Đọc truyện Vân Điệp Xuyên Qua – Chương 27
Hiện tại đã đến bữa trưa, trong gian phòng dành cho thượng khách Tiểu Văn lấy một chiếc đũa ngọc nhấc lên chiếc lư hương tay còn lại cời huân hương bên trong đến khi thấy khói lượn lờ nhả ra thì đậy nắp lại, sau đó tất bật kéo chiếc rèm lụa mỏng lộ ra trang viên bên cạnh thông qua cửa sổ sát đất thấy được phong cảnh bên ngoài. Xong xuôi tất cả mọi việc liền lui ra bên ngoài khép cửa để lại năm vị quan khách ở bên trong.
Sở Hiên không muốn rời đi tiểu yêu tinh nên đã gấp rút dùng nội lực hong khô trang phục. Trong lúc chờ thức ăn bưng lên, Thủ Huyết để kiếm xuống bên cạnh rót một ly trà hoa nhài đưa lên môi nhấp một cái hào sảng nói với Tây Mộc Lí Tư
“hôm nay để đa tạ ngươi bảo hộ Vân Điệp cô nương… bữa ăn này đại ca của ta đãi khách”
Dứt lời liền bị hai đạo ánh mắt lia tới
Sở Hiên ho khan hai tiếng, hắn lơ đảng hỏi tiểu yêu tinh: “hắn có bảo hộ nàng sao?”
Tiểu yêu tinh nhìn Tây Mộc Lí Tư ngồi đối diện đang mĩm cười nhìn mình lắc đầu: “không có, chỉ tiện đường đưa ta đi tìm Thủ Huyết thôi”
Nghe được câu trả lời Sở Hiên liền thoái thác: “chỉ như vậy…? nữ nhân của ngươi sắp chết đuối là ta vớt lên đấy” dừng một chút lại phẩy tay
“tiện tay cứu người không đợi báo đáp, chỉ là bữa cơm này nhường ngươi bày tỏ chút thành ý vậy”
Tây Mộc Lí Tư nghe kiểu hào phóng hợp tình hợp lí kia lại cười thập phần sáng lạn: “nên làm, nên làm…”
Hừ nên làm cũng là Nam Cung Bình Tây, hắn chỉ có nhiệm vụ chiêu đãi còn thanh toán đều tính vào túi tiền của cô công chúa kia đi.
Lại nhìn nam nhân trước mặt thanh nhuận như ánh trăng, đường nét khuôn mặt tinh tế như bách bích vô hạ, mi dày rủ xuống che đi đôi đồng tử mang theo âm sắc bí hiểm khó lường. Thế nhưng đối lập với ngũ quan tinh thuần làm say lòng người kia trên khóe môi lại giữ một nụ cười lạnh lẽo mang theo tà ác lại tô thêm một tia mị sắc
*bách bích vô hạ* ngọc trắng hoàn mỹ không tì vết
Tô Mộc Lí Tư trong lòng cảm thán, dung nhan này đúng là khiến nữ nhân phải trầm luân.
Nếu thiếu đi nụ cười kia khó ai có thể tin thân phận người này lại là Càn vương kẻ khiến người trong thiên hạ vừa phẩn nộ vừa phải kính phục
Đột nhiên mắt phượng khẽ nhếch, đôi đồng tử đen láy kia như nhìn thẳng vào tâm can khiến Tây Mộc Lí Tư có chút giật mình. Hắn thở nhẹ…
Phù…!. Chỉ có bốn từ để hình dung người này “nhân trung chi long”
Hương tử đàn từ lư hương tỏa ra thoang thoảng, bên ngoài cửa sổ sát đất là những bụi trúc xanh rờn, giọt nước từ ống tre chốc chốc lại đổ xuống chậu đá tí tách mang theo sự tươi mát tự nhiên, không khí quả thật thích hợp để cùng bằng hữu tụ họp cùng nhau đàm chuyện. Lúc này cửa xếp được kéo ra, Tiểu Văn bê một mâm thức ăn dọn từng đĩa xuống bàn, hắn nói
“Nam Cung tiểu thư căn dặn nô tài chuyển lời thân thể tiểu thư có phần không khỏe, thỉnh các vị dùng bữa trước”
Lại đưa thêm một khay gấm “có gì sai bảo xin lắc chuông nô tài ở ngoài cửa đợi lệnh”
Tiểu yêu tinh cầm chiếc chuông đồng nhỏ đặt bên trong khay gấm đưa lên tầm mắt ngắm ngía, cổ đại cũng có loại phục vụ cao cấp như vậy. Lúc này lại nghe Tây Mộc Lí Tư lên tiếng
“không phải lúc nãy nói rất đói sao, ăn thử món này nhé” Hắn đưa đũa muốn gắp cho nàng một viên thịt tròn được rán vàng trông rất đẹp mắt
Thức ăn chưa đưa vào chén đã bị người khác cản lại. Sở Hiên dùng đũa chặn lại động tác của Tây Mộc Lí Tư.
Đại ma đầu ngước mắt nhìn hắn
Động tác dừng lại, Tây Mộc Lí Tư cười trừ thu lại thịt viên cho vào chén của mình. Hắn đọc ra sự chiếm hữu trong ánh mắt người kia, đôi đồng tử trong suốt đó cảnh cáo hắn: “nữ nhân này là của ta”
Bất cứ người nào cũng sẽ có ngoại lệ, nữ nhân kia chính là ngoại lệ của Càn vương. Không ngờ người như hắn lại có một mặt trẻ con như vậy. Nghĩ đến đây Tây Mộc Lí Tư cười khẽ
“có duyên gặp mặt lại chưa báo tên, Tây Mộc Lí Tư gặp qua vương gia”
Sở Hiên gắp một viên thịt cho tiểu yêu tinh sau đó gác đũa nhìn hắn: “chứng kiến sự việc lúc nãy biết được thân phận của bổn vương cũng không có gì lạ…
lại nhếch môi: …thế nhưng thế tử Thần Cung, ngươi không cần thiết phải che giấu thân phận”
Tây Mộc Lí Tư vẫn bình thản: “tại hạ và vương gia trước kia chưa từng gặp mặt sao lại nhận định như vậy”
Sở Hiên nghe vậy hờ hững cười: “ngươi không nên coi thường những chuyện phiếm ở trà lâu tửu quán … huống hồ các ngươi cũng không nằm trong ván cờ của bổn vương, không cần phải né tránh” Ý nói nếu biết được thân phận kia hắn cũng sẽ không tính kế đến người của Thần Cung
Ánh mắt Tây Mộc Lí Tư vô cùng bình tĩnh, thẳng thắng nói: “tại hạ chỉ là hậu nhân của một gia tộc nhỏ, không ngộ được thế sự như cờ của vương gia đặt ra…
Nhấc tách trà đưa lên môi Tây Mộc Lí Tư chậm rãi nói: … nhưng có một điều chắc chắn, sự thăng trầm luân chuyển của ngủ quốc sẽ khiến ván cờ của vương gia biến đổi…”
Sở Hiên nhìn hắn trong mắt có tia tán thưởng, chờ nghe câu tiếp theo
Đặt tách trà xuống Tây Mộc Lí Tư trầm giọng: “thứ cho tại hạ nói thẳng… thế đạo vô thường. Hôm nay Thần Cung không nằm trong kế hoạch của vương gia, nhưng một khi thế cục xoay chuyển lẽ nào người lại không nghĩ đến một nước nhỏ như Tây Vực” không tính kế đến Thần Cung… Càn Vương ngươi cũng đừng nói quá sớm
Sở Hiên nghe đến đây cười nhẹ: “trách nhiệm của bổn vương là trấn giữ Càn Phong để dân chúng an cư lạc nghiệp, theo ý ngươi chẳng phải bổn vương có dã tâm cướp ngôi đoạt vị, thống nhất thiên hạ ?….
Tây Mộc Lí Tư cười thầm, ai có thể tin hắn nói đây, quả nhiên nghe câu tiếp theo liền khiến lòng người bất an
ngẫm nghĩ một chút Sở Hiên nói tiếp: “… lời này nói ra tuy đại nghịch bất đạo, nhưng người như bổn vương nếu không lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì thiên hạ chẳng phải thiếu đi một quân vương tốt hay sao, nếu ngươi có ý nhắc nhở vậy bổn vương đành thuận lòng tuân theo”
…Một mảnh im lặng
Thủ Huyết vểnh môi, đây mới là vương gia nhà hắn nha
Kiều Vãn Ninh mĩm cười, đây mới chính là Sở Hiên mà ta biết
Tiểu yêu tinh trợn mắt, cũng thật mạnh miệng
Tây Mộc Lí Tư mím môi…
Lời này nói ra tất nhiên đại nghịch bất đạo, chẳng những thế còn đổ lỗi nói hắn suối dục. Cuồng vọng không chỉ thể hiện trong lời nói ánh mắt hắn ngập tràn sự tàn bạo bất tuân. Người này có khí chất của bậc quân vương thế nhưng tâm tính tàn nhẫn, có thể hiểu được tại sao Sở đế lại trấn áp hắn ở Càn Phong, có một người con bất trị như vậy Nam Chính đế quả thật khổ sở không ít đi
Tiểu yêu tinh bước ra khỏi nơi rừng rú liền thấy được đại biến thái khí thế hơn người thế này quả thật có chút giật mình, nhóp nhép nuốt xuống một viên thịt muốn lãng sang chủ đề khác: “vậy vị tiểu thư đi cùng ngươi là ai….
Nếu tiếp tục như vậy, nàng sợ sau này bị cái danh tạo phản đè đầu mà chết chùm với cái đám người này
Kiều Vãn Ninh nghe nhắc đến vấn đề này liền chen vào: “Nhìn dung mạo rất giống với Vân Điệp cô nương nha”
Sở Hiên nghe vậy lườm nàng ta một cái: “một điểm cũng không giống”
Kiều Vãn Ninh cười nhạo: “không giống thế nào lại bế nàng ta tới tận cửa mới phát hiện a”
Sở Hiên tức tối: “là vì lúc đó ta ở bên kia hồ Vọng Nguyệt nhìn không rỏ, lúc đến gần thì chưa nhìn nàng ta một lần làm sao mà phát hiện” Nói lời này cũng không phải là trả lời vấn đề của Kiều Vãn Ninh mà đang giải thích với tiểu yêu tinh của hắn, sợ chưa đủ thuyết phục lại còn chêm thêm một câu
“tuy không nhìn nhưng ta cảm nhận được tiểu yêu tinh lúc đó sao lại nhẹ như vậy…”
Cạch…
Thấy tiểu yêu tinh đặt đũa xuống liền xoắn xuýt hỏi
“tiểu yêu tinh sao nàng lại không ăn nữa… món này rất ngon nha”
Lại dùng đũa gắp đến bên miệng nàng.
Tiểu yêu tinh không thõa hiệp mĩm môi xoay đầu đi
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Sở Hiên uất ức ăn hết đồ thừa trong chén của nàng
Thủ Huyết nhìn cảnh này lại âm thầm phỉ nhổ vương gia nhà mình. Cái khí thế hùng hồn lúc nãy đâu rồi, xoay một cái lại là bộ dáng này. Hắn vừa lặng lẽ nuốt thức ăn vừa gào thét trong lòng
Vương gia, khí chất… khí chất… quan trọng là khí chất a
“tiểu yêu tinh, ăn cái này…”
Vương gia, ta thật mất mặt thay người
“tiểu yêu tinh, ta biết sai rồi”
Vương gia, ta thất vọng về người
“