Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 11


Đọc truyện Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật – Chương 11

Cái gì phải đến sẽ đến,

Chỉ có hạt mưa làm bạn với nỗi đau,

Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ không như
thế,

Cứ vòng vo mãi, cuối cùng vẫn vẽ lên
đường viền của vận mệnh.

Về đến nhà, nằm trên giường ngậm nhiệt độ kế, tôi hơi
sốt. Đắp hai chiếc chăn, tôi mê man thiếp đi, chỉ cảm thấy toàn thân nhớp nháp
mồ hôi, ngứa ngáy, tóc còn chưa khô hẳn, dính bết vào cổ rất khó chịu, chiếc
gối bị thấm ướt, tôi cũng chẳng rõ là mình nóng hay lạnh nữa, áp lòng bàn tay
lạnh buốt lên má mà cũng không giảm sốt.

Mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi đưa tay
ra với, rồi lại ngã lăn ra giường, nhấc điện thoại lên xem, lại là số máy đáng
ghét có đuôi 523. Ngày Hai mươi ba tháng Năm cũng chính là ngày sinh nhật tôi.
Tôi kiệt sức chỉ biết áp ống nghe vào tai.

“Mở cửa!”. giọng Mục Thần Chi vang lên khiến tôi kinh
ngạc. Lại là anh ta!

Người đỗ xe dưới lầu hôm ấy chính là anh ta, hằng đêm
gọi điện thoại đến nhưng không nói gì, cũng là anh ta!

“Mở cửa!”, giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn. Một lúc sau
lại nói thêm. “Anh đang ở ngoài cửa.”

Nhất định là Mục Thần Chi sợ đánh thức hàng xóm nên
mới không nhấn chuông cửa, tôi cũng thấy không nên làm phiền những hộ bên cạnh
nên đành xỏ dép ra mở cửa.

Hành lang đã tối đèn từ lâu, Mục Thần Chi mặc chiếc áo
gió sẫm màu, một tay đút túi áo, tay còn lại đang chống vào cửa, cả thân hình thấp
thoáng trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng như hai viên kim cương đen vẫn sâu
thẳm, lấp lánh ánh sáng. Đôi mắt ấy, giống như một vòng xoáy chói sáng và không
đáy đang dần hút tôi vào. Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại để né tránh.

“Có chuyện gì không?” Tôi vừa lên tiếng thì ánh đèn
hành lang vụt sáng. Mục Thần Chi nheo mặt, dùng cánh tay che ánh điện, đôi môi
mỏng mím chặt, khóe môi ẩn chứa nét giận dữ.

Tôi bỗng thấy sợ, vội vàng đóng cửa lại. Anh ta nhanh
chóng lấy tay đẩy mạnh, khiến cánh cửa suýt nữa thì đập vào mặt tôi. Anh ta
chau mày rồi đưa một cánh tay ra, tôi lùi về phía sau một bước, anh ta lại được
thế tiến vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.


Anh ta tiến lại gần tôi, mùi rượu nồng phả ra từ cơ
thể.

“Anh uống rượu sao?”

“Ừm, một chút.” Mục Thần Chi nới lỏng cà vạt rồi vào
bếp lấy một cốc nước lạnh, ngồi xuống ghế sô pha, thấy tôi đi bật đèn liền nói
giọng không vui: “Đừng bật đèn!”.

Lúc anh ta không nói gì vốn đã khiến người ta cảm thấy
lo sợ, giờ có thêm hơi rượu càng khiến cả căn phòng chìm trong áp lực. Tôi nói
giọng run run: “Muộn thế này rồi. Em đang ngủ”.

“Em cứ ngủ đi.” Mục Thần Chi nhắm mắt, áp lòng bàn tay
lên trán, hơi thở nặng nề, bộ dạng không muốn đi khỏi đây.

“Em giúp anh gọi tài xế đến đón nhé.” Nhìn bộ dạng say
khướt của anh ta, chắc chắn là chẳng thể lái xe được. Tôi lấy điện thoại ra,
“Số điện thoại của tài xế nhà anh là bao nhiêu?”.

Mục Thần Chi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà
Tần Niệm tặng cho tôi, hít một hơi rồi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế, nói:
“Không nhớ à?”.

“Điện thoại của anh đâu?” Chắc anh ta sẽ lưu trong đó.

“Không biết.”

“Trong đó?” Tôi chỉ vào túi áo của anh ta. Trong hoàn
cảnh này, không nên để xảy ra bất kỳ một sự tiếp xúc cơ thể nào. “Đưa cho em.”

“Ừm.” Anh ta lạnh lùng đáp lại nhưng không hề động
tay.

Mục Thần Chi nhắm mắt, mi mắt khẽ run, khóe môi có nét
mệt mỏi, cổ áo không cài. Trong mắt tôi, anh ta luôn là con người toàn năng,
như vị thần đứng trên những tầng mây cao biến hóa khôn lường. Nhìn anh ta chưa
bao giờ suy sụp như thế, thật đáng thương, tôi mềm lòng nên cúi thấp để lần vào
túi áo của anh ta. Vừa đưa tay ra, tôi đã thấy eo mình bị một vòng tay ôm chặt.
Mục Thần Chi thuận tay kéo tôi ngồi lên đùi, rồi bất chợt đặt một nụ hôn.

Đôi môi nóng bỏng, mềm mại đến nỗi khó diễn tả thành
lời nhưng lại rất mãnh liệt, giống như đang trừng trị kẻ phạm tội, không hề dịu
dàng. Tôi quá sợ và không ngừng giãy giụa khiến ly nước trên bàn rơi xuống đất,
vỡ vụn.

Nhân lúc anh ta ngừng lại, tôi vội vàng vùng dậy, chạy
ra ngoài cửa, nhưng cuối cùng vẫn không theo kịp tốc độ của anh ta, tôi bị bế
bổng lên, từ phía sau. Tôi vốn đã hơi sốt, giờ lại càng thấy trời đất quay

cuồng. Bị quăng mạnh xuống giường, đầu óc tôi bừng tỉnh, còn chưa kịp vùng dậy
thì đã bị anh ta đè lên. Tôi ra sức đẩy tấm thân nặng trịch của anh ta ra nhưng
vô ích. Cuối cùng cả hai cánh ta đều ép chặt.

Mục Thần Chi lim dim mắt, cố điều tiết hơi thở nặng
nhọc nhưng vẫn không che giấu được sự tức giận. “Qua cầu rút ván nhiều lần thì
sẽ tự chuốc họa vào thân. Em quên rồi đúng không? Phó Tiểu Mật, em coi tôi là
cái gì hả? Em nợ tôi, lại còn tùy tiện biến tôi thành bia đỡ đạn. Đúng không?”

“Tiền mượn anh, tôi sẽ từ từ kiếm trả. Còn tình nợ
anh, tôi sẽ trả hết.”

Mục Thần Chi không nói, khóe miệng nhếch lên mang theo
vẻ lạnh lùng, khinh miệt. Rõ ràng là anh ta đang cười, nhưng bộ dạng lại giống
như muốn ăn thịt người.

Đây là Mục Thần Chi sao? Những dịu dàng, vẻ lạnh lùng,
cao ngạo, sự nho nhã… tất cả biến đâu hết rồi? Anh ta trở nên vô cùng xa lạ.

Tôi nghe rõ giọng nói trầm ấm của anh ta, từng từ từng
chữ chậm rãi rít qua kẽ răng: “Em không thể trả hết được!”.

Mục Thần Chi đáp xuống một nụ hôn khiến tôi ngây dại.
Không phải là tôi chưa hôn ai bao giờ, nhưng chưa khi nào tôi thấy Mục Thần Chi
như thế. Đôi môi điên cuồng, hoàn toàn khác sự từ tốn ban nãy khiến tôi không
thể thở nỗi. Mục Thần Chi như đang muốn giết chết tôi. Anh ta dùng sức mạnh đến
như vậy khiến toàn thân tôi không cử động nổi, trong chốc lát, nước mắt cứ thế
trào ra, tôi khóc không thành tiếng.

Anh ta làm gì vậy? Tại sao anh ta lại làm thế?

“Người nên khóc phải là tôi mới đúng! Sớm muộn gì em
cũng hại chết tôi thôi.” Giọng nói của Mục Thần Chi run rẩy một cách đáng sợ
cùng tiếng cười gằn trong bóng tối chẳng khác nào một con mãnh thú. Tôi không
hiểu anh ta muốn nói gì, cố mở miệng mà cũng không thể thốt nên lời.

Anh ta cắn tai tôi, tôi ngửi thấy mùi máu, cảm giác
anh ta điên cuồng thúc mạnh. Tôi đã khóc, cảm thấy mình như đang lõa thể, lăn
lộn trong đống thủy tinh vụn vỡ. Mỗi nhịp cử động của anh ta lại như vô số mảnh
thủy tinh đâm lên da thịt tôi, vô cùng đau đớn. Động tác rất mạnh, như thể anh
ta coi tôi là kẻ thù không đội trời chung vậy.

Toàn thân tôi vừa nóng vừa đau, như thể bị ném vào một
hố sâu vừa có lửa vừa có băng. Tôi vùng vẫy thoát thân nhưng bốn bề chỉ là bóng
đen vô tận. Trong bóng tối, đôi mắt nhìn tôi chòng chọc như một sợi dây trói
chặt tôi lại. Tôi cố giãy giụa nhưng không thoát được. Trong đôi mắt ấy, có tàn

bạo, có dục vọng, có thù hận, chỉ thiếu duy nhất một thứ là tình yêu.

Đôi mắt ấy, chính là đôi mắt của Mục Thần Chi lúc này.

Tôi không thể thoát, cũng chẳng thể chết nổi, chỉ cảm
giác mình đang vỡ vụn thành từng mảnh rồi hoàn toàn vỡ vụn. Tôi không còn phân
biệt được đâu là nước mắt, đâu là chính tôi, tất cả đều vụn vỡ.

“Cầu xin anh…” Tôi không còn sức chống cự, chỉ biết
rưng rức khóc, miệng không ngừng van xin, cuối cùng tôi cũng không biết mình đã
nói những gì, chỉ mong sao mọi chuyện mau chóng kết thúc.

Tôi khóc đến mức nước mắt giàn giụa, Mục Thần Chi nhìn
tôi trân trân, anh ta giống như con mãnh thú gục xuống vai tôi thở gấp. “Em
thắng rồi.”

“Tôi không hiểu, không hiểu anh đang nói gì, hãy tha
cho ôi!” Tôi thử lách ra, mỗi cử chỉ đều run lẩy bẩy.

Mục Thần Chi bỗng trở nên dịu dàng, cưng nựng tôi, nói
toàn những lời tốt đẹp, dừng mọi cử động nhưng lại không hề nới lỏng tay, vẫn
không cho tôi cử động. Anh ta chỉ cần hai cánh tay thôi cũng đủ để khóa chặt
tôi lại.

Mỉa mai thay, cơ thể tôi dần thích nghi và phản ứng
lại, khi đau đớn và khoái cảm hòa trộn với nhau, tôi lại càng sợ hãi. Đây chính
là sự thích nghi hay đầu óc tôi đã tê dại? Tôi lại có cảm giác với loài mãnh
thú này sao? Tôi cũng không thể lý giải nổi tại sao mình lại thành ra như thế.

Lê Tiếu San nói đúng, tôi vốn là một đứa tiện nhân.
Tần Niệm, xin lỗi anh, em đã không còn xứng đáng với anh nữa rồi.

* * *

Lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, cơ thể
đầy những vết bầm tím như vừa chui lên từ địa ngục. Không biết Mục Thần Chi đã
đi khỏi từ lúc nào, trước khi đi còn đặt lại đôi dép lê cho tôi rất ngay ngắn.

Tôi mở vòi hoa sen cho nước nóng xối lên người, những
vết bầm tím trên cơ thể bỏng rát đến nỗi đau thấu tim gan. Trời hè nắng hơn ba
mươi độ. Tôi lên xe buýt, mặc áo cao cổ, trông chẳng khác nào chiếc bánh chưng,
toàn thân nhớp nhúa, cộng thêm cái nóng oi ả càng khiến tôi như bị đem lên nồi
hấp. Tôi như thể bị lên men, không tài nào cử động được, rồi lại mỉm cười ngốc
nghếch.

Tô Na Na cười nói tôi là dân tị nạn Afghanistan, nụ
cười của tôi càng trở nên ngốc nghếch.

Buổi chiều, khi giám thị phát giấy thi môn Pháp luật,
tôi vẫn thấy bình thường. Nhưng khi nghe Tần Niệm nhắc nhở về kỷ luật phòng thi
qua micro, tai tôi bắt đầu thấy đau âm ỉ. Vô số gương mặt hiện lên trong đầu óc
tôi, đều là Tần Niệm, hình ảnh lóe lên rất nhanh và mơ hồ, không có tiếng nói.
Cuối cùng, tất cả biến thành những bông hoa tuyết đen trắng, không ngừng nhảy
nhót hỗn loạn.

Tôi đưa tay ôm chặt lấy ngực, trong đó như vừa có ai
đào khoét trở nên trống hoác khiến người ta khiếp sợ. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm

mồ hôi. Lúc cúi đầu xuống tờ giấy thi, tôi lại ngây ra.

Tần Niệm, Tần Niệm, Tần Niệm…

Trên tờ giấy thi đều là tên của Tần Niệm. Tôi không
biết mình đã viết nó khi nào. Bài thi như thế này thì không thể đem nộp được,
ngay cả đề bài, tôi cũng không biết làm, chỉ đành xé tờ giấy thi làm đôi, vo
phần có viết tên Tần Niệm thành một cục tròn rồi cứ thế nắm chặt trong tay đến
mức đau nhói. Nhưng dù nó có nhàu nhĩ hơn cả tờ giấy bỏ đi, tôi cũng không muốn
vứt, bởi trên đó có viết tên của anh.

Tôi khoác ba lô đi lên bục giảng, mỗi bước chân đều
chới với như trong cơn ác mộng.

Lúc nộp bài, tôi không dám ngẩng đầu nhìn Tần Niệm,
cảm giác ánh mắt anh ta như lưỡi dao nung đỏ chém xuống đầu tôi tới tấp.

Tần Niệm nắm lấy khuỷu tay tôi. “Mật…” Vừa lên tiếng
thì anh ta bị tiếng đằng hắng của ai đó trong phòng thi cắt ngang.

Tôi bừng tỉnh, cúi đầu chạy đi rồi nấp sau cột trụ
lớn, nước mắt cứ thế trào ra. Tần Niệm, anh muốn giải thích chứ gì? Muộn rồi,
tất cả đã muộn rồi.

Tôi nấp sau cột trụ, khóc rất lâu, tay vẫn mân mê tờ
giấy vo viên ban nãy. Tờ giấy vốn đã nhàu nát, cuối cùng rách toạt ra mấy lỗ mà
vẫn chẳng thấy anh ta đến. Mãi khi Tô Na Na xuất hiện, tôi mới ý thức rằng mình
không được khóc. Tôi không dám lên tiếng, chỉ thở hổn hển trong khi lồng ngực
nấc lên dữ dội, cảm giác như có thể vỡ òa ra bất cứ lúc nào.

Tô Na Na đứng yên không nói, che khuất cả ánh mặt
trời, sau đó đập cả cặp sách lên đầu tôi. “Nhóc con, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong quán cà phê cạnh cổng trường, ánh đèn ấm áp tạo
thành những vệt sáng vàng trên vành ly. Tôi chậm rãi kể cho Tô Na Na nghe
chuyện xảy ra tối qua. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi hồi lâu rồi lấy ngón tay chỉ
vào ngực tôi, tức đến nỗi đỏ mặt.

“Cậu bị tâm thần phân liệt à? Đi báo cảnh sát mau!”

“Không cần!” Tôi nói trong tiếng nấc, cổ họng đau rát.
“Tớ không trách Mục Thần Chi, cũng không hẳn là anh ta đã cưỡng bức tớ. Là tớ
gieo gió gặp bão, không sao đâu, vấp ngã rồi thì phải tự đứng dậy thôi. Tớ chỉ
thấy có lỗi với Tần Niệm.”

“Cậu đúng là con rùa bị lật mai! Đứng dậy rồi giờ cậu
có đi tiếp được không? Còn khóc cái nỗi gì nữa? Cậu đấy, gặp chuyện gì cũng
thế, nếu không trốn tránh thì lại bỏ chạy? Khóc, khóc, khóc! Thật chả ra sao
cả!”

“Một người tớ yêu, yêu đến mức hận chính bản thân
mình. Một người nên hận, nhưng không biết tại sao tớ lại không đành lòng. Tớ
cũng không biết tại sao mình lại thành ra như thế.”

Tô Na Na nắm chặt lấy tay tôi, thành thật hỏi: “Cậu
nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu đã thích Mục Thần Chi rồi không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.