Đọc truyện Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật – Chương 9
Khi nào anh muốn kết hôn chớp nhoáng,
Thì trước tiên, xin hãy giúp em tìm một
người đàn ông tốt.
Đừng hạnh phúc một mình rồi lãng quên
em,
Không cần biết phải chăng chân trời chia
hai ngả,
Nhưng trái tim em luôn cần có người bầu
bạn.
Về tới nhà, tôi ngủ thiếp đi cho đến tận mười hai giờ
đêm. Vừa đăng nhập trò chơi, mục trò chuyện đã nhảy lên tới tấp những dòng tin
nhắn của bang phái:
Cá chết đuối: “Ông
Trời có mắt thật! Đại hiệp chết đi sống lại kìa!”.
Xem ra vẫn có người nhớ đến mình. Tôi mừng rỡ gõ bàn
phím: “Gian nan bò lên từ địa ngục, vô tình nhìn thấy cái bụng chú cá bị
thương, giống như ánh sáng le lói giữa nền trời. Bỗng nhiên tôi lại được nhen
nhóm hy vọng mưu sinh”.
Này, trả lại tôi kẹo Extra: “Đúng
thế, cậu là cá bị chết đuối mà vẫn không lật được bụng xuống. Cậu cứ nghỉ ngơi
đi, chúng tôi đánh Boss không được là đều tại cậu làm mỗi việc lật bụng cũng
chẳng xong đấy!”.
Cá chết đuối: “Con
buôn thối miệng kia hãy nghe đây, tất cả đều do đại nhân quá hung ác còn các
người lại quá yếu đuối, cái bụng của ta chẳng có liên quan gì đến chuyện đánh
Boss của các người cả”.
“Các cậu chém Boss với ai?” Tôi không hiểu.
Cô gái bán thân: “Còn
ai khác ngoài Mục Thần Chi. Anh ta vừa lên từ lúc chiều, dẫn theo bang phái Thánh
vực đến truy sát bang của chúng ta, gặp quái chém quái.
Giống như lên cơn say máu, chém giết điên cuồng khiến cỏ cây chết rũ, bởi thế
chúng tôi không thể lên cấp được”.
Cá chết đuối: “Chắc
Mục Thần Chi tỏ tình bị từ chối nên trúng gió độc rồi”.
Mục Thần Chi vừa bị tôi khước từ ban sáng! Tôi uống
một ngụm nước rồi mở mục bạn bè. Mục Thần Chi đang online nhưng lại không gửi
tin nhắn cho tôi. Xem ra đúng là không phải một người, tôi không nên thần hồn nát
thần tín như thế.
Cửa sổ hộp thư thoại “tinh” một tiếng.
Na Na tiểu thư: “Cậu
lên ngay bục ở chính giữa Tổ Long thành cho tớ,
tớ cần phải dạy dỗ cậu ra trò mới được”.
Diễn đàn vẫn chưa tắt sóng thì đã hiện lên hình ảnh
của Lê Tiếu San bị quất roi đến mức sống dở chết dở, lại thêm khuôn mặt đầy mê
hoặc của Thiệu Bỉnh Hàm. Tôi thật sự thấy như có tuyết rơi giữa trời tháng Sáu.
Liệu Tô Na Na có tin lời tôi giải thích hay không? Tôi thấp thỏm cưỡi hạc bay
đến Tổ Long thành. Dưới
ánh tịch dương đỏ như máu, Tô Na Na mặc áo với những đường nét chim loan đứng
giữa vùng sáng. Khi cô ấy chầm chậm quay người lại, toàn thân tôi như bị gió
táp đến thê lương.
“Lê Tiếu San được đưa vào bệnh viện kịp thời. Đến nay
không có gì đáng ngại. Trưa nay cũng có người tung lên mạng những tấm hình chưa
qua photoshop. Nhân vật trong ảnh chính là Liễu Vi Vi, chân tướng sự việc đã
rõ. Những hình ảnh tối qua đăng lên cũng được gỡ xuống.”
Thật sự là sét đánh ngang tai. Sao giờ lại có cả cái
tên Liễu Vi Vi xuất hiện? Mọi chuyện quả thật rối như tơ vò, tôi cũng chẳng có
gan chạy trốn bởi nói dối là việc tôi không thể làm nổi. “Na Na, tớ chưa bao
giờ muốn lừa dối cậu. Người trong bức ảnh thực sự là tớ…”
Tôi đem hết chuyện từ ngày quen Tần Niệm và những trải
nghiệm trong suốt năm năm kể cho Tô Na Na. Những dòng chữ cứ liên tục nối đuôi
nhau hiện lên màn hình. Đến lúc tôi kết thúc câu chuyện, cô ấy vẫn không đáp
lại, chỉ giơ pháp trượng chỉ thẳng vào trán tôi.
Thật trớ trêu thay! Bản thân hèn nhát như vậy là điều
tôi không thích, tại sao bây giờ lại yêu cầu người khác đón nhận mình chứ?
Chúng tôi từng cùng nằm trên sô pha, đắp chung chăn, cùng nghe bài hát Ngày
mai vẫn phải có người bầu bạn. Na Na nói, đã là bạn
thì phải thân thiết đến khi hai đứa trở thành bà lão mà vẫn gọi tên nhau bằng
những biệt danh.
“Nếu nói, tớ chỉ có cơ hội chọn một người thân thiết
với mình đến già thì tớ sẽ chọn cậu. Đến khi già rồi, tớ vẫn sẽ gọi cậu là nữ
vương, nếu cậu không muốn đáp lại thì chỉ cần nhìn tớ một cái là được.” Biệt
danh nữ vương là do tôi
đặt cho Na Na trong lần đầu chúng tôi gặp nhau. Lúc đó, Na Na quấn khăn lông
dày giữa trời hè oi ả. Tôi nói đùa: “Cậu mà cưỡi thêm con báo đen nữa thì càng
ra dáng nữ vương”.
“Thật đáng tiếc!” Pháp trượng của cô ấy đang áp sát
tôi. Lạnh lùng!
Thế là hết sao? Tình cảm có thể sâu đậm nhưng biết làm
sao được khi duyên ngắn ngủi.
Tôi buông từng vũ khí xuống. “Vũ khí của tớ, tặng hết
cho cậu đấy. Sau này tớ sẽ không chơi game nữa.”
“Tớ không muốn một con thỏ trụi lông, bởi nếu ôm trong
lòng thì sẽ chẳng khác gì bưng một món ăn.” Tiếng pháp trượng quay vút sang
ngang. Máu của tôi bị giảm đi một nửa nhưng trong lòng lại khấp khởi như bay
lên không trung. Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý gọi tôi là thỏ!
“Á á. Nữ vương ra tay mạnh quá!”
“Chẳng phải đã thống nhất rằng không ngại phiền hà
sao? Gặp chuyện gì cũng cho đối phương biết đầu tiên sao? Sao cậu luôn nghĩ đến
việc chạy trốn trước khi nghĩ đến tớ?”
“Bỏ qua cho tớ đi!” Tôi quỳ gối, ngước đôi mắt ngấn
nước lên, chủ động dâng hiến nụ hôn phục tùng.
“Bộ dạng thê lương quá!” Na Na liếc tôi một cái, thanh
pháp trượng trong tay quay một vòng rất đẹp rồi thu vào đai lưng, ngón tay
ngoắc ngoắc: “Lại đây cho nữ vương xem nào”.
Tôi chồm tới sà vào vòng tay Na Na, ra bộ rất ngoan
ngoãn, còn hôn chùn chụt lên má cô ấy. Những người đi ngang thấy hai đứa con
gái quấn quýt nhau như thế đều hoảng hồn.
Quân vương run tay: “Ôi
cái thế giới xấu xa này! Tôi nhìn thấy hai nữ nhi của ban Xuân
noãn hoa khai có gian tình ở ngay Tổ Long
thành kìa”.
Tôi tiêu một đồng nhân dân tệ mua bộ mặt đỏ ửng. “Tôi
xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt lên rồi, giậm chân, xấu hổ chết mất.”
Na Na tiểu thư:
“Haizzz, đại hiệp, nếu nhà ngươi phục tùng ta sớm thì có phải bây giờ ngồi mát
ăn bát vàng rồi không? Mười ngón tay đeo mười cái nhẫn vàng năm lượng, vô cùng
lấp lánh”.
Máu tuôn muôn dặm trời Bắc: “Tôi
thương thầm nhớ trộm đại hiệp bấy lâu nay, giờ đây đau thương đã chất thành
núi”.
Tôi và Tô Na Na phớt lờ những lời châm chọc của bàn
dân thiên hạ, sánh vai ngắm cảnh mặt trời lặn ở Tổ
Long thành, bỗng dưng có cảm giác thời gian dài đằng đẵng.
Tô Na Na nói: “Thần Chi thật tốt với cậu nhưng lại
khiến Liễu Vi Vi phải thế chân làm tội phạm. Có điều, cô ta vốn là kẻ hám tiền,
được một món lớn như thế cũng không thiệt thòi gì”.
Tôi sững sờ: “Sao cậu biết việc đó là do Mục Thần Chi
làm? Tại sao anh ta lại giúp tớ?”.
Tô Na Na gửi biểu tượng mặt cười, cũng không đáp lại,
bấy giờ trong mục trò chuyện của bang phái hiện lên lời kêu gọi của bang chủ
đại nhân.
Chanh ca ca: “Đại
hiệp và Na Na, mau đến cánh cửa phó bản cấp 89 ở U
Minh Hải của tuyến 9 ngay! Bọn Mục Thần Chi đang thẳng tay chém
giết như bị điên vậy. Đại hiệp có sức sát thương cao nhất, có thể đấu lại Mục
Thần Chi. Na Na thì làm nhiệm vụ hồi sinh”.
Máu tuôn muôn dặm trời Bắc: “Tôi
có chỗ nào đắc tội với đại thần chứ? Còn mọi người dựa vào cái gì để canh chừng
ở cửa phó bản? Huống hồ, khi đến, anh ta chỉ chém có mỗi mình tôi thôi”.
Tôi và Na Na đều ngạc nhiên, Na Na nói: “Hình như vừa
nãy trời Bắc nói
muốn cậu đến xem, đại thần lên cơn ghen rồi”.
Chanh ca ca: “Mục
Thần Chi của bang phái Thánh vực, anh
ta sẽ đến cướp sạch, giết sạch quái của chúng ta. Người thuộc bang phái của anh
ta lại thả quái hại người. Bây giờ cứ thấy bang chúng ta là truy sát, không
biết cơ sự tại sao?”.
Cá chết đuối: “Có
tiền thì có gì mà không làm được chứ!”.
Quân vương run tay: “Sóng
to gió lớn, tôi phải run rẩy lặn xuống nước ẩn náu thôi”.
Cuộc cãi cọ trở nên gây cấn, từ khích bác chuyển sang
huyết chiến, trong bang phái có tiếng la lối ỏm tỏi. Cuối cùng Mục Thần Chi
cũng lên tiếng.
Mục Thần Chi đại hiệp: “Đến
đây với ta”.
Rõ ràng là câu nói không gọi đích xác tên ai, rõ ràng
không nhìn thấy biểu cảm của chủ nhân, thế mà trong đầu tôi lại hiện lên hình
ảnh Mục Thần Chi với bộ dạng cao ngạo, hai mắt nheo lại, lạnh lùng ra lệnh. Mặt
tôi bỗng nóng ran. Chắc chắn không phải anh ta gọi tôi. Chắc chắn là thế.
Cá chết đuối: “Tôi
đã nói đại thần tỏ tình bị từ chối rồi mà, bây giờ lại đang giơ cao roi da ra
để uy hiếp”.
Cô gái bán thân: “Cái
này trong truyền thuyết gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
Em gái ngoan: “Hu
hu, trái tim đại thần đã có chủ, tôi làm sao có thể vượt qua cú sốc này. Mà
không biết kẻ gây tai họa khủng khiếp ấy là ai?”.
Người châu Phi da trắng: “Mua
tất cả tư liệu về đám hồng nhan đó rồi gửi đến quầy hàng số 1 bên cạnh hòm thư
phía tây của Tổ Long thành”.
Bị đâm ba nhát kiếm mà không chết:
“Những ai là con buôn thì tự đi mà xem xét!”.
Người châu Phi da trắng: “Lúc
tôi đứng trước cửa phó bản, nhìn thấy bang chủ Mục Thần Chi của Thánh
vực đang ôm Xin đại hiệp
dừng bước của Xuân noãn hoa khai”.
Tiểu yêu uống sữa: “…
Tại sao không phải là ôm tôi!”.
Chanh ca ca: “Xin
đại hiệp dừng bước nên cho chúng tôi một lời giải thích
chứ nhỉ?”.
Bang chủ đại nhân nhất định là nộ khí ngút trời nên
mới yêu cầu tôi giải thích trước bàn dân thiên hạ. Tôi hốt hoảng gõ bàn phím:
“Hiểu lầm chút thôi, các bác ai về nhà nấy uống nước xơi trầu đi nhé! Hôm đó
chẳng qua là đại thần kính già yêu trẻ nên mới đưa tôi đến phó bản”.
Em gái ngoan: “Đúng
vậy, đến cửa phó bản ôm nhau một lát cũng là chuyện bình thường. Đại thần vẫn
là của chúng ta”.
Phó bang chủ của Thánh vực cũng
lên tiếng.
Không sáng bên đông thì sáng bên tây: “Các
phi tử đợi được sủng ái quá nhiều. Nhưng có ai thấy đại thần của nhà chúng ta
đã bóc tem phi tử nào chưa? Ngài cũng chưa từng ôm ấp ai cả”.
Quân vương run tay: “Một
chân gác hai thuyền, sớm muộn gì thuyền cũng lật. Tội mà đại hiệp tán tỉnh Na
Na tiểu thư đã rõ như ban ngày rồi còn gì”.
Na Na tiểu thư: “Ôi,
tôi phải rời khỏi vùng đất đầy thị phi này”.
Âm mưu, rõ ràng là âm mưu. Thật đen tối. Tôi bị ném đá
đến nỗi tối tăm mặt mũi, liền gửi tin nhắn cầu viện Mục Thần Chi nhưng đợi mãi
không thấy hồi đáp. Cuối cùng tôi hết kiên nhẫn nói: “Đại thần, Thánh thượng,
đại ca, cái chậu phân này to
quá, tiểu nữ không có phúc tận hưởng rồi!”. Ngài hãy giữ lại để thưởng thức một
mình đi!
Tô Na Na mặt dày chạy trốn đúng lúc lâm trận, tôi đành
buồn rầu phóng đến cửa phó bản của tuyến 9. Phó bản ở U
Minh hải nằm ở một hòn đảo nhỏ như lòng bàn tay, thi hài khắp
nơi, kêu gào ai oán. Đại thần với tà áo trắng phấp phới ở giữa khung cảnh đất
đá mù trời, sắc mặt thờ ơ. Những đệ tử của bang Thánh
vực trên đầu đều có hình hai thanh đao, trừng mắt nhìn
tôi.
Tôi lấy dũng khí đại hiệp, nói lớn: “Bang phái các
ngươi có thời gian làm phần tử khủng bố, chém giết những người vô tội, sao
chẳng ở nhà mà ăn no rồi đi tản bộ? Thử hỏi thiên lý ở đâu đây?”.
Cô gái bán thân:
“Thiên lý cái con khỉ ấy! Đừng có ở đó làm bộ làm tịch nữa. Còn không mau quy
hàng?”.
Máu tuôn muôn dặm trời Bắc: “Tôi
nằm bẹp ở đây gần nửa tiếng rồi, kẻ nào hồi sinh lại đều bị chúng tiêu diệt.
Tôi chẳng qua cũng chỉ hơi đẹp mã, tại sao ai cũng giẫm đạp lên tôi? Còn có kẻ
phóng uế lên đầu nữa chứ. Hu hu, đại hiệp, cho dù có bị bắn lên sao Hỏa thì tôi
cũng chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Xin đại hiệp dừng bước: “Các
người có chút lập trường giai cấp chút đi! Ta có chết cũng không xuống tay tàn
sát đồng bào.”
Cá chết đuối: “Hận
anh ta thì cứ lấy anh ta đi, lấy xong thì giày vò nhau đến chết”.
Chánh ca ca: “Vì
hòa bình của thế giới, xin đại hiệp hôm nay hãy đến tẩm cung”.
Không biết Tô Na Na từ đâu chui ra, đứng trước Mục
Thần Chi, nói bằng giọng buồn nôn: “Ôi, Mật Mật, tớ bằng lòng để người ta cưng
chiều cậu đến khi cậu trở nên hư hỏng”.
Tôi ngửa mặt lên trời mà kêu than: “Ông Trời ơi, có kẻ
vu cáo, bắt nạt, lăng mạ, cười nhạo, khinh thường, bán rẻ con, con phải xử lý
thế nào đây?”.
Tô Na Na lập tức đáp trả: “Chỉ cần chà đạp, tàn phá,
công kích rồi đưa anh ta tới cái chết, đến khi anh ta hạ hết vũ khí xuống là
OK. Oh my Lady Gaga! Thần Chi, em bằng lòng để anh cưng chiều cậu ấy đến khi
cậu ấy trở nên hư hỏng”.
“Na Na, tớ trù cho cậu lúc đi thi mang theo mười chiếc
bút mà không có chiếc nào viết ra mực.”
“Thần Chi đại nhân có tấm lòng từ bi, nhất định sẽ mua
cho tớ… với cậu mười một chiếc bút! Phải không?”
“Ai hãy đến niêm phong ngay cái miệng tép nhảy của đứa
con gái này lại đi!” Tô Na Na, tớ thề là sẽ nhìn cậu bằng con mắt khinh thường.
“Cho bọn chúng được hồi sinh, cho mỗi người một trăm
chín mươi chín đồng vàng coi như lễ vật ra mắt trước hôn lễ”, cuối cùng Mục
Thần Chi uy phong lẫm liệt lên tiếng: “Giờ thì rút lui hết đi!”.
Ban phái của chúng tôi tổng cộng có hơn ba trăm người,
tính ra thì lễ vật ra mắt trước hôn lễ lên đến sáu vạn tệ, lại thêm mấy trăm
người của ban Thánh vực…
Người này điên thật rồi, dù giàu có cỡ nào thì cũng
không đến mức phải vung tay quá trán trong game chứ? Còn nữa, tôi nói đồng ý
lấy anh ta bao giờ?
Đám đông nhìn thấy tiền thì sáng mắt, còn không buồn
lấy lại những vũ khí vừa bị tước, nối đuôi nhau chạy đến hòm thư để nhận lễ
vật. Chẳng còn ma nào thèm đếm xỉa đến tôi. Đang lúc thừ người ra thì màn hình
hiện lên lời nhắc nhở: Mục Thần Chi đại hiệp xin
được cùng bạn kề sát vào nhau.
Kề sát vào nhau nghĩa
là phải ôm, ôm xong phải hôn, sau đó thì…
“Tôi là Tiểu Long Nữ đoạn tuyệt với tình yêu, hành
hiệp đơn độc, thà chết chứ không phục tùng.”
Mục Thần Chi nhướn mày: “Nếu em thích máu chảy thành
sông thì cứ làm thế đi”.
Đánh không được, mà nói cũng chẳng lại, chẳng lẽ tôi
không thể tháo lui sao? Tôi đổi hai mươi tấm bản đồ, anh ta truy đuổi tôi đến
tận tấm thứ hai mươi. Cuối cùng tôi không chịu được, nằm vật ra sa mạc. Mục
Thần Chi mặt dày không biết xấu hổ đến nằm bên cạnh, rồi nghiêng người, tủm
tỉm. “Nghe lời anh đi! Nhìn em chạy trốn như thế thật đáng thương.”
“Anh nghĩ cho kỹ đi. Tôi có thể là quái vật, nếu nâng
cấp lên còn có thể trở thành quái vật lưu manh đấy.”
“Em là mỹ nhân, anh không quan tâm. Em là quái thú,
anh cũng chẳng bận lòng. Tâm hồn em có thanh cao đến mấy, anh cũng không ca
ngợi. Đạo đức em có sa đọa thế nào, anh cũng chẳng phiền muộn.”
“Sặc. Tôi không tài cũng chẳng có sắc, thế mà đại thần
anh vừa gặp gỡ đã tặng quà, bây giờ còn ép hôn. Tội gì anh phải tự làm khổ mình
thế?”
“Em nói xem?”
“… Vậy tôi có thể cấu véo anh bất cứ lúc nào, lúc tức
giận thì đổ hết lên đầu anh, rồi làm mình làm mẩy với anh có được không?”
“Được thôi, chỉ cần em không bỏ anh, anh sẽ chịu đựng
hết.”
“…” Có âm mưu, vẫn chưa nói sẽ không bỏ rơi!
“Lúc nào nhớ anh có thể nói. Anh sẽ điện thoại cho em
ngay.”
Im lặng hồi lâu…
“Hay cứ để em gọi cho anh trước.”
“Ai gọi cho ai trước thì không thành vấn đề, nhưng anh
gọi cho em, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hức, gọi điện cả nửa ngày trời, hóa ra là số điện
thoại ma.