ngụm cắn từng miếng bánh bao. Hẳn là
do lâu lắm chưa có gì vào bụng, nên dù có đói nhưng nàng chỉ cảm thấy
yết hầu đau đớn, một miếng bánh bao trong miệng lại khó nuốt như vậy.
Nàng nhíu chặt chân mày miễn cưỡng để nuốt vào. Chỉ chưa tới bao lâu, một trận buồn nôn đã nảy lên. Nàng ở một bên nôn khan nửa ngày, nước
mắt chảy dọc xuống sườn mặt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Mệt mỏi dựa vào tường, thái dương đã muốn chếch đi, trước mắt bóng
đêm cũng dần bao phủ. Nàng áp chế sự xúc động đang dâng lên trong lòng, bởi nàng biết, giờ phút này nếu đến Tây thành thì chẳng khác nào là
chui đầu vào lưới, dù có nóng lòng như thế nào, thì trước hết cũng phải
tịnh dưỡng thân thể thật tốt, thăm dò những động tĩnh ở Tây thành.
Cảm thấy hơi đau đầu, Khánh Nhiễm nghĩ ngợi một chút liền nhắm mắt
lại, thân thể nàng đã quá mệt mỏi, bất giác chìm vào giấc ngủ say.
Ngõ nhỏ thanh tịnh, hai bên là tường cao, ánh sáng chập chờn bao phủ
căn ngõ không bóng người. Lúc Khánh Nhiễm tỉnh dậy thì mặt trời lại ngả
về Tây, ánh nắng ảm đạm chiếu một màu cô tịch lên bức tường lát đá xanh, phản chiếu một thứ ánh sáng đỏ au như máu, làm con người cảm thấy khó
thở.
Khánh Nhiễm khẽ dời thân thể, cảm thấy đau đớn như bị cắt lìa tứ chi, như có bánh xe nặng nề nghiền qua người nàng, căng cứng rất khó chịu.
Tuy rằng đã ngủ nhưng trận đau đầu lại càng nghiêm trọng, sờ lên trán
thì nóng hôi hổi, như người ta dùng lửa châm lên vậy.
Khánh Nhiễm nhíu mày thở dài, gắng gượng dựa vào tường để đứng dậy.
Sắc trời đã tối muộn, nàng nghĩ nên tìm một nơi để nghỉ chân. Khách điếm là không thể được, trước hết không nói chính mình không có tiền, cho dù có, khách điếm cũng là nơi mà quan binh kiểm tra nghiêm ngặc nhất, nàng không dám tuỳ tiện vào ở.
Nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi làm ăn trộm, hỏi thăm một nhà phú hộ trong thành, tìm tên nào có thanh danh không tốt lại thường xuyên ức hiếp dân chúng, sau đó đột nhập vào phòng ngủ của hắn lúc nửa đêm lấy
chút ngân lượng, như vậy cũng không cần phải cắn rứt lương tâm.
Lý phủ kia nàng không thể đi, đừng nói đến Phượng Anh đã cứu nàng,
cho dù chưa từng, thì tướng phủ của một quốc gia nhất định có cao thủ
nhiều như mây. Khả thi nhất cũng chỉ có thể tìm một nhà giàu mới nổi,
trong nhà cho dù có người canh gác nhưng chắn hẳn võ công cũng không
cao. Nàng không muốn tìm người đánh nhau, cũng không muốn lấy vật gì quá quý báu, để không bị phát hiện cũng không phải là việc khó.
Hạ quyết tâm, Khánh Nhiễm kéo thân thể nặng nề hướng về phía đường
cái. Lúc này không giống với sáng hôm qua, nàng cần chen vào nơi có
nhiều người .Khánh thành là một tòa thành lớn, người giàu có tất nhiên
không ít, số lượng cũng rất nhiều. Người thích chuyện thị phi càng nhiều hơn, dân chúng sống an nhàn đến mức tẻ nhạt, chỉ cần một việc nhỏ cũng
có thể truyền khắp toàn thành trong một ngày.
Bằng chứng là ngày hôm đó, Khánh Nhiễm mất bình tĩnh, vội vàng từ
Thương Sơn chạy một đường đến Khánh thành, lại nghe được chuyện phơi
thây ở tận thành Tây . Không tốn nhiều thời gian, nàng đã tìm được mục
tiêu.
Nói đến cũng khéo, mục tiêu lại ngay tại
phố Tây này, sau bức tường nàng dựa vào lúc chiều chính là một phủ
trạch. Nghe nói tổ tiên người này từng có người làm đến chức quan Tam
phẩm, nhưng nghĩ đến cũng là người không thanh liêm gì, sau khi từ quan
thì dựa vào tiễn trang * giống ngân hàng tư nhân* để làm ăn, gia chủ hiện tại là Trương cũng Tài cũng đã có chút giàu có, ở Khánh thành coi như là nhân vật có uy tín và danh dự.
Một tiễn trang tất nhiên sẽ liên quan đến những khoản tiền cho vay,
cách đây không lâu đã có một việc làm dư luận xôn xao, dân chúng tranh
nhau to nhỏ. Chuyện xưa có chút ác tục, đơn giản chính là một đôi vợ
chồng thiếu Trương Kí của tiễn trang này tiền, đến kỳ hạn lại không trả
được, trùng hợp là phụ nhân kia có chút mỹ mạo, vì thế liền trình diễn
một màn cường thủ hào đoạt chấn động toàn thành.
Khánh Nhiễm đối với việc này không hứng thú lắm, hiện tại nàng không
có tư cách để cảm thông cho người khác, cũng không thể thay người đó bất bình, với nàng chỉ cần một lương tâm an ủi là đủ rồi.
Lúc trăng đã treo lên giữa trời, nàng âm thầm phi thân ẩn vào Trương
phủ, giống như nàng nghĩ, phủ viện tối đen mà yên tĩnh. Trước cửa có hai đại hán canh gác sớm đã ngủ say như chết, tiếng ngáy truyền đi rất xa.
Giờ phút này Khánh Nhiễm mới phát hiện rằng thời đại này cũng có chút ưu đãi với mình, tìm phòng chủ nhà vừa chuẩn vừa nhanh, mặc kệ phủ viện nhiều thế nào, kiến trúc trung tâm nhất và cao lớn nhất chính là phòng
ngủ của gia chủ.
Đầu đột nhiên hơi choáng một chút, giống như cảm sốt lúc chiều gặp
gió lạnh nửa đêm thì nặng thêm, Khánh Nhiễm cảm thấy dưới chân đã bắt
đầu loạng choạng. Không thể chậm trễ nữa, nàng phi thân hướng chủ ốc to
lớn bay vút đi, một đường thuận lợi làm cho nàng cũng phải hoan hô ra
tiếng.
Đến một gian cửa được chạm trỗ độc đáo, nương theo ánh trăng Khánh
Nhiễm phát hiện đây là cửa sổ được dán lụa xanh, nghĩ đến nhát định là
nơi ở của nữ quyến trong phủ.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn một lược bên trong rồi khẽ nhấc ống trúc vói vào, không bao lâu một làn khói trắng đã toả ra bốn phía, đợi một
hồi, đẩy cửa nấp vào phòng. Nhờ ánh sáng bên ngoài, Khánh Nhiễm đã thấy
rõ được ngoại thất . Trên bàn nhỏ có một ấm trà và một đĩa điểm tâm,
nàng nhón chân nhẹ nhàng bước tới gần, một mặt nhìn quanh để thích ứng
lượng ánh sáng trong phòng, một mặt với tay lấy vài khối điểm tâm nhét
vào miệng.
Ăn được hai miếng, nàng liền đem số còn lại bỏ vào ống tay áo, xong việc mới chạy về hướng gian trong.
Bên trong là một giường gỗ lim, được màn trướng màu đỏ che khuất .
Khánh Nhiễm nhìn về phía bục nhỏ ở trước giường, mơ hồ nhìn thấy hai đôi giày. Có nam nhân! Khánh Nhiễm không khỏi nhíu mày, cước bộ càng thêm
nhẹ nhàng.
Chuyển qua trước bàn trang điểm, nàng tỉ mỉ tìm kiếm một lần, đã tìm
được đúng chỗ!Trang sức không ít, tuy ánh sáng mơ hồ khiến nàng không
thể thấy rõ được kích thước của chúng, nhưng nàng vốn không muốn trộm
bảo vật, chỉ cần đủ dùng là được rồi.
Đem đống trang sức này chạy ra gian ngoài, dùng khăn trải bàn cuốn
lại, Khánh Nhiễm nghĩ mình không thể ở lâu thêm được nữa, liền lắc mình
nhảy ra khỏi phòng . Vừa chạy ra sân, đang muốn trở lại đem cửa phòng
đóng đi, một tiếng kêu thất thanh đã xé ngang màn đêm
“A! Có kẻ trộm! Mau bắt lấy kẻ trộm! Người đâu, người đâu!”
Thanh âm kia rất đột ngột, hơn nữa còn vang vọng bên tai, dọa cho
Khánh Nhiễm nhảy dựng. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại thì thanh âm trong
trẻo chói tai kia lại hô lớn vài tiếng, làm tai nàng run lên không ngừng .
“Bắt kẻ trộm! Bắt tiểu tặc!”
Thanh âm kia tiếp tục huyên náo ồn ào, hơn nữa cách đây không bao xa. Khánh Nhiễm vội vàng quay đầu, hung tợn nhìn nơi đang phát ra tiếng
động.
Trên mái hiên có một thân ảnh đang đung đưa, một thân áo trắng dưới
trăng tỏa sáng chói mắt, lấp lánh đến mức vầng trăng đang soi sáng nơi
phía chân trời cũng cảm thấy ảm đạm, thân ảnh người ấy tiêu dao và tự
tại, nếu không phải vì tiếng kêu đáng giận lúc nãy, Khánh Nhiễm nhất
định sẽ khen hắn một tiếng “hảo phong thái” .
“Hì hì, Thanh tiểu muội, ăn trộm là không tốt đâu nha. ”
Người đó thấy Khánh Nhiễm trừng mắt với mình, liền huýt sáo đảo con
ngươi đen nhánh sang chỗ khác, phát ra ánh sáng nhanh nhảu. Miệng hắn
cười đã rộng đến tận man tai, lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn qua đúng
là vô tội không nói nên lời.
Lúc này trong phòng đã truyền ra tiếng nghiêng ngã lảo đảo, Khánh
Nhiễm cả kinh. Mà trong viện cũng bắt đầu náo loạn cả lên, có vài tên
gia đinh quần áo xộc xệch vung trường côn đánh bật cửa chạy về hướng
này.
“Đáng chết!” Khánh Nhiễm thấp giọng thầm rủa.