Vân Hách Liên Thiên

Chương 29: Ly thương


Edit: Chrysanthemum

Khi hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn đến bên ngoài thành thì trời vẫn chưa sáng tỏ, cửa thành hiển nhiên còn đóng chặt. Bất quá tường thành nho nhỏ này tất nhiên không ngăn được đại yêu Thương Ngôn. Y ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, thoải mái phi qua tường thành. Mà thủ vệ ở trên tường thành đang ngủ ngà ngủ gật chỉ cảm thấy trước mắt có một trận gió nhẹ thổi qua, bị gió thổi làm run rẩy, mơ mơ màng màng mở con mắt còn đang buồn ngủ mơ hồ mà nhìn xung quanh một cái, thấy tối đen một mảnh, không có bất kỳ động tĩnh gì thì lầm bầm mấy tiếng rồi lại tiếp tục đi tìm Chu công.

Mà lúc này, hai người Thương Ngôn đã đáp xuống ngã tư đường trong thành, trên con đường quạnh quẽ ngoại trừ hai người bọn họ ra thì ngay cả một bóng người cũng không có, thỉnh thoảng vang vọng vài tiếng chó sủa mà thôi. Hách Liên Vân Thiên cùng Thương Ngôn chậm rì rì đi trên con đường, sau đó quẹo vào một cái ngõ nhỏ vắng lặng.

Hai người quen thuộc đẩy cửa tiểu viện đi vào. Trước kia Hách Liên Vân Thiên mua tiểu viện này ở vị trí phi thường hẻo lánh, có thể nói là ít ai lui tới, lại ở thành Tây, vô cùng quạnh quẽ. Hiện tại nửa đêm, bóng cây lắc lư, nơi này càng thêm giống như quỷ ốc, chẳng qua Hách Liên Vân Thiên cũng không lưu tâm, hơn nữa dù cho nơi này thật sự có quỷ thì có Thương Ngôn ở đây, ai sợ ai còn chưa biết được.

Hách Liên Vân Thiên nhìn trúng nơi này là do rời xa chốn ồn ào huyên náo, cũng đủ yên tĩnh không ai quấy rầy. Hơn nữa tiểu viện này không biết là gia trạch của nhân vật phú quý nào, có điều về sau xuống dốc nên mới bán ra, sân viện trường kỳ không có người quét dọn nên nhìn vào có chút rách nát tiêu điều.

Tuy rằng diện tích không lớn, thế nhưng giả sơn điệp thạch trùng trùng tinh xảo trong viện kia, còn có đình đài lầu các lộng lẫy, từ đó đều có thể thấy được năm đó huy hoàng đến thế nào. Hoa viên tươi đẹp trước kia nhưng hiện tại lại phủ đầy cỏ dại, diện tích khá lớn trước mặt đều là cỏ cao ngang người một mảnh hoang vu, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra cảnh sắc vạn hoa nở rộ khi đó xinh đẹp động lòng người đến mức nào.


Hai người bắt đầu từ trong sân viện này, dọn dẹp mất vài ngày mới chỉnh lý sạch sẽ mấy gian phòng ở lẫn thư phòng trong chủ ốc. Tuy nói khoảng sân này chiếm diện tích không lớn, thế nhưng đó là đối với tôi tớ nhiều như mây ngày trước, hiện tại chỉ có hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn sinh hoạt thì lại có chút quạnh quẽ tĩnh mịch. Lúc này Thương Ngôn vô cùng tưởng niệm hai tiểu tử thời thời khắc khắc đều tràn ngập sinh khí kia. Ngươi xem, hiện tại chúng ta có khoảng sân lớn như vậy, cũng đủ để cho hai tiểu tử kia ngoạn náo. Thương Ngôn thậm chí còn mong mỏi mùa xuân mau đến, trong sân viên bách hoa đua nở, nhìn thấy bộ dáng đuổi bướm bắt ong nghịch ngợm của Tiểu Tam. Đáng tiếc… Bọn nó đều không còn bên cạnh.

Thương Ngôn đã nhiều ngày không có lúc nào là ngừng lo lắng cho hai tiểu tử kia. Chúng nó liệu có thể mạo hiểm xuống núi tìm bọn họ hay không? Nếu xuống núi thật mà gặp con người thì phải làm sao bây giờ? Hay là bọn nó đợi họ không được nên đã tiến vào trong núi sâu rồi? Không biết có bị đói hay không, có phải lại nghịch ngợm biến bộ lông trắng muốt xinh đẹp của mình thành xám xịt hay không? Hiện tại không có ai giúp các ngươi tắm rửa, cũng không có ai la mắng khi các ngươi làm dơ nhà. Bọn nó không biết là càng thêm tự do tự tại, hay là còn rầu rĩ không vui vì xa cách Hách Liên Vân Thiên…

Ngược lại Hách Liên Vân Thiên mỗi ngày đều lật tới lật lui cái hoa viên kia, gieo hạt giống, nhổ trồng vài loại dược thảo, biến sân viện ngày càng hữu sinh hữu sắc, bộ dạng hoang tàn vắng vẻ khi mới đến ở nay đã không còn.

Hách Liên Vân Thiên cũng nhìn ra Thương Ngôn ngày càng lo âu nôn nóng, thẳng đến khi Thương Ngôn nhịn không được nữa mà lấy cớ mua chút đồ này nọ để chạy ra ngoài. Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên biết y dùng cái cớ vụng về này là do không kiềm nổi lo lắng mà chạy tới trên núi xem Tiểu Tam Tiểu Tứ. Cái người Thương Ngôn này căn bản không biết nói dối, nói năng lắp ba lắp bắp lại còn không dám nhìn thẳng vào hắn. Chẳng qua Hách Liên Vân Thiên cũng không nói gì, mặc cho y lên núi, để rồi chung quy cũng hết hy vọng, sẽ minh bạch bọn họ không thể nuôi dưỡng Tiểu Tam và Tiểu Tứ vĩnh viễn.

Thương Ngôn vừa ra khỏi sân viện cũng không để ý có thể bị người khác nhìn thấy hay không, trực tiếp thi triển pháp thuật, trong đầu rầu rĩ chạy về hướng chỗ ở trên núi trước kia của bọn họ. Trong ngôi nhà kia của bọn họ, ngoại trừ một ít sách của Hách Liên Vân Thiên thì không mang đi thứ gì, y thậm chí ngay cả cửa cũng không cài then. Trong lòng tồn tại hy vọng gì, chính y cũng không thể nói rõ. Có lẽ… y luôn ngóng trông nói không chừng sẽ có một ngày được trở về căn nhà nhỏ đó lần nữa, mỗi ngày hái thuốc xem thư, có Hách Liên Vân Thiên, có Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ. Thế nhưng Thương Ngôn mơ hồ cảm thấy được bọn họ không thể quay về cuộc sống phẳng lặng an bình trước kia được nữa.

Y hy vọng ngôi nhà kia vẫn duy trì tình trạng lúc đầu, tựa như có thể bảo tồn ngày tháng tốt đẹp nhất trong vạn năm y sống trên trần đời. Khi Thương Ngôn vừa mới vạch mở không gian bước ra liền nghe thấy tiếng kêu thê lương vọng từ trên núi, trong lòng run rẩy, ngay cả pháp thuật cũng quên dùng, cứ như vậy trực tiếp bay vút đến ngôi nhà nhỏ của bọn họ. Từng hồi tiếng kêu thê lương đến tan nát cõi lòng vang lên đều khiến tim của y siết chặt… Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a.


Vốn tưởng rằng Tiểu Tam và Tiểu Tứ gặp phải thợ săn, nhưng thực tế thì một người cũng không có, chỉ có hai thân ảnh tuyết trắng của Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Trên thực tế, trước khi bọn họ xuống núi đã đặc biệt dặn dò gửi gắm mọi người trong thôn Tiểu Tang dưới chân núi. Thứ nhất là đừng thương tổn hai con bạch hổ kia, thứ hai, bọn Tiểu Tam Tiểu Tứ nếu như không rời đi thì căn nhà nhỏ của bọn họ cứ để cho chúng nó lưu lại; nếu như bọn nó đi rồi, khi dân làng lên núi cũng có thể tư dụng.

Thanh âm thê lương từng hồi kia đúng là của Tiểu Tam vọng lại, tựa như tiếng than khóc rỉ máu của chim đỗ uyên, thật sự là văn giả rơi lệ, thính giả thương tâm ( 聞  và 听  là nghe thấy). Thương Ngôn run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa là nhịn không được mà hiện thân nhảy xuống an ủi Tiểu Tam, thế nhưng hiện thân thì đã sao, lúc này y mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn xúc động.

Lại nhìn rõ ràng bộ dáng hiện tại của Tiểu Tam và Tiểu Tứ, Thương Ngôn thực hận không thể lập tức chộp Hách Liên Vân Thiên tới đây, để cho hắn nhìn tình trạng đáng thương của bọn nó lúc này, hỏi thẳng hắn có phải muốn bức tử Tiểu Tam và Tiểu Tứ đang hoạt hoạt sinh sinh mới vừa lòng hay không.

Cũng không biết hai tiểu tử này mấy ngày nay có ra ngoài săn mồi hay không, chẳng qua chỉ mới mấy ngày mà đã hoàn toàn không thấy được bộ dáng cường tráng ngày ấy khi bọn họ rời đi. Hiện tại bộ dáng gầy nhom, bộ lông trắng muốt bao lấy xương cốt, gầy trơ cả xương đến mức khiến cho người ta nhìn mà đau lòng. Đôi mắt vốn xanh biếc linh động nay lại mang tử khí trầm trầm, từng tiếng gầm rống tràn đầy bi thương lẫn không cam lòng phát ra từ cổ họng tựa như thét gào khản máu.

Hai tiểu tử kia cứ như vậy ghé vào bên cửa, một tiếng lại một tiếng truyền về phương xa, trong khoảng không núi rừng vang trả từng trận hồi âm, tựa như đang kêu gọi vị chủ nhân đã nhẫn tâm vứt bỏ bọn nó. Thương Ngôn bất động thanh sắc ngồi trên nóc nhà, nghe bọn nó kêu khóc, một đoạn ký ức đã sớm bị y vô tình niêm phong vào tầng trí nhớ sâu nhất nay đột nhiên cuồn cuộn trào ra.


Y nhớ rõ trước đây mình cũng từng được một người nuôi nấng, quãng thời gian quá dài khiến cho bộ dạng người kia đã muốn mơ hồ, chỉ có cảm giác khí tức ôn hòa của người kia gắt gao bao quanh y, còn có bàn tay dịu dàng vuốt ve da lông cho y là rõ ràng. Sau đó đến một ngày, người nọ cũng giống như vậy, đột nhiên biến mất, y tìm mãi cũng không thấy hắn. Mặc kệ y có thương tâm kêu gọi hắn thế nào, người nọ hoàn toàn biến mất, không còn ôm y vào lòng nữa. Y cứ không nhúc nhích, ở nguyên tại chỗ như vậy chờ hắn, hy vọng hắn sẽ quay trở về, sau đó lại ôn nhu ôm mình vào ngực như mọi ngày, ghé vào bên tai y nói những điều y không hiểu được. Thế nhưng mặc kệ y luôn đợi như thế, hắn cũng chưa từng trở lại… Phần sau đó y không còn nhớ rõ, đại khái là y thương tâm muốn chết mà rời đi.

Duy nhất một câu của người nọ mà y còn nhớ rõ, “Chờ đến khi ngươi có thể biến thành hình người rồi hãy đến tìm ta, tiểu Thương Ngôn.” Cũng không biết vì sao y lại có thể hiểu một câu cuối cùng của người nọ, sau đó tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ, biết được mình gọi là Thương Ngôn, người nọ ban cho y cái tên, nhớ kỹ cần phải tu luyện thành hình người. Hiện tại ngẫm lại, bản thân khi đó đại khái là mơ hồ sơ khai linh thức cho nên mới bỗng nhiên hiểu được tiếng người.

Thương Ngôn Thương Ngôn, người nọ đặt cho y cái tên như vậy liệu có phải là hy vọng y sớm có thể mở miệng nói chuyện hay không? Hiện tại y đã có thể nói chuyện rồi, nhưng mà y phải đi đến nơi nào để tìm hắn đây… Y luôn không dám nhớ lại đoạn cố sự này, cái loại đau đớn này, cái loại tổn thương đây, mỗi lần nhớ lại đều khiến y khó chịu. Y muốn hỏi hắn, vì cái gì lại không cần ta nữa…

Hiện tại hồi tưởng lại, cái loại khí tức ôn hòa thanh liệt của người nọ rất giống với Hách Liên Vân Thiên, phi thường giống, cũng là một người thanh nhã như vậy, thỉnh thoảng lộ ra ý cười cũng đủ khiến lòng người ấm áp. Có lẽ vì vậy mà y mới vô phương cứu chữa đi thích Hách Liên Vân Thiên chăng? Muốn bắt lấy hắn, không cho hắn giống như người nọ chạy trốn trước mắt mình, dù cho chỉ có trăm năm ngắn ngủi. Thậm chí ngay cả thân ảnh mơ hồ kia cũng bị y dần dần dùng bộ dáng rõ ràng của Hách Liên Vân Thiên tu bổ lấp đầy, thay thế cho thân ảnh vốn mơ hồ kia. Y bất giác xem Hách Liên Vân Thiên như là “hắn” mà không muốn rời xa, giống như bản thân trước kia, muốn hắn ôn nhu, thậm chí bị xem giống như sủng vật mà vuốt ve thuận mao cũng không hề khiến y phản cảm.

Khi đó y hẳn là giống như Tiểu Tam Tiểu Tứ hiện tại, liệu chăng đến khi bọn nó trưởng thành cũng sẽ đi tìm hai người từng nuôi dưỡng bọn nó, sau đó lại nhẫn tâm từ bỏ để cho bọn nó tự sinh tự diệt. Bất quá chờ đến khi bọn nó đắc đạo thì Hách Liên Vân Thiên đã sớm hóa thành cát bụi, cũng không biết đã luân hồi mấy đời… Còn y liệu sẽ một lòng tìm người giữa biển ngưởi mờ mịt, hay là cũng đã sớm rời xa nhân thế, trở về với đất mẹ…

Không đúng! Thương Ngôn mơ hồ bắt được điểm mấu chốt trong lời của hắn nói với mình, hắn nói ‘chờ ngươi tu luyện thành người’, như vậy hắn là tiên? Hay là yêu giống như y? Hắn bây giờ vẫn còn tại nhân thế, ở một nơi nào đó, nhẹ nhàng cười giống như vạn năm trước đây. Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Thương Ngôn đột nhiên nóng lên, nhân sinh vốn không hề có mục tiêu tựa như lại xuất hiện một lẽ sống…

Thế nhưng sau khi tìm được rồi y phải làm gì, hỏi hắn nghi hoặc luôn tồn tại ở trong lòng mình sao? Nhưng khi nhìn đến Tiểu Tam và Tiểu Tứ, trong lòng Thương Ngôn lại mơ hồ minh bạch thứ gì đó, huống hồ hiện tại y đã có Hách Liên Vân Thiên, còn đi tìm hắn làm cái gì đây? Làm như vậy sẽ tổn thương Hách Liên Vân Thiên a…


Thương Ngôn run run đứng lên, y cần phải trở về, nếu không Hách Liên Vân Thiên sẽ lo lắng a, tuy rằng hắn khẳng định đã biết y lên núi xem Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Lại cúi xuống nhìn thoáng qua Tiểu Tam Tiểu Tứ, có lẽ là do mệt mỏi đói bụng, hai tiểu tử này vẫn luôn không nhúc nhích dựa sát vào nhau, thân hình gầy yếu kia thật sự khiến cho y không đành lòng, thế nhưng cuối cùng vẫn phải buộc mình không nhìn đến bọn nó mà ly khai.

Thân hình vừa mới đứng vững trong sân, nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên ở trong hoa viên mỉm cười với mình, Thương Ngôn cũng không để ý trên người hắn đầy bùn đất, bắt lấy người mà ôm siết vào lòng, “Ngươi cũng sẽ không cần ta sao?”

“Hưm? Làm sao vậy?” Hách Liên Vân Thiên bị Thương Ngôn ôm đến phát đau, nghe y ấp úng hỏi một câu như vậy, kinh ngạc nói.

“Ngươi nói cho ta biết ngươi sẽ không đột nhiên vứt bỏ ta.” Thương Ngôn một mực chỉ cầu Hách Liên Vân Thiên cho mình một lời cam đoan.

Hách Liên Vân Thiên cũng nhìn ra cảm xúc của y không được ổn định, đại khái là tình trạng của Tiểu Tam và Tiểu Tứ không được tốt lắm đây, đưa tay trấn an xoa lên lưng y, cho y cam đoan như mong muốn, “Ừm, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Trả lời hắn chính là cái hôn sâu nồng nhiệt không đợi nghênh đón của Thương Ngôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.