Vấn Đạo

Chương 4: Chờ ngươi vạn thế


Đọc truyện Vấn Đạo – Chương 4: Chờ ngươi vạn thế

Ở một sườn núi khác, phải nói là một tòa tiên sơn sừng sững, đang vô cùng tấp nập. Đầy trời tiên hạc bay múa, thần cầm cất tiếng thanh minh. Cảnh tượng ở đây nếu so với chỗ Dị Đạo Viện thì chính là ánh trăng so với đom đóm.

Đây chính là chỗ thí tuyển chính thức của Phi Dao Học Cung. Lúc này lượng thí sinh tụ tập tại đây đã lên đến hơn ba vạn người và còn đang tiếp tục tăng lên. Tuy đa phần chỉ đến xem nhưng cũng có rất nhiều anh tài hội tụ.

Ở đây ai cũng có thiên tư hơn người. Ở đây ai cũng có bối cảnh kinh thế. Quan trọng hơn là phong thái, tư thế.

Ở đây nam nhân thì thần phong tuấn lãng, nữ nhân thì phong tư kiều mị. Có tiên tử từ đại vực, có thái tử từ cổ quốc. Có kẻ đứng đó mà hào quang tỏa sáng như mặt trời. Cũng có người lãnh khốc đứng một góc nhưng lạnh giá bao phủ mọi người.

Ở đây nếu ngươi nói thế lực sau lưng, có cả vạn kẻ như ngươi. Nếu ngươi so thiên tư, có cả vạn kẻ như ngươi. Có thể gọi là vạn hoa đua sắc, vạn kiếm tranh phong.

Nhưng cũng có rất nhiều người không thể đánh đồng với kẻ khác. Nghiêm túc mà nói rất nhiều người chỉ là sau cánh gà, còn những kẻ này như bao trọn sân khấu và hàng ghế khán giả.

Một nam tử anh khí vô cùng đang ngồi trên lưng một con Kỳ Lân Thanh Mã vô cùng thần tuấn. Hắn nhìn ra xung quanh, đôi mắt đẹp đẽ như tìm kiếm ai đó. Khi hắn nhìn tới một chỗ bất kì đều dừng lại khẽ cười. Nụ cười của hắn như trời đất bừng tỉnh sau một trận uyên ương, ấm áp và mặn nồng.

Nam thấy hắn thì tâm hồn rộng mở thân tình, nữ thấy hắn thì cúi đầu ngượng ngùng, lòng xuân bừng nở. Nhưng nam tử này chỉ không hề dừng lại một chỗ nào quá lâu. Hắn dường như đang tìm kiếm ai đó.

Mấy mỹ tiên tử nhìn nhau, phát hiện ra đối phương cũng phát xuân giống mình thì không kìm được khúc khích cười lên. Tiên tử cười một nụ, nhân gian vạn khúc nhạc vang lên. Không gian trở nên vui nhộn như hội nhạc.

– Aiii.

Tìm không thấy người mình cần, nam tử khẽ nhíu mày, khóe môi hơi động than nhẹ một tiếng. Cử chỉ này vậy mà khiến người ta cảm thấy đau thương. Ánh nẵng bừng lên, gió nhẹ khấp khởi vỗ về. Trời đất như cũng không muốn hắn không được vui vậy.

– Công tử, ngài có điều chi cần trợ giúp hãy nói ra. Tuyết Hoa Thiên Nữ thiếp xin dốc lòng.

– Đúng vậy, đức mỹ lang, xin cho Phi Thiên Công Chúa ta được vì chàng ra sức.

Một vài hoa dung tiên nữ xinh đẹp đứng gần đó chứng kiến cảnh này không kìm được đau lòng lên tiếng. Dung mạo tuyệt trần thoáng u buồn khiến cảnh sắc xung quanh trở nên ảm đạm.


Có một vài người bạo dạn định tiến lên giành phần thì bỗng một làn băng sương sắc lạnh lướt qua khiến họ dừng lại.

– Thiên Nhân Vẫn Lạc, chỗ này không phải là Ngân Kim Tam Sơn của ngươi. Hãy bớt phô bày đi. Đừng chọc ta mất hứng.

Thanh niên lãnh khốc đứng tại một góc kia lên tiếng. Trong lời nói của hắn chứa đầy băng sương rét lạnh. Hắn đứng đó cô độc một mình, thân ở rất gần mà tưởng như vạn dặm xa cách.

Thiên Nhân Vẫn Lạc, Thiên vì hắn mà chìm đắm, người vì hắn mà sa ngã. Cái tên này đã trở thành truyền kỳ tại Ngân Kim Tam Sơn, một thế lực đỉnh thế cùng sánh với Quỷ Minh.

Khi thanh niên lãnh khốc kia nói ra lời đe dọa lại càng làm cho các hoa dung tiên nữ thêm phần vì thương tâm mà tức giận.

Thậm chí có bậc tiên tử duyên đạo cao cường giận dữ định tiến lên ngăn cản. Tuy nhiên Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn qua nàng khẽ lắc đầu. Cử chỉ này của hắn tuyệt mị vô cùng khiến vị tiên tử kia sững sờ trong giây lát. Vị tiên tử kia lui lại e thẹn cúi đầu, má hồng đỏ rực như mây chiều.

– Lãnh Thế huynh, ta biết huynh không thích náo nhiệt nhưng tiểu đệ trời sinh đã vậy cũng không có cách nào khác. Huynh xem, hay là ta lấy thứ gì đó bồi tội vậy. Một toà Ngân Kim Đỉnh có đủ không? Đích thân ta sẽ đưa đến Cô Phụ Thanh Lâm.

Thiên Nhân Vẫn Lạc vừa dứt lời thì đám đông không khỏi sửng sốt. Ngân Kim Tam Sơn nổi tiếng giàu có bậc nhất. Ngân Kim chính là loại tiền tệ đỉnh cấp trong Vi Tiên Vực. Nó đại diện cho thân phận cùng địa vị.

Ngươi rất giàu? Ngươi không có Ngân Kim? Vậy thì ta khinh bỉ ngươi.

Một toà Ngân Kim đỉnh đưa ra để làm hoà thì ngay cả ông trời cũng không thể không điên cuồng. Nhiều người có cảm giác muốn cướp bóc Thiên Nhân Vẫn Lạc ngay lập tức. Nhưng khi nhìn thấy hắn thì cảm giác muốn sa ngã, muốn vẫn lạc lại dấy lên.

– Hừ. Ngân Kim không có giá trị với ta. Ngươi nên yên tĩnh lại thì hơn.

Nam tử gọi Lãnh Thế thấy vậy hừ lạnh. Hắn đảo mắt qua, băng sương lãnh tĩnh phá bỏ tâm cảnh bị ảnh hưởng của mọi người. Tất cả hồi phục sau đó nhìn Thiên Nhân Vẫn Lạc, ánh mắt vô cùng ngưng trọng lui lại. Tên này hóa ra dùng mị pháp mê hoặc bọn hắn.

Tất nhiên cũng có nhiều người cam tâm vì hắn vẫn lạc, cam tâm vì hắn mà sa ngã.

Đám đông lại tiếp tục tập trung chờ đợi.


Bọn họ mục đích đến đây là để ứng thí vào Phi Dao Học Cung. Tất cả đều có thể trở thành đối thủ. Nhưng cũng có những kẻ không xếp vào hàng đối thủ được mà cần tránh xa. Như Thiên Nhân Vẫn Lạc hay tên gọi Lãnh Thế kia.

Nói đến nam tử tên Lãnh Thế. Hắn cũng là một đỉnh thế thiên tài. Nhưng khác với Thiên Nhân Vẫn Lạc nổi danh người người biết. Lãnh Thế hắn chỉ những bậc thiên tài mới biết.

Nếu không xét đến khí chất băng sương lãnh ngạo thì Lãnh Thế cũng là một mỹ nam tử tuyệt phẩm. Thậm chí cái ánh mắt chưa đầy băng sương của hắn, cái dáng người cô độc của hắn cũng vô cùng cuốn hút. Bởi vậy mà những hoa dung tiên tử kia sau khi khôi phục ý muốn vẫn lạc, sa ngã nhìn qua Lãnh Thế lại lạc vào tang thương nhung nhớ.

Vì không có được hắn mà thiên tang thương, vì không hiểu được hắn mà địa sầu khổ. Thậm chí có cảm giác muốn bị hắn cô phụ, muốn vì hắn mà chờ đợi vạn kiếp.

– Lãnh Thế, Thiên Nhân Vẫn Lạc, hai người các ngươi có thôi đi không? Các ngươi khiến ta ghê tởm. Một tên mặt hoa một tên mặt trắng đứng ở đây tranh nhau phô bày. Có giỏi thì đi đấu với Phong Mạc Danh đi.

Một giọng nói không nhịn được bực tức vang lên. Một tên nhóc nhìn như mười tuổi chạy ra giữa tràng vò đầu bứt tai nhìn hai người Lãnh Thế, Thiên Nhân Vẫn Lạc vẻ khinh bỉ. Hắn ăn mặc chỉnh tề, dung mạo bụ bẫm trắng trẻo như giọt sữa lại biểu tình trợn mắt nhíu mày khiến người ta không kìm được cười lớn.

Mấy thiếu nữ tiên tử nhìn qua nhịn không được muốn đi lên nựng hắn, muốn ôm ấp hắn.

– Hỉ Quỷ, ngươi cũng hơn gì chúng ta. Bớt giả bộ đi.

Lãnh Thế thấy vậy tức giận nói. Nhưng vừa nói ra hắn biết ngay mình sai.

Hỉ Quỷ tư thế đang đợi mỹ nữ ôm vào lòng bị lời nói của hắn làm mất hết hứng thú mắt mở to hờn dỗi nhìn qua. Biểu tình này của hắn lại càng đáng thương vạn phần.

Các mỹ tiên tử xung quanh thấy vậy tức giận nhìn qua hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc. Hai người các ngươi đẹp thì có đẹp thật. Nhưng không cần khi dễ tiểu hài tử dễ thương này chứ. Đôi mắt các nàng nhìn hai người bọn hắn oán giận vô cùng.

Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn qua Lãnh Thế có chút hả hê. Thà động Minh Vương chớ động Hỉ Quỷ. Câu này được chúng cường giả trẻ tuổi truyền tai lâu nay. Muốn bị dàn mỹ tiên tử cùng lên đánh đập sao. Đáng tiếc ngươi ở nơi hẻo lánh không cập nhật tin tức thôi.

– Hỉ Quỷ. Chúng ta thoả thuận thế này. Sau này vào trong Học Cung sẽ giúp ngươi đấu Minh Vương. Còn bây giờ tranh đấu cũng không có gì đặc sắc. Đồng ý chứ.


Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn qua Hỉ Quỷ, không có cách nào khác là làm hoà. Minh Vương mà hắn nhắc đến cũng là một thiên tài đỉnh thế khác cùng thí tuyển đợt này.

– Được, chính ngươi hứa đấy. Ta tin ngươi.

Hỉ Quỷ nghe tới điều này bèn ngồi xuống lấy tay vạch đất, điệu bộ ai oán như không còn cách nào khác. Hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn thấy chỉ muốn xông lên đạp hắn một cái. Tất nhiên bọn họ chỉ dám nghĩ thôi.

– Vi vu.

Gió nhẹ nổi lên lướt qua rồi tiến tới trước người Hỉ Quỷ.

– Tiểu đệ, ngươi vừa mới nói Phong Mạc Danh? Giúp ta chuyển lời tới huynh ấy được không?

Một giọng tiên âm u hương truyền tới. Làn gió dừng lại hiện ra một nữ tử dung mạo tuyệt trần.

Thiên Nhân Vẫn Lạc nụ cười tuyệt mị khiến vạn người sa ngã chợt ngưng lại đau lòng. Lãnh Thế ánh mắt cô độc tang thương bỗng biến thành hân hoan. Hỉ Quỷ đang ngồi làm trò ngẩng lên ngạy lập tức há miệng thật to, vẻ ngây thơ trẻ con thoáng cái biến mất.

Người đến vô cùng thanh tĩnh nhưng thiên địa vì nàng mà vui vẻ có sinh khí. Hoa dung tuyết lệ cũng không so được với nàng. Cực phẩm thiên nữ, đỉnh thế tiên nữ so với nàng cũng trở nên phàm tục. Có lẽ Vi Tiên Vực đệ nhất mỹ nữ, Mỹ Cơ trong truyền thuyết cũng chỉ đến vậy.

Ngay cả mấy vị hoa dung tiên tử tuyệt mỹ tại đây khi thấy nàng cũng hổ thẹn cúi đầu.

Nàng đứng đó đại địa nâng gót, mái tóc dài được gió nhẹ vuốt ve. Ngay cả tà áo buông lơi cũng mang theo ý vị tuyệt luân.

– Ta, ta…tỷ tỷ nói đi.

Hỉ Quỷ bị hỏi lắp bắp trả lời. Trước dung mạo của vị tuyệt mỹ tiên tử này, Hỉ Quỷ thật sự biến thành trẻ con không dám khinh nhờn.

– Nói với chàng, Tiên Nhi đợi chàng, vạn thế không đổi….

Tuyệt mỹ tiên tử ánh mắt trong trẻo nhìn về phía tiên sơn khẽ nói một câu. Sau khi nàng nói câu này chuyện kỳ dị xảy ra.


– Aiiiiiiiiiii….

Giữa thiên địa đột nhiên vang tiếng thở dài như than như trách, tiên sơn sừng sững rung động. Ai cũng đều nghe thấy tiếng sơn âm than thở trầm đục vang lên trong lòng.

Tất cả cùng chấn động vô cùng. Câu nói ấy, ý tình ấy và hơn cả là quyết tâm ấy có mấy ai dám nói dám làm. Thời gian như hàn thủy bào mòn tất cả, lạnh lẽo tất cả. Ngay cả đỉnh thế tông môn cũng chỉ tồn tại được mười thế, trăm thế.

Cứ sau mỗi một thế, thiên địa lại biến đổi, tử kiếp phủ xuống, ngay cả trời cũng không thế tránh. Ngay cả thế lực cổ lão nhất trong Vi Tiên Vực hiện tại cũng chỉ nghe qua chừng ngàn thế.

Còn đối với sinh mạng, nếu không có tu luyện một thế chỉ chừng trăm năm. Gặp được cơ may hay thiên địa bồi dưỡng cũng có khi được vài trăm năm cho đến ngàn năm.

Còn hơn một thế, chỉ khi vượt qua thế kiếp mới có thể tính. Sau đó sinh mạng tiếp nối dài ngắn bao nhiêu, tùy duyên mà xét.

Khắp cả Vi Tiên Vực, Vạn Thế Đại Năng cũng từng có, Bách Thế Cường Giả cũng có nhiều. Nhưng cô độc như cấm chú treo trên sinh mệnh cường giả. Mà người nàng đợi kia, được tung hô, được mong đợi trở thành Vạn Thế Tồn Tại, đệ nhất bá chủ Tự Tại Thiên. Cô độc sánh bước cùng hắn vạn thế, cô độc đứng sau nhìn hắn vạn thế. Làm được sao?

Vậy mà Tiên Nhi kia lại nói nàng sẽ chờ vạn thế không đổi. Câu nói đó điên cuồng cỡ nào, chí tình cỡ nào. Nhưng khi nàng nói ra không hề có chút gượng ép khiên cưỡng. Dường như nàng tin chắc có thể làm được.

Mọi người đều thấu hiểu cầu chúc, thiên địa cùng tương giao cầu chúc. Không thứ gì và không ai không muốn nàng làm được.

Đến khi mọi người hồi phục lại thì người đã không thấy đâu.

– Thật là đẹp.

Lãnh Thế tự nhận băng lãnh phong sương cả thế này lãnh đạm giờ phút này cũng động lòng. Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn theo chỗ người vừa đi mất không tìm được rung động. Nữ nhân như thế ai mà không muốn có.

Ngay cả Hỉ Quỷ tinh quái cũng ngơ ngác nhìn lên, đôi mắt ngây thơ trẻ con có thêm ánh sầu khôn tả.

– Vạn thế không đổi. Không biết là hạnh phúc hay bi ai của Phong Mạc Danh ngươi.

Từ trong tiên sơn đi ra một lão giả, lão ta vừa đi tới thì dừng lại quay người về phía sau nói. Ánh mắt lão như nhuốm đậm tang thương cổ lão nhưng tư thái, cử chỉ lại siêu phàm thoát tục không nhiễm bụi nhân gian. Tư thế này, phong thái này đúng là tuyệt đỉnh lão luyện.

Tất cả mọi người đều nhìn ra lối đi phía sau lão giả vô cùng chờ mong. Có kẻ ganh ghét, có kẻ vạn kính cũng có kẻ thù hận ngút trời. Nhưng lúc này tất cả đều phải thu liễm lại, tất cả đều chờ mong kẻ đó xuất hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.