Bạn đang đọc Vân Hải Ngọc Cung Duyên – Chương 17: Hung Tặc Nhắc Lại Chuyện Đã Cũ -hiệp Nữ Liều Mình Hộ Chưởng Môn. (2)
Tào Cẩm Nhi nghe hai tên võ quan nói thế thì tức nghẹn lời. Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy có lý, nhưng làm sao có thể thả bọn chúng, nghĩ ngợi một hồi thì lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây quật mồ tiền bối phái Mang Sơn ta, ta chỉ xử lý theo quy củ võ lâm, mặc kệ bọn ngươi có phải là mệnh quan triều đình hay không!” khẩu khí đã mềm mỏng hơn. Cẩn Thuần cười lạnh nói: “Người đã không thừa nhận bọn ta là đệ tử phái Mang Sơn, ta cũng không thừa nhận ngươi là chưởng môn phái Mang Sơn, ngươi còn lên mặt với bọn ta, dù cho bọn ta là kẻ cường đạo đào trộm mộ, ngươi cũng chỉ có thể đưa bọn ta đến nha môn quan phủ, sao sao có thể tự tiện dùng tư hình? Chả lẽ triều đình không có pháp luật?” y nói một hồi cũng có lý của mình, Tào Cẩm Nhi giận run, đang định mặc kệ tất cả, kêu đệ tử chưởng hình chấp hành, Tần Đại lại cười lạnh: “Tào Cẩm Nhi, ngươi là người có gia sản con cháu, bọn ta mất mạng ngươi cũng khó tránh khỏi họa nhà tan cửa nát, ta chỉ nói có thế mà thôi, ngươi muốn giết muốn mổ thì cứ việc!” Chồng của Tào Cẩm Nhi là danh môn đại tộc, ông ta không phải là người trong võ lâm, Tần Đại vừa nói đúng tim đen của Tào Cẩm Nhi, dù cho bà ta không tiếc mình cũng phải thương cho chồng. Bà ta liếc mắt nhìn thì thấy Dực Trọng Mâu và Trình Hạo đều có sắc mặt nặng nề, cả hai đều lắc đầu tới bảo bà ta không nên làm càn.
Khi Tào Cẩm Nhi còn đang khó xử, chợt nghe Kim Thế Di cười rộ nói: “Tào Cẩm Nhi, hai tên này là do Kim Thế Di ta bắt, sao bà dám tự tiện xử lý? Muốn tra khảo cũng chưa đến lượt bà!” Té ra nhân lúc mọi người đang chú ý đến trận ác đấu, Kim Thế Di đã âm thầm bước tới.
Dực Trọng Mâu cả mừng, vội vàng nói: “Kim huynh, huynh cứ việc đem bọn chúng đi!” Tào Cẩm Nhi tuy tức giận nhưng cũng mừng vì thoát được gánh nặng cho nên chẳng lên tiếng. Kim Thế Di cười ha hả, tóm hai tên võ quan rồi bước tới trước mộ Lữ Tứ Nương, day mặt về phía Diệt Pháp hòa thượng và Cốc Chi Hoa, lúc này Diệt Pháp hòa thượng và Cốc Chi Hoa đã đánh nhau đến hơn hai ba trăm chiêu, Cốc Chi Hoa tuôn mồ hôi ròng ròng, kiếm pháp, cũng không còn lanh lẹ như trước.
Kim Thế Di ném hai tên võ quan xuống đất, ngửa mặt cười lớn ba tiếng, đột nhiên trừng mắt, mặt đầy sát khí khiến cho cả hai đều khiếp đảm.
Tất cả những người đứng trên núi đều đưa mắt nhìn về phía Kim Thế Di, cả Cốc Chi Hoa và Diệt Pháp hòa thượng đang đại chiến cũng phải liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy Kim Thế Di đạp chân lên người hai tên võ quan, lớn giọng cười: “Ta không cha mẹ, không thê thiếp, không có sản nghiệp, không con cháu, trên chẳng sợ trời, dưới chẳng sợ đất, hoàng đế Thát Tử của các người nếu rơi vào tay ta cũng bị đánh ba trăm gậy, giết hai tên võ quan nhãi nhép các ngươi cũng chỉ như giết chết hai con kiến mà thôi!” hai tên võ quan hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán, kêu khổ không ngớt, bọn chúng lấy thân phận võ quan ngự lâm quân có thể uy hiếp được Tào Cẩm Nhi, uy hiếp được tất cả đệ tử phái Mang Sơn, nhưng lọt vào tay Kim Thế Di thì bọn chúng đành bó tay. Trong hai người thì Cẩn Thuần gan dạ hơn, y đánh liều mắng: “Tên khốn kiếp Độc…Độc… ôi chao, ôi…” y chưa kịp mắng bốn chữ Độc Thủ Phong Cái thì chợt thấy trong người tựa như có hàng trăm hàng ngàn con độc xà đang cắn xé, đau đến nỗi chết đi sống lại, y muốn mình chết đi nhưng không thể nào chết được, tuy đau đớn đến tận gan ruột nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo!
Kim Thế Di cười nói: “Con chó hai đầu nhà ngươi sao không mắng nữa? Ngươi muốn khích cho ta giết các người? Đâu có dễ như thế? Lão tử sẽ từ từ dày vò các ngươi!” rồi hai chân đạp lớn huyệt quy tàng lên lưng của bọn chúng, đây là cao điểm của kỳ binh bát mạch, Kim Thế Di hơi nhấn ngón chân, hai lên võ quan ấy kêu rú lên tựa như hai con thú hoang bị thương, những người hơi nhát gan đều bịt tai không dám nghe. Hai tên võ quan là ái đồ của Diệt Pháp hòa thượng, Diệt Pháp hòa thượng bảo bọn chúng lên kinh tìm cách chui vào ngự lâm quân để chuẩn bị cho ngày hôm nay, lấy bọn chúng làm công cụ uy hiếp phái Mang Sơn, y nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có Kim Thế Di xuất hiện! Lúc đó y nghe hai tên ái đồ kêu rú lên, dù cho y tịnh tu mấy mươi năm nhưng cũng không khỏi bốc lửa giận, tinh thần rối loạn.
Lúc này Cốc Chi Hoa đang ở thế hạ phong, nàng chỉ chuyên tâm đối phó với Diệt Pháp hòa thượng, trong mắt nàng chỉ có cây gậy sắt của Diệt Pháp hòa thượng, tai nàng chỉ lắng nghe phương hướng gậy đánh tới, còn những chuyện khác thì nàng chẳng nghe chẳng thấy. Một người thì phân tâm, một người thì chăm chú, thế là tình thế đã thay đổi, chợt thấy Cốc Chi Hoa thừa thế phản công, kiếm khí như cầu vồng, ánh hàn quang dồn ra, nàng đâm soạt soạt mấy kiếm, đẩy lùi được Diệt Pháp hòa thượng.
Diệt Pháp hòa thượng thầm kêu không xong, dù cho lúc đó y muốn phóng ra đấu với Kim Thế Di cũng không thể, y vội vàng định thần, tiếp tục tung ra sát chiêu. Đôi chân vừa mới đứng vững chỉ nghe Kim Thế Di lại mắng : ” Lữ Tứ Nương là người ta kính ngưỡng nhất trên đời, các ngươi đám đào mộ bà ta, ta phải dạy cho các ngươi một bài học mới được. Giờ đây ta có hai con đường cho các ngươi chọn lựa, nếu các ngươi không nhận tội thì ta sẽ không ngủ ba ngày ba đêm bầu bạn với các ngươi, đem ra mười tám loại hình phạt để đối phó với các ngươi; nếu các ngươi nhận tội, nghe theo lời ta, hì hì, có lẽ ta sẽ tha cho các ngươi.” Hai tên võ quan nghe thế thì nghĩ, nếu không nhận tội thì sẽ bị tra tấn ba ngày ba đêm, chỉ bị phạt có một lúc đã không chịu nổi huống chi là ba ngày ba đêm? Thế là cả hai vội vàng nói: “Chúng tôi đã biết lỗi, chúng tôi nhận tội!”
Kim Thế Di nói: “Chỉ nhận lỗi bằng mồm thì không tính. Trước tiên các ngươi phải dập đầu ba cái trước mộ, xin tội trước Lữ Tứ Nương lão tiền bối” thế là hai chân giở lên, buông hai tên võ quan ra, hai tên võ quan lồm cồm bò dậy, lập tức dập đầu như tế sao.
Kim Thế Di cố nhịn cười, nói: “Mỗi người tự tát lên mặt mình hai mươi cái, mỗi cái thì tự mắng mình là kẻ khốn kiếp, là con rùa đen ” hai tên võ quan dẫu sao cũng là thống lĩnh ngự lâm quân, những lời tự sỉ nhục ấy làm sao có thể nói ra? Cả hai còn đang chần chừ thì Kim Thế Di chợt cười lạnh, giơ cây thiết trượng trừng mắt mắng: “Hay lắm, xương của các người rất cứng, không chịu mắng? Ta phải thử xem xương các người cứng đến mức nào?” thế rồi chàng làm ra vẻ như đánh xuống, hai tên võ quan ấy vội vàng tát bôm bốp vào mặt mình! Cứ mỗi khi tát một cái thì mắng một tiếng.
Diệt Pháp hòa thượng tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, tận mắt thấy ái đồ của mình bị Kim Thế Di lăng nhục như thế trước mặt anh hùng thiên hạ, mặt mũi của kẻ làm thầy như y còn đâu, dù cho có đoạt được chức chưởng môn của phái Mang Sơn nỗi nhục này suốt đời cũng khó rửa!
Cao thủ đang tỉ thí thì làm sao có thể phân tâm? Diệt Pháp hòa thượng vừa mới lấy lại thế cân bằng với Cốc Chi Hoa, lúc này nổi giận, tâm khí nhộn nhạo, Cốc Chi Hoa đột nhiên đánh ra một chiều Bạch Hồng Quán Nhật, ánh hàn quang của cây Sương Hoa Kiếm đổ ra, đâm vào cổ họng của y, Diệt Pháp hòa thượng vội vàng thối lui, chỉ nghe soạt một tiếng, chiếc tăng bào đã bị kiếm của Cốc Chi Hoa đâm xuyên qua. May mà Diệt Pháp hòa thượng có nội công tinh thuần, y vội vàng thu ngực hóp bụng, mũi kiếm chỉ xê xích nửa tấc, không chạm vào da của y nhưng cũng khiến cho y toát mô hôi lạnh!
Lúc này Kim Thế Di lại lớn giọng bảo: “Hai tên khốn kiếp nhà ngươi quả nhiên biết nghe lời, bây giờ thì hãy mắng tiếp, mắng lão lừa trọc kia, chính lão đã dắt các ngươi đến đây, lại muốn làm chưởng môn, khiến cho các ngươi bị hành tội, cho nên các ngươi phải mắng lão, ta thấy ai mắng dữ nhất thì ta sẽ thả kẻ ấy.”
Trong võ lâm, thầy trò cũng như cha con, thầy mà bị học trò mắng là điều ô nhục nhất trên đời! Cẩn Thuần lớn giọng nói: “Kim Thế Di, ngươi hãy giết chết ta đi!” Kim Thế Di cười lạnh nói: “Hừ, ngươi không chịu mắng? Ngươi muốn chết? Đâu có dễ như thế?” Thế rồi giơ cây gậy đâm mạnh vào huyệt quy tàng trên lưng của y, Cẩn Thuần kêu thảm, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng tựa nhúm đảo lộn, đau đến nỗi lăn lộn dưới đất, Kim Thế Di nói: ” Ngươi có mắng hay không?” rồi tiện tay đặt đầu gậy lên lưng Tần Đại, quát: “Còn ngươi, ngươi có mắng không?” Tần Đại sợ đến nỗi hồn bay phách tán, vội vàng mắng: “Tặc hòa thượng, tặc hòa thượng!” Cẩn Thuần cũng mắng theo: “Lão lừa trọc, lão lừa trọc!” Kim Thế Di quát: “Ta chẳng nghe gì cả, mắng lớn lên! Tốt! Hai ngươi hãy thi với nhau, coi ai mắng dữ hơn!” Kim Thế Di giở cây gậy, trừng mắt nhìn bọn họ, Cẩn Thuần, Tần Đại nào dám không mắng, câu đầu tiên thì còn khó, đến khi mắng xong thì chẳng còn liêm sỉ gì nữa, câu thứ hai, câu thứ ba… cứ thế tuôn ra không ngớt, bao nhiêu chuyện xấu Diệt Pháp hòa thượng đã làm đều tuôn ra từ mồm hai kẻ học trò yêu!
Tần Đại, Cẩn Thuần ngoác mồm mắng lớn một trận, bọn đệ tử phái Mang Sơn thấy khoái trá trong lòng, bọn chúng mắng một tiếng “lão lừa trọc”, đệ tử phái Mang Sơn lại vỗ tay khen một tiếng “Hay!” Diệt Pháp hòa thượng nghe rất rõ ràng, tức đến nỗi chết đi sống lại, y vừa căm tức Kim Thế Di, vừa hận học trò chẳng ra thể thống gì.
Kim Thế Di đẩy Tần Đại, Cẩn Thuần tiến về phía trước mấy bước, hai tay đặt vào bối tâm của chúng, buộc bọn chúng hướng mặt về phía Diệt Pháp hòa thượng mà mắng, còn chàng thì buông giọng cười lớn: “Hay, hay lắm! Mắng rất hay! Mắng nữa, mắng nữa!” Diệt Pháp hòa thượng gầm lên như sấm: “Kim Thế Di ngươi làm nhục ta quá thể, hôm nay ngươi không chết thì ta vong!” đang định nhảy ra khỏi vòng chiến để lao vào liều mạng với Kim Thế Di. Tiếng quát chưa ngừng thì chỉ nghe soạt một tiếng, Cốc Chi Hoa phóng vọt người lên không, rồi chém xuống một kiếm, vai của Diệt Pháp hòa thượng đã bị nàng chém bay một mảng thịt, cả xương vai cũng nứt toác! Kim Thế Di thu hai chưởng lại, cười rằng: “Các người mắng rất hay, đã có thể chuộc tội, cút đi!” Tần Đại, Cẩn Thuần chỉ mong có thế, lấy tay áo che mặt, nào dám nhìn sư phụ, vội vàng co giò chạy mất! Kim Thế Di cười ha hả rồi nhảy ra, hướng về phía Diệt Pháp hòa thượng nói: ” Ngươi dám lên núi quật mộ Lữ Tứ Nương. Món nợ này ta cũng phải tính với ngươi, nhưng nay ngươi đã bị thương, Kim Thế Di này không bao giờ bắt nạt kẻ đã bị thương, đợi ngươi dưỡng thương xong thì ta sẽ tìm ngươi!”
Diệt Pháp hòa thượng bại trong tay Cốc Chi Hoa, y tức giận đến cùng cực, nhưng y cũng đã bị thương không nhẹ, lúc này đừng nói là đấu với Kim Thế Di, dù cho Cốc Chi Hoa y cũng không đánh lại. Diệt Pháp hòa thượng nghĩ bụng, nếu đánh tiếp thì chỉ e mất mạng già, cho nên chỉ đành nuốt cơn giận. Thế rồi y ném lại mấy câu vớt vát sĩ diện rồi buông gậy lết thết chạy khỏi Mang Sơn.
Cốc Chi Hoa đút kiếm vào bao, bước tới trước mặt Tào Cẩm Nhi thi lễ rồi bẩm: “Nhờ sư phụ linh thiêng, sư tỷ oai phong, đệ tử Cốc Chi Hoa đã đuổi hung tăng xuống núi, giờ xin đợi lệnh!” thực ra nàng có thể tìm thắng trong bại toàn nhờ Kim Thế Di dùng diệu kế chọc giận Diệt Pháp hòa thượng, tất cả mọi người ai cũng biết đương nhiên Tào Cẩm Nhi cũng hiểu, Cốc Chi Hoa nói như thế cho nó qua là để giữ sĩ diện cho bà ta mà thôi.
Dực Trọng Mâu nói: “Sư tỷ, Cốc Chi Hoa đánh bại hung tăng, có công lớn đối với bổn môn, sư tỷ cũng nên khoan dung đối với nàng, để nàng ở lại sư môn!” Tào Cẩm Nhi hờ hững nói: “Ta có cách xử lý, sư đệ không cần nhiều lời.” Dực Trọng Mâu chỉ đành lùi xuống.
Lúc đó tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Tào Cẩm Nhi, Tào Cẩm Nhi vừa thẹn vừa giận, bà ta tránh cái lễ vừa rồi của Cốc Chi Hoa, đứng dậy chậm rãi nói: “Cốc Chi Hoa, hôm nay ngươi đuổi hung tăng, giữ phần mộ cho sư phụ của ngươi, nghĩ đến điều này ta đặc biệt khoan dung cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy bảo kiếm và kiếm phổ, nhưng cha của ngươi là kẻ thù của phái Mang Sơn, phái Mang Sơn không thể giữ lại ngươi, ta cho phép ngươi tự lập môn hộ, cũng cho phép ngươi giữ danh phận thầy trò với Lữ cô cô, xuân thu cúng tế, ngươi có thể lên Mang Sơn tảo nhưng ngươi không được dùng danh nghĩa đệ tử phái Mang Sơn ra giang hồ, được, ngươi hãy đi đi!”
Bà ta vừa nói ra câu ấy thì rất nhiều người trong phái Mang Sơn đều cho rằng quá đáng, nhưng mọi người vì sợ uy nghiêm của chưởng môn sư tỷ nên không dám lên tiếng. Một hồi lâu sau, Trình Hạo bước ra phía trước, chậm rãi nói: “Nay Cốc Chi Hoa đuổi hung tăng, đã lập được công lao rất lớn cho bổn phái, mong sư tỷ khai ân có thể xử lý khoan dung hơn hay không?” Tào Cẩm Nhi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Takhông buộc cô ta giao ra kiếm phổ và bảo kiếm, lại cho phép cô ta tự lập môn hộ, trở thành một chi của bổn phái đã là rất khoan dung, còn muốn khai ân như thế nào nữa?
Cha của cô ta là kẻ thù của bổn môn, đệ có dám đảm bảo rằng sau này có việc cô ta không hướng về cha ruột? Nếu sau này xảy ra chuyện như thế, chi bằng giờ đây cứ mời cô ta ra đi?” Tào Cẩm Nhi nói những lời như thế chỉ là xét cho bổn môn, quả thực cũng có lý do, Trình Hạo tuy tin Cốc Chi Hoa không nhận một đại ma đầu như thế làm cha, nhưng ông ta cũng không dám đảm bảo điều đó, cho nên nghe Tào Cẩm Nhi nói như thế chỉ đành im lặng.
Hoắc Bảo Hiến thấy mình có mối giao tình với hai đời phái Mang Sơn, bước ra nói: “Quý phái thanh lý môn hộ, lão hủ là người ngoài lẽ ra không nên nói nhiều.
Nhưng nghĩ lại Lữ Tứ Nương chỉ có một đệ tử này, nếu đuổi truyền nhân của bà ta ra khỏi môn phái, ở dưới suối vàng bà cũng không yên lòng. Tào chưởng môn có thể nghĩ tình Lữ Tứ Nương, cho phép nàng ở lại môn phái?” Hoắc Bảo Hiến tựa như có ý trách Tào Cẩm Nhi. Tào Cẩm Nhi chợt biến sắc, nói: “Lữ cô cô của tôi bình sinh ghét ác như thù, nếu người biết đã thu nhầm con gái của đại ma đầu Mạnh Thần Thông làm học trò, chỉ e người xử lý càng nghiêm khắc hơn!”. Hoắc Bảo Hiến cụt hứng, thầm nhủ: “Nếu Lữ Tứ Nương còn sống, bà ta nhất định sẽ không làm như thế.
Huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Bảo Hiến là Hứa An Quốc thấy thế thì ngứa mắt, bước lên nói: “Lúc nãy tôi nghe Liễu Hành Sâm lão đệ nói: “Khi Lưỡng Hồ đại hiệp Cốc Chính Minh quyết định nuôi dưỡng con gái của Mạnh Thần Thông, đã từng nói cha mẹ có tội, con trẻ thì vô tội. Cốc cô nương đã được Lưỡng Hồ đại hiệp nuôi dạy, lại được Lữ Tứ Nương vun bồi mười năm, dù cho có ác căn cũng đã cắt bỏ hết. Huống chi lúc nãy tôi thấy nàng rõ ràng biết mình sức yếu nhưng cũng dám liều mạng tỉ thí với tên hung tăng, quả thực là đệ tử tốt của bổn môn. Mong Tào nữ hiệp suy nghĩ lại có nên thu lệnh lại hay không?” Hứa An Quốc nói những lời như thế đúng là thông tình đạt lý, Tào Cẩm Nhi cũng hơi động dung, nhưng lúc này bà ta đã khó xuống nước, vẫn nói cứng: “Tôi cũng mong cô ta là người hiệp nghĩa, nhưng cha của cô ta kẻ thù của bổn môn, chuyện này không phải tầm thường, tôi thà để võ lâm đồng đạo trách nghiêm khắc vô tình, tôi cũng không dám để lại cái họa trong lòng của bổ nmôn!”
Nói đi nói lại, Tào Cẩm Nhi rết cuộc không an lòng. Cốc Chi Hoa rơm rớm nước mắt, đã có vài lần định nói gì đấy nhưng lại thôi. Ngay lúc này, chợt nghe Kim Thế Di cả cười nhảy ra kéo tay Cốc Chi Hoa chạy.
Tào Cẩm Nhi giật mình, chỉ tưởng rằng Kìm Thế Di đến gây sự, nhưng lại thấy Kim Thế Di kéo tay Cốc Chi Hoa ngửa mặt cười lớn: “Đại trượng phu độc lai độc vãng, chẳng cần dựa vào ai! Cốc cô nương, cô nương là bậc cân quắc tu mi, nữ trung hào kiệt, cớ gì phải cam lòng để cho bà già này bắt nạt? Theo tôi thấy, cô nương cứ tự lập môn hộ, đâu cần phải nhờ đến họ?” rồi chàng kẻo tay Cốc Chi Hoa bỏ chạy.
Thực ra nếu Cốc Chi Hoa chịu năn nỉ, theo quy củ võ lâm, trước mộ sư phụ, chỉ cần thề mãi mãi nghe lệnh chưởng môn nhân, quyết không phản bội bổn môn, cấu kết người ngoài, lại thêm tiền bối võ lâm nói vào, Tào Cẩm Nhi sẽ xuống nước, bà ta chắc chắn sẽ thu lệnh lại, cho phép Cốc Chi Hoa ở lại trong môn phái. Cốc Chi Hoa và Hứa An Quốc đều nghe câu cuối cùng của bà ta, khẩu khí đã mềm hơn lúc trước, nhưng Hứa An Quốc rốt cuộc là người ngoài, ông ta không tiện bảo Cốc Chi Hoa làm thế; còn Cốc Chi Hoa, sau khi đã biết được thân thế của mình, tuy nàng đã sớm hạ quyết tâm không nhận Mạnh Thần Thông làm cha, nhưng trước mặt anh hùng thiên hạ, nàng bị Tào Cẩm Nhi bắt nạt, lại còn bảo cha nàng là kẻ địch, nàng cũng có sự ngang ngạnh của một thiếu nữ, làm sao có thể nua được cục giận này? Đó chính là nguyên do Cốc Chi Hoa rơm rớm nước mắt, đã có nhiều lần định lên tiếng nhưng lại thôi.
Lúc này Cốc Chi Hoa thầm nhủ, chuyện đã như thế, có ở lại phái Mang Sơn cũng chẳng có ý nghĩa gì, nàng bị Kim Thế Di kẻo tay áo, bất đồ cũng chạy theo chàng mấy bước, rồi nàng đột nhiên vùng ra, Kim Thế Di kêu lên: “Cô nương còn lưu luyến điều gì? Lúc này không đi còn đợi lúc nào?” Cốc Chi Hoa bước tới trước mặt Tào Cẩm Nhi, dập đầu ba cái, lớn giọng nói: “Tiểu muội bái biệt ”
Tào Cẩm Nhi bị Kim Thế Di mắng là bà già thối tha, tức đến phát run, nhưng nghĩ lại Kim Thế Di lúc nãy đã xử trí hai tên võ quan giúp mình, xóa bỏ mối họa cho phái Mang Sơn, lại cũng chính nhờ chàng chọc giận Diệt Pháp hòa thượng, Cốc Chi Hoa mới giành được thắng trong bại, giữ sĩ diện của đệ tử phái Mang Sơn, dù không đáp tạ chàng, nhưng cũng không thể kêu các đệ tử vây đánh chàng. Vả lại Tào Cẩm Nhi cũng không thể mắng tay đôi với Kim Thế Di. Vì thế bà ta cũng chẳng làm gì được chàng. Lúc này Cốc Chi Hoa bái biệt, bà ta nghiêng người tránh qua một bên, không nhận lễ của Cốc Chi Hoa, lạnh lùng nói: “Từ rày về sau, tôi không phải là sư tỷ của cô nương, cô nương cũng chẳng phải là sư muội của tôi, cô nương thích đi theo ai thì tôi cũng mặc!” Kim Thế Di cười lạnh: “Tào Cẩm Nhi, bà coi thường tôi, tôi càng coi thường bà. Nếu không nể mặt Lữ Tứ Nương, hôm nay bà đã nếm một trận gậy của tôi!” Tào Cẩm Nhi tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, vung cây gậy đầu rồng, chưa kịp lên tiếng thì Kim Thế Di đã trợn mắt nạt: “Bà dám!” Tào Cẩm Nhi quả thực cũng hơi sợ chàng, thấy ánh mắt chàng lộ hung quang thì thất kinh, bất đồ thối lui một bước, chẳng nói ra lời, Kim Thế Di cười ha hả rồi kẻo Cốc Chi Hoa xuống núi.
Đó chính là: ” Độc lai độc vãng chẳng sợ ai? Là trong là đục tự mình biết.”
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 12 sẽ rõ.