Đọc truyện Vạn Đế Chí Tôn – Chương 98: Tranh Giành Đan Phương
“Một trăm vạn”
Giá này vừa ra khiến mọi người âm thầm tặc lưỡi không thôi, Huyễn Thần hoa mặc dù quý giá nhưng không đến mức đắt gấp đôi như vậy.
Nếu dùng tốt thì không nói, nhưng nếu dùng không tốt chả khác gì một đóa hoa vô dụng cả.
Ngươi lại chi ra một cái ra đắt như vậy để mua, thật là điên cuồng.
Nghĩ như vậy mọi người đều hướng mắt nhìn lại phía âm thanh truyền ra, chỉ thấy tại khu vực trung tâm tầng thượng đang có một đám người ngồi đó.
Đám người này không phải mấy người Lăng Huyền Thiên thì ai đây, còn người mở miệng tất nhiên là hắn rồi.
Hắn hứa giúp Hồ Nguyệt đạt đến bán thần cảnh cũng không phải chỉ nói suông.
Nếu là người khác cho dù có Huyễn Thần hoa cũng chưa chắc có thể ngộ được Cực Huyễn chi đạo.
Nhưng Lăng Huyền Thiên thì khác, chỉ cần có đóa hoa này, hắn chắc chắc sẽ giúp Hồ Nguyệt ngộ ra Cực Huyễn pháp tắc.
Cũng không phải hắn không có cách khác giúp nàng đạt tới bán thần cảnh.
Nhưng nếu như để nàng ngộ pháp tắc khác, như vậy sẽ hạn chế rất lớn đến việc phát triển sau này của nàng.
“Một trăm vạn lần thứ nhất”
“Một trăm vạn lần thứ hai”
“Một trăm vạn lần thứ …”
Đúng lúc Mộc Lan đang định hô giá lên lần thứ ba để chốt giá thì một thanh âm vang lên: “Một trăm lẻ sáu vạn”.
Khi đám người nhìn lại thì thấy hai tên nam tử mặc áo bào luyện dược sư ngồi tại tầng trung đang cười khinh bỉ nhìn Lăng Huyền Thiên.
Tất nhiên bọn họ là muốn gây sự với Lăng Huyền Thiên.
Hai người này chính là hai người Đan Các mà bọn họ đã gặp ngoài cửa lúc trước.
Vốn bọn họ không có thù địch gì với Lăng Huyền Thiên nhưng bởi vì lúc trước tại thời điểm ngoài cửa vào bọn hắn đã nói chắc nịch là A Ngưu không thể tiến vô nơi này.
Bây giờ A Ngưu không những tiến vào còn ngồi trên bọn họ, sao hai người có thể không tức giận đây.
Chính vì vậy khi nhìn thấy Lăng Huyền Thiên ra giá cao như vậy để mua đóa Huyễn Thần hoa này.
Bọn họ là muốn gây sự, không thể để hắn yên ổn mua lấy như vậy.
“Hai trăm vạn” Lăng Huyền Thiên lại không thèm để ý bọn họ khiêu khích chút nào, thản nhiên mở miệng.
Người khác nghĩ bỏ tiền ra mua đóa hoa này là vô dụng.
Bởi vì bọn họ không chắc có thể ngộ ra Cực Huyễn pháp tắc từ nó, chứ nếu để bọn họ bảo đảm rằng khi có đóa Huyễn Thần hoa này có thể tạo ra một tên bán thần cảnh, sợ là cho dù tán hạ bại sản bọn họ cũng mua đi.
“Hai trăm lẻ bảy vạn”
“Năm trăm vạn” — QUẢNG CÁO —
“Năm trăm …” đúng lúc tên nam tử họ Lộ kia định kêu giá thì lại bị sư đệ của hắn ngăn lại.
“Lộ Vân đại ca, không nên tiếp tục ra giá.
Nếu như hắn ta dừng lại như vậy chúng ta được không bù mất”
“A, cũng đúng, dù sao thì mục đích của chúng ta là vì thánh giai đan phương.
Không thể vì chuyện này mà làm hỏng đại sự” Lộ Vân giật mình bừng tỉnh, xém nữa hắn đã quên linh thạch trong tay hắn là cao tầng đưa để tranh giành đan phương kia.
“Năm trăm vạn lần thứ nhất”
“Năm trăm vạn lần thứ ba.
Như vậy đóa Huyễn Thần hoa này thuộc về vị thiếu hiệp kia a” Mộc Lan cười tươi như hoa nói.
Thật không ngờ chỉ với một đóa Huyễn Thần hoa mà bán được cái giá này, như vậy những vật phẩm cuối cùng sợ là giá trên trời.
Nàng được chủ trì hội đấu giá lần này thật sự may mắn nha.
Bởi vì mỗi lần đấu giá hội kết thúc người chủ trì đấu giá cùng chấp sự đều được chia phần trăm hoa hồng nhất định.
Vì vậy giá bán càng cao bọn họ càng được lời rồi.
“Công tử, người không cần phải vì ta mà bỏ nhiều linh thạch như vậy” Hồ Nguyệt thấy Lăng Huyền Thiên chi ra cái giá lớn như vậy thì nhẹ than.
Nàng tất nhiên biết đóa hoa kia là Lăng Huyền Thiên vì nàng chuẩn bị.
Nhưng như vậy có đáng sao? Dựa vào thực lực của Lăng Huyền Thiên còn cần nàng giúp sao.
Cho dù cần cũng là có thể trực tiếp uy hiếp, đâu cần phải thực hiện lời hứa trước đây đây.
“Vật ngoài thân mà thôi.
Không cần để ý” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nhìn nàng lắc đầu nói.
Vài trăm vạn linh thạch đối với người khác là con số trên trời.
Nhưng dù là kiếp này hay kiếp trước mà nói, những linh thạch này đối với Lăng Huyền Thiên thật sự như chín trâu mất một sợi lông.
Nếu cần hắn hoàn toàn có thể bán ra thêm đan phương, hoặc là công pháp thậm chí là thần thông, có câu nói có kiến thức là có tất cả.
Hồ Nguyệt thấy vẻ mặt hời hợt của hắn thì có chút mặc cảm, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng nội tâm nàng thầm hứa chắc chắn sẽ thật tốt tu luyện nhằm giúp đỡ cho Lăng Huyền Thiên nhiều nhiều hơn.
“Vật phẩm tiếp theo chính là thứ mà mọi người đều chờ mong.
Đó chính là thánh giai đan phương Tĩnh Thần đan có công dụng giúp mọi người bình ổn Tĩnh Thần rất thích hợp cho việc tu luyện tâm cảnh và đột phá cảnh giới” Mộc Lan hào hứng nhìn mọi người nói.
“Ta thiên! Lại có đan dược lợi hại như vậy sao”
“Thật là kém hiểu biết! Nhưng cũng khó tin được có một ngày đan phương Tĩnh Thần đan lại hiện thế” — QUẢNG CÁO —
“Mộc Lan nha đầu, ngươi cũng không cần phải câu tâm nữa, mau ra giá!”
“Đúng đúng”
…
Đám người vừa nghe đến đan phương Tĩnh Thần đan thì triệt để sôi trào.
Đúng vậy tờ đan phương này chính là một trong hai tờ đan phương mà Lăng Huyền Thiên giao cho Bạch Vũ Hải.
Vốn hắn cùng Bạch Vũ Hải trao đổi chỉ là linh giai đan phương lấy được từ động phủ của vị thánh giai luyện dược sư kia mà thôi.
Nhưng Lăng Huyền Thiên cảm thấy mấy tờ đan phương kia thật sự quá kém.
Vì vậy mới giao cho hắn hai tờ đan phương khác.
Bạch Vũ Hải lúc đó cũng không nghĩ Lăng Huyền Thiên lại đưa cho hắn thánh giai đan phương, nên không có mang đến đủ tài nguyên.
Lăng Huyền Thiên thì lại không quan tâm mấy chuyện đó trực tiếp đưa cho hắn.
Nhưng Bạch Vũ Hải sao lại dám nhận đây, hắn cũng chỉ nhận lấy một tờ Hỏa Nguyên đan đan phương còn tờ Tĩnh Thần đan đan phương thì xem như hắn mang đi đấu giá hộ Lăng Huyền Thiên.
Mộc Lan rất hài lòng với thái độ nôn nóng của mọi người.
Tươi cười nhìn bọn họ nói: “Tốt, không để chư vị chờ lâu.
Tĩnh Thần đan đan phương giá khởi điểm một trăm vạn linh thạch, mỗi lần đấu giá không thấp hơn mười vạn”.
“Một trăm năm mươi vạn”
“Hai trăm vạn”
“Năm trăm vạn.
Đan Các đối với tờ đan phương này là bắt buộc phải có, xin chư vị nể mặt!”
Khi hai tên luyện dược sư của Đan Các mở miệng mọi người đều dừng lại không muốn tiếp tục ra giá.
Dù sao Đan Các uy danh không thể khinh thường cũng không thể chọc bọn họ, huống hồ bọn họ cũng không có nhiều tài lực như vậy.
“Hắc hắc, sư đệ chiêu này của ngươi thật cao minh.
Trực tiếp lên giá cao xong báo giá thân phận của chúng ta, lại có mấy người dám cùng ta tranh giành đây” Lộ Vân cười tươi nhìn nam tử bên cạnh nói.
“Vẫn là sư huynh uy vọng quá lớn”
Đúng lúc hai người cho là sẽ dễ dàng đạt được tờ đan phương này thì một thanh âm vang lên: “Hừ hai tên nhóc con, nơi này là Bắc thành cũng không phải là nhà của Đan Các các người.
Sáu trăm vạn linh thạch”.
— QUẢNG CÁO —
“Hả, lão già kia là ai? Sao lại dám trực tiếp cùng Đan Các chống lại?”
“Ngươi muốn chết sao? Hắn ta là Túc Nhật trưởng lão của Thánh kiếm môn, uy vọng vô cùng lớn a”
Một bà lão chống gậy đứng tại tầng trung nhìn về phía Túc Nhật nói: “Túc Nhật huynh nói đúng.
Đấu giá người có tiền đạt được, sao lại phải xem thực lực đây, bảy trăm vạn”.
Bà lão này không phải Chu Nhược Đồng đại trưởng lão của Đào Hoa các thì ai.
“Hiếm khi mọi người có nhã hứng tranh giành, Nạp Lan gia sao có thể vắng mặt đây.
Tám trăm vạn” người mở miệng chính là Nạp Lan Tấn Thông, bên cạnh hắn còn có một nữ tử dáng người xinh đẹp tóc cột thắt bím đúng là Nạp Lan Ỷ Nguyệt.
Chỉ là lúc này nàng một mực nhìn về phía nam tử tại tầng thượng kia.
Vốn nàng vẫn ở tại Biệt phủ của Lăng Huyền Thiên, nhưng sau khi nhìn thấy hắn giết nhiều người như vậy thì cha nàng đã gọi nàng trở về.
Hơn nữa đây là ý của lão tổ, nên nàng cũng không dám trái lại.
Còn chuyện hôn sự thì Nạp Lan gia quyết định thương nghị lại.
Bởi vì Lăng Huyền Thiên rất có thể sẽ trở thành đích nhắm của các đại thế lực tại Bắc thành, không chỉ vì hắn giết nhiều người như vậy, quan trọng nhất chính là đầu cửu vĩ hồ bên cạnh hắn, chính là một liều thuốc vô cùng quý hiếm.
Nạp Lan Tấn Thông vừa mở miệng thì một đại hán trung niên bị cụt tay phải cũng đứng lên cười khinh bỉ nói: “Nạp Lan Tấn Thông ta nghĩ huynh vẫn nên lo cho con rể tốt của mình đi.
Sao lại rảnh rỗi đến nơi này cạnh tranh đây, một ngàn vạn”.
Hắn đúng là Công Tôn Trường Minh, vốn hắn cùng Nạp Lan Tấn Thông qua lại rất gần nhưng sau sự việc tú cầu hai người bọn họ đã là như nước với lửa.
Bởi vì Lăng Huyền Thiên không chỉ hủy đi cánh tay phải của hắn, thậm chí còn giết con trai của hắn nên Công Tông Trường Minh vô cùng giận Lăng Huyền Thiên.
Chỉ là bây giờ tạm thời chưa thể ra tay với hắn, nên chỉ có thể trút giận lên Nạp Lan Tấn Thông mà thôi, suy cho cùng mọi sự đều do nha đầu kia ném tú cầu mà ra.
“Hừ, hai ngàn vạn” Nạp Lan Tấn Thông nghe Công Tôn Trường Minh nói thế thì tức giận hừ một tiếng.
Hắn cũng không thể để Nạp Lan gia mất mặt, vì vậy trực tiếp tăng lên một ngàn vạn một lần.
Đây là thị uy, không chỉ là hắn cùng Công Tông Trường Minh tranh giành, mà là mặt mũi của Nạp Lan gia tộc và Minh tông.
Mộc Lan thấy đám người thế lực lớn ra giá thì cười như nở hoa trong bụng.
Cạnh tranh càng mạnh càng có lợi cho nàng, đám người này ân oán không thể lộ ra tại Bắc thành, bây giờ nên dồn hết lên tờ đan phương này mà ra tiền đi nha.
“Một trăm triệu!”.