Bạn đang đọc Vân Hải Ngọc Cung Duyên – Chương 21: Thiếu Nữ Đau Buồn Vì Thân Thế -hai Ma Hội Hợp Luyện Thần Công.
Mạnh Thần Thông gọi Ngô Mông tới dặn: “Ngươi hãy nhốt ả nha đầu này lại trước.” Ngô Mông hỏi: “Có phải cũng nhốt trong căn thạch thất ấy không?” Mạnh Thần Thông nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được, cứ nhốt trong căn thạch thất ấy với Cốc Chi Hoa. Ngươi phải canh gà cẩn thận, đừng để ả chạy thoát.” Ngô Mông nói: “Sư phụ yên tâm, lần này dù mọc cánh ả cũng khó thoát.” Mạnh Thần Thông vừa được Cơ Hiểu Phong tặng Thiếu dương thần công, nay Diệt Pháp hòa thưôïng lại bắt Lý Tâm Ma, quả thật là thêm hoa trên gấm, mừng càng thêm mừng. Y chợt nghĩ. Cơ Hiểu Phong vì muốn mình truyền thụ võ công cho nên mới liều mạng đánh cắp đồ vật của TàoCẩm Nhi. Diệt Pháp hòa thượng đã vào hàng cao thủ, tại sao lại đến cấu kết với mình, kết thù với phái Thiên Sơn?
Diệt Pháp hòa thượng đã đoán được nõi nghi ngờ trong lòng y, không đợi y nói đã lên tiếng trước: “Hôm nay lão nạp đến đây có ba chuyện bàn với Mạnh cư sĩ.”
Mạnh Thần Thông nói: “Hay lắm, xin mời vào trong rồi nói tiếp.”
Mạnh Thần Thông đưa Diệt Pháp hòa thượng vào tịnh thất, kêu học trò châm một bình trà, đôi bên ngồi xuống, Mạnh Thần Thông nói: “Xin hỏi là vì ba chuyện gì?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Chuyện thứ nhất là tặng cho ông một món quà gặp mặt.” Mạnh Thần Thông nói: “Được đại sư hậu tứ, Mạnh mỗ thật không biết đáp trả như thế nào?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Tôi biết ông có rất nhiều kẻ thù, thật không đám giấu, trong số kẻ thù của ông cũng có hai người có thù với tôi, một người là Tào Cẩm Nhi, một người là Kim Thế Di.” Vừa rồi Mạnh Thần Thông đã nghe Cơ Hiểu Phong kể Diệt Pháp hòa thượng đại náo Mang Sơn, lòng thầm nhủ: “Chả lẽ y đến đây cầu xin mình liên thủ?” Chỉ nghe Diệt Pháp hòa thượng nói: “Chúng ta có cùng kẻ thù, bởi vậy đôi bên phải tương trợ nhau, xin đừng nhắc đến hai chữ đáp đền.”
Mạnh Thần Thông nói: “Chỉ có Kim Thế Di mới đủ sức đấu với tôi một trận, còn Tào Cẩm Nhi và Dực Trọng Mâu thì có sá gì. Nếu tôi liên thủ với đại sư, giết phăng ba người này thì rất dễ, chỉ là tôi còn có nỗi khổ, trước mắt vẫn chưa dám xuất đầu lộ diện, mong đại sư hãy chờ thêm năm năm nữa, đợi tôi luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chín rồi sẽ giúp đại sư trả thù, đại sư thấy thế nào?” Vốn là lúc này Mạnh Thần Thông còn sợ vợ chồng Đường Hiểu Lan và phái Thiếu Lâm, vả lại kẻ thù của y quả thật rất nhiều, e rằng sau khi xuất hiện trên giang hồ thì sẽ bị mọi người truy đuổi, lúc này Tu la âm sát công vẫn chưa luyện thành, nên vẫn chưa nắm chắc được phần thắng trong tay.
Diệt Pháp hòa thượng cười rằng: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Có điều tôi sợ ông không luyện được tới tầng thứ chín.” Mạnh Thần Thông giật mình, đó là nỗi khổ tâm của y, nhưng y vẫn không hiểu tại sao Diệt Pháp hòa thượng lại biết rõ như thế, cho nên mới hỏi: “Theo đại sư nói, chả lẽ Tu la âm sát công của tôi có điều gì khiếm khuyết?” Diệt Pháp hòa thượng nói; “Không, Tu la âm sát công của ông thực sự là trên đời không ai địch nổi! Tôi đoán có lẽ trước đây không lâu, ông đã từng giao đấu với cao thủ, đã bị một chút nội thương, nếu không lúc nãy tôi đã không chống đỡ nổi.”
Mạnh Thần Thông nghĩ thầm: “Công lực của lão hòa thượng này tuy kém mình, nhưng ánh mắt rất sắc bén!” Thế rồi liền thản nhiên nói: “Đúng thế, tôi đã bị trúng độc châm của Kim Thế Di, còn hai ngày nữa mới khỏe hẳn.” Điệt Pháp hòa thượng nghe y bảo đã trúng độc châm của Kim Thế Di thì cũng hơi kinh hãi, thầm nhủ: “Cả Mạnh lão quái mà cũng bị Kim Thế Di đả thương, may mà mình vẫn chưa động thủ với y!”.
Mạnh Thần Thông hỏi: “Lúc nãy đại sư nói rằng tôi không thể luyện đến tầng thứ chín là cớ làm sao?” Diệt Pháp hòa thượng trả lời: “Tuy tôi chưa từng luyện Tu la âm sát công, nhưng khi còn sống sư phụ tôi đã từng nói loại công phu này tuy lợi hại nhưng một khi luyện đến tầng thứ tám thì khó tránh bị tẩu hỏa nhập ma, từ xưa đến nay chỉ có Kiều Bắc Minh, một người sống vào ba trăm năm trước luyện được đến tầng thứ chín, nhưng bí kíp luyện công của y đã thất truyền từ lâu. Cho nên năm xưa sư phụ tôi cũng muốn đến Thanh Hải hỏi thăm Bạch Giáo Đạt Ma, cầu xin bí quyết luyện Tu la âm sát công nhưng cuối cùng không đi, không biết Mạnh cư sĩ đã luyện đến tầng thứ chín chưa?”
Mạnh Thần Thông thở dài: “Đáng tiếc khi còn trẻ không có cơ hội gặp tôn sư, nếu không đã có thể thỉnh giáo ông ta, thật không dám giấu, tôi chỉ mới luyện được đến tầng thứ bảy.”
Diêt Pháp hòa thượng nói: “Vậy tôi đến thật hợp lúc. Chẳng dám giấu gì, khi về già sư phụ tôi đã từng bảo, người tuy không biết cách luyện công của Kiều Bắc Minh nhưng với tu vi nội công của người lúc đó chắc rằng luyện Tu la âm sát công cũng không tẩu hỏa nhập ma.” Nói đến đây thì nụ cười chợt tắt, y tiếp tục nói: “Đáng tiếc người nói như thế không lâu thì bổn môn gặp cơn biến cố, người đã chết bởi tay mụ tiện tì Lữ Tứ Nương, chuyện này chắc ông cũng đã biết từ lâu, không cần tôi phải nhắc đến nữa!”.
Diệt Pháp hòa thượng kể về cái chết thảm của sư phụ mình, lẽ ra Mạnh Thần Thông phải tỏ vẻ tiếc thương mới đúng, nhưng y nghe được một nửa thì mừng rỡ đến nỗi chẳng kìm chế nổi, không đợi Diệt Pháp nói xong thì đã đứng bật dậy, vỗ đầu mình nói: “Tôi thật hồ đồ, lệnh sư là đại đệ tử của Độc tý thần ni, đã học được nội công chính tông, chẳng kém gì vợ chồng Đương Hiểu Lan, tôi cần gì phải bỏ gần lấy xa? Lẽ ra phải tìm đại sư mới đúng!” Thực ra lúc đó Lữ Tứ Nương chưa chết. Diệt Pháp hòa thượng nào dám lộ mặt, dù Mạnh Thần thông có tìm y, y sợ Lữ Tứ Nương mà biết được nói không chừng y chưa luyện xong công phu thì đã bị giết chết, bởi vậy y làm sao dám cấu kết với Mạnh Thần Thông?
Diệt Pháp hòa thượng cười ha hả: “Nay tôi tìm ông, ông không cần tìm tôi nữa. Tôi sẽ truyền khẩu quyết nội công chính tông cho ông, ông truyền Tu la âm sát công cho tôi, đôi bên chúng ta đều có lợi. Mạnh lão quái, ông có chấp nhân cuộc giao dịch này không? Đây chính là lý do thứ hai tôi phải tìm ông.” Mạnh Thần Thông mừng như điên, nắm chặt hai tay Diệt Pháp hòa thượng, đắc ý cười rộ, không cần y phải nói, Diệt Pháp đã biết y đồng ý một ngàn lần, một vạn lần.
Mạnh Thần Thông đang mừng như điên, chợt nghĩ rằng: “Y chấp nhận lấy tâm pháp nội công chính tông trao đổi với mình, vốn đôi bên đều có lợi, nhưng như thế tuyệt kỹ của mình cũng phải truyền thụ cho y, nội công của y thuần chỉnh hơn mình, chỉ e sau này y sẽ hơn mình, dù cho mình luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chíncũng chưa chắc là thiên hạ vô địch!” Nhưng chợt nghĩ lại: “Vạn lần không thể bỏ cơ hội này, Tu la âm sát công ảo diệu thần kỳ, mình chỉ thay đổi một chút thì y làm sao biết? Dù thế nào đi nữa, mình không thể để y hơn mình được.” Mạnh Thần Thông là kẻ già dặn xảo quyệt, trong lòng tính toán nhưng mặt thì vẫn chăng hề biểu lộ ra, cười chưa dứt thì chợt nghe Diệt Pháp hòa thượng nói: “Mạnh lão ca, còn có một chuyện thứ ba nữa, đảm bảo ông nghe sẽ càng mừng hơn!” Ban đầu y gọi Mạnh Thần Thông là Mạnh cư sĩ, sau đó là Mạnh lão quái, bây giờ là Mạnh lão ca, càng lúc càng thân mật.
Mạnh Thần Thông nghe thế thì ngạc nhiên, thầm nhủ: “Điều y lo lắng suốt đời là làm thế nào luyện được đến tầng thứ chín của Tu la âm sát công, nay Diệt Pháp hòa thượng chấp nhận trao đổi tâm pháp nội công chính tông với y, đó đã là chuyện mừng, y không nghĩ ra được còn có chuyện gì đáng mừng hơn.
Diệt Pháp hòa thương nói: “Mạnh lão ca, tôi xin chúc mừng ông trước” Mạnh Thần Thông nói: “Chúc mừng gì?” Diệt Pháp hòa thượng từ tốn nói: “Chắc ông biết tôi đã đại náo Mang Sơn một trận?”
Mạnh Thần Thông vừa nghe Cơ Hiểu Phong kể biết rằng y bị Kim Thế Di cùng phái Mang Sơn đuổi chạy trối chết, thầm nhủ: “Đó là chuyện mất mặt của y, có gì đáng mừng?” Rồi gật đầu nói: “Có ngươi nói với tôi, ông muốn tranh đoạt chức chưởng môn với Tào Cẩm Nhi. Thực ra chỉ cần ông đồng tâm hợp lực với tôi, chỉ cần tu luyện vài năm thì thiên hạ có ai chống nổi ông và tôi cần chi một chức chưởng môn?” Y muốn an ủi Diệt Pháp. Diệt Pháp lại nói: “Tôi đâu thèm cái chức chưởng môn ấy, tôi đã bại trận ở Mang Sơn nhưng trong lòng rất vui mừng, ông có biết tôi bại trong tay ai không?” Mạnh Thần Thông giả vờ kinh ngạc: “Ai mà có bản lĩnh có thể đánh bại nổi ông? Có phai Bản Không thượng nhân cũng đến Mang Sơn? Ồ, không phải, thật sự tôi đoán không được!” Thật ra y ngại nói tên của Kim Thế Di, bởi vì Kim Thế Di tuy nổi tiếng trên giang hồ mười năm, nhưng rốt cuộc vẫn là hậu bối của Diệt Pháp hòa thượng.
Diệt Pháp hòa thượng nói: “Nếu người đó là Bản Không thượng nhân thì không có gì là lạ! Người đó chính là đệ tử của Lữ Tứ Nương”
Mạnh Thần Thông rất ngạc nhiên, hỏi: “Có phải là Cốc Chi Hoa không? Ả… ả có bản lĩnh đến thế sao?” Diệt Pháp hòa thượng cười ha hả : “Cho nên tôi mới chúc mừng ông!”
Mạnh Thần Thông như rơi vào màn sương mù, hỏi: “lão huynh, sao lại nói thế?”Diệt Pháp hòa thượng nói: “Ông vẫn chưa biết sao? Đệ tử quan môn của Lữ Tứ Nương chính là con gái ruột của ông đấy, con gái của ông tuổi còn trẻ mà đã học được bản lĩnh như thế, lẽ nào ông không vui mừng?”
Lời nói của Diệt Pháp hòa thượng như sấm nổ giữa trời xanh, dù Mạnh Thần Thông đã trải qua vô số sóng gió, nhưng cũng chưa từng chấn động như thế, chỉ thấy y run rẩy, đứng phắt dậy nói: “Ông nói có thật không?” Diệt Pháp hòa thượng cười ha hả: “Mạnh lão ca, quả thực đệ tử của Lữ Tứ Nương chính là con gái ruột của ông!”
Mạnh Thần Thông định thần, vội vàng hỏi: “Làm sao ông biết?” Diệt Pháp hòa thương nói: “Khi tôi đến Mang Sơn cũng là lúc Tào Cẩm Nhi xử lý chuyện cha con ông!” Mạnh Thần Thông nói: “Mụ ta xử lý thế nào?” Diệt Pháp hoà thượng nói: “Chính bởi vì Cốc Chi Hoa là con gái của ông cho nên Tào Cẩm Nhi mới đuổi nó ra khỏi phái Mang Sơn!” Mạnh Thần Thông kêu ồ một tiếng, thầm nhủ: “Té ra hắn bị Tào Cẩm Nhi đuổi ra khỏi Mang Sơn!”
Dù Diệt Pháp hòa thượng đã tai nghe mắt thấy, vả lại Tào Cẩm Nhi cũng đã đuổi Cốc Chi Hoa ra khỏi môn phái, đó đương nhiên không thể là giả nữa nhưng Mạnh Thần Thông vẫn chưa đám tin, lại hỏi: “Tôi nghe nói đệ tử quan môn của Lữ Tứ Nương là con gái của Lưỡng Hồ đại hiệp Cốc Chính Minh, chả lẽ là giả?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Cốc Chính Minh chỉ là người nuôi dưỡng con gái của ông. Tôi hỏi ông năm xưa sau khi ông giết bang chủ của Cái Bang Châu Ký có phải đã bị người ta vây đánh?” Mạnh Thần Thông nói: “Đúng thế, quả là có chuyện này.” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Sau đó vợ chồng ông bị bọn chúng đuổi theo, rồi lạc nhau ở cánh đồng hoang gần sông Thanh Vân?”Mạnh Thần Thông nhớ lại chuyện xưa, nghiến răng nói: “Nội tử lúc đó đã bị trọng thương, tôi không thể nào lo cho mẹ con nàng, đến nay đã trở thành mối đại hận! Lúc đó tiểu nữ chỉ vừa mời tròn một tuổi, tôi tưởng rằng họ đã chết cả” Diệt Pháp hòa thượng hỏi: “Cốc Chính Minh và đệ tử của y là Liễu Hành Sâm lúc đó cũng tham gia vây đánh?” Mạnh Thần Thông nói: “Đúng thế, tôi biết có thầy trò bọn họ nhưng không gặp.” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Chẳng sai tí nao, chính Liễu Hành Sâm đã nói với Tào Cẩm Nhi chuyện này!” Chứng cứ đã rõ rành rành, không có gì đáng nghi nữa, Mạnh Thần Thông vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chỉ thấy chòm râu dài của y hơi rung rung, một lúc sau vẫn chưa nói nên lời. Diệt Pháp hòa thượng thầm ngạc nhiên, từ trong thần sắc của Mạnh Thần Thông y có thể nhận ra Mạnh Thần Thông tuy đang vui mừng nhưng cũng có vài phần lo sợ.
Diệt Pháp hòa thượng vẫn chưa biết Cốc Chi Hoa đã rơi vào tay Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông đang nhớ lại chuyện lúc nãy, y hiểu tại sao Cốc Chi Hoa lại nhìn y với ánh mắt như thế: “Té ra nó quả nhiên là con gái của mình. Nó thà chịu để cho mình giết chứ không thèm ở bên cạnh mình, Ôi con căm hận người đã sinh ra con đến thế sao!?” Mạnh Thần Thông nghĩ đến đấy thì nước mắt tuôn trào, đây là lần thứ hai trong đời y rơi nước mắt, lần thứ nhất là lúc y lạc mất vợ con. Diệt Pháp nói: “Mạnh lão ca, huynh sao thế?” Mạnh Thần Thông không muốn kể cho y biết, chỉ hơi định thần rồi gượng cười: “Tôi mừng đến nỗi ra nước mắt, cám ơn đại sư cho tôi biết tin này.” Rồi chợt nhớ lại một chuyện, lại hỏi: “Tào Cẩm Nhi có làm khó nó không?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Tào Cẩm Nhi vốn muốn đòi lại kiếm phổ của nó, nghe nói sau đó vì nghĩ tình nó có công với phái Mang Sơn cho nên không đòi nữa. Nhưng đã đuổi nó ra khởi sư môn trước mặt mọi người!”.
Mạnh Thần Thông lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó thì hiểu ra: “Đúng thế Diệt Pháp bị nó đánh bại, đương nhiên đó là công lớn đối với phái Mang Sơn. Nhưng nó làm sao đánh bại được Diệt Pháp?” Diệt Pháp hòa thượng cười ha hả: Mạnh lão ca, chúc mừng ông có một đứa con gái giỏi như thê! Bây giờ đến lượt tôi cầu xin ông một chuyện.” Mạnh Thần Thông nói: “Chuyện gì?” Diệt Pháp trả lời: “Vì ông, cũng vì tôi, tôi mong cha con ông đoàn viên, lão Mạnh, xin ông hãy lập tức tìm con gái của lão về!”. Mạnh Thần Thông nói: “Ồ, đương nhiên là phải tìm về. Nhưng tôi không hiểu ý của đại sư, tại sao lại bảo vì ông mà cũng vì tôi?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Lữ Tứ Nương để lại ba thiên Thiếu dương thần công là để đối phó với ông, bộ Huyền nữ kiếm pháp của Lữ Tứ Nương là để đối phó với tiên sư, tiên sư đã bị hãm hại, bộ kiếm pháp ấy là mối họa của tôi. May mà người tính không bằng trời tính, người kế thừa y bát của Lữ Tứ Nương là con gái của ông!” Mạnh Thần Thông vỡ lẽ ra, nói: “Ông muốn tôi tìm nó về, bảo nó đưa ba thiên Thiếu dương thần công cho tôi, Huyền nữ kiếm phổ cho ông?” Diệt Pháp hòa thượng nói: “Lệnh ái bị phái Mang Sơn đuổi ra khỏi sư môn, ông tìm về, lấy tình cha con khuyên nhủ, chắc chắn lệnh ái sẽ chấp nhận. Còn Huyền nữ kiếm phổ thì tôi chỉ xin chép lại một bản mà thôi.”
Mạnh Thần Thông thầm nhủ: “Xem ra lần này ngươi đến gặp ta, xin ta truyền thụ Tu la âm sát công chỉ là chuyện phụ. Chuyện quan trọng hơn là muốn mượn tay ta đoạt kiếm phổ của con gái ta!” Mạnh Thần Thông đoán không sai tí nào, Liễu ân hòa thượng là người đi theo Độc tý thần ni lâu nhất, tinh thông võ công của phái Mang Sơn, chỉ có bộ kiếm pháp này là y vẫn chưa học được. Diệt Pháp hòa thượng muốn làm chưởng môn phái Mang Sơn, đương nhiên kiếm phổ đó với y càng quan trọng hơn cả Tu la âm sát công.
Mạnh Thần Thông thầm nhủ: “Nó có chịu nhận ta làm cha hay không vẫn chưa biết! Nhưng ngươi muốn ta lợi dụng tình cha con gạt lấy kiếm phổ của nó cho ngươi, quả thật là điên rồ!” Thực ra Mạnh Thần Thông có lấy được kiếm phổ hay không cũng chắc chắn không đưa cho Diệt Pháp hoà thượng.
Dù sao Thiếu dương thần công đã rơi vào tay y, y cần gì phải trả ơn cho Diệt Pháp hòa thượng, để rồi bản lĩnh của Diệt Pháp hòa thượng hơn mình? Cho nên y vẫn đắn đo cuối cùng thì giấu kín chuyện cha con đã gặp nhau.
Nhưng y vì muốn lấy tâm pháp nội công chính tông, vẫn phải lấy lòng Diệt Pháp hòa thượng, thế là chấp nhận rồi nói: “Hai người chúng ta từ rày về sau sẽ là một, lão huynh cứ yên tâm, nếu tôi được lợi chắc chắn sẽ không đối xử tệ với huynh. Ngày mai chúng ta hãy bàn kỹ hơn!”.
Diệt Pháp hòa thượng nói cả nửa ngày chỉ được y hứa bằng miệng, đương nhiên trong lòng chẳng vui lắm, nhưng nghĩ dù sao thời gian vẫn còn, cũng không cần phải nôn nóng.
Lại nói Cốc Chi Hoa đang mơ màng ngủ, chợt cảm thấy bên cạnh mình có hơi thở, nàng bừng tỉnh ngồi bật đậy, đưa may ra sờ thì thay mái tóc mềm mại lập tức phát giác ra đó là một người con gái.
Cốc Chi Hoa rút cây ngọc trâm trên đầu, cây ngọc trâm có đính một hạt dạ minh châu, trong căn thạch thất phát ra ánh sáng yếu ớt. Chỉ thấy thiếu nữ ấy nhỏ tuổi hơn nàng, khuôn mặt gầy ốm, trông rất xinh xắn đáng yêu, Cốc Chi Hoa đỡ nàng dậy, thấy nàng chẳng hề có phản ứng, biết nàng đã bi người ta điểm huyệt đạo, khi nhìn kỹ thì bất giác cả kinh, thiếu nữ này bị điểm vào huyệt khuyết bồn ở sau lưng và huyệt bách hội trên đỉnh đầu, hai huyệt này là tử huyệt, chỉ có thủ pháp điểm huyệt độc môn của phái Mang Sơn mới có thể giải được hai tử huyệt này mà không làm cho người bị điểm huyệt tử vong, chính vì bị điểm ở hai tử huyệt, dù cho đối phương có võ công cao cường đến mức nào, cũng không thể vận khí giải huyệt.
Cốc Chi Hoa kinh ngạc thầm nhủ: “Là đệ tử nào của bổn môn đã hại nàng? Theo công phu của người điểm huyệt, chỉ có Tào Cẩm Nhi và Dực Trọng Mâu có được bản lĩnh này. Nhưng nếu hai người đó đã điểm huyệt nàng, tại sao nàng lại rơi vào tay Mạnh… Mạnh Thần Thông?
Lý Tâm Mai cũng kinh ngạc, vừa được giải huyệt đạo cho nàng bèn hỏi ngay: “Này, cô nương là người thế nào với Mạnh lão tặc?” Cốc Chi Hoa nghe mà thay bẽ bàng, đáp rằng: “Tôi cũng như cô nương, bị ông ta nhốt trong thạch thất này.” “Cô nương là ai? Cô nương là ai?” Cả hai người đều nói ra câu này.
Lý Tâm Mai đáp trước: “Tôi tên Lý Tâm Mai, là người của phái Thiên Sơn. Còn cô nương?” Cốc Chi Hoa giật mình, lạc giọng kêu lên: “Sao cô nương rơi lại vào tay y?” Lý Tâm Mai đáp: “Sao cô nương biết tôi đã từng bị Mạnh lão tặc cầm giữ?” Cốc Chi Hoa nói: “Tôi tên Cốc Chi Hoa, là người của phái Mang Sơn!” Lý Tâm Mai nói: “Ồ, có lẽ là Dực Trọng Mâu đã nói cho cô biết. Lần trước cô nương Họ Lệ cứu tôi ra, nghe cô ta nói Mạnh lão tặc và phái Mang Sơn của các người có thù lớn, trong đêm cô ta cứu tôi, Dực Trọng Mâu và Tạ Vân Chân đã từng đến Mạnh gia trang đại náo một trận. Đáng tiếc tôi không gặp họ.” Thực ra Kim Thế Di đã kể cho Cốc Chi Hoa biết chuyện Lý Tâm Mai bị giam cầm, nhưng Cốc Chi Hoa không muốn nói với nàng biết.
Cốc Chi Hoa đợi nàng nói xong thì vội vàng hỏi: “Cô nương đã bị ai bắt đến đây?” “Là một lão hòa thượng, lão ta cầm một cây thiền trượng to như miệng bát, vẻ mặt hung hăng, người to béo!” Cốc Chi Hoa càng kinh hoảng hơn, nàng run giọng nói: “Té ra là Diệt Pháp hòa thượng! Y… y đã đến đây chưa?” Lý Tâm Mai nói: “Cô nương biết lai lịch của lão hòa thượng hung dữ ấy ư? Chính y đã đưa tôi đến đây giao cho Mạnh lão tặc. Này, sao cô nương lại sợ y đến thế? Y tuy hung dữ. nhưng Mạnh lão tặc chẳng phải đáng sợ hơn y sao? Chúng ta đã rơi vào tay tên ma đầu này, một tên ma đầu và hai tên ma đầu có khác gì nhau, quá lắm chỉ là chết!”.
Nàng nào biết, điều Cốc Chi Hoa lo sợ là chuyện còn kinh khủng hơn cả cái chết. Nàng chẳng nghe Lý Tâm Mai nói gì cả, lòng chỉ nghĩ rằng: “Diệt Pháp hòa thượng đến đây, ôi chao, y chắc chắn sẽ tiết lộ thân thế của mình!” Nàng chợt cảm thấy bàn tay ấm áp của Lý Tâm Mai nắm chặt tay nàng, Lý Tâm Mai thì lại cảm thấy bàn tay của nàng lạnh như băng! Lý Tâm Mai nói: “Cô nương, cô sao thế?” Cốc Chi Hoa nói: “Không sao cả. Tôi không sợ, cô nương đừng lo cho tôi.” Lý Tâm Mai nói: tay chân của cô nương đều lạnh ngắt, có phải vì mặc ít quá không? Căn thạch thất này rất lạnh lẽo, cô nương có cần thêm quần áo không?” Nàng vừa nói vừa cởi chiếc áo trao cho Cốc Chi Hoa. Cốc Chi Hoa vốn đang lo lắng, lúc này không khỏi bật cười, nàng ngăn Lý Tâm Mai lại rồi nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, tôi không lạnh.” Sau khi nàng bật cưới thì tâm trạng cũng đỡ hơn, tay chân dần dần ấm lại, Lý Tâm Mai mới yên lòng.
Cốc Chi Hoa thầm nhủ: “Chả trách nào Kim Thế Di lại thích nàng, nàng đúng là bụng dạ hiện lành, vô tư đáng yêu. Cốc Chi Hoa đang suy nghĩ có nên cho nàng biết tin tức của Kim Thế Di hay không, Lý Tâm Mai đã hôi: “Tôi từng nghe mẹ nói, Lữ cô cô có một đệ tử quan môn, là con gái của Lưỡng Hồ đại hiệp Cốc Chính Minh, chắc là cô nương?” Cốc Chi Hoa nói: “Đúng thế, tôi cũng từng nghe sư phụ nói về cô nương, thường khen cô nương thông minh lanh lợi.” Lý Tâm Mai mừng rớ nói: “Không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây, khi còn sống sư phụ của cô nương tốt với tôi như mẹ hiền, cô nương cũng giống như tỷ tỷ của tôi, vậy chúng ta hãy làm tỷ muội nhé? Năm nay tỷ bao nhiều tuổi?” Cốc Chi Hoa nói: “Hai mươi mốt tuổi” Lý Tâm Mai nói: “Muội nhỏ hơn tỷ hai tuổi, vậy muội sẽ gọi tỷ là tỷ tỷ.” Cốc Chi Hoa mỉm cười ôm nàng: “Tiểu muội muội, tỷ rất thích muội, từ nay về sau chúng ta sẽ là tỷ muội.” Thế rồi hai người bốc đất làm nhang, kết bái tỷ muội kim lan.
Lý Tâm Mai hỏi: “Tỷ bị Mạnh lão tặc bắt hồi nào?” Cốc Chi Hoa nói: “Cũng hôm nay.” Lý Tâm Mai nói: “Chắc là Mạnh lão tặc muốn buộc tỷ nói cho y biết tâm pháp nội công chính tông. Trước đây y cũng ép muội như thế. Chúng ta thà chết cũng không nối giáo cho giặc, tỷ bảo có phải không?” Cốc Chi hoa nói: “Muội nói rất phải.” Lý Tâm Mai nói: “Hôm nay tỷ mới bị y bắt, vậy tỷ có tham gia đại hội Mang Sơn không?” Cốc Chi Hoa nới: “Có phải muội muốn dò hỏi tin tức của ai đó không?”
Lý Tâm Mai ngồi bật dậy, nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ biết?” Cốc Chi Hoa cười: “Muội muốn dò hỏi tin tức của ai?” Lý Tâm Mai hơi ngại ngùng, nói: “Người này có ngoại hiệu rất khó nghe, vả lại tên tuổi không tốt lắm trên giang hồ, người ta gọi y là Độc thủ phong cái, nhưng y rất tốt bụng. Y…” Cốc Chi Hoa nói: “Té ra muội muốn hỏi Kim Thế Di!”
Lý Tâm Mai vội nói: “Tỷ đã gặp y?” Cốc Chi Hoa nói: “Y còn nói với tỷ rất nhiều chuyện.” Lý Tâm Mai nói: “Y nói những gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Y toàn nói về muội, y muốn tỷ tìm giúp muội cho y.” Lý Tâm Mai nói: “Ồ, té ra y cũng biết muội tìm y.
Đáng tiếc chúng ta bị Mạnh lão tặc nhốt ở đây, có cách nào cho y biết không?” Cốc Chi Hoa nói: “Muội rất nhớ Kim Thế Di phải không?” Lý Tâm Mai nói: “Tỷ tỷ, muội không muốn giấu tỷ, muội rất nhớ y. Muội cảm thấy y rất đáng thương, y không cha không mẹ, thậm chí bằng hữu thân thiết cũng chẳng có. Cho nên muội rất muốn bầu bạn cùng y, mặc cho ai cười muội cũng chẳng sợ”
Trong khoảnh khắc ấy, Cốc Chi Hoa chợt cảm thấy thương cho nàng, thầm nhủ: “Thật ra muội vẫn chưa hiểu lòng dạ Kim Thế Di.” Rồi nói: “Tiểu muội muội, muội hãy yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể thoát hiểm, tỷ nhất định sẽ giúp muội tìm y.” Lý Tâm Mai nắm chặt hai tay nàng, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tôt!” Rồi hỏi: “Nghe nói Kim Thế Di bị Mạnh lão tặc đả thương, không biết y đã khỏe chưa?” Cốc Chi Hoa nói: “Khi tỷ gặp y, y hoàn toàn chẳng giống vừa mới bị thương, y còn ra tay trừng trị hai tên đồ đệ của Diệt Pháp hòa thượng ở Mang Sơn! Muội nghe ai nói y đã bị thương?” Lý Tâm Mai nói: “Cô nương Họ Lệ và Tiểu Võ đều nói như thế, chả lẽ họ giấu tôi? Tiểu Võ là sư điệt của tôi, tuổi hơi lớn hơn tôi, y bảo đã tận mắt thấy Kim Thế Di bị Mạnh lão tặc đánh một chưởng, hễ ai bị trúng Tu la âm sát công của Mạnh lão tặc thì dù không chết cũng tàn phế.” Cốc Chi Hoa thầm nhủ: “Nội công của Kim Thế Di tuy thâm hậu hơn mình, nhưng nếu quả thực bị trúng Tu la âm sát công thì cũng không mau hết như thế, nhưng thiếu nữ Họ Lệ và hán tử họ Võ cần gì phải gạt Lý Tâm Ma?” Nàng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nàng không quen hai người mà Lý Tâm Mai đã nói, vả lại tuy đã kết nghĩa kim lan với Lý Tâm Mai, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên gặp nhau, nàng không tiện hỏi cho kỹ càng.
Lý Tâm Mai lại hỏi: “Kim Thế Di có cho tỷ biết là y sắp đi đâu không?” Cốc Chi Hoa nói: “Y bảo phải ra một hoang đảo tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, nghe nói có cả cách phá giải Tu la âm sát công.” Lý Tâm Mai thở dài: “Nước xa không cứu được lửa gần, y làm sao biết chúng ta bị giam giữ ở đây, chỉ e suốt đời này không thể gặp y.” Cốc Chi Hoa khuyên rằng: “Làm sao không thể? Trên đời này thường có những chuyện không ngờ được, muội chẳng phải đã thoát được một lần rồi sao?” Lý Tâm Mai được nàng an ủi cho nên mau chóng vui trở lại, cười rằng: “Dù thế nào, lần này cũng tốt hơn lần trước. Lần trước chỉ có một mình muội, lần này có tỷ bầu bạn.” Cốc Chì Hoa ôm nàng: “Muội muội, tỷ cũng rất thích muội.”
Lý Tâm Mai chợt nói: “Tỷ tỷ, tỷ có thích Kim Thế Di không?” Cốc Chi Hoa giật thót tim, Lý Tâm Mai nói: “Y tuy là lãng tử, trông có vẻ điên cuồng, thật ra chỉ cần tỷ tốt với y, y sẽ tốt với tỷ, tỷ có thấy như thế không?” Cốc Chi Hoa cứ tưởng rằng Lý Tâm Mai nói đến tình nam nữ, chỉ cười rằng: “Tỷ cũng cảm thấy y không phải là người xấu.” Lý Tâm Mai nghĩ ngợi rồi chợt nói: “Tỷ có thích y hay không muội không biết, nhưng muội biết y nhất định rất thích tỷ!” Cõi lòng Cốc Chi Hoa vừa mới lặng yên, nghe nàng nói như thế thì tim đập mạnh, cười gượng nói: “Sao muội biết?” Lý Tâm Mai nói: “Y rất kiêu ngạo, không phái là người y tin phục thì y quyết không nhờ vả. Nay không những y cho tỷ biết nhiều chuyện mà còn nhờ tỷ tìm muội, nếu chẳng phải y xem tỷ là bằng hữu thân thiết, y chắc chắn sẽ không làm thế. Cho nê muội dám nói y nhất định rất thích, rất thích tỷ, muội rất vui, người muội thích y cũng thích. Cho nên muội càng thích tỷ!” Cốc Chi Hoa lại một lần nữa khen trong lòng: “Đúng là một cô nương vô tư, trong sáng và nhiệt tình!” Rồi nàng ôm chặt Lý Tâm Mai hơn!
Cốc Chi Hoa ôm chặt Lý Tâm Mai, trong niềm vui có pha lẫn nỗi buồn, cả bản thân nàng cũng không biết là Lý Tâm Mai đáng thương hay Kim Thế Di đáng thương? Có lẽ là bản thân nàng cũng đáng thương! Đôi dòng lệ từ khóe mắt nàng rơi xuống nhỏ lên mặt Lý Tâm Mai, Lý Tâm Mai nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?” Cốc Chi Hoa nói: “Tỷ cũng chẳng hiểu, chỉ là tỷ muốn khóc.” Lý Tâm Mai nói: “Chỉ khi nào lẻ loi muội mới muốn khóc. Đừng khóc nữa, tỷ nghe xem hìh như có riêng gì đó.”
Trước mắt sáng bừng, cánh cửa đá chợt mở ra, ánh sáng lọt vào. Lý Tâm Mai ngồi bật dậy, chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống. Kẻ đến bất ngờ, điểm huyệt Lý Tâm Mai chính là Mạnh Thần Thông! Cốc Chi Hoa chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, nàng lảo đảo như muốn ngã xuống, lạc giọng kêu lên: “Ông muốn làm gì?” Mạnh Thần Thông đỡ nàng nói: “Con đừng sợ, ta chỉ muốn ả ngủ một canh giờ, chúng ta nói chuyện một lát, ta không muốn người khác quấy rầy.” Cốc Chi Hoa giằng tay ra, nước mắt rơi lã chã, Mạnh Thần Thông nói: “Thôi được, con muốn khóc cứ khóc, cứ khóc cho thỏa thích một trận, khóc xong rồi chúng ta nói tiếp.”.
Cốc Chi Hoa nghiến răng, thầm nhủ: “Mình không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ông ta!” Rồi nàng cố nén nỗi đau, lau nước mắt rồi nói: “Ông muốn giết thì cứ giết, muốn thả thì cứ thả, có gì phải nói?”
Mạnh Thần Thông thở dài: “Đến nay con vẫn chưa chịu nhận người cha này sao?” Cốc Chi Hoa nói: “Tôi không có cha, cha tôi đã chết từ lâu, chết từ lúc tôi mới vừa tròn một tuổi!” Mạnh Thần Thông nhẹ vuốt tóc nàng, nói: “Con hận ta đến thế sao? Ừ, cũng khó trách con hận ta, ta không đủ sức lo cho con, để cho mẹ con chết thảm, con phải lưu lạc bên ngoài, chịu khổ cực hai mươi năm trời, nhưng tất cả đau khổ đều đã trôi qua, nay được ông trời phù hộ, rốt cuộc con đã trở về bên cạnh cha, còn có thể sống cuộc sống hạnh phúc.”
Cốc Chi Hoa nói: “Không, hai mươi năm qua tôi sống rất tốt đẹp, chẳng hề cực khổ như ông nghĩ. Nghĩa phụ của tôi thương tôi, sư phụ của tôi dạy dỗ tôi thành người, họ đều là người chính trực, tôi kính yêu họ. Họ tuy đã chết nhưng mãi sống trong lòng tôi.”
Sắc mặt Mạnh Thần Thông tái nhợt, y khẽ nói: “Cha vẫn còn sống mà con lại coi cha đã chết?” Cốc Chi Hoa tiếp tục nói: “Tôi không biết suốt đời ông có làm chuyện tốt hay không? Nhưng lúc tôi vừa tròn một tuổi, ông đã bỏ rơi tôi, đó mới là chuyện tốt. Tôi không thể tưởng tượng lại có một người cha mà bị nhiều người căm ghét đến thế, nếu tôi sống với ông thì đó mới thực sự là đau khổ!”.
Mạnh Thần Thông nói: “Là tốt hay xấu, mỗi người đều có cách nhìn riêng, trong mắt cha, những kẻ tự xưng là hiệp nghĩa đều là ngốc nghếch! Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Dù thế nào đi nữa, ta cũng là cha của con!” Cốc Chi Hoa nói: “Dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn sống cùng ông!” Mạnh Thần Thông cười lạnh: “Bởi vì cha là kẻ thù của phái Mang Sơn? Con có cảm thấy Tào Cẩm Nhi thân thiết hơn cha không?” Cốc Chi Hoa nói: “Tào Cẩm Nhi không tốt với tôi là chuyện khác. Tuy bà ta tánh tình nóng nảy, nhưng cũng là người chính phái. Hơn nữa Tào Cẩm Nhi tuy không tốt với tôi, nhưng sư phụ đối với tôi ơn nặng như núi!” Mạnh Thần Thông cười lạnh:
“Cho nên con thà đi theo sư phụ đã chết của con chứ không thèm người cha còn sống hay sao? Đáng tiếc, con vẫn chưa đủ lông đủ cánh, không thể bảo vệ được cho phái Mang Sơn của ngươi. Dù ta không ra tay, cũng có người sẽ quật mồ sư phụ ngươi, hủy quan tài của sư phụ ngươi, giành chức chưởng môn của Tào Cẩm Nhi!” Cốc Chi Hoa nói: “Tôi biết kẻ ấy là Diệt Pháp hòa thượng, y đang ở đây, y muốn phá hủy phần mộ của sư phụ tôi, trừ phi mặt trời mọc từ đằng tây!” Mạnh Thần Thông nói: “Con tưởng con đã thật sự thắng y?” Cốc Chi Hoa nói: “Tôi biết lần trước tôi chỉ may mắn thắng y mà thôi, nhưng tôi chỉ là một đệ tử không có danh tiếng trong phái Mang Sơn, dù y có thắng tôi cũng chẳng đáng gì.” Mạnh Thần Thông nói: “Không những là con, không ai trong phái Mang Sơn là địch thủ của y, sao con dám bảo nếu y muốn phá phần mộ của sư phụ con, trừ phi mặt trời mọc từ đằng tây?”. Cốc Chi Hoa nói: “Sống trên đời đâu chỉ cậy võ công thì có thể ngang ngược?
Huống chi khi còn sống sư phụ của tôi là lãnh tụ quần hùng, sau khi chết cũng được võ lâm kính ngưỡng, nếu y muốn động một cành cây ngọn cỏ trên mộ sư phụ của tôi, chỉ e đệ tử phái Mang Sơn chưa ra tay thì chắc chắn cũng có người ra mặt!” Điều mà Mạnh Thần Thông lo lắng chính là có thể chính phái võ lâm cùng nhau tấn công, bởi vậy y vẫn chưa dám công khai lộ diện, y nghe Cốc Chi Hoa nói như thế thì không khỏi giật mình thế rồi cười lạnh: “Trên thế gian chỉ có mạnh được yếu thua, làm gì có đúng sai trắng đen? Nếu có thể luyện võ công đến mức vô địch, cha không tin là không thể tung hoành trong thiên hạ!” Cốc Chi Hoa nói: “Đến lúc ông tin thì đã quá muộn, ông và Diệt Pháp hòa thượng là những kẻ cá mè một lứa, sao tôi có thể a đua với ông?” Mạnh Thần Thông đảo mắt một vòng, chợt dịu dàng nói: “Nếu con chịu nhận ta là cha, ở lại bên cạnh ta, cha sẽ đuổi Diệt Pháp hòa thượng đi, cũng chẳng đến trả thù phái Mang Sơn của con, con thấy thế nào?” Thật ra Mạnh Thần Thông đang cần đến Diệt Pháp hòa thượng, y nói như thế thật sự là đã nhịn con gái đến cực điểm.
Cốc Chi Hoa nói: “Nếu ông thật sự làm thế, tôi sẽ tốt với ông hơn. Nhưng tôi vẫn không thể ở lại bên cạnh ông, càng không thể nhận ông làm cha. Trừ phi ông chứng minh bằng sự thực, thực sự đổi ác làm thiện. Lúc đó không cần ông lên tiếng, tôi cũng trở về.” Mạnh Thần Thông lạnh lùng nói: “Vậy phải chứng minh thế nào?” Cốc Chi Hoa nói: “Ít nhất ông phải công khai tạ tội với trưởng lão các phái trong võ lâm, sau đó mới nói đến các chuyện khác.” Mạnh Thần Thông cả cười: “Muốn ta tạ tội với những kẻ như Tào Cẩm Nhi, con đã mơ tưởng viễn vông! Mai này ta phải buộc bọn chúng cúi đầu dưới chân ta, làm sao ta có thể cầu xin bọn chúng?” Sắc mặt Cốc Chi Hoa trắng bệch, nàng nghĩ bụng muốn cha mình hối cải thì quả thật khó hơn lên trời.
Mạnh Thần Thông lại cười lạnh: “Xem ra tuy ngươi là con ta, nhưng đã quyết tâm chống đối ta. Chỉ nội một điểm này ta không thể tha ngươi!” Chợt cây ngọc trâm trong tay Cốc Chi Hoa rơi xuống, Mạnh Thần Thông nhặt lên nhìn thì thấy đó là vật xưa, bất đồ cơn giận biến mất, lòng thấy chua xót.
Cây ngọc trâm này có đính một viên dạ minh châu nhỏ, đó chính là vật Cốc Chính Minh trao cho Cốc Chi Hoa khi nàng lên Mang Sơn, Cốc Chi Hoa không biết đó là di vật của mẹ mình, chỉ thấy sắc mặt của Mạnh Thần Thông chợt trở nên hiền hòa, y nhặt cây ngọc trâm lên cắm vào tóc nàng, Cốc Chi Hoa nhủ thầm: “Dù ông ta nói cứng nói mềm thế nào mình cũng không chịu nghe theo!” Trong khoảnh khắc này, trong đầu Mạnh Thần Thông có muôn vàn ý nghĩ, đầu tiên y thầm nhủ: “Ngđại trừ nó, mình chẳng còn ai là người thân, nay may mắn cha con được gặp lại, mình làm sao có thể thả cho nó đi?” nhưng y lại nghĩ: “Nhưng rốt cuộc nó vẫn không chịu theo mình, dù có ép dược nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Huống chi nếu để Diệt Pháp hòa thượng biết y lại đòi mình lấy kiếm phổ, mình biết ăn nói thế nào? Nếu nó nhận mình làm cha mình vì nó mà đuổi Diệt Pháp hòa thượng thì cũng đáng. Nay nó coi mình như kẻ thù, nếu mình vì nó mà xích mích với Diệt Pháp, suốt đời này mình đừng hòng luyện được đến tầng thứ chín của Tu la âm sát công!” Rồi lại nghĩ: “Nhưng trên đời này chỉ có một mình nó biết Thiếu dương thần công, để cho nó đi ai có đảm bảo được nó không truyền bí quyết luyện công cho người khác, đó chẳng phải là mối họa lớn cho mình sao?”
Nghĩ đến đây Mạnh Thần Thông không khỏi phân vân. Giữ nàng lại thì Diệt Pháp hòa thượng sẽ theo đòi kiếm phổ, thả nàng đi thì sợ nàng sẽ truyền Thiếu dương thần công cho người khác. Đúng là giữ cũng không được mà thả cũng không xong!
Nếu là người khác, y sẽ lập tức giết phăng cho xong, nhưng nàng lại là con gái ruột của y!
Mạnh Thần Thông suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng nói: “Chi Hoa, cha biết trong lòng con cha là kẻ xấu, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, con cũng không tàn hại cha mẹ, cha thả con đi, nếu con nhẫn tâm thì cứ tiếp tục coi cha là ké thù!”.
Cốc Chi Hoa nghe y nói mấy lời như thế thì như dao nhọn đâm vào tim, nàng cố gắng kìm nước mắt, nói: “Nếu ông thả tôi, tôi sẽ mãi mãi không gặp ông.” Mạnh Thần Thông nói: “Con có truyền Thiếu dương thần công cho người của phái Mang Sơn không?” Cốc Chi Hoa nói: “Tuy tôi bị đuổi ra khỏi sư môn, nhưng sư phụ tôi là tổ sư của phái Mang Sơn, Thiếu dương thần công là do người sáng chế, nếu Tào Cẩm Nhi cầu xin tôi, e rằng tôi không thể từ chối!” Mạnh Thần Thông sầm mặt, Cốc Chi Hoa nói: “Ông đã sợ Thiếu dương thần công rồi”
Mạnh Thần Thông nghe nàng nói khích như thế thì ngạo khí bốc lên, cười ha hả mà rằng: “Nếu con chịu nói thật, ta cũng nói thật cho con biết. Thiếu dương thần công chỉ có thể chống được Tu la âm sát công chứ không phá giải. Dù cho bọn người Tào Cẩm Nhi, Dực Trọng Mâu có luyện được Thiếu đương thần công ít nhất cũng năm năm sau mới có chút thành tựu, lúc đó ta đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chín, còn sợ gì bọn chúng nữa? Được tuy con không nghĩ đến tình cha con, nhưng ta vẫn nghĩ đến nghĩa cha con, con hãy di đi!” Cốc Chi Hoa nhìn cha, ánh mắt không còn căm hận như lúc nãy nữa, nhưng nàng vẫn chẳng hề nhúc nhích, Mạnh Thần Thông xua tay: “Ta thả con đi, tại sao con không đi, Diệt Pháp hòa thượng mà biết thì con khó rời khỏi nơi này, đi đi, đi mau đi!” Cốc Chi Hoa đỡ Lý Tâm Mai dạy, chậm rãi nói: “Ông đã thả tôi thì cũng phải thả cô ta.” Mạnh Thần Thông đã dùng Tu la âm sát công phong bế huyệt đạo của nàng nên Cốc Chi Hoa không thể nào giải được huyệt đạo cho nàng.
Mạnh Thần Thông lắc đầu: “Không được!” Cốc Chi Hoa nói: “Giờ đây ông đã có Diệt Pháp hòa thượng, còn cần đến cô ta làm gì?” Mạnh Thần Thông lạnh lùng nói: “Kẻ coi ta là kẻ địch mà có thể sống sót rời khỏi tay ta chỉ có một mình con, con còn muốn được voi đòi tiên?” Cốc Chi Hoa nói: “Tiểu cô nương này lòng dạ hiền lành, không phạm đến người khác, sao nàng có thể là kẻ địch của ông?” Mạnh Thần Thông nói: “Ả đã bị ta bắt hai lần, không phải là kẻ địch thì cũng đã trở thành kẻ địch.” Cốc Chi Hoa nói: “Đó là do ông sai, liên quan gì đến cô ta?” Mạnh Thần Thông cười lạnh: “Ta không cần tranh cãi đúng sai với con, mà là nói lợi hại với con, tục ngữ nói rất đúng, bắt hổ dễ thả hổ khó, ta có thể tha cho ả, nhưng người của phái Thiên Sơn chưa chắc tha cho ta.” Cốc Chi Hoa nói: “Ông cứ thả nàng, tôi đảm bảo nàng sẽ không để lộ bí mật của ông.” Mạnh Thần Thông lại cười lạnh: “Lòng người khó đoán, làm sao con có thể đảm bảo? Ta chưa bao giờ tin người khác, con đừng nhiều lời!” Cốc Chi Hoa nói: “Tôi biết nàng sắp ra biển với Kim Thế Di. Có lẽ vài năm sau mới trở về, dù ông không tin, nhưng lúc đó ông đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ chín, dù nàng có nói cho chưởng môn phái Thiên Sơn biết, ông cũng không cần phải sợ nữa.” Lẽ ra câu nói này rất hợp ý Mạnh Thần Thông nhưng Cốc Chi Hoa không cần thận nói ra tên Kim Thế Di, thế là khiến y nghi ngờ, chỉ nghe y cười ha hả: “Con nói đúng, vài năm nữa dù vợ chồng Đường Hiểu Lan cộng thêm Phùng Lâm đến đây ta cũng chẳng sợ. Nhưng mới nãy con bảo Kim Thế Di ra biển mà lại mấy năm sau mới trở về, tại sao thế?” Cốc Chi Hoa lạnh mình, nàng làm sao có thể nói ra chuyện Kim Thế Di đi tìm bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh để đối phó với y? Chỉ đành đội cho y một cái mũ cao: “Tôi cũng không biết Kim Thế Di tại saolại ra biển, có lẽ vì y sợ ông trả thù cho nên mới đi trốn tránh.”
Mạnh Thần Thông cả cười: “Con chẳng hiểu gì về Kim Thế Di, ta đã từng giao thủ với y, ta biết Kim Thế Di cũng giống như ta, chẳng sợ trời chẳng sợ đất. Y ra biển không phải vì trốn tránh ta. Chắc là luyện một loại võ công nào đó, cũng có thể tìn người khác để đối phó ta! Đương nhiên ta cũng không sợ y. Nhưng ta không muốn có thêm nhiều rắc rối, ta không thể thả ả được!”
Cốc Chi Hoa rất hối hận, đang định lên tiếng tiếp thì Mạnh Thần Thông đã nói như chém đinh chặt sặt: “Muốn ta thả ả thì không thể. Nếu con không đi thì sẽ không kịp nữa.” Cốc Chi Hoa nghĩ, chi bằng cứ ra ngoài trước rồi tìm cách cứu Lý Tâm Mai.
Thế rồi nàng nói: “Được, nay tôi sẽ đi. Tôi xin ông hai chuyện.” Mạnh Thần Thông nói: “Hai chuyện gì?” Cốc Chi Hoa nói: “Chuyện thứ nhất là xin ông đừng ngược đãi nàng. Chuyện thứ hai là xin ông từ rày đừng làm chuyện ác nữa.” Mạnh Thần Thông nói: “Chuyện thứ nhất ta có thể hứa, chuyện thứ hai ta và con có suy nghĩ khác nhau, không cần phải nói nhiều. Đây là kiếm của con, con hãy cầm đi đi.”
Đó chính là: Cây độc mà sao sinh trái ngọt, ma đầu bất chợt nảy từ bi.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 16 sẽ rõ