Vạn Đế Chí Tôn

Chương 155: Đệ Nhất Bảng!


Đọc truyện Vạn Đế Chí Tôn – Chương 155: Đệ Nhất Bảng!


Lúc này, tại bên trong Thánh Thiên Viện mọi người đều đưa mắt nhìn về phía khu vực khảo hạch.

Bởi vì đây là vòng cuối cùng cho nên có không ít đệ tử tại Thánh Thiên Viện đến đây xem.

“Ra … ra rồi!”
“Haiz, năm nay thí sinh thật sự kém cỏi hơn những năm trước nhiều.

Lối ra mở ra lâu như vậy mới bắt đầu có người ra ngoài”
Không ít đệ tử tại Thánh Thiên Viện than phiền vì đám người học viên lần này.

Trước đây mỗi khóa học viên đều rời khỏi Huyết Hải Sơn Mạch ngay thời điểm tiếp điểm mở ra, tất nhiên ai ai cũng sẽ cho rằng bọn họ có thực lực hơn những đám người lề mề kỳ này.
“Ồ, lại là đám người nhà quê này ra trước sao?”
“Ngao Thế rốt cuộc đang làm gì đây? Vòng một, vòng hai thua thì cũng thôi đi, ngay cả vòng này cũng thua đám người này sao?” một tên nam tử gương mặt lạnh lùng nhìn về phía cánh cổng kia lẩm bẩm.
Trước giờ mỗi thời điểm Thánh Thiên Viện khảo hạch, người của Thần Triều đa phần đều đứng nhất cả ba vòng.

Có chăng cũng chỉ có kỳ khảo thí trước đây xuất hiện tên quái thai thiên phú kinh khủng kia, nhưng tại vòng ba bọn họ vẫn là người ra đầu tiên, cũng là người mang về số lượng Tử Bì Hoa nhiều nhất.
Tuy nói ra đầu tiên không thể nói ngươi là người mạnh nhất, nhưng người xuất hiện đầu tiên luôn được chú ý nhất nha.

Đây cũng là lý do trước giờ Thần Triều chưa bao giờ đi sau người khác.
Khi vừa thấy đám người Mộc Liên xuất hiện, tuy Lữ Hồng có chút kinh ngạc nhưng hắn rất nhanh tiến đến kiểm tra số lượng Tử Bì Hoa của bọn họ.
“Hả? Các ngươi nói các ngươi mỗi người chỉ có hai đóa thôi sao?” sau khi xác định mình không nghe nhầm, Lữ Hồng kinh hô một tiếng.
Hắn vừa nói ra lời này mọi người phía dưới đều khinh thường nói: “Ha ha ha, ta còn tưởng sao, nguyên lai là chỉ có hai đóa Tử Bì Hoa.

Hẳn là bị người khác cướp đoạt nên nhanh chân chạy ra đi”.
“Đúng, đúng hẳn là đám người Ngao Thế đang chặn đường cướp đoạt mấy tên nhà quê này”
“Không tệ, nếu không phải mấy năm trước có mấy tên quái thai, ta cũng sẽ làm như hắn vậy!”.
Mọi người ở đây đều khẳng định là đám con cháu quý tộc đang tại bên trong đánh cướp nên mới xuất hiện tình trạng này.

Cho dù là Mục Uy Long cũng suy nghĩ như vậy, chỉ là trong ánh mắt của hắn có chút lo lắng.


Hiển nhiên là hắn lo lắng cho Lăng Tiếu Thiên rồi, tuy nói hắn đã làm những chuyện mình nên làm rồi.

Nếu như tiểu tử đó còn không thể sống sót thật sự không đáng hắn bồi dưỡng, nhưng ai bảo hắn ái tài đây.
Sở dĩ hắn chấp nhận làm viện trưởng tại Thánh Thiên Viện cũng không phải vì lợi ích hay bổng lộc gì.

Nguyên nhân chính là vì hắn muốn bồi dưỡng nhân tài cho Ngũ Hành Giới, chỉ có như vậy mới có một ngày bọn họ lại tiếp tục có thể phi thăng thiên ngoại.
“Lại có người ra kìa!”
“Ồ, lại là một tên nhà quê!”
“Ngươi … ngươi chỉ có ba đóa thôi sao?” — QUẢNG CÁO —
Đối diện với câu hỏi của Lữ Hồng, Từ Khuyết thản nhiên trả lời: “Đúng vậy!”.

Trong lời nói của hắn cũng không có chút cảm xúc nào, thậm chí hắn còn cảm thấy rất hãnh diện khiến cho mọi người có chút không hiểu.
“Chỉ có ba đóa thôi mà hắn làm như hắn lọt vào đệ tam bảng vậy nha”.
Mỗi lần khảo thí Thánh Thiên Viện sẽ có phần thưởng dành cho học viên lọt vào đệ tam bảng.

Đệ tam bảng chia làm vàng, bạc, đồng hơn nữa chỉ xét tại vòng khảo thí cuối cùng mà thôi.

Bởi vì theo Thánh Thiên Viện việc sống sót cùng đạt được mục tiêu đề ra quan trọng hơn rất nhiều so với việc thiên phú của ngươi cao tới đâu.

Ngoại trừ những quái thai như Lăng Huyền Thiên, thiên phú của bọn họ trong mắt mọi người có thể gọi là siêu đẳng.

Nhưng Thánh Thiên Viện cũng sẽ không ban thưởng cho bọn họ, bởi vì quy định đặt ra tất sẽ công bằng áp dụng.

Tuy nhiên sau khi bọn họ tiến nhập vào Thánh Thiên Viện, tài nguyên chắc chắn được phân nhiều hơn người khác rất nhiều.
“Là … là đám người Ngao Thế, còn có cả Vô Ưu của Phật Tông.

Hẳn là bọn họ sẽ chiếm giữ đệ tam bảng lần khảo thí này đi!”
“Bọn họ hình như bị thương không nhẹ?”
“Ta … ta thấy có chút gì đó không đúng!”
Ngay khi Ngao Thế cùng Vô Ưu dẫn đám người con cháu quý tộc ra ngoài thì mọi người đều sôi trào lên.


Bởi vì số lượng người từ bên ngoài tiến vào Thánh Thiên Viện mỗi kỳ đều ít ỏi vô cùng, vì vậy cũng không có mấy người quan tâm đến bọn họ.

Phần lớn những người tại nơi đây đều là người của những siêu cấp thế lực hay nhất đẳng thế lực tiến vào từ kỳ trước.

Bọn họ tất nhiên sẽ cổ vũ cho người mình rồi, cho dù có hiềm khích thì bọn họ cũng sẽ không lộ ra trước mặt người ngoài.
“Cái … cái gì? Các ngươi nói lại lần nữa ta xem?”
Thấy Lữ Hồng lớn tiếng hỏi lại, đám người con cháu quý tộc đều cúi đầu không nói.

Chỉ có Ngao Thế với Vô Ưu vẫn có thể tỏ ra trấn tịnh hít sâu một hơi sau đó đồng thanh nói: “Chỉ một đóa!”.
“Ta … ta thiên!”
“Chuyện gì xảy ra? Đám người này sao chỉ có một đóa Tử Bì Hoa?”
“Chẳng lẽ Tử Bì Hoa bên trong Huyết Hải Sơn Mạch đều bị yêu thú ăn hết sao?”
Đám người vừa nghe thấy bọn người Ngao Thế mỗi người chỉ có một đóa Tử Bì Hoa thì triệt để bùng nổ.

Tử Bì Hoa sinh sản rất nhanh, hơn nữa bên trong Huyết Hải Sơn Mạch có rất nhiều khu vực riêng để trồng chúng.

Vì vậy mà mỗi kỳ khảo hạch người mang về ít nhất cũng là mười mấy đóa.
Bây giờ đám người Mộc Liên mang về mỗi người hai đóa thì cũng thôi đi.

Dù sao ai cũng nghĩ là bọn họ bị người của Thần Triều cướp đoạt hết đi, chỉ để lại một ít để thông qua khảo hạch.

Nhưng bây giờ đám người Ngao Thế thậm chí còn ít hơn đám người nhà quê kia, sao bọn họ có thể không kinh hãi.
— QUẢNG CÁO —
Bỗng mọi người đưa mắt nhìn về phía Từ Khuyết, rốt cuộc bọn họ đã hiểu vì sao tên da đen này lại tự hào như vậy rồi.

Không phải là hắn sẽ đứng đầu trong kỳ khảo hạch lần này chứ? Dù sao thì cánh cổng kia sắp đóng lại rồi, chắc là không còn người bên trong nữa đi.
Mục Uy Long ánh mắt đăm chiêu hết nhìn đám người Ngao Thế lại nhìn về phía cánh cửa kia.

Nếu như Lăng Tiếu Thiên không ra được hắn nhất định phải xét hỏi Ngao Thế một phen, nếu như tiểu tử kia chưa chết hắn chắc chắn sẽ tiến vào cứu người.


“Hình như tiểu tử mập mạp kia cũng không thấy đâu!” Ngũ Đại Tán Tiên sao không biết viện trưởng ái tài, vì vậy mới nói thêm một câu.
“Ừm!”.
Nghe bọn họ nói vậy ánh mặt của Mục Uy Long càng thêm kiên quyết, Lộ Huyền Cơ thiên phú cũng rất không tầm thường.

Chỉ là thiên phú của Lăng Tiếu Thiên thật sự quá cao khiến hắn quên mất tên tiểu tử mập mạp kia.

Bây giờ nếu như cả hai người họ đều xảy ra chuyện, hắn chắc chắn không thể khoanh tay ngồi nhìn.
~ xiu xiu ~
Đúng lúc cánh cổng kia sắp đóng lại thì hai thanh âm như tiếng gió vụt qua, sau đó hai thân ảnh nam tử xuất hiện trước mặt mọi người.

Hai người này đúng là Lộ Huyền Cơ cùng Lăng Huyền Thiên từ bên trong Huyết Hải Sơn Mạch trở ra.
Nguyên lại bọn họ đã sớm muốn ra ngoài, chỉ là Lộ Huyền Cơ muốn chơi một chút kích thích để mọi người sôi động.

Vì vậy hắn mới muốn chậm một chút rồi ra.
Đúng như Lộ Huyền Cơ nghĩ, những người có mặt tại nơi này vốn đã cho rằng không còn ai khác khi vừa thấy bọn họ xuất hiện thì lại ồ ạt náo nhiệt lên.
Tuy nói hai người đều không phải người của các siêu cấp thế lực, nhưng việc bọn họ có thể tại thời khắc không ai ngờ tới xuất hiện khiến không ít người kinh ngạc.
“Các ngươi mỗi người mang về mấy đóa?” Lữ Hồng thấy hai người này xuất hiện cũng nở nụ cười hiền hòa nói.
Tuy hắn không mong chờ lắm về số lượng Tử Bì Hoa của bọn họ, nhưng thiên phú của hai người đều là đỉnh tiêm.

Nếu như có thể tiến vào Thánh Thiên Viện như vậy tương lai chắc chắn trở thành trụ cột một phương.
“Ta bốn đóa, Lăng huynh năm đóa” Lộ Huyền Cơ tươi cười thản nhiên nói.
Trước khi rời khỏi Huyết Hải Sơn Mạch hắn cùng Lăng Huyền Thiên đã sớm chia số lượng Tử Bì Hoa bọn họ đoạt được.

Chỉ là Lăng Huyền Thiên nói Tử Bì Hoa còn có công dụng khác, không cần thiết phải nộp hết lên, vì vậy hai người chỉ lấy ra số lượng nhiều hơn đám người trước đó mà thôi.
Lộ Huyền Cơ tất nhiên không phản đối, hơn nữa hắn chủ động để Lăng Huyền Thiên đạt hạng nhất.

Bởi vì hắn biết nếu như không có Lăng Huyền Thiên chắc chắn bọn họ sẽ không chiếm được nhiều Tử Bì Hoa như vậy.
“Không tệ … không tệ!” Mục Uy Long cùng Lữ Hồng đều cười tươi nói.
Tuy số lượng này so với những lần khảo thí trước thật sự quá ít, nhưng mà hai người đều có thiên phú siêu phàm để bọn họ đạt được đệ nhất cùng đệ nhị bảng cũng không tệ.

Dù sao thì mục đích của việc lập ra đệ tam bảng mỗi lần khảo thí là vì muốn bồi dưỡng người tài.

— QUẢNG CÁO —
“Ta phản đối … viện trưởng Tử Bì Hoa của chúng ta đều bị bọn họ cướp đoạt.


Sao bọn họ chỉ có thể có bốn đóa?”.
Đúng lúc này một thanh âm vang lên, khi mọi người nhìn lại thì thấy một nữ tử mặc một chiếc váy xinh đẹp màu hồng, toàn thân nàng toát lên một vẻ kiều diễm khiến nam tử nào cũng có ý chiếm đoạt.

Nàng đúng là Hồng Tụ.

“Đúng … viện trưởng bọn họ nhất định là muốn chiếm riêng Tử Bì Hoa” Phùng Huy cùng mấy người con cháu thế gia khác cũng lần lượt gật đầu tố tội hai người.
Chỉ có Ngao Thế cùng Vô Ưu khẽ lắc đầu thở dài.

Các ngươi không thấy viện trưởng vui mừng như thế nào sao? Đừng nói bọn họ không muốn giao ra Tử Bì Hoa, cho dù bọn họ giao ra sợ là viện trưởng cũng trả lại mà thôi.
Tử Bì Hoa là một loại thực vật phát triển dựa vào huyết tinh, cũng chỉ có những nơi như Huyết Hải Sơn Mạch mới có thể sản sinh ra.

Tác dụng chính của nó là để nâng cao khí huyết cho cơ thể, vì vậy mà Thánh Thiên Viện mỗi năm đều khảo hạch tại nơi đây, để mọi người tiến vào đó mang Tử Bì Hoa ra.

Hằng năm vì số lượng thu thập Tử Bì Hoa của mọi người đều không ít, hơn nữa không ai xác định được đối phương có thể lấy ra bao nhiêu Tử Bì Hoa nên mọi người đều sẽ đem hết số lượng mình có để nộp lên.

Nhưng lần này Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ lại giữ lại cho bản thân, tất nhiên khiến không ít người tức giận muốn tố giác bọn họ.
Chỉ là Mục Uy Long nào để ý đến những thứ này đây, hắn lườm đám người kia một chút sau đó nhẹ vuốt chòm râu rồi nói: “Thánh Thiên Viện trước giờ không hề bắt các ngươi phải nộp hết số lượng Tử Bì Hoa mình có được.

Có trách thì trách các ngươi không tự tin vào số lượng mình nộp lên mà thôi”.
Sau đó hắn nhẹ ho một tiếng đưa mắt nhìn về phía Lữ Hồng.

Lữ Hồng cũng hiểu ý lập tức hướng mọi người tuyên bố: “Lần khảo hạch lần này bảng vàng thuộc về Lăng Tiếu Thiên, bảng bạc thuộc về Lộ Huyền Cơ, bảng đồng thuộc về Từ Khuyết”.
Theo đó hắn cũng đưa ba chiếc lệnh bài có ba màu vàng bạc đồng, bên trên đều có khắc một chữ “Thiên” sau đó hắn tiếp tục nói: “Các ngươi có thể dùng lệnh bài này đổi lấy 100 – 80 – 50 thánh thạch, cùng với một ngàn điểm thành tích.

Hoặc có thể giữ nó lại sử dụng miễn nhận nhiệm vụ tại Thánh Thiên Viện trong thời gian quy định”.
“Tốt! Mọi người có thể tiến hành đăng ký lớp cho mình, bởi vì số lượng Tử Bì Hoa tại vòng ba tương đương nhau.

Vì vậy những người có số lượng tương đương sẽ được phân loại dựa vào hai vòng khảo thí trước đó!”.
….
“Hừ, thật sự là một đám phế vật.

Thật không ngờ lần này số lượng người từ bên ngoài tiến vào Thánh Thiên Viện lại nhiều hơn người tại các nhất đẳng thế lực!”
“Haizz, sợ là Thánh Thiên Viện khóa này phải đổi chủ rồi!”
“Lăng Tiếu Thiên, Lộ Huyền Cơ bản công tử nhất định sẽ chơi chết hai ngươi!”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.