Vạn Đế Chí Tôn

Chương 130: Thần Linh Tranh Giành


Đọc truyện Vạn Đế Chí Tôn – Chương 130: Thần Linh Tranh Giành


Hoắc Kiến Hiên vừa sử dụng mọi người đều triệt để sôi trào.

Du Long Dẫn chính là một trong những thần thông lợi hại nhất của Thần Triều.

Tương truyền môn thần thông này do một vị đại thần cảm ngộ Thủy Chi pháp tắc đến cực hạn sáng tạo.

Hơn nữa còn là trong một lần hắn cùng Thanh Long giao chiến mà ngộ ra.
Thanh Long chính là một trong tứ đại thần thú, thực lực mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa Thanh Long còn là thần thú đứng đầu trong tứ đại thần thú.

Phàm là pháp tắc trong thiên địa đều lấy thần thú cùng tổ cầm làm hình thái hoàn mỹ nhất.

Chính vì mỗi một loại thần thông liên quan đến thần thú đều khiến người ta sống chết tranh giành.

Ngươi muốn ngộ ra hình thái hoàn mỹ nhất của pháp tắc, một là ngươi vô cùng gần gũi với pháp tắc đó.

Hai là ngươi bắt chước hình thái mà thần thú sử dụng, nhưng có mấy người có thể học theo thần thú mà dùng như vậy đây.

Vì thế mà nhiều vị thần linh mạnh mẽ mới sáng tạo ra thần thông dựa theo cảm ngộ của bọn họ khi cùng thần thú giao thủ.
Tất nhiên không phải ai sử dụng thần thông hoặc quan sát thần thú đều có thể ngộ ra hình thái hoàn mỹ nhất của pháp tắc.

Nhưng khi bọn họ sử dụng thần thông có thể giúp bọn họ thể hiện ra hình thái hoàn mỹ nhất của pháp tắc mà bản thân sử dụng.
Bây giờ Hoắc Kiến Hiên sử dụng có thể nói là thực lực tăng mạnh, hơn nữa Thủy Chi pháp tắc của hắn cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Trong lúc mọi người âm thầm kinh hãi thì đầu rồng kia đã mang theo Hoắc Kiến Hiên phá vỡ từng tầng cổ thụ nhắm thẳng về phía Tiểu Ánh mà xông tới.
Tiểu Ánh thấy vậy không chút sợ hãi, nhẹ đưa tay làm một ấn pháp kỳ dị tức thì cổ thụ kia rít rào một tiếng.

Sau đó nó tách bản thể của mình ra thành từng cây nhỏ.


Cây nhỏ vừa xuất hiện liền phóng xuống từng vị trí khác nhau trên mặt đất.

Mọi người tại bên dưới nhìn một màn này thì có chút không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng những người tại trên cao lại có thể thấy rõ những cái cây kia dường như đang tạo thành một hình thể chân long vô cùng to lớn.

Chân long này không chỉ hơn xa đầu Thủy Long bao bọc Hoắc Kiến Hiên về kích thước, mà tại đỉnh đầu của nó còn có hai chiếc sừng dài vô cùng.

Trên cặp sừng có từng tia lôi điện phát ra khí tức cực kỳ khủng bố.
“Mộc Long Cực Lôi Pháp” Tiểu Ánh nhẹ hét lên một tiếng, tức thì đầu rồng dưới đất đột nhiên sống dậy gầm lên một tiếng, sau đó trực tiếp hướng về Thủy Long đang bao bọc Hoắc Kiến Hiên cắn tới.
“Hả? Dừng tay!” đúng lúc này bên trong khung xe màu vàng kim có chút thất thanh hô lên một tiếng.

Theo hai chữ “dừng tay” của hắn không gian như ngừng lại đầu Mộc Long kia hẳn là không thể tiếp tục tấn công.
“Hừ”
Chỉ là ngay lúc Hoắc Kiến Hiên nghĩ mình đã an toàn thì tiếng hừ nhẹ vang lên, không gian tức khắc trở lại như cũ.

Đầu Mộc Long của Tiểu Ánh cũng như tỉnh dậy điên cuồng cắn xé Hoắc Kiến Hiên đang được Thủy Long bao phủ.
“Khônggggggggg”
Mọi chuyện diễn ra thực sự quá nhanh, đến khi mọi người nhìn lại thì Hoắc Kiến Hiên đã bị đầu Mộc Long của Tiểu Ánh triệt để cắn xé.

Ngay cả thần hồn của hắn cũng bị lôi điện trên cặp sừng của Mộc Long diệt sát, cơ hội chạy trốn cũng không còn.

— QUẢNG CÁO —
“Ngươi” Lục Bắc ngồi trong khung xe vô cùng tức giận, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nam tử đứng tại Thiên Môn kia.
Vốn hắn nghĩ rằng mình ra tay chắc chắn có thể đảm bảo được Hoắc Kiến Hiên, thật không ngờ lại bị tiểu tử kia phá hoại.

Hắn sao có thể không tức giận.

Còn hắn tại sao lại ra tay ư, bởi vì nha đầu kia là dùng dung hợp pháp tắc.


Đầu Mộc Long nàng tạo ra không chỉ có Mộc Chi pháp tắc, mà còn ẩn chứa Lôi Phạt pháp tắc.

Đừng nói là chân thần trung giai như Hoắc Kiến Huyên cho dù là cao giai chân thần đến sợ là cũng trọng thương.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn có chút đăm chiêu nhìn về tiểu nha đầu kia, rốt cuộc Thiên Môn đào tạo như thế nào đây.

Một nữ hài tử mười một mười hai tuổi thực lực ngang ngửa chân thần, hơn nữa còn ngộ ra hai loại pháp tắc lại còn dung hợp chúng.

Thật sự là vô cùng đáng sợ.
Tuy nói Thần Triều cũng không thiếu thiên tài có thể dung hợp hai ba thậm chí bốn loại pháp tắc, nhưng tất cả đều sống vài trăm năm hay vạn năm rồi đây.

Cũng không có ai có thể như tiểu nha đầu này chỉ mười mấy tuổi đã có thể làm như thế.
Lục Bắc cũng không biết Tiểu Ánh cùng đám thiên tài Thần Triều cũng không được coi là dung hợp pháp tắc.

Bọn họ chỉ dựa trên cảm ngộ pháp tắc của mình để liên hợp chúng lại mà thôi, dung hợp pháp tắc cũng không dễ dàng đến thế.
Tất nhiên dù chỉ là ngộ ra nhiều loại pháp tắc đã vô cùng khó khắc rồi, càng đứng nói đến việc liên hợp.

Tiểu Ánh cũng không có ngộ ra Lôi Phạt pháp tắc, sở dĩ nàng có thể kết hợp Lôi Phạt vào trong Mộc Long là vì nàng đọc qua một thủ pháp của Nho đạo.

Sau đó nhờ Lăng Huyền Thiên giải thích mà nàng có thể tự hành vẽ ra Lôi Phạt pháp tắc.
“Không tệ, Họa Huyễn Lôi Bạt nàng dùng coi như là nhập môn đi!” Lăng Huyền Thiên nhìn đầu Mộc Long kia nhẹ lẩm bẩm.
Họa Huyễn Lôi Bạt chính là công pháp cao cấp của Nho Đạo mà Thiên Môn thu thập được, tất nhiên uy lực của nó cũng không đến mức này.

Tất cả là nhờ Lăng Huyền Thiên chỉnh sửa lại giúp uy lực của nó mạnh mẽ hơn, cũng dễ dàng kết hợp với các loại pháp tắc khác hơn.
“Hừ, nha đầu ngươi thật to gan! Người nào giết được nàng, đầu Long Mạch này lão phu sẽ cho thế lực đó”.
Đúng lúc này một thanh âm vang lên khiến mọi người khiếp sợ không thôi.

Chỉ vì tính mạng một tiểu nha đầu vậy mà Thần Triều lại đồng ý bỏ ra Long Mạch sao, thật sự là quá kinh người.


Tuy nói nha đầu này có chút môn đạo, nhưng dù sao thực lực hẳn chỉ ngang ngửa với chân thần cảnh cao giai mà thôi.

Nơi này có không ít thần tôn cảnh đây, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này được.
“Ha ha, Lục huynh đã có lời vậy đầu Long Mạch này Thánh Kiếm Môn chúng ta xin nhận” một lão già từ trong vị trí cờ hiệu của Thánh Kiếm Môn xuất hiện tại không trung nói.
“Hắc hắc, Tiếu lão đầu, một tiểu nha đầu mà thôi ngươi cần gì phải ra tay đây.

Cứ để việc này cho lão phu đi”
“Bắc Phiệt Môn các ngươi không thuộc Bắc Thành hà cớ gì tranh giành đầu Long Mạch này đây” một nam tử dung mạo như hoa xuất hiện nhẹ giọng nói.

— QUẢNG CÁO —
Tuy nhìn hắn trẻ tuổi nhưng mọi người đều biết hắn đã sống hơn vài vạn năm nha, dung mạo này cũng chỉ là do hắn biến hóa mà thôi.

Còn vì sao hắn lại làm thế ư? Bởi vì hắn chính là người của Đào Hoa Các, tại Đào Hoa Các thứ quan trọng nhất chính là nhan sắc nha.

Cho dù là nam tử cũng đều phải giữ dung mạo như hoa, đây chính là quy củ đời đời của nơi này.

Vì vậy không người dám làm trái, cũng không ai truy tìm nguyên do.
“Hừ, đã vậy mọi người đồng loạt ra tay đi.

Ai giết được nàng trước thì Long Mạch thuộc về người đó” Lệ Trường Tiếu lăng lệ hướng mọi người nói.

Hắn vốn định một mình ra tay, nhưng mấy lão già này cũng vì Long Mạch mà không cần mặt mũi.

Như vậy chỉ còn cách đồng loạt ra tay, nếu không chắc chắn không ai chịu nhường ai.
“Được!”
“Lão phu cũng nghĩ như vậy”
Mấy lão già còn lại nghe vậy cũng đồng loạt gật đầu, dù sao mọi người đều là thần tôn cảnh, thực lực lại tương đương nhau.

Nếu như cứ đứng tranh cãi ngược lại càng khiến bọn họ mất mặt, quan trọng nhất là lão đầu Lục Bắc đã có chút tức giận rồi.

Bọn họ nếu còn dây dưa lão ta hẳn là sẽ tự mình ra tay, như vậy ai cũng không có lợi.

“Tiểu nha đầu, đừng trách chúng ta ỷ nhiều khinh ít.

Có trách thì trách ngươi quá có giá đi”
“Lão đầu thật nhiều lời!” Tiểu Ánh thấy Lệ Trường Tiếu nói vậy thì hô nhẹ một tiếng, sau đó điều khiển Mộc Long hướng về phía hắn đánh tới.

~ grào grào ~
Lệ Trường Tiếu thấy vậy thì cười khinh bị một tiếng: “Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi!”.
Chỉ thấy hắn nhẹ phất tay, lập tức có vô số hư ảnh cự kiếm từ trên trời rơi xuống từng thanh từng thanh oanh trúng người đầu Mộc Long kia.
~ oanh ầm long ~
“Ha ha, đa tạ Tiếu huynh, ngươi xử lý đầu súc sinh đó lão phu đi trước xử lý nàng” đúng lúc này một tiếng cười vang lên, một lão đầu hói không biết từ lúc nào xông ra cầm đại đao hướng về phía Tiểu Ánh đánh xuống.
“Đáng giận!” — QUẢNG CÁO —
“Hừ, Ưng Bách Lý ngươi quên là còn bản tọa sao?” mắt thấy đại đao sắp chém trúng người Tiểu Ánh thì một giọng nói vang lên.

Theo đó khắp bầu trời đều rơi đầy hoa tuyết, đáng nói là hành động của lão già cầm đao cũng bị chậm lại không thể chém xuống.
“Yến Tàn Phong, người là muốn chết sao?” Ưng Bách Lý thấy mình sắp thành công lại bị người cản lại, lập tức gầm lên một tiếng.

Thần lực trong cơ thể hắn cũng điên cuồng bộc phát, đại đạo kia cũng bốc cháy dữ dội trực tiếp vòng lại hướng về Yến Tàn Phong đánh tới.
“Ta thiên! Mấy lão già này đều là thần linh sao? Thật sự quá mất mặt nha”
“Hắc hắc, cái gọi là thần linh chỉ là sống lâu cùng tu luyện lâu hơn các ngươi mà thôi!”
“Trước mặt lợi ích thần linh cũng chỉ là con người mà thôi”
….
Đám người quan chiến thấy mấy tên thần tôn của các đại thế lực cử động thì có chút thất vọng.

Thần linh trước giờ đều cao cao không thể chạm, bọn họ luôn nghĩ rằng thần linh đã siêu thoát khỏi thế tục đây.

Thật không ngờ hôm nay mọi người được một phen nhận thức hoàn toàn mới nha.
“Hồ đồ!” đúng lúc này Lục Bắc tại trong khung xe vàng kim thét nhẹ một tiếng, tức thì đám người đại thế lực đều dừng lại.
Lục Bắc có chút không hiểu rốt cuộc mấy tên này vạn năm tu luyện là để vào đâu đây.

Tuy rằng bọn họ đa phần đều là bị tổng bộ điều xuống, nhưng cũng không thể vì một đầu Long Mạch mà mất mặt như vậy mới đúng.
Sau đó hắn mới chợt nhìn về phía bên trong Thiên Môn, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra vì sao mọi người lại như vậy rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.