Đọc truyện Vấn Đỉnh Cung Khuyết – Chương 12: Mồng tám tháng chạp
Lại qua mấy ngày, vào tháng chạp.
Cuối năm, trong cung náo nhiệt lên hẳn, phi tần quen biết lui tới đi lại, không ít ngoại mệnh phụ cũng tiến cung bái tảo. Tử Thần Điện cùng Thái Hậu, thái phi, địa vị cao trong cung bắt đầu ban thưởng xuống, từ vải dệt trang sức tới trái cây điểm tâm, mọi thứ đều có đủ.
Thời điểm náo nhiệt như vậy, bất tiện do Chiêu Phi gây ra liền trở nên rõ ràng.
Không có Chu Diệu, rất nhiều lời không thể đến tai hoàng đế, đặc biệt là Hạ Vân Tự có vài lời rất cần người ở bên gối thổi gió.
Mùng tám tháng chạp (1) là ngày trọng đại, dân chúng đều cầu nguyện cho năm nay được bội mùa, mà trong cung cũng theo thường lệ tổ chức lễ. Trong triều, hoàng đế sẽ cùng quan viên đi bái tế; hậu cung, các cung đều nấu một nồi cháo.
(1) Mùng tám tháng chạp: được coi là “tiết lệnh” đầu tiên của Tết truyền thống, mọi người nô nức đi chùa để tạ lễ chư Phật một năm qua đã phù hộ cho bản thân và gia đình sức khỏe, bình an và tài lộc; ăn cháo được nấu từ nhiều loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô…
Hàm Ngọc đã khỏe lại, sắc mặt hồng nhuận, dáng người không còn khô gầy như ngày đó.
Tối qua Hạ Vân Tự đã nói chuyện với nàng ấy, tối mồng tám tháng chạp hôm nay, chờ cháo đưa tới phòng, nàng lại cho người mời nàng ấy tới trước mặt.
Hàm Ngọc trang điểm thỏa đáng, mặc bộ xiêm y màu tím mới, búi tóc dùng bộ trâm ngọc tinh xảo vấn lên, son phấn đến khuôn mặt trắng như tuyết, mùi hương nồng đậm quyến rũ tới câu hồn.
Hạ Vân Tự ngước mắt đánh giá, nhẹ giọng: “Kéo cung không nhất thiết phải có tên, chỉ cần ngươi muốn là được. Nếu không muốn, ngươi có thể nói thẳng, ngày sau ta vẫn sẽ giữ ngươi bên cạnh, không để ngươi trở về chịu tra tấn, ngươi không cần miễn cưỡng.”
Hàm Ngọc lắc đầu: “Nô tỳ sớm đã là người của Hoàng Thượng, há có đạo lý xấu hổ không chịu. Nương tử cứu nô tỳ ra khỏi Lan Viên, nô tỳ không có gì báo đáp, nguyện trợ giúp nương tử làm việc, chỉ là…”
“Sao vậy?”
Hàm Ngọc nhíu mày, thần sắc mang theo u sầu: “Nô tỳ tư sắc tầm thường, chỉ sợ dù gặp lại thánh nhan cũng không có được sủng ái.”
Hạ Vân Tự mỉm cười thư thái: “Việc này ngươi không cần lo lắng, tự ta sẽ có an bài.”
Hàm Ngọc tuyệt không phải “tư sắc tầm thường”, vấn đề này hẳn trong lòng nàng ấy biết rõ. Tìm lý do thoái thác như vậy không bằng đổi cách nói, nàng ấy lo chính mình không có bộ dáng hiền huệ mà hoàng đế thích.
Xác thật, tuy không có thần thái Hạ Vân Tự toát ra nhưng nàng ấy sở hữu đôi mắt sáng, quyến rũ của hồ ly. Nếu theo lời đồn trong cung, hoàng đế đúng là không thích như vậy.
Hạ Vân Tự có thể lý giải vì sao lúc có thai Quý Phi lại tiến cử nàng ấy, tư sắc như vậy vốn không thể làm nên chuyện, nếu ương ngạnh trang điểm theo thanh tố hiền thục, thoạt nhìn càng không hợp, Hoàng Thượng có lẽ sủng ái nàng ấy nhất thời nhưng chắc chắn không để trong lòng.
Chỉ có như vậy, Quý Phi mới an tâm bình an sinh nở rồi đuổi nàng ấy đi.
Cũng coi là một bàn tính hay.
Nhưng Hạ Vân Tự có cách thay đổi bàn tính này.
Hàm Ngọc trời sinh vũ mị, nàng sẽ khiến nàng ấy càng vũ mị hơn.
Đợi đến khi Hạ Vân Tự cũng thay y phục thỏa đáng, chủ tớ hai người cùng nhau ra ngoài.
Sắp tới giờ Tuất, mùa đông khắc nghiệt, sắc trời đã tối. Lúc này hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, trễ một chút sẽ có người tới đưa thẻ để hắn lật thẻ bài.
Hiện tại cũng là thời điểm dùng bữa khuya. Hạ Vân Tự dừng chân gần Tử Thần Điện, ra hiệu Oanh Thời đưa hộp cháo mồng tám tháng chạp cho Hàm Ngọc, hòa khí hỏi nàng ấy: “Nếu Hoàng Thượng hỏi ngươi là ai, ngươi sẽ nói thế nào?”
Hàm Ngọc ghi nhớ lời dặn của nàng: “Nói thân phận và tình hình thực tế của nô tỳ, còn nói hiện tại đang làm việc ở Sương Mai Hiên, thay Tài Tử nương tử tới đưa cháo.”
“Nếu Hoàng Thượng hỏi ngươi kết bạn với ta thế nào thì sao?”
“Khi Hoàng Hậu nương nương còn tại thế, nô tỳ có gặp nương tử một lần, ít ngày trước nương tử nhàn rỗi không có việc gì đi dạo tới phía Bắc vô tình gặp lại, còn cùng nô tỳ nói chuyện mấy câu.”
“Sao nữa?”
Lời kế tiếp đối với nàng là một bước cờ hiểm. Thần sắc Hàm Ngọc trở nên khẩn trương, im lặng một hồi mới chậm rãi tiếp tục: “Tài Tử nương tử theo di mệnh của Hoàng Hậu nương nương vào cung hầu giá, e sợ chính mình phụng dưỡng không chu toàn, tự nói phải học theo Giai Huệ Hoàng Hậu hiền đức rộng lượng.”
Lời này nghe có vẻ không đầu không đuôi, nhưng như thế đã đủ. Học theo Giai Huệ Hoàng Hậu “hiền đức rộng lượng” tất nhiên là nói biết lấy đại cục làm trọng, chọn lựa nữ tử thiện lương hầu hạ thánh giá.
Hạ Vân Tự gật đầu, nắm tay Hàm Ngọc: “Đi đi, ta sẽ chờ bên ngoài. Nếu ngươi được sủng hạnh, ta một mình trở về Sương Mai Hiên; nếu chuyện không thành, ta chờ ngươi ra, chúng ta cùng nhau trở về.”
Hàm Ngọc vốn rất bình tĩnh suy tư xem nên trả lời hoàng đế thế nào bỗng nhiên run lên, sắc mặt thay đổi: “… Đa tạ nương tử.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, lại dặn dò thêm một câu: “Cháo mồng tám tháng chạp, ngươi nhớ khuyên Hoàng Thượng ăn nhiều một chút.”
Tâm tình Hàm Ngọc đương nhiên có biến hóa. Bị khi dễ nhiều năm như vậy, bỗng nhiên có người ra tay cứu giúp, tuy là vì lợi dụng nhưng nàng có vài phần thật tâm tương hộ, đổi lại là ai tâm tình cũng vô cùng phức tạp.
Như cọng rơm cứu mạng, nàng tin Hàm Ngọc từ trong tuyệt cảnh sẽ chặt chẽ bắt lấy.
Như nàng khi trước.
Chỉ vì Đại tỷ tỷ thật lòng đối đãi, chưa từng lợi dụng, tỷ tỷ chỉ hi vọng nàng tốt.
Màn đêm ngày càng trầm, gió cũng bắt đầu nhẹ nhàng nổi lên. Hạ Vân Tự chờ tới có chút lạnh, theo bản năng kéo áo choàng lại.
Hoạn quan đứng ngoài cửa điện xem mặt đoán ý, biết nàng không có ý tiến vào nên biết điều không chạy lên mời, chỉ pha một ly trà nóng cho nàng ấm thân.
Ước chừng qua hai khắc, người mang thẻ bài tới Tử Thần Điện. Hạ Vân Tự bỗng nhiên có chút khẩn trương, căng lớn hai mắt, nín thở nhìn theo bọn họ.
Chỉ một lát, ba gã hoạn quan kia liền lui ra, người đi bên trái nhỏ giọng thì thầm: “Thật kỳ lạ, từ đâu nhảy ra Hàm Ngọc Thị Cân vậy?”
Trái tim căng chặt chợt buông lỏng, có lẽ vì cả ngày đều cân nhắc việc này, tinh lực tiêu hao rất nhiều, Hạ Vân Tự lúc này bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ.
Ngáp một cái, nàng cười cười liếc mắt nhìn Oanh Thời: “Về thôi, phân phó bọn họ chuẩn bị nước ấm, chờ Hàm Ngọc trở về thì để nàng ấy tắm gội thay y phục rồi nghỉ ngơi.”
Oanh Thời vui mừng hành lễ “Vâng” một tiếng, lại nói: “Chúc mừng nương tử.”
Hàm Ngọc giờ Dần hôm sau mới được cung nhân ngự tiền đưa về Khánh Ngọc Cung, lúc đó Hạ Vân Tự đang ngồi trước bàn trang điểm, Oanh Thời vén màn tiến vào, lời ít ý nhiều mà bẩm báo: “Đã trở về, Hoàng Thượng tấn phong nàng ấy lên chính cửu phẩm Thải Nữ.”
Hạ Vân Tự mải mê chọn khuyên tai, lãnh đạm ừ một tiếng: “Trước đừng làm phiền nàng ấy nghỉ ngơi, chờ nàng ấy tỉnh lại, chọn vài món đồ tốt đưa qua, cứ nói là lễ chúc mừng nàng ấy được tấn phong.”
Dứt lời, nàng cũng chọn xong khuyên tai, tự mình đeo lên, trang điểm thỏa đáng.
Nàng đứng dậy, Oanh Thời nháy mắt ra dấu, Yến Thời và Yến Vũ lập tức tiến lên khoác thêm áo choàng cho nàng.
Đẩy cửa ra ngoài, gió lạnh liền ập tới, Hạ Vân Tự cầm chặt lò sưởi trong tay tới cửa Khánh Ngọc Cung, lên bộ liễn.
Nàng cùng Chiêu Phi vì chuyện Hồ thị bị giáng chức đã bắt đầu nảy sinh xung đột, nhưng hậu cung là nơi không tránh khỏi giả tạo thái bình, ngày ngày nàng vẫn theo lệ thường tới Hạo Nguyệt Cung thỉnh an Chiêu Phi, nhất nhất thủ lễ. Chiêu Phi chấp chưởng cung quyền phi tần nên cũng làm ra bộ dáng rộng lượng, lời nói không hề khó nghe, chỉ là phàm hai người ở cùng một chỗ, trong bầu không khí sẽ có hương vị giương cung bạt kiếm không nói rõ được.
Hôm qua Hoàng Thượng lâm hạnh người nàng tiến cử, hôm nay khẳng định có vở tuồng hay.
Từ lúc bước vào cửa điện Hạ Vân Tự đã nhận ra bầu không khí khác thường, nhưng nàng vẫn thản nhiên hành lễ với các phi tần địa vị cao, sau đó ngồi xuống.
Phẩm trà nửa khắc, đợi phi tần các cung tới đủ, Chiêu Phi mới từ trong tẩm cung chậm rãi đi ra.
Mọi người đồng loạt ngồi chỗ ngồi đứng lên chào hỏi, Chiêu Phi an tọa mới cho miễn lễ.
Quét mắt một vòng, Chiêu Phi lên tiếng: “Sắp tới Tết, là dịp đoàn viên, Thuận Phi tỷ tỷ tĩnh dưỡng ở hành cung cũng sẽ trở về. Minh Cơ, Ngô Mỹ Nhân, các muội là người trong cung tỷ ấy, nhớ trông chừng cung nhân quét tước, không được chậm trễ chuyện gì.”
Minh Cơ và Ngô Mỹ Nhân đứng lên, kính cẩn nhận lời.
Chiêu Phi gật đầu: “Ngồi đi.” Dừng một chút, nàng ta hướng mắt nhìn Vân Như Tự: “Nghe nói Hàm Ngọc Thị Cân bên người Hạ Tài Tử hôm qua hầu giá ở Tử Thần Điện, sáng sớm hôm nay còn được tấn phong Thải Nữ, sao không thấy nàng ấy tới?”
“Tấn phong Thải Nữ sao?” Hạ Vân Tự ngẩn ra, làm vẻ hoảng hốt, khom người nói, “Thần thiếp không biết việc nàng ấy được tấn phong. Vừa rồi rời khỏi Khánh Ngọc Cung mới thấy nàng ấy trở về, thần thiếp vội vã tới vấn an Chiêu Phi nương nương nên thuận miệng phân phó nàng ấy nghỉ ngơi trước.”
Chiêu Phi nhướng mày: “Nhưng theo quy củ…”
“Thần thiếp nghĩ phân vị Thải Nữ chẳng qua chỉ là nửa chủ tử, không lọt được vào mắt của nương nương và các vị tỷ tỷ.” Hạ Vân Tự bình tĩnh cắt đứt ngang Chiêu Phi, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, “Nương nương hẳn sẽ không so đo với người thấp kém như vậy.”
Thân phận nửa chủ tử của Thải Nữ và Thị Cân vô cùng vi diệu. Nếu tới, Hàm Ngọc khó tránh sẽ bị Chiêu Phi ra oai phủ đầu, nói đến cùng là đánh vào mặt nàng.
Lần này nàng đơn giản không cho Hàm Ngọc tới, Chiêu Phi không nhắc thì thôi, nếu đề cập, nàng sớm đã có cách đối phó khiến Chiêu Phi trở tay không kịp.
Chiêu Phi lạnh giọng cười: “Vậy Hạ Tài Tử phải quản thúc nàng ấy, ngàn vạn đừng như Chu Tài Tử được sủng liền nổi lên suy nghĩ sát hại con vua.”
“Việc này là đương nhiên.” Hạ Vân Tự đứng dậy khom người, “Nương nương yên tâm, Ngọc Thải Nữ sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy, huống hồ có gia tỷ ở trên trời linh thiên phù hộ, kẻ hạ độc dù sớm hay muộn cũng chết không được tử tế, hoàng tử công chúa nhất định bình an không có việc gì. Nương nương không cần vì thế mà lo lắng quá mức.”
Sắc mặt Chiêu Phi không hề thay đổi, khẽ cười: “Đúng vậy.”
Hạ Vân Tự mỉm cười ngồi xuống, vừa cầm ly trà định uống một ngụm, bên ngoài thanh âm “Thánh chỉ tới” đột nhiên đến.
Tức thời, phi tần trong điện đều không tự chủ mà nhìn nhau, trong nháy mắt liền vội vàng đứng lên, quỳ xuống cung nghênh.
Qua một lát, Phàn Ứng Đức mang thánh chỉ minh hoàng vào điện, đứng thẳng gót chân, tứ bình bát ổn lên tiếng: “Hà Tài Tử tiếp chỉ.”
Hạ Vân Tự không khỏi cứng đờ, được Oanh Thời dìu tiến lên vài bước, lại quỳ xuống khom người.
Phàn Ứng Đức mở thánh chỉ, lớn tiếng đọc: “Thượng dụ: Tài Tử Hạ thị bỉnh đức nhu gia (2), trì cung thục thận (3), phong tư nhã duyệt (4), ung hòa túy chuẩn (5), tấn phong chính ngũ phẩm Tuyên Nghi, khâm thử…”
(2) Bỉnh đức nhu gia (秉德柔嘉): giữ gìn đức tính ôn hòa tốt đẹp
(3) Trì cung thục thận (持躬淑慎): biết dè chừng cẩn thận
(4) Phong tư nhã duyệt (风姿雅悦): dung mạo khiến người ta yêu thích
(5) Ung hòa túy chuẩn (雍和粹纯): thành thật không dối trá
Ý chỉ đã đọc xong, cả điện đều vắng lặng, ngay cả Hạ Vân Tự cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Phi tần chưa thị tẩm đã được tấn phong, ở Đại Túc triều rất ít, huống hồ chính lục phẩm Tài Tử trực tiếp tấn phong đến chính ngũ phẩm Tuyên Nghi, vượt qua Mỹ Nhân.
Có điều chỉ một khắc tĩnh lặng, rất nhanh nàng liền hiểu nguyên nhân trong đó.
Không phải vì nàng đưa Hàm Ngọc tới.
Là vì chén cháo mồng tám tháng chạp kia.