Đọc truyện Vạn Đế Chí Tôn – Chương 7: Trên Cả Thần Linh Tồn Tại
“Hắc hắc, Phiên lão già ông còn thật nghĩ chúng ta là trẻ lên ba sao? Nếu có người có năng lực làm vỡ ngũ hành thánh sơn thì Huyền châu cũng đã đến Thiên Châu hết rồi”.
Người mở miệng lại đúng là Triển Hoàng.
“Đúng vậy, Triển huynh nói rất đúng”.
“Đúng vậy, ai không biết ngũ hành thánh sơn không thể phá pháp”.
Triển Hoàng lời vừa nói không ít người mở miệng đồng ý.
Dù sao Triển Hoàng hắn cũng là Ngự thú sơn trang để tử danh khí tự nhiên không nhỏ.
Còn về ngũ hành thánh sơn đỉnh núi, tương truyền rằng thật lâu trước kia Huyền châu cùng Thiên châu là một toà nối liền phàm giới.
Khi đó thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, tu luyện người mạnh hơn bây giờ rất nhiều, thậm chí đã từng có thần linh tồn tại, khai thông thiên địa hướng đi tới thần giới.
Chỉ là một ngày bỗng có một ngọn núi dài vạn dặm từ thiên không rơi xuống toả ra đủ loại màu sắc quang mang.
Đỉnh núi nối liền thiên địa, quang mang toả ra cho dù thánh nhân đến gần cũng bị sinh sinh giết chết.
Thiên địa linh khí cũng dồn dập tụ lại tại đỉnh núi.
Do đỉnh núi có đủ màu sắc ngũ hành nên thế gian gọi là ngũ hành thánh sơn.
Phàm giới cũng đổi tên thành Ngũ Hành giới cùng với đó cũng chia cắt thành Huyền châu cùng Thiên châu.
“Vị huynh đệ này lời ấy sai rồi.
Ngũ hành thánh sơn rơi xuống một giới chúng ta ắt hẳn có người có thể nhấc nó lên.
Nếu không làm sao nó lại có thể bị phong ấn tại nơi đây”.
Phiên lão nhân thản nhiên nó.
“Ha ha ông coi chúng ta là con nít ba tuổi chắc? Đến thánh nhân còn không thể đến gần lại có người nào có thể nhấc lên?”.
“Đúng đúng, ngay cả Thần linh thời đại đó còn k làm được ai lại có thể?”.
Mọi người ồ ạt chất vấn, muốn lừa bọn họ? Thật cho bọn họ là người ngu sao.
“Vậy nếu là tồn tại trên cả thần linh thì sao?”.
Nghe lời này mọi người đều hướng về phía thanh âm vọng lại.
Chỉ thấy đứng đó bốn người hai nam hai nữ, chính là Lăng Huyền Thiên đám người.
Mở miệng mặc một bộ trường bào màu trắng thiếu niên.
Người này đúng là Lăng Huyền Thiên.
— QUẢNG CÁO —
“Ta tưởng ai nguyên lai là ngươi! Bản tiểu thư vốn định sau khi rời khỏi đây dạy người một bài học, nhưng nể tình người là một kẻ thần kinh nên không chấp nhặt với ngươi.” Lý Lan Khuê gật gù một vẻ bừng tỉnh, nguyên lai nàng nghĩ Lăng Huyền Thiên không biết nàng là ai nên mới dám đắc tội với nàng.
Nhưng nghĩ lại toàn bộ Châu Thuỷ thành há lại có người không biết nàng, giờ thêm nghe Lăng Huyền Thiên nói nàng chắc chắn tên này có bệnh.
Trên thần linh sao? Nực cười.
“Đúng đúng, Lan Khuê muội nói rất đúng.
Tên tiểu tử này chắc chắn có bệnh.
Thế gian ai không biết thần linh là tồn tại chí cao.
Không người có thể chạm, lại còn có thể trên thần linh.
Buồn cười”.
Triển Hoàng cũng một bộ rõ ràng nói.
Bên cạnh hắn Lôi Minh cũng lắc đầu.
Hắn vốn cho là dám khinh thường Lý Lan Khuê cũng là một nhân vật, có bối cảnh hùng hậu.
Thật đúng là hắn nghĩ nhiều.
“Đúng, đúng”
“Thật có bệnh”.
…
Đám người trong tầng 7 cùng ồ ạt phụ hoạ.
Dù sao thì trước giờ thánh cảnh trong mắt bọn họ đã là tối cường người.
Còn thần linh chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
Lăng Huyền Thiên thấy bọn họ như cũng không để ý.
Dù sao đứng ở vị trí khác nhau sẽ thấy những thứ khác nhau.
Đối với mọi người thần linh, trong mắt hắn thật không khác gì sâu kiến.
Hắn đi thẳng đến chỗ Phiên lão nhân ngắm nhìn khối đá trong tay não từng tia từng tia hào quang từ khối đã truyền vào mắt hắn.
Chỉ là không ngươi có thể thấy được.
— QUẢNG CÁO —
“A, khối đá này thật là đẹp nha!”.
Tô Ngọc Linh đứng sau hắn đưa tay chỉ trỏ.
“Đúng thật đẹp, một màu xanh thẫm trông vô cùng bắt mắt!”.
Mộ Dung Uyển Nhìn cũng híp mắt nói.
Chỉ là những thứ bọn họ nói, người khác đều không thấy.
Chỉ coi là bọn họ đang lừa gạt.
Dù cho viên đá đó có toả ra từng màu từng màu kỳ dị nhưng cũng không có thần kỳ như ba người bọn họ nói.
“Ba vị tiểu hữu thật có mắt nhìn, khối đá này có thể nói là vô giá a!”.
Phiên lão nhân thấy ba người phản ứng nhanh chóng đáp.
Tất nhiên từ mặt hắn ai cũng có thể nhìn ra hắn là không thấy được như ba người nói.
“Viên đá này bán như thế nào?” Lăng Huyền Thiên đánh giá viên đá xong chuyển sang Phiên lão nhân hỏi.
“Tiểu hữu là lần đầu tiên đến tầng 7 a!”.
Phiên lão nhân kỳ quái nói.
“Vậy thì sao?” Lăng Huyền Thiên chưa trả lời bên cạnh hán Tô Ngọc Linh đã một bộ doạ người hỏi.
Còn thật là khinh bọn họ người mới sao, hừ.
“Cô nương hiểu lầm a!”
“Ta trước giờ bán đồ vật luôn có một quy tắc, đó là không bán chỉ đổi.
Vật phẩm đổi cũng chi có thể ở tầng 7 này.
Các ngươi có thể dùng tiền mua các vật phẩm khác, cũng có thể giám bảo hoặc lấy bảo vật của mình đổi các bảo vật tại đây.
Rồi mang lại đây đổi với lão phu, nếu cảm thấy hài lòng lão phu sẽ đổi”.
Phiên lão nhân một bộ vô tội nói.
“Rắc rối lão già!”.
Tô Ngọc Linh lườm hắn nói.
— QUẢNG CÁO —
“Được!”
Lăng Huyền Thiên một bộ cười mỉm không quan tâm nói, hắn vốn đã nghi ngờ nay lão già nói hắn càng chắc chắn lão già này cùng Vạn Bảo Các có quan hệ.
Hắn chậm rãi tham quan từng kỳ vật tại đây, bên cạnh hắn Mộ Dung Uyển Nhi thì không ngừng giới thiệu vật phẩm, càng làm cho Tô Ngọc Linh cùng Bàn tử há hốc mồm.
Tô Ngọc Linh còn đỡ dù sao nàng cũng là thánh nữ Thiên Huyền tông bảo vật cũng gặp qua nhiều, nàng ngạc nhiên chỉ là cách bố trí với không gian nơi này thôi.
Còn Bàn tử hắn còn là thật lần đầu tiên được vào Vạn Bảo Các, huống chi còn là tham quan tại tầng 7.
Vừa đi Lăng Huyền Thiên vừa nghĩ cách đổi khối đá của lão già.
Người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ khối đá đó là báu vật vô giá.
Chỉ là trong túi hắn không có tiền, còn túi không gian của Tô Ngọc Linh cũng chỉ có tầm 5, 6 vạn linh thạch mà thôi.
Trong khi bảo vật tại đây đều có giá mấy chục vạn linh thạch.
Thậm chí có nhiều thứ vài trăm vạn linh thạch.
Huống chi quan trọng là đồ hắn chọn phải là đồ lão già kia muốn.
“Thật không dễ!”.
Hắn nhẹ lắc đầu.
“Thiếu gia, ngài sao vây?”.
Tô Ngọc Linh thấy hắn lẩm bẩm thì tò mò hỏi.
“Ta không sao!”
Đang ở lúc hắn hết cách bỗng nghe một tiếng cười vàng lên:
“Ha Ha, đồ tốt a quặng huyền thiết, ít cũng 20 vạn linh thạch.
Lời lời to!”.