Đọc truyện Vạn Giới Gian Thương – Chương 26: Hàm Cốc Bát Hữu khiếp sợ
Dịch giả: KenSeki
Cuối cùng thì A Tử cũng chọn xong được sáu gã khiêng kiệu cho Thôi Bác Văn, và một gã to con khác để cho cõng Đinh Xuân Thu, sau đó đoàn người lại theo chỉ dẫn của Đinh Xuân Thu tiếp tục đi về hướng đông nam.
Thôi Bác Văn cũng muốn một lần được hưởng thụ cái thú vui được người ta khiêng kiệu, nhưng cái phúc này quả thực không phải là phúc mà ai cũng có thể hưởng thụ, mới đi được nửa ngày đường, Thôi Bác Văn đã cảm thấy bờ mông đau nhức không chịu nổi, vội vàng nhảy xuống đi bộ, còn quẳng lão già nửa tàn phế Đinh Xuân Thu lên thế chỗ.
Bây giờ Đinh Xuân Thu đã mất hết nội lực, cơ bản là không thể tự đi lại được, nếu không thì cũng đã chẳng cần kiếm người cõng lão làm gì.
Đinh Xuân Thu cũng đã cam chịu số phận của lão rồi, Thôi Bác Văn nói gì thì nghe nấy, không những đem bí kíp Hóa Công Đại Pháp, mà còn cả Hủ Thi Công và Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán cũng đều dâng hết lên cho Thôi Bác Văn, dù sao thì bây giờ lão cũng là cá nằm trên thớt, chẳng bằng tự giác một chút…”Tự giác cái rắm”
Tất cả chủ yếu là A Tử đã lục soát trên người lão, ngay cả cái quần sịp cũng chút nữa bị lột sạch…
Thôi Bác Văn xem qua hai loại công pháp kia rồi xì mũi coi thường, hai cái công pháp này một loại thì để hủy xác chết, một loại thì phải dùng trùng độc để tu luyện, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho người ta không rét mà run, còn về phần Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán thì có thể coi là thu hoạch bất ngờ.
Cứ như thế, đoàn người đi được tám ngày, đến sáng sớm này thứ chín thì đến một con đường mòn lên núi.
Đi đến giờ ngọ, thì địa hình càng ngày càng cao, cỗ kiệu không có cách nào đi lên được nữa.
Thôi Bác Văn cho một tên to khỏe cõng theo Đinh Xuân Thu, còn những người khác thì cho tự do đi bộ, mọi người tha thì vội vã cám ơn, Thôi Bác Văn cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Tiếp tục đi bộ hơn nửa canh giờ nữa, thì gặp một rừng trúc rậm rạp, cảnh sắc thanh u và tĩnh mịch, bên cạnh vách núi có dựng một ngôi đình để nghỉ chân bằng rất nhiều cây trúc lớn, thiết kế tinh xảo mà nhã nhặn, rất hợp với khung cảnh xung quanh, trúc là đình, đình là trúc, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì khó có thể phân biệt đâu là trúc đâu là đình.
A Tử trầm trồ, tâm thần rung động, thích thú hết ngắm bên trái lại xem phải.
Mọi người vừa mời vào trong đình ngồi xuống để nghỉ ngơi, thì A Tử chạy đến trước mặt Thôi Bác Văn, lay lay tay hắn, nũng nịu nói: “Thôi ca ca~ huynh nói cho muội nghe một chút, làm thế nào mà huynh lại có võ công cao như vậy đi nha~~”
Qua mấy ngày tiếp xúc, A Tử phát hiện ra Thôi Bác Văn cũng rất dễ gần, mặc dù có võ công siêu đẳng, nhưng lại không có chút nào kiêu căng.
Thôi Bác Văn còn chưa trả lời, thì Đinh Xuân Thu, vốn đang nằm trên lưng gã to con, tức giậng, chửi: “Không biết xấu hổ, đáng lẽ năm đó ta nên để cho ngươi chết đói ở bên đường cho rồi, đồ Bạch Nhãn Lang, hừ!”
Đôi mắt to như ngọc của A Tử liếc nhanh lại, mang theo khuôn mặt vui vẻ đi về phía Đinh Xuân Thu.
Đinh Xuân Thu sợ hãi, nói: “Ngươi.. ngươi định làm gì…?”
Suốt dọc đường đi, lão bị A Tử tra tấn, đã nếm qua không biết bao nhiêu đau khổ, nào là mỗi buổi sáng, không đánh một trận thì không sảng khoái.
Hay là sau khi ăn xong, đánh một phát, sống đến một trăm lẻ sáu tuổi.
Còn nữa, sáng sớm mây hồng đổ mưa, nếu không đánh lão thì lòng không yên.
Đinh Xuân Thu cảm thấy kỳ quái, như thế nào trước đây lão không phát hiện ra, con nha đầu A Tử này lại có tài năng như thế…
Tuy rằng A Tử hành hạ lão như thế, nhưng lão cũng chẳng có cách nào khác cả, lão có tật là vừa nhìn thấy A Tử lập tức mắng cho hai câu, tự gây nghiệt không thể sống, đúng là lão bây giờ đang có thái độ muốn chết….
“Đừng có ồn ào nữa, có người đến!”
Thôi Bác Văn cắt ngang trò càn quấy của A Tử, hắn vốn biết nàng là em họ của Đoàn Dự, còn là chị em với Mộc Uyển Thanh, nên đối với A Tử cũng rộng rãi hơn.
Cũng bởi thế mà nàng mới thành ra thế này, lớn không ra lớn nhỏ không ra nhỏ, nói chuyện không có trên dưới, lại còn định quyến rũ hắn…
Nói thật thì nếu không biết trước A Tử là loại người như thế nào, thì mấy ngày nay Thôi Bác Văn cũng có khả năng đã sớm biến thành sói rồi…
Nhưng loại hoa hồng có gai này thì chỉ để ngắm thôi, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ của Du Thản Chi, A Tử chưa bao giờ để người khác trong mắt, trong lòng nàng chắc chỉ coi là đối tượng để bắt nạt, lợi dụng, hoặc là để nịnh nọt, chắc chỉ trừ có Kiều Phong là khiến nàng rung động thực sự thôi.
Nghĩ đến đây, thì Thôi Bác Văn không muốn nghĩ thêm nữa, mà nhìn về phía xa xa, phía con đường mòn lên núi có bốn người đang bước vội đến phía này.
Bốn người đều ăn mặc như nông dân, tiến lại gần, không nói nhiều, cúi người chào hỏi, rồi đưa lên một phong thư.
Thôi Bác Văn nhận bức thư, rồi mở ra, thì có chút bất ngờ, phía trên không ngờ lại viết: “Đinh Xuân Thu, thằng chuột nhắt, có dám tiếp nhận khiêu chiến không?”
Việc này… hình như chủ nhân nơi này đã hiểu lầm hắn rồi…
Thôi Bác Văn vừa định giải thích, thì thấy một tên trong đó lấy ra một cây pháo, rồi bật lửa đốt.
“Phụp” một tiếng, cây pháo sáng bắn vụt lên trời. Pháo bình thường khi đốt sẽ phát ra một tiếng “Phụt”, sau đó khi bay lên trời sẽ nổ ra một tiếng “Bùm”, còn cây pháo này thì sau khi bay lên trời lại nổ liên tiếp ba tiếng.
Rất nhanh sau đó, từ trên núi xuất hiện một đoàn người, khi lại gần thì nhìn rõ là tám người cầm các loại binh khí khác nhau.
Một người đàn ông cầm cây đàn cổ trên tay, bước lên một bước, tức giận quát: “Tinh Túc Lão Quái! Ngươi lại dám đến, nhất định hôm nay ngươi có đến và không có về.”
Đinh Xuân Thu giương mắt nhìn người này, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng; “Hừ! Hàm Cốc Bát Hữu, nói dễ nghe thì gọi bọn các ngươi là tám anh em huynh đệ, còn nói khó nghe thì các ngươi chính là tám con chó canh cổng cho Tô Tinh Hà mà thôi, nếu mà nội lực của lão phu vẫn còn thì há lại để các ngươi có cơ hội kiêu ngạo như thế.”
Tuy rằng Đinh Xuân Thu không còn công lực, nhưng mà lòng tự trọng vẫn còn rất cao, như thế này thật tốt quá…
Thôi Bác Văn nháy mắt ra hiệu cho A Tử, A Tử lập tức hiểu ý, mặc dù A Tử là loại phụ nữ không thể trêu chọc, nhưng nói thật lòng, nếu đặt trong bối cảnh hiện đại mà nói thì chắc chắn sẽ thành một trợ lý tuyệt vời, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, nàng liền biết rõ nên phải làm gì.
Chỉ còn nghe thấy giọng Đinh Xuân Thu run run nói: “Ngươi, tiểu súc sinh, ngươi quá cạn tàu ráo máng… Ngũ Độc Tán.. Ta thề dù chết cũng không… ư…ư..”
Đinh Xuân Thu còn chưa nói xong, thì A Tử đã đáp một bao độc dược vào mặt lão.
“Đã xong!”
A Tử tươi cười vội vàng nhảy lên, rồi quay lại bên cạnh Thôi Bác Văn, rồi lại nhìn Đinh Xuân Thu, lúc này nhìn lão như một con kiến bò trong chảo nóng, chỗ trắng chỗ đỏ.
Đáng sợ nhất là Đinh Xuân Thu gần như đã hoàn toàn tê liệt, nhưng lại giơ tay lên cào vào mặt mình, việc này không phải là lão muốn vậy, mà là do loại độc dược này, dù không làm chết người ngay, nhưng lại làm cho người ta ngứa ngáy vô cùng, hiện tại Đinh Xuân Thu cảm thấy mặt mình cực kỳ ngứa ngáy.
Hàm Cốc Bát Hữu đứng trước mặt nhìn xem, miệng há hốc, quai hàm suýt rơi cả xuống đất.
“Đây là Đinh Xuân Thu sao?”
“Không phải chúng ta đang nằm mơ chứ?”
“Tại sao người lại bị hại thành ra như thế này…”
Thôi Bác Văn thấy đối phương đứng ngây ngốc như thế, thì chép chép miệng nói: “Ta nghĩ là các ngươi đã hiểu lầm rồi, ta cũng không phải là đồng bọn của Đinh Xuân Thu, lần này ta bắt hắn đến thỉnh tội với tiền bối Tô Tinh Hà đó.”
Hàm Cốc Bát Hữu giật mình hiểu ra, việc này căn bản là bọn họ khó mà tin được, nếu Tinh Túc Lão Quái toàn lực ra tay thì bọn họ chắc chắn không phải đối thủ, ngay cả sư phụ của bọn họ là Tô Tinh Hà cũng bị ép đến nối bất đắc dĩ phải giả vờ câm điếc mấy năm nay.
Bọn họ đều nghĩ chắc lão sẽ không cần phải chơi trò khổ nhục kế để đùa giỡn bọn họ làm gì đâu.
Nghĩ tới đây, người đàn ông ôm đàn lại cúi người thi lễ, nói: “Chúng ta là Hàm Cốc Bát Hữu, đã hiểu lầm thiếu hiệp, xin thiếu hiệp lượng thứ, xin được hỏi cao danh quý tính của thiếp hiệp là gì?”
“Ừ! Tại hạ là Thôi Bác Văn, trên giang hồ cũng chẳng có danh khí gì, đường đột làm phiền, mong các vị chớ trách.”
Thôi Bác Văn đột nhiên phát hiện ra từ lúc nào hắn đã thành vẻ nho nhã như thế, bình thường chắc hắn sẽ không nói chuyện như thế.
“Không đường đột không đường đột, Thôi thiếu hiệp quá khiêm nhường rồi, thiếu hiệp tuổi còn nhỏ mà thành tựu đã như thế này, tương lai nhất định sẽ danh chấn võ lâm, xin giới thiệu với Thôi Thiếu hiệp đây là mấy vị sư đệ sư muội của ta, Nhị đệ Phạm Bách Linh, Tam đệ Cẩu Độc, Tứ đệ Ngô Lĩnh Quân, Ngũ đệ Tiết Mộ Hoa, Lục đệ Phùng A Tam, Thất muội Thạch Thanh Lộ, Bát đệ Lý Khôi Lỗi, còn ta là đại sư huynh của bọn họ, tên là Khang Nghiễm Lăng, còn người thiếu hiệp muốn gọi chính là gia sư Tô Tinh Hà.”
Trong lúc tiếng la hét thảm thiết cuả Đinh Xuân Thu dần lắng xuống, thì Thôi Bác Văn lần lượt chào hỏi mấy vị đệ tử của Tô Tinh Hà.
Lão đại Khang Nghiễm Lăng nhìn thấy khuôn mặt máu me be bét của Đinh Xuân Thu, trong lòng cảm khái, một đời kiêu hùng mà kết cục lại thành ra như thế, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Thôi thiếu hiệp, nếu thiếu hiệp muốn tìm sư phụ, vậy xin mời đi theo ta.”
Nói xong thì quay người lại, chân bước như bay, đi trước dẫn đường, chạy về hướng ngọn núi.
Thôi Bác Văn làm sao mà không nhìn ra là mấy người này định kiểm tra khinh công của hắn, nhưng hắn cũng không nói ra, thi triển Lăng Ba Vi Bộ, đi ngay phía sau.
Thôi Bác Văn bước đi nhàn nhã không chút vội vàng cũng không gắng sức, nhưng đi trên đường lại phiêu diêu như cưỡi gió, chân không chạm đất, chỉ trong chốc lát hai người đã biến mất trong rừng trúc.
Mấy người đứng phía sau, liếc nhìn nhau, thầm nói “khinh công tuyệt diệu”.