Đọc truyện Vạn Dặm Tìm Chồng – Chương 37: Chuyện cầu hôn
Trình Giang Dực vẫn luôn tự nhận mình là người thực tế và sáng tạo. Việc kinh doanh và kiếm tiền của anh đều dựa vào sự sáng tạo cộng với kỹ thuật. Cho nên liên quan đến chuyện cầu hôn này, anh cảm thấy nhất định không thể làm theo kiểu thông thường. Tặng hoa, tặng nhẫn, bữa tối dưới ánh nến đương nhiên chẳng có ý nghĩa gì rồi. Trình Giang Dực đã chuẩn bị rất lâu, hôm đó, rốt cuộc anh cũng đã lấy lễ vật cầu hôn của mình ra.
Buổi tối hôm đó, Tô Tiểu Bồi lên mạng xong thì đi tắm, lúc quay về phát hiện thư phòng đã bị Trình Giang Dực chiếm mất. “Bà xã, mau lên, mau lên.” Trình Giang Dực cười hi hi.
“Ừm, anh nói xem, chúng ta cần mua thêm một chiếc bàn làm việc không?”
“Không cần, không cần, hai người chen chúc nhau, tình cảm sẽ càng tốt.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, tình cảm càng tốt nhưng làm việc sẽ rất bất tiện. Trình Giang Dực cũng bĩu môi với cô, ngữ khí vô cùng đáng thương. “Bà xã, anh rửa bát, làm xong việc nhà rồi, em không biểu dương anh gì cả.”
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một lát rồi hôn lên má anh. “Tráng sĩ tiên sinh, anh thật tháo vát.”
“Haizz!” Trình Giang Dực làm bộ thở dài. “Cô nương à, em không thích nấu cơm, không thích làm việc nhà, ngoài anh ra thì còn ai muốn lấy em đây?”
“Cảm ơn anh nhé, Trình tiên sinh.” Tô Tiểu Bồi chẳng hề ngại ngùng chút nào. Cô thực sự bị anh nuông chiều thành ra như vậy, ở thế giới kia anh ôm chọn việc nhà, bây giờ ở bên này, cô cũng quen mất rồi.
“Haizz, em còn không biết tự kiểm điểm, cô nương lần sau chớ có như vậy nữa.” Nghĩ thấy không đúng, lại nói: “Haizz, phải nói là nương tử lần sau chớ như vậy nữa.”
“Nghịch ngợm.” Tô Tiểu Bồi đánh anh một cái.
“Mau lên, mau lên.” Trình Giang Dực bị đánh còn bật cười, kéo cô đến, để cô ngồi lên đùi mình. “Cho em xem game hoạt hình mới do anh thiết kế.”
“Những thứ trong game em không hiểu.”
“Không cần hiểu, giống như phim hoạt hình thôi, em xem đi, chắc chắn sẽ thú vị.”
Vậy sao? Tô Tiểu Bồi rất phối hợp ngồi xuống xem.
Đúng là phim hoạt hình, trước tiên hiện ra tên của game: Vạn dặm tìm chồng. Tô Tiểu Bồi thấy hơi hiếu kỳ. Đây là game gì vậy?
Trên màn hình tối om, có tiếng gió, sau đó có ánh sáng, giống như góc nhìn của một nhân vật, người đó vừa mở mắt ra. Rừng cây trong đêm tối, có đống lửa đang cháy, hình như người đó đang cháy ở trên cây, quay đầu nhìn thấy toàn là cây cối, sau đó cúi xuống, có một thanh niên ăn vận kiểu cổ trang đứng dưới gốc cây nhìn lên.
“Cô nương?” Người thanh niên kia hỏi, giọng lại là của Trình Giang Dực. Cảnh tượng và câu mở đầu quen thuộc, tim Tô Tiểu Bồi đập thình thịch, lúc này mới phát hiện ra thanh niên ăn vận kiểu cổ trang này có vài phần giống Nhiễm Phi Trạch, cũng có vài phần giống Trình Giang Dực.
Tô Tiểu Bồi quay đầu hìn Trình Giang Dực. Trình Giang Dực ôm lấy cô, hôn lên trán cô. “Tiếp tục xem đi.”
Góc nhìn đã thay đổi, cô nương trên cây và thanh niên dưới cây đều hiển thị trên màn hình. Cô nương trên cây tóc ngắn, mặc bộ đồ ngủ hình gấu Pooh, kiểu dáng không giống lắm với bộ đồ của Tô Tiểu Bồi, nhưng rõ ràng tạo hình này chính là cô.
“Tráng sĩ cứu mạng.” Tô Tiểu Bồi cất tiếng nói, nhân vật chính trong hình đọc ra lời thoại giống như vậy.
Tô Tiểu Bồi không kìm được lại quay đầu nhìn Trình Giang Dực, ôm lấy cổ anh, Trình Giang Dực hôn lên gò má cô, ôm cô cùng xem.
Diễn biến phía sau thực ra Tô Tiểu Bồi đều biết rõ, tráng sĩ cứu cô nương xuống. Trong lòng cô nương đang nghĩ vốn dĩ cô ấy không phải là người của thế giới này, buổi sáng ngày hôm sau, tráng sĩ đưa cô ấy và một cô nương khác tên Đường Liên mà chàng cứu được cùng xuống núi. Đến nhà Đường Liên, xuất hiện một mục lựa chọn, nhân vật chính ở lại hay là đi cùng tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi cố ý lựa chọn ở lại nhà Đường Liên, tráng sĩ một mình cáo từ rời đi. Kết quả tình tiết phát triển đến buổi tối hôm đó, mẫu thân Đường Liên nói với nữ chính rằng lý trưởng đã đến nhà nói chuyện, chuyện của Đường Liên vẫn chưa được làm rõ, lại thu giữ một nữ tử lai lịch bất minh nữa thì không thích hợp, nhà Đường Liên muốn mời nữ chính đi tìm chỗ khác, thậm chí còn chỉ điểm cho cô ngoài trấn có một am miếu, cô có thể đến đó. Nữ chính chẳng biết làm thế nào đành rời đi, kết quả lại gặp được tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi lườm Trình Giang Dục một cái. “Kết quả đều như nhau, việc gì phải chọn?”
“Trò chơi mà, cũng phải trọn một chút chứ.”
Trên màn hình, những việc xảy ra sau đó tương tự chuyện sau khi Tô Tiểu Bồi xuyên không, nữ chính đi theo tráng sĩ tìm đuợc nơi sống tạm, cổ vũ tráng sĩ bắt ác tặc, rồi làm gia sư, phá án, biệt ly, xuyên không, rồi gặp lại… Các nhân vật phụ xuất hiện trong đó, tạo hình gần giống với những người họ quen biết ở thế giới kia.
Tô Tiểu Bồi dựa vào ngực Trình Giang Dực xem bộ phim này, có chút thất thần, giống như cô quay lại khoảng thời gian ở nơi đó vậy.
Cuối cùng khi nữ chính với đại boss cùng đến chỗ chết, màn hình tự nhiên tối đen.
Tô Tiểu Bồi sững sờ, ngồi thẳng người dậy.
“Này, này, cô nương, nên thành thân rồi nhỉ?” Trên màn hình màu đen đột nhiên hiện ra mấy chữ lớn, khiến Tô Tiểu Bồi giật nảy mình.
Tiếp ngay sau đó, câu nói này lại hiện ra một lần nữa, cỡ chữ lớn hơn, hình nền hiện ra rất nhiều trái tim, kết hợp cả giọng lồng tiếng của Trình Giang Dực.
Tô Tiểu Bồi quay đầu lườm anh, anh làm thể tay khoá bên khoé miệng, biểu thị mình không hề mở miệng. Không làm loạn. Lúc này trong máy tính vang lên tiếng tít tít cảnh báo, Tô Tiểu Bồi nhanh chóng quay đầu nhìn, trên màn hình lại hiện ra giao diện mới, vẫn được lồng tiếng của Trình Giang Dực: “Tô Tiểu Bồi cô nương, Trình Giang Dực tiên sinh ưu tú kiệt xuất, anh tuấn phong độ, nhiều tiền chu đáo, thông minh hài hước, trịnh trọng chân thành, nghiêm túc, thành khẩn đưa ra lời thỉnh cầu muốn kết hôn với cô, mời lựa chọn.”
Trên giao diện xuất hiện hai nút lựa chọn “đồng ý” và “không đồng ý”.
Lại có cả mục lựa chọn “không đồng ý” sao? Tô Tiểu Bồi ngứa tay muốn ấn thử xem sao.
“Đợi một chút!” Vừa nhìn thấy phương hướng con chuột của Tô Tiểu Bồi không đúng lắm, Trình Giang Dực liền cuống quýt ngăn cản: “Nên kích vào mục “đồng ý” kia chứ.”
“Vì sao?” Tô Tiểu Bồi cứ muốn kích vào “không đồng ý” thử xem sao. Thiết kế ra các sự lựa chọn chính là để người ta chọn, cô muốn xem xem khi kích vào mục “không đồng ý” thì sẽ xảy ra điều gì.
Sau đó cô thực sự đã ấn vào mục “không đồng ý”.
Trình Giang Dực thở dài một tiếng, trưng ra bộ dạng đau lòng, khổ não.
Tô Tiểu Bồi lườm anh, một lúc lâu sau màn hình cũng không có phản ứng, cô cho rằng mình chưa kích trúng, muốn kích lại lần nữa, kết quả vừa di con chuột, trên màn hình đột nhiên có pháo hoa nổ tung, dây màu bay phất phới, vang lên ca khúc cử hành hôn lễ, tiếp sau đó, tiếng nói của Trình Giang Dực lại vang lên: “Tốt rồi, bà xã, bây giờ mời lựa chọn ngày kết hôn mà em mong muốn.”
Tô Tiểu Bồi sững sờ, đột ngột quay người, đập Trình Giang Dực một cái. “Sao lại là lựa chọn ngày tháng, rõ ràng bấm vào không đồng ý mà.”
“Ừm.” Trình Giang Dực tỏ vẻ nghiêm túc. “Vậy nhất định là nó đã phớt lờ chuyện không đồng ý của em rồi.”
Tô Tiểu Bồi xếch mày lên lườm anh. “Quá thiếu sáng tạo.”
“Mau chọn ngày đi.” Anh cũng phớt lờ sự chê bai của cô.
“Đây gọi là cầu hôn sao?” Cô không phục lắm, lấy đâu ra kiểu như thế này chứ.
“Đúng vậy, thế mà em lại hiểu được, IQ rất tốt.” Vẻ mặt anh nghiêm túc. “Em viết một cuốn sách để bày tỏ tình yêu với anh, anh liền phát triển một game để đáp lại tình yêu đó, rất có thành ý, cảm động trời đất đúng không? Nếu không đồng ý thì thực sự thiếu nhân tính quá rồi.”
“Ít nhất phải có nhẫn chứ.” Cô bĩu môi, đưa ra yêu cầu.
Trình Giang Dực ôm cô, hai tay gõ một chuỗi ký tự lên bàn phím, sau đó trên màn hình hiện ra hình ảnh một chiếc nhẫn, còn là hình ảnh 3D xoay vòng kết hợp với hiệu ứng ánh sáng, Tô Tiểu Bồi toét miệng cười, đang muốn nói anh phạm quy quá, đột nhiên cảm thấy ngón tay mát mát, cúi xuống nhìn, một chiếc nhẫn thật sự đã được lồng vào ngón tay cô.
Tô Tiểu Bồi cắn môi, nhưng vẫn nói: Vậy còn hoa tươi thì sao, hoa hồng gì đó.”
“Em là bà xã nhà ai vậy, sao lại tầm thường thế này.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, bị Trình Giang Dực cốc một cái vào đầu, sau đó anh mở chiếc tủ nhỏ của bàn làm việc, bảo Tô Tiểu Bồi tự lấy một chiếc hộp lớn màu hồng ở bên trong. Tô Tiểu Bồi cầm lấy, Trình Giang Dực bảo cô mở ra. Bên trong là hoa tươi đã được đặc biệt xử lý, nhìn giống hệt hoa vừa mới ngắt, nhưng có thể cất giữ được rất lâu. Hoa hồng màu đỏ, màu hồng, màu trắng, kết hợp với hoa baby, xếp thành hình trái tim bên trong hộp.
Tô Tiểu Bồi mím môi cười trộm, tuy cô thuộc típ người thực tế, nhưng khi nhìn thấy hoa tươi, nhẫn đính hôn đầy lãng mạn thế này, cô cũng rất vui mừng.
“Này!” Một chiếc hộp nữa được nhét vào tay cô. Tô Tiểu Bồi mở ra, là một chiếc nhẫn kiểu nam.
“Nào.” Trình Giang Dực đưa tay đến trước mặt cô, ra dáng “mau đeo nhẫn cho đại gia, sau này đại gia chính là người của em rồi.” Tô Tiểu Bồi mím miệng tiếp tục cười, lấy chiếc nhẫn ra, đeo cho anh.
“Chúc mừng anh, tráng sĩ tiên sinh.”
“Chúc mừng em, bà xã.”