Đọc truyện Vấn Đạo – Chương 10: Ta đã thua rồi
– Không dùng duyên bảo, Vạn Thế Thiên Tử cũng thật tự tin.
Cầm chắc thanh gậy gỗ của mình, Vương Tử Trần nhàn nhạt nói. Đã bao lâu rồi hắn không có hứng thú cùng người chiến qua. Làm một vị trưởng lão canh giữ bí cảnh tầng mười tám, nhưng thực ra chỗ này của hắn chưa có ai đặt chân.
Tầng mười sáu là cực hạn của Đỉnh Thế Thiên Tài. Tầng mười bảy là tiêu chuẩn Tuyệt Thế Thiên Tài. Nhưng tầng mười tám thì khác. Đã không thuộc phạm trù thiên tài nữa.
Vương Tử Trần hắn ba tuổi Khai Thế, Mệnh Sơn chín chín tám mốt tầng cao. Lên năm tuổi hắn Duyên Thọ, Thế Hà đạt cửu trọng đổ xuống. Đến mười năm tuổi đã đạt Tế Thế Chân Nhân. Nhưng hắn cũng không phải một Chân Nhân bình thường mà là một Tuyệt Thế Chân Nhân. Vạn Thế có một. Kinh khủng hơn, mười tám tuổi Vương Tử Trần đã giết chết bảy vị Ma Thánh của Tang Thế Ma Cung, một Bách Thế Tông Môn vô cùng khủng bố trước đó.
Chiến tích ấy của hắn, vạn thế chưa từng nghe dù là nguyên cổ hay thương hải thời đại đến nay. Dù sao từ khi Suy Thế hiển hiện, thiên địa trọng thương, tu hành cũng lâm vào khổ ải. Một vị Độ Thế Chí Thánh cũng đã là vượt qua Đỉnh Thế tồn tại rồi. Ma Thánh thậm chí còn mạnh hơn nhiều.
Nhưng mười tám tuổi Vương Tử Trần lại giết chết bảy vị Ma Thánh liên thủ. Mà lại là bảy vị Ma Thánh khủng bố. Người như vậy ai có thể đánh thắng?
Nếu không phải không hiểu lý do gì Vương Thần Cung phong cấm lui ẩn, Vương Tử Trần cùng biến mất khỏi thế nhân thì chưa chắc hắn đã thua kém Phong Mạc Danh.
– Không, Vương Tử Trần huynh đừng hiểu lầm. Ta thật sự không sử dụng duyên bảo, ta chỉ tin hai đôi tay này. Huynh cứ tận lực.
Phong Mạc Danh giơ hai tay ra giải thích. Hắn nở nụ cười vô cùng tự tin hào sảng không hề có ý coi thường. Người trước mắt là Vạn Thế Chân Nhân hay một tiểu hài tử cũng giống nhau.
Đối với Phong Mạc Danh, tất cả ở trong hai đôi tay hắn. Người kỳ tích, ngươi tuyên cổ kỳ danh cũng chỉ là khi đôi tay ta yên lặng mà thôi. Bản thân hắn vì đâu có danh Vạn Thế Thiên Tử, vì hắn là sủng nhi của Tự Tại Thiên.
Nếu Vương Tử Trần mười tám tuổi giết chết bảy vị Ma Thánh thì Phong Mạc Danh hắn cũng không thua kém. Bách Thế truyền thừa, Đỉnh Thế tông môn, thậm chí đồn đại Bách Thế Tông Môn, Phong Mạc Danh cũng từng khiêu chiến. Có tông môn vì hắn mà diệt, có tông môn nguyện ý thần phục. Người người ngưỡng mộ hắn, kính phục hắn, ngay cả đám bại tướng, kẻ thù cũng vậy.
– Tiểu Mộc, phiền huynh vậy.
Vương Tử Trần nhìn tư thế của Phong Mạc Danh không khỏi khẽ cười, chiến ý dạt dào tuôn ra. Hắn nhìn qua cây gậy gỗ của mình cất tiếng nói thân thiết.
Cây gậy gỗ này rung lên như hân hoan đồng ý. Sau đó từ trên thân gậy nhàn nhạt khí tím mang theo ánh hoàng kim bay ra. Quang hoa lan tỏa.
– Ầm Ầm !
Mệnh Sơn dâng lên sừng sững, Thế Hà đổ xuống cuồn cuộn. Thọ Môn to lớn uy vũ mở ra, Ngục Khẩu cắn nuốt thiên địa tinh hoa.
– Nhân Sinh Mộng Ảo !
Vương Tử Trần hét lớn một tiếng. Thân hình của hắn lăng không mà đứng, gậy gỗ trong tay vung lên nhằm thẳng Phong Mạc Danh đánh xuống. Một chiêu này khí thôn thiên hà nhật nguyệt mang theo nhân sinh mộng ảo ý niệm. Bên ngoài tàn phá bên trong chấn nhiếp.
Một gậy này đánh xuống như đập tan mộng ảo nhân thế. Tang thương vô cùng.
– Gầm !
Duyên uy khiến thiên tượng biến đổi, không gian xung quanh run rẩy. Mộng ảo tang thương lực lượng mang theo xu thế cắn nuốt khủng bố nhằm vào Phong Mạc Danh. Vừa ra tay Vương Tử Trần đã cho thấy duyên đạo xứng danh tuyệt thế chi nhân.
– Thương Sinh Quyền !
Phong Mạc Danh một quyền đấm ra thương sinh chìm nổi. Xem khí thế cũng đồng điệu với Nhân sinh Mộng Ảo. Nhưng khác ở chỗ hắn làm chủ thương sinh chứ không đứng ngoài thương sinh.
Chỉ thấy Mệnh Sơn cao vút của hắn dâng lên, Thế Hà dữ dội đổ xuống. Nhưng đặc biệt nhất là trong Thọ Môn hoàng kim của Phong Mạc Danh, Thập Ngục Khẩu hiển hiện điên cuồng cắn nuốt thiên địa tinh hoa.
– Uỳnh !
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Ngọn núi dưới chân Phong Mạc Danh bị lún xuống kéo theo thân hình hắn. Nhưng Vương Tử Trần cũng không khá hơn. Lực cắn nuốt khi ai người va chạm khiến thân thể bọn họ trầm xuống.
– Thọ Đế sao, tiếp chiêu ! Mộng Ảo Tang Thế !
Vương Tử Trần không hề dừng lại hay bất ngờ vì Phong Mạc Danh là Thọ Đế mà tiếp tục đánh xuống. Thế Hà của hắn bộc phát, thập trọng tuôn trào. Đồng thời Mệnh Sơn của hắn dâng lên, đã là bát cửu tầng cao. Thọ Môn của Vương Tử Trần cũng hiện ra, tuy chỉ có chín Ngục Khẩu nhưng sức cắn nuốt không hề thua kém. Điều này đến từ Thập Trọng Thế Hà của hắn cùng Mệnh Sơn Bát cửu tầng cao.
Tang thương chi ý trở nên nồng đậm. Một côn này của Vương Tử Trần đánh xuống như khi mộng vỡ phá nát trái tim, đau đớn khủng khiếp vô cùng. Trong vòng tích tắc hắn đã đánh ra không biết bao nhiêu côn.
Tế Đạo Quyền !
Phong Mạc Danh ánh mắt lóe lên tia sáng, hai tay nhanh như chớp đánh ra. Thọ Môn Thập Ngục Khẩu của hắn hừng hực lửa đỏ như thiêu đốt thiên địa tinh hoa được nuốt vào chuyển hóa thành lực lượng vô tận.
– Uỳnh ! Uỳnh ! Uỳnh !
Sơn phong đổ nát, thảo nguyên chia địa bị đánh nứt. Tử lôi từ trong lòng đất bay ra, hắc hỏa thiêu đốt đất đai xung quanh trăm dặm. Phi Dao Bí Giới có nguy cơ sụp đổ.
– Uỳnh long !
Trời long đất lở là đây. Từng đoàn đất đá bị liệt hỏa bốc cháy, là từ nội tâm chúng bùng cháy. Không gian run rẩy, thiên địa già nua.
– Làm cái gì vậy ?Mau ngăn họ lại ! Họ làm hỏng Bí Giới mất. Trời ơi.
Một âm thanh than thở căm tức vang lên. Phía ngoài Bí Giới xuất hiện ba lão giả, râu tóc bạc phơ. Người lên tiếng là một lão giả bộ mặt hà tiện tiếc của.
Cả ba chấn kinh nhìn trận chiến phía xa. Không ngờ duyên đạo Chân Nhân cũng có thể đánh ra mạnh đến vậy.
– Đồ tiếc của. Lão có giỏi thì đi đi.
Một lão giả bộ mặt hồng hào như trẻ nhỏ tức giận trợn mắt lên tiếng. Đánh nhau thế kia không xem lại đi ngăn. Ngươi tiếc của hơn mạng là việc của ngươi. Ta không can dự. Chưa nghe câu trâu bò đánh nhau sao? Muốn làm ruồi muỗi sao? Lao lên đi.
Quan trọng hơn là ngươi đa bao giờ thấy những thứ này chưa. Xem Mệnh Sơn kìa, sao có thể cao như thế. Lại xem Thế Hà kia, sao có thể nhiều nước nhường ấy. Còn Thọ Môn kia nữa, Ngục Khẩu làm sao có thể cắn nuốt mạnh như vậy.
– Không phải lúc đùa, chuyện lớn rồi, lão Tam, mau đi bẩm báo Thượng Tôn.
Người đứng bên trái trong ba lão giả trịnh trọng lên tiếng. Ánh mắt của lão nhìn về trận chiến không khỏi lo lắng. Trận chiến này Phi Dao Học Cung hoàn toàn không mong muốn. Suy Thế hiển hiện, ván cục suy diệt bày ra, tất cả đều rất bí ẩn đáng sợ. Phi Dao Học Cung nếu lộ liễu trương dương thì chính là đưa đầu ra trước mũi đao. Đây cũng là lý do tại sao Vạn Thế Chân Nhân Vương Tử Trần lại ẩn cư chỗ này. Ai ngờ trên đời này lại có một Vạn Thế Thiên Tử như Phong Mạc Danh. Xem ra Suy Thế là chân thật giáng xuống rồi.
– Ta đi vậy. Ta đi đây.Ta đi nhé. Ta…
Người được gọi lão Tam chính là vị gương mặt trẻ con kia nghe thế có vẻ không cam lòng. Nhưng nhìn ánh mắt của sư huynh, lão lại bĩu môi không tình nguyện lảm nhảm.
Nhưng ánh mắt như nhìn ruồi bọ, tư thế muốn đập chết ong ve trên thế gian cùng biểu cảm hết sức đanh thép của sư huynh khiến lão ta biến mất sau cơn nói.
– Trời ơi, thảo nguyên nát rồi. Trời ạ, thanh sơn không còn nữa.
Lão giả tiếc của thì lẩm bẩm than trời. Nhưng đáng tiếc hai người đang đánh nhau kia không hề quan tâm.
– Uỳnh !
m thanh va chạm khủng bố vang lên. Hai người Vương Tử Trần và Phong Mạc Danh tách nhau ra. Nhìn cả hai thật chật vật nhưng đôi mắt bừng lên chiến hỏa ngùn ngụt.
– Phong Mạc Danh, ngươi cũng đủ cuồng !
Vương Tử Trần quát lớn, khóe miệng đã có máu tươi rỉ ra, Mệnh Sơn của hắn lung lay như sắp đổ, Thế Hà nổi sóng sùng sục điên cuồng. Vương Tử Trần hít sâu một hơi, Thọ Môn điên cuồng vận chuyển, chín tòa Ngục Khẩu tham lam cắn nuốt thiên địa tinh hoa hóa thành thọ lực tẩm bổ cho hắn. Tuy vậy Vương Tử Trần là tiêu hao không nhỏ.
– Vương Tử Trần huynh không hổ tuyệt thế !
Bên phía này Phong Mạc Danh trông còn thảm hại hơn. Khuôn mặt hắn lúc trắng lúc xanh, máu tươi không kìm được ứa ra miệng. Nhìn phía sau lưng hắn, Mệnh Sơn nhiều chỗ nứt toác, Thế Hà sôi lên như chảo dầu có dấu hiệu phá vỡ Thọ Môn.
– Vạn Thế Thiên Tử, danh bất hư truyền.
Vạn Thế Chân Nhân Vương Tử Trần khẽ lau máu ở khóe miệng trong lòng cảm thán.
Hai người liên tục giao chiêu, duyên đạo của hắn đều dừng lại ở cấp độ Chân Nhân. Đây là kiêu ngạo của hắn. Vạn Thế Thiên Tử thì sao chứ. Vương Tử Trần hắn vì sao gọi là Vạn Thế Chân Nhân? Không phải vì hắn là thiên cổ kì tài tấn bước Chân Nhân rất sớm hay sao? Không phải. Vậy còn hắn giết chết bảy vị Ma Thánh liên thủ? Cũng đúng một phần. Vương Tử Trần hắn được gọi là Vạn Thế Chân Nhân là do hắn dùng duyên đạo cấp độ này đại chiến bảy vị Ma Thánh. Đây mới chính là điều kinh khủng của Vương Tử Trần.
Nhưng hôm nay có kẻ còn điên cuồng hơn hắn. Phong Mạc Danh nãy giờ chỉ sử dụng là tu vi Đạo Tử. Dười góc độ bình thường thì Vô Thọ Đạo Tử so với Chân Nhân chính là đại thụ so với cây bụi. Nhưng dưới góc độ thiên tài không hẳn chênh lệch nhiều như vậy. Vì chẳng qua cũng là Mệnh Sơn, Thế Hà và Thọ Môn ba thứ kết hợp.
Nhưng Chân Nhân khác Đạo Tử ở chỗ có thể sử dụng Ngục Khẩu trong Thọ Môn để hút thiên địa tinh hoa. Còn Đạo Tử thì chỉ có thể chuyển hóa một phần Mệnh Thủy trong Thế Hà để bổ sung cho bản thân. Mà nãy giờ Phong Mạc Danh chính là làm như vậy. Dù hắn có là Thập Ngục Khẩu Thọ Đế chuyển hóa Mệnh Thủy nhanh hơn thì vẫn không bằng Chân Nhân cấp độ.
– Không. Nếu dùng duyên đạo Chân Nhân đấu với huynh hay không bức được huynh toàn lực thì ta đã thua rồi.
Phong Mạc Danh thản nhiên nói nhưng sự cuồng ngạo trong lời nói của hắn chấn kinh thiên địa.
Ngay cả hai vị lão giả duyên đạo đỉnh thế đứng phía xa nghe câu nói này cũng phải giật mình kinh sợ. Đây không phải khiêu chiến, mà là hàng phục.
Quan trọng hơn là tư thế này, biểu cảm này, sao mà quá bức bách người khác không còn đường sống nữa.
– Hừ ! Vậy thì tiếp tục đi.
Một câu nói này của Phong Mạc Danh khiến vốn nhàn nhã Vương Tử Trần đã phải tức giận. Cuồng ý trong lòng Vạn Thế Chân Nhân dâng lên. Tuyệt thế chi nhân giận dữ thiên địa phải lùi tránh.
Phía bên kia Phong Mạc Danh thấy vậy mỉm cười hai tay giang ra chào đón.