Đọc truyện Vấn Đạo – Chương 19: Hỏa Ngục luyện chân tâm
Diệt Thế ý niệm là tồn tại trong bản chất của vạn vật hướng tới tự tại. Còn gọi là Nghịch Phản Tính. Với tu giả nó bộc lộ thành Sát Nguyên. Sát Nguyên khi ngưng tụ đến đậm đặc cực đỉnh thì sẽ băng lạnh chân tâm, tu hành đình trệ. Vì thế nó cần Hỏa Ngục để điều tiết, giam hãm, mài mòn.
-Gào…oooooooooooo !
Nơi đây không gian tràn ngập lửa đỏ, hỏa ý nóng rực đáng sợ. Thậm chí hỏa ý hóa thành linh thể, hỏa thú các loại gào thét lao vào thân thể Lục Đạo Tử. Chính là Vạn Diễn Hỏa Ngục, chỗ Lục Đạo Tử giam hãm Sát Nguyên Vạn Thế của hắn.
Đây cũng là nơi hắn luyện chân tâm, bắt đầu một thế tranh đấu này.
Lục Đạo Tử đang ngồi trong Hỏa Ngục, đôi mắt nhắm nghiền. Quanh hắn là dung nham chảy thành dòng. Lửa cháy liếm láp thân hình hắn. Thân hình Lục Đạo Tử như hàn thiết bị nung đỏ cháy rực lên. Thậm chí có thể nhìn rõ nội tạng, cốt cách của hắn cũng đang bị thiêu đốt. Nhất là chỗ trái tim của Lục Đạo Tử, lửa đỏ bao vây lấy khiến trái tim hắn như biến thành một khối dung nham nhìn rất ghê rợn.
Hỏa diễm thiêu đốt toàn thân. Nhưng Lục Đạo Tử không hề một tiếng kêu rên.
Hắn cần bắt đầu con đường tu hành một thế này. Hắn không như người khác né tránh luân hồi nên cũng nhiều việc cần phải chuẩn bị.
Chỗ này cũng là do hắn và Phi Dao Nữ Đế cùng nhau bố trí. Cảm nhận hỏa diễm thiêu đốt cơ thể, trong lòng Lục Đạo Tử không khỏi rung động. Hỏa diễm này mạnh hơn rất nhiều khi hắn cùng Phi Dao xây dựng Hỏa Ngục này. Lực lượng hỏa diễm tinh thuần mạnh mẽ sau khi được thân thể Lục Đạo Tử hấp thụ dần cải biến cốt cách của hắn. Đồng thời một phần lực lượng đó cũng chuyển hóa vào Mệnh Thổ của hắn khiến nó ngày một trầm trọng.
Xem ra Phi Dao đã vì hắn mà đầu tư rất nhiều vào đây.
Mỗi thế khi nhập vào luân hồi, điều đầu tiên hắn cần làm là tỉnh mộng. Có nghĩa cắt đứt duyên niệm tồn tại trong lòng. Nhờ vậy hắn mới có thể được thanh tâm. Điều này rất quan trọng vì luân hồi nếu phát hiện ra hắn thì Lục Đạo Tử rất có thể sẽ hôi phi yên diệt, hoặc tệ hơn hắn sẽ trở thành con rối chìm nổi trong đó.
– Hút !
Lục Đạo Tử chắp hai tay lại kết ấn. Miệng hắn há ra hút lấy hỏa diễm xung quanh. Hỏa thú, hỏa linh thi nhau chui vào trong người Lục Đạo Tử. Lực lượng tinh thuần nung luyện từng bào tử trong thân thể Lục Đạo Tử.
Người sinh ra có thọ duyên, trải qua sinh lão bệnh tử, còn gọi là mệnh. Thế từ đó cũng được thiết lập. Thế càng lớn mạnh mệnh càng sung túc, thọ duyên càng kéo dài. Nhưng tất cả lại do duyên trời định nên sinh ra tu hành tìm hiểu đại đạo nhằm thuận duyên mà tiến.
Tu giả lấy đại địa làm căn cơ hút tinh khí từ trời đất mà lớn mạnh tu ra Mệnh Thổ. Quá trình này gọi là Khai Thổ. Khi Thổ Nhưỡng no đủ phì nhiêu, mệnh lực dâng trào thành Mệnh Sơn. Nó cũng là căn cơ của chân nguyên mệnh lực hay còn gọi là chân lực. Mệnh Sơn càng cao thế càng mạnh. Tu giả vì thế xây đắp Mệnh Sơn tạo thế cho mình. Đây gọi là Kiến Sơn.
Tu hành không tiến thì lùi, Mệnh Sơn tàn lụi thì thọ duyên cũng chấm dứt.
Mệnh Sơn vươn cao tiếp tục hấp thụ tinh hoa trời đất cùng các loại lực lượng kì bí. Khi đạt độ cao nhất định, thế đạt đến cực đại, tinh hoa trời đất ngưng tụ thành dịch chảy xuống tạo thành Thế Hà. Thế Hà đổ xuống. Mệnh dài ngắn do thế nên còn gọi Vô Thọ. Vô Thọ Đạo Tử chính thức được gọi là tu hành có thành tựu.
Nhưng Thế Hà nếu cứ chảy xuống mãi không dừng thì phản nghịch. Nước chảy đá mòn, Mệnh Sơn cũng sẽ dần mai một. Thế do đó suy yếu dần. Vì vậy mới có Thọ Môn Ngục Khẩu làm chỗ chứa bổ sung thọ duyên mệnh thế. Thọ Môn chuyển hóa mệnh thủy thành chân lực bổ sung cho Mệnh Thổ. Ngục Khẩu hấp thụ tinh hoa cùng tạo ra thọ lực, dùng thọ bổ mệnh, tìm hiểu duyên căn. Tu giả xây đắp quảng đại thế của mình thành tựu Tế Thế Chân Nhân.
Chân Nhân tìm hiểu duyên căn, xây đúc chân tâm bản ngã của mình tu ra bản ngã đại năng, tạo lập Linh Đài. Linh Đài có sáu tọa căn như chân tâm có lục khiếu, là ma là đạo do chân tâm bản ngã quyết định. Từ đây cũng hình thành những con đường bất đồng dần thoát khỏi quy củ sinh mệnh, tìm hiểu thế căn duyên căn. Cũng từ đây có cách gọi Đỉnh Thế, Kinh Thế. Tu giả duyên mệnh gắn liền với tông môn. Tông môn cũng do vậy tồn tại thế của mình.
Một đường như vậy cho đến Vạn Thế Đại Năng, dùng chân tâm bản ngã của mình tranh luân hồi thành tựu vĩnh hằng.
– Hỏa Ngục Luyện Thân.
Lục Đạo Tử khẽ quát, liên tục nạp thêm hỏa diễm vào người. Thân hình của hắn lúc đã trở thành một khối dung nham đỏ rực, ngay cả mái tóc cũng bết lại màu một màu đỏ rực.
Một lần luân hồi trước đó, tức lần gần đây nhất hắn vào luân hồi, Lục Đạo Tử đã gặp một hồi hung hiểm chưa từng có. Nếu không có sự hi sinh của tên kia thì hắn đã khó vẹn toàn. Cũng nhờ lần đó mà Lục Đạo Tử biết rằng hắn cần đi con đường khác, nếu không hắn vẫn chỉ là con rối trong luân hồi mà thôi.
– Lục Đạo, ra đi.
Lục Đạo Tử quát lên một tiếng. Sau đó từ tai mắt, mũi miệng thất khiếu của hắn hỏa diễm màu hoàng kim phun ra kết thành bảy hỏa chủng lơ lửng trong không gian trước mặt. Hỏa chủng nhanh chóng biến đổi.
– Xoẹt !
Phật tổ hiện ra, Đạo Tổ xuất thế…Sáu tôn bản ngã đại năng hình thành cùng một tôn hình hài không rõ mặt mũi. Nó nhìn chỉ như một đứa trẻ nhưng tỏa ra quang mang lực lượng vô hạn.
– Lục Đạo quy tâm. Ta nhập luân hồi.
Lục Đạo Tử đọc lên câu chú ngôn sau đó hắn dẫn động duyên pháp. Sáu tôn bản ngã đại năng vừa hình thành nhanh chóng tiến lại phía hỏa chủng hài tử kia sau đó dung nhập vào. Hài tử lần lượt lớn lên. Quá trình này diễn ra từ từ chậm chạp.
Trong lòng Lục Đạo Tử cũng trở nên thanh tịnh. Hỏa diễm xung quanh tránh lui. Không gì có thể vướng bận đến hắn lúc này. Đây là món quà mà tên kia đã dành cho hắn.
Nhắc đến tên kia Lục Đạo Tử trong lòng thầm nhớ. Đúng, là vô vàn thầm nhớ.
Trong vạn thế trôi qua, Lục Đạo Tử có vô vàn kẻ thù cũng có vô vàn bằng hữu kinh tài tuyệt diễm. Nhưng nếu nói kẻ thù nào làm hắn kính trọng nhất, bằng hữu nào khiến hắn tưởng nhớ nhất thì chỉ duy nhất có một người, Tiêu Dao Ma Tiên.
Lục Đạo Tử và Tiêu Dao Ma Tiên làm bằng hữu từ nhỏ. Lúc đó hắn gọi là Thiên Tâm Đao. Thiếu niên mơ mộng, hai người khi đó sánh vai lang thang khắp Thập Vực Vạn Giới, từng bước đạp chết huyền thoại tiến lên đỉnh phong. Họ cùng nhau bỉ ổi, cùng nhau lưu manh tận hưởng kinh diễm của tuổi trẻ. Cài gì mà Ma Đế, Thần Hoàng, cái gì mà Thiên Hậu, Tuyệt Chủ, hai người bọn hắn đều cùng chơi đùa qua.
Nhưng khác với những người khác, Tiêu Dao Ma Tiên chưa một lần cần tới Lục Đạo Tử trợ giúp trong tu hành. Tiêu Dao Ma Tiên trong xương có tự ngạo cùng kiến giải độc đáo của hắn. Hắn không dựa vào quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ có một lòng hào sảng tùy ý tiến lên.
Vì Lục Đạo Tử, Tiêu Dao Ma Tiên có thể trước mặt vạn chúng nhổ nước miếng vào mặt Thiên Sát Minh Chủ, tạo thành một tuồng bi kịch. Vì Tiêu Dao Ma Tiên, Lục Đạo Tử từng một mình lẻn vào Sát Hung Động, cạo trọc đầu của Hung Tổ, quật lên một hồi điên cuồng.
Trong vạn thế luân hồi, Lục Đạo Tử duy nhất một lần thấy mình không được phép kiêu ngạo, tự sướng, chính là trước Tiêu Dao Ma Tiên. Thiên tư của hắn, nghị lực của hắn và hơn hết là trái tim quyết tuyệt của hắn là trăm vạn thế đệ nhất. Tất nhiên Lục Đạo Tử là giải thưởng đặc biệt.
Nhưng họ lại vì một người mà trở mặt thành thù, vì Tiểu Tú. Tiêu Dao Ma Tiên có thể làm tất cả cho Lục Đạo Tử, có thể nhường cả luân hồi cho hắn, có thể đứng đằng sau chúc phúc cho hắn và Tiểu Tú dù hắn yêu nàng vô cùng sâu đậm. Nhưng Tiêu Dao Ma Tiên không chấp nhận Lục Đạo Tử làm Tiểu Tú đau lòng.
Mà Lục Đạo Tử hắn thì không thể không làm nàng đau lòng. Cả hai vì thế trở thành thù địch.
Dù Lục Đạo Tử là vạn cổ thiên kiêu, dù Lục Đạo Tử là bất thế tồn tại thì khi đó, trong vòng tam thế, hắn đã bị Tiêu Dao Ma Tiên truy sát không biết bao nhiêu lần. Lục Đạo Tử khi đó phải nói là thảm hại như chó nhà có tang, chạy đông chạy tây. Tiêu Dao Ma Tiên đồ sát vạn chúng truy đuổi hắn, một đường thành lập nên Tiêu Dao Ma Tiên Quốc vô địch huyền thoại.
Để rồi cuối cùng ngày đó, thiên địa chìm trong thế kiếp, hỏa diễm bao trùm thiên không, Tiêu Dao Ma Tiên đứng trước Lục Đạo Tử sau trận chiến diệt thế. Lục Đạo Tử khi đó lần đầu tiên bại trận trong vạn thế nhập luân hồi. Ngực hắn bị đâm ba đao, một tay bị chặt đứt, duyên đạo tận phế. Đến mái tóc cũng bị tên kia cạo trọc một bên.
Tiêu Dao Ma Tiên thậm chí giết hết những kẻ có thể tranh giành luân hồi để đứng trước mặt Lục Đạo Tử lúc này. Khi đó sau lưng hắn, Lục Đạo Tử không bao giờ quên, là trăm vạn Ma Thánh. Tự Tại Thiên Thập Vực Vạn Giới chưa bao giờ có nhiều Ma Thánh đến thế, gộp cả vạn thế lại cũng vậy. Mà tất cả đều do Tiêu Dao Ma Tiên tạo ra trong cơn thịnh nộ của hắn dành cho Lục Đạo Tử.
Tranh giành luân hồi một khắc đó, Tiêu Dao Ma Tiên không màng. Hắn đóng băng luân hồi, muốn nghe Lục Đạo Tử một câu trả lời. Tiêu Dao Ma Tiên khi đó nói một câu chắc như ôm cây đợi thỏ, chắc như hắn đóng cột:
– Tiểu Đao, ngươi nói đi. Nếu là không thể nói, cũng cứ nói. Nếu là không dám nói, cũng cứ nói. Ta đây đảm bảo, tên nào dám nghe, dù chỉ một chữ, ta cắt chim hắn.
Thiên địa cũng không dám cười khi đó, dù nghiêm túc mà nói, có thể cười vãi cả ra quần. Bởi vì sau khi nói xong, Tiêu Dao Ma Tiên phất tay một cái. Trăm vạn Ma Thánh đồng thời một khắc rút đao vung kiếm…móc ra tất cả các loại hung khí có thể cắt. Tiếp đó là một cảnh tượng ám ảnh thiên địa. Trăm vạn Ma Thánh ngay tắp lự tên này kề đao gác kiếm….vào hạ bộ tên kia đồng thời phong bế không gian ngăn cách mình với hai người Lục Đạo Tử.
Hành động dứt khoát đến độ biến thái.
Lục Đạo Tử khi đó trong lòng chửi thầm: Mẹ nó, ngươi đánh ta đến mức này rồi giờ bắt ông mày nói sao? Sao không báo trước, ta đỡ phải đau thế này. Hắn thật sự đau vô cùng.
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt quá nghiêm túc của Tiêu Dao Ma Tiên, hắn quả thật không dám chửi. Bởi vì trăm vạn Ma Thánh con dân kia. Một chữ lọt ra trăm vạn rơi xuống. Hắn tin người bằng hữu, tên kẻ địch này sẽ làm thật.
Lục Đạo Tử suy nghĩ rồi vẫn quyết định nói ra. Dù sao hắn thất bại cũng đã không phải một lần. Hắn vốn không thuộc về thế giới này. Hắn nên trả lại thế này cho Tiêu Dao. Tất nhiên Lục Đạo Tử truyền niệm chứ không thốt ra miệng. Tên kia làm quá khiến hắn cũng suýt quên mất hắn có thể làm điều này.
Nhưng bi ai nhất cho Lục Đạo Tử là hắn đã tin Tiêu Dao Ma Tiên.
Ngay sau khi Lục Đạo Tử nói xong, Tiêu Dao Ma Tiên nhìn Lục Đạo Tử. Giây phút đó như đóng băng vạn thế.
Lục Đạo Tử sẽ không bao giờ quên. Tiêu Dao Ma Tiên vỗ vai hắn, nở nụ cười hào sảng như lúc bọn họ cùng nhau khoái ý ăn trộm trên Vạn Tiên Sơn.
Lục Đạo Tử sẽ không bao giờ quên. Tiêu Dao Ma Tiên nhìn hắn, ánh mắt giận dữ như khi thấy Tiểu Tú vì hắn mà đau khổ.
Lục Đạo Tử sẽ không bao giờ quên. Tiêu Dao Ma Tiên nói một câu, đúng hơn là chửi vào mặt hắn:
– Thằng ngu, ngươi đứng ngoài luân hồi sao đòi tìm được nguyên chủ. Nhưng không sao, ai bảo ta coi ngươi là huynh đệ. Món quà này ta tặng ngươi. Từ hôm nay Luân hồi sẽ có Lục Đạo.
Tiêu Dao Ma Tiên nói xong Tiêu Dao Truy vung lên, trăm vạn Ma Thánh tự thiêu đốt bản thân. Hỏa diễm bao trùm thiên địa. Tất cả như chìm vào diệt thế hỗn độn tình trạng. Một tay Tiêu Dao Ma Tiên phá nát luân hồi rồi đánh lên người Lục Đạo Tử, truyền vào người hắn ý niệm tu hành bất thế.
Sau đó Lục Đạo Tử không thể động đậy chứng kiến tất cả. Luân hồi bị phá nát, Tự Tại Thiên trọng thương, cách cục bị thay đổi, lục đạo hình thành.
Giây phút ngắn ngủi qua đi. Chỉ còn Lục Đạo Tử bất động chứng kiến thân thể Tiêu Dao Ma Tiên từng bước hỏa hóa tiêu tán trong thiên địa.
– Tên khốn…đừng ủy mị…nếu một ngày… ngươi… có thể tìm thấy nàng, hãy yêu…nàng…. luôn phần của ta….
Tiêu Dao Ma Tiên nói xong câu đó, ánh mắt ảm đạm, thân thể của vị Ma Tiên bất thế huyền thoại, vạn cổ đệ nhất hóa thành tro bụi phiêu tán trong không gian.
Giây phút đó, chân tâm vụn vỡ, ý niệm bị chôn vùi, Lục Đạo Tử bị lâm vào bất động. Tiêu Dao Ma Tiên khi truyền lại Lục Đạo ý niệm cho hắn đã quên mất một điều. Chân tâm của Lục Đạo Tử bài xích. Chân tâm ý niệm của Lục Đạo Tử mạnh cỡ nào? Là không thuộc luân hồi, không thuộc Tự Tại Thiên chế ước. Nó có thể kháng lại bất cứ chân tâm ý niệm nào.
Nhất là khi Lục Đạo Tử đang trọng thương như thế, hắn không thể điều khiển được.
Mắt thấy ý niệm Lục Đạo của Tiêu Dao Ma Tiên sắp bị đẩy ra. Lục Đạo Tử khi đó đã có một hành động mà có lẽ hắn vẫn còn cảm thấy sợ. Cắn lưỡi tự vẫn, Lục Đạo Tử khi đó đã làm như thế. Chỉ có tự vẫn thì chân tâm ý niệm của hắn mới suy yếu. Trong tích tắc đó Lục Đạo ý niệm nhập vào chân tâm của hắn cùng nhau chôn vùi trong luân hồi.
Mấy thế sau đó, Lục Đạo Tử đau thương cùng triệt để tỉnh ngộ. Hắn đã sai rồi. Tiêu Dao Ma Tiên đã tát cho hắn tỉnh. Cái tên Lục Đạo Tử cũng từ đó bắt đầu.
Bởi vậy một thế này nhập luân hồi, Lục Đạo Tử cũng biết hắn vô cùng hung hiểm khi chọn con đường này. Hắn đã chính thức đoạn tuyệt đường lui. Luân hồi sẽ không để hắn yên ổn. Nhưng nếu không như thế thì đừng mong gì thay đổi, đừng mong tìm thấy nguyên chủ.
Vì tất cả, vì nàng, vì Tiêu Dao Ma Tiên, vì Tiểu Tú…hắn thế này nhất định một sống hai chết.
– Xì xì !
Trên không trung trước mặt Lục Đạo Tử, chân tâm hỏa chủng hình hài tử bé bỏng kia đang cắn nuốt sáu tôn bản ngã đại năng. Tất nhiên đây chỉ là hỏa chủng diễn sinh theo Lục Đạo ý niệm mà Tiêu Dao Ma Tiên để lại.
Thông thường đến khi duyên đạo đạt Thánh vị mở ra Linh Đài thì mới có Bản Ngã Đại Năng. Nhưng do Lục Đạo Tử không thuộc luân hồi nên chân tâm của hắn dị biệt. Chính điều này đã cản bước hắn. Do vậy chỉ có sáp nhập sáu tôn bản ngã đại năng, chân tâm của hắn mới mang trong mình Lục Đạo ý niệm, mới thuộc về luân hồi Tự Tại Thiênthế này.
Đây là một hồi tranh đấu sống chết.
– Sắp xong rồi.
Chân tâm hỏa chủng của Lục Đạo Tử đã sắp cắn nuốt dung nhập hết sáu tôn bản ngã đại năng. Chỉ con một tôn hỏa chủng đại biểu cho Quỷ Tổ là ương ngạnh chưa chịu dung nhập hết. Lục Đạo Tử lần đầu tiên cảm nhận thấy một lực lượng mới mẻ thuộc về Luân hồi Lục Đạo. Một thứ lực lượng mà hắn bao thế tìm hiểu, nghịch kháng nhưng lại chưa từng nếm trải nó.
Dù hung hiểm nhưng niềm tin trong lòng Lục Đạo Tử dâng lên chia từng có. Bởi vì hắn cảm thấy Tiêu Dao Ma Tiên ở trong hắn. Họ lại sánh vai cùng nhau chơi đùa Tự Tại Thiên.
– Kịch.
Mắt thấy chân tâm hỏa chủng của Lục Đạo Tử đã sắp cắn nuốt xong thì một âm thanh vang lên trong Hỏa Ngục. Tiếng bước chân chạm xuống Hỏa địa.
– Tiểu Dao. Sao lại là nàng?
Lục Đạo Tử ngẩng lên trong lòng sửng sốt hô lên. Người vừa tới đúng là Phi Dao Nữ Đế. Nàng đẹp tinh khôi như ánh trăng tròn. Nàng ngây thơ, chất phác và thuần khiết. Nàng mạnh mẽ, quyết tuyệt ngày hắn ra đi. Nhưng nàng vẫn vì hắn chuẩn bị tất cả.
Ánh mắt Phi Dao nhìn hắn như xuyên qua vạn thế.
– Đây là chân tâm của chàng sao? Thật đẹp.
Phi Dao Nữ Đế mở miệng, âm thanh như tiếng Tiên Loan gọi bạn tình. Trong lòng nàng hẳn rất phấn khích.
– Ngươi không phải là Phi Dao.
Nhưng trong lòng Lục Đạo Tử không hề vui. Hắn lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt. Bởi vì hắn biết đây không phải Phi Dao. Điều hắn lo sợ nhất đã đến.
– Xoẹt !
Ánh đao lóe lên, một đao xuyên qua vai Lục Đạo Tử. Hắn thở dài nhìn hỏa nham từ thân thể tuôn ra. Lục Đạo Tử vẫn ở trong tình trạng hỏa luyện.
– Chàng vẫn thông minh như vậy.
Oán linh Phi Dao Nữ Đế nhìn Lục Đạo Tử cười tươi như quen thân với điệu bộ này của hắn. Trong lòng Lục Đạo Tử không thể cười nổi. Hắn lo sợ. Đây chính là oán niệm muốn lưu hắn lại của Phi Dao đã chuyển thành oán linh.
Oán linh này có đủ ký ức về hắn. Bởi vì Phi Dao Nữ Đế là nữ tử biết nhiều nhất về Lục Đạo Tử. Hắn sau cơn đau Tiêu Dao đã trút hết tâm sự cho nàng nghe một thế đó.
Hỏa Ngục luyện thân, chân tâm lộ ra trần trụi. Oán linh biết lúc này Lục Đạo Tử là yếu nhất. Nhưng Lục Đạo Tử lại không có cách nào kháng cự cả. Bởi vì hắn đã chơi bài ngửa, đã không còn đường lui.
– Chân tâm của chàng đáng yêu quá. Để thiếp xem nó thế nào.
Oán linh rút thanh đao trên người Lục Đạo Tử ra, nhìn về chân tâm hắn thú vị nói.
Lục Đạo Tử trong lòng đau đớn nhìn nàng.
Tất nhiên nếu hắn thu lại chân tâm, cắt đứt quá trình dung nhập, Lục Đạo Tử hắn sẽ bình an. Nhưng khi đó hắn sẽ thất bại triệt để. Không thể có một Tiêu Dao Ma Tiên thứ hai vì hắn phá nát luân hồi nữa. Quan trọng hơn, chân tâm của hắn không trọn vẹn, luân hồi sớm muộn sẽ phát hiện ra. Khi đó kết cục là giống nhau.
– Phi Dao, dù biết không phải là nàng nhưng ta vẫn muốn nói một câu. Ta xin lỗi nàng.
Lục Đạo Tử cắn răng nói. Trong đầu hắn suy tính vạn cách nhưng không tìm ra lối thoát. Một đao kia hạ xuống, hắn sẽ thật sự ở lại thế này, làm con rối cho luân hồi. Lục Đạo Tử hắn chẳng lẽ chịu kết cục vậy sao?
– Cần chi xin lỗi. Chàng ở lại đây không tốt hơn sao.
Oán Linh Phi Dao Nữ Đế nũng nịu nói, một đao kia giơ lên, nhắm ngay chân tâm hỏa chủng của Lục Đạo Tử chém xuống.
Lục Đạo Tử tuyệt vọng nhìn một đao hạ xuống.
Hắn sẽ phụ Tiêu Dao, sẽ phụ Tiểu Tú, sẽ phụ cả Phi Dao… hắn sẽ phụ tất cả giai nhân, bằng hữu trong quá khứ. Đau đớn hơn nữa, hắn sẽ phụ nàng. Trong lòng Lục Đạo Tử vô cùng cùng thống khổ.
Đinh đinh đinh !
Đúng lúc này tiếng chuông réo rắt vang lên. m thanh như vạn thế tang thương len lỏi trong Hỏa Ngục.
Đao trong tay oán linh cũng dừng lại không tiến thêm nửa bước. Ánh mắt oán linh nhìn Lục Đạo Tử buồn bã vô hạn. Sau đó rất nhanh ánh lửa trên người oán linh lóe lên.
Chỉ phút chốc toàn thân nó biến thành tro bụi.
– Phi Dao…
Lục Đạo Tử đôi mắt đầy lệ máu nhìn lên tất cả. Trong lòng hắn rên lên, đau đớn vạn phần. Chuông kia là hắn làm cho Phi Dao. Phi Dao Vọng Thế Chung. Cũng chỉ có nó mới vang đến tận chốn này.
– Rẹt !
Chân tâm hỏa chủng của Lục Đạo Tử hoàn tất quá trình dung hợp. Lục Đạo Tử nhắm mắt lại, cố lưu giữ ánh mắt vừa qua. Phi Dao quá nặng lòng với hắn. Ngay cả oán linh khi chết đi cũng không một tiếng thét gào.
Nguyên chủ, tên khốn kiếp, hãy chờ xem.
Lục Đạo Tử chửi một câu rồi mở mắt, ánh sáng kinh thiên quét qua Hỏa Ngục. Hỏa thú, hỏa linh tiêu tán. Khí thế trên người hắn trở nên khủng bố chưa từng thấy.