Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 12


Đọc truyện Vân Điệp Xuyên Qua – Chương 12

vị nam nhân của Sở Hiên ngập tràn khoang mũi tiểu yêu tinh. Nàng giãy giụa ngoạy đầu muốn thoát khỏi bàn tay của Sở Hiên, thật sắp nghẹt thở chết rồi

Càng vùng ra hắn càng siết chặt, Sở Hiên thích thú hưởng thụ tiếp xúc thân mật

Vì tức giận mà tiểu yêu tinh cứ thở khì khì, cái mũi nhỏ nhắn phun khí nóng lên ngực hắn Ưm, rất nhột

Môi anh đào mở hờ áp sát không kẽ hở

Tiểu yêu tinh còn nhe răng cạp cạp gần điểm hồng trên ngực hắn

Ừm..a… thoải mái a, tiểu yêu tinh cắn mạnh thêm một chút

Âm thanh rên rĩ kèm theo câu nói sắc tình kia làm ngọn lửa trong đầu tiểu yêu tinh bùng lên

Nàng lắc eo nhỏ đùn đẩy cánh tay kia ra khỏi người

Thấy tiểu yêu tinh tức giận, Sở Hiên đành luyến tiếc buông người mềm mại trong lòng ra nhưng hai tay hắn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà xoa nắn

Hắn lại còn cầm tay nàng luồn vào vạt áo đặt lên vòm ngực chà sát khua loạn trên da thịt. Lòng bàn tay tiểu yêu tinh mát mẽ khiến Sở Hiên thở dài thỏa mãn. Từ lúc cõng nàng trên lưng sự đụng chạm mềm mại no đầy kia khiến bụng dưới khô nóng bức rứt, nước lạnh tát vào mặt cũng không thể xoa dịu làm hắn vô cùng khó chịu hiện tại chỉ bắt nàng đền bù một chút


Nhìn cặp mắt phượng híp híp của hắn kìa, đuôi mắt hơi xếch lên, mi dài khẽ động đậy nhìn thật là mị người mà. Không ngờ mỹ nam lại biến thái như vậy, đã biến thái thì thôi đi còn dụ dỗ nàng biến thái theo hắn.

“lưu manh… buông tay” vân điệp xoay xoay cổ tay muốn thoát khỏi

Mắt phượng đang nhắm nghiền hé mở lộ ra đồng tử đen láy, ánh nhìn trong suốt như nước hồ thu phảng phất trong đó một tia không vui cho thấy chủ nhân của cặp mắt này đang bất mãn vì bị chống đối

“không buông” trả lời dứt khoát

Mỹ nam lạnh lùng lúc đầu đâu rồi

Cái người giữ thân như ngọc không cho nàng sờ soạng đâu rồi

Tất cả là nàng nhìn lầm rồi có đúng không

Tên này sao lại đột nhiên biến thái vô sĩ như vậy

Vân Điệp khóc không ra nước mắt mím môi trừng mắt tức giận nhìn cái người vẻ ngoài đạo mạo nhân cách biến thái kia mong cho hắn nhận ra sự bất bình của mình.

Đáng tiếc trong mắt Sở Hiên vẻ mặt này của tiểu yêu tinh không có sức uy hiếp mà lại còn rất đáng yêu

Tức giận mà cũng đáng yêu như vậy tiểu yêu tinh của hắn đúng là hại nước hại dân mà. Tuy chưa có chính thức là người tình, chỉ là nổi niềm e ấp đang trong giai đoạn thầm mến mà thôi nhưng trong mắt Sở Hiên tiểu yêu tinh đã hóa tây thi rồi

“Tới đây” âm thanh đè thấp nhưng không giấu đi sự dịu dàng khiến người nghe phải trầm luân trong đó

Sở Hiên một tay giữ chặt cánh tay tiểu yêu tinh tay còn lại luồn qua váy đặt dưới đùi nhấc nàng lên xoay lại ngồi lọt thỏm trong lòng hắn

Lưng nàng áp sát vào vòm ngực của người phía sau. Độ ấm của hai thân thể giao hòa vào nhau khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng tăng theo

Vân Điệp cảm giác phía dưới có vật cứng chạm vào mông mình cả người liền cứng đờ trong lòng khóc thét nàng chỉ phản bác lại hắn một câu thôi mà, trả lại sợi dây cho hắn đừng có giở trò biến thái với nàng nữa có được hay không.

Tiếc là khi nhận ra sự biến thái của mỹ nam cũng đã muộn rồi, thấy người trong lòng cựa quậy Sở Hiên liền lạnh giọng uy hiếp “ngồi yên… tiểu yêu tinh ngươi muốn châm lửa sao?”


Vén tóc tiểu yêu tinh sang một bên, Sở Hiên vùi mặt xuống hõm cổ hít hà thu lấy mùi hương trên cơ thể nàng rồi nhẹ nhàng thở ra

Cảm giác ở cổ ươn ướt lại hơi đau vật nóng ấm nhẹ nhàng liếm mút phát ra tiếng chùn chụt. Không sai cái tên biến thái tâm lí vặn vẹo kia đang dùng môi lưỡi gặm cắn cổ nàng

“ngươi.. ngươi phi lễ ta” cái tên điên biến thái này hắn lại dám như vậy với nàng

Sở Hiên: “lúc nãy là ai muốn nếm mùi vị của ta trước, có qua có lại” âm thanh ẩn chứa ý cười, thờ ơ trả lời giống như chuyện hắn hôn nàng là tất nhiên vậy

“tiểu yêu tinh… vật đính ước ta đưa cho ngươi rồi. Vậy của ta đâu?”

Cái gì mà vật đính ước chứ, là quà kết giao có được không từ khi nào thì thành vật đính ước rồi. Vô sĩ, quá vô sĩ

Vân vê miếng ngọc trên cổ ngắm nhìn. Ngọc có màu tím nhạt chỉ nhỏ bằng một đồng xu, ở giữa có một lổ nhỏ sợi dây chính là xỏ qua đây, viền mặt miếng ngọc có khắc chữ Hiên là tên của yêu nghiệt sao. Vân điệp muốn nói nàng không cần vật đính ước, trả lại cho hắn, nhưng ngẩng đầu lên môi lại dính trên cái cằm lún phún râu kia. Nàng quả thật chỉ vô ý thôi, tại sao lúc nào cũng khơi lên sắc tâm của tên biến thái này chứ

Chứng thực suy nghĩ của tiểu yêu tinh Sở Hiên liền phát ngôn một câu khiến người kia muốn phun một búm máu

Mắt phượng không chút che giấu ý cười, mặt nước tĩnh lặng trong đáy mắt dần gợn sóng cuốn lấy người khác vào trong đó. Sở Hiên nghiêm túc ra lệnh

“hôn thêm cái nữa” chỉ chỉ vào môi mình ý nói hôn nơi này

Mặt vân điệp chảy xuống 3 vạch đen, trước cái nhìn chăm chú đầy khát khao nhộn nhạo của sở hiên. Tiểu yêu tinh rùng mình vội vàng lấp liếm chuyển sang chủ đề khác dời đi sự chú ý của tên biến thái


“haha… miếng ngọc này thật đẹp nha, ngọc này có tên không”

Sở Hiên: “có. tên là hiên của bướm nhỏ ” đây là tên hắn mới nghĩ ra

Vân Điệp: “khụ khụ…” hiên của bướm nhỏ là cái khỉ gì, cái tên thô tục như vậy vừa nghe đã biết cái tên biến thái này bịa ra

Tốt nhất không nên hỏi tiếp, nếu không hắn lại nghĩ ra cái gì điên khùng thật sự trái tim của nàng không chịu nổi đâu

“haha..kiếm của ta cũng có tên nha.. là Đoạn Hồn Kiếm” Thấy người nọ không đòi hôn nữa, ngón tay vân vê cuộn từng lọn tóc của nàng đùa giỡn Vân Điệp liền tiếp tục độc thoại mong sao cho hắn quên luôn cái vụ hôn hít đi

“Đoạn Hồn Kiếm này rất khát máu a, người chết dưới lưỡi kiếm của nó càng nhiều thì sức công phá càng lớn . Nó chính là hút tử khí của người chết để tăng cường sức mạnh…”

Đại biến thái vẫn tiếp tục nghịch tóc

“Ngươi xem… viên đá xám tro ở chuôi kiếm. Khi nào màu sắc của nó đậm dần lên chứng tỏ…” Ai da, nàng nói thao thao bất tuyệt mà mặt của đại biến thái không thay đổi vẫn chăm chú vào đại sự tóc tai là sao a

Tiểu yêu tinh không biết rằng Sở Hiên chưa bao giờ quên việc đòi hôn kia. Chẳng qua hắn nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ, môi nhỏ liên tục mở ra khép lại của nàng cũng rất đáng yêu. Hắn muốn hôn lúc nào chẳng được, thời gian còn rất dài, nàng vốn trốn không thoát,…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.