Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 31: Phần kết


Đọc truyện Vạn Dặm Tìm Chồng – Chương 31: Phần kết

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, Tô Tiểu Bồi quay lại thời hiện đại đã được hơn bốn tháng, cô làm rất hăng say, nghiêm túc, dòng sách cô phụ trách đã biên tập xong hai cuốn. Cuốn về Trình Giang Dực làm tương đối tốt, Chủ biên khen ngợi hết lời, dùng lời của đồng nghiệp để nói thì là: “Có thể nhìn ra được tình yêu từ trong sách.”

Tình yêu sao? Tô Tiểu Bồi không hiểu sách viết về tâm lý doanh nhân thì làm thế nào người ta có thể nhìn ra tình yêu được nhỉ? Cô cảm thấy tình yêu của cô đã chôn vùi rất sâu, rất sâu rồi, sẽ không còn yêu ai được nữa.

Còn nguyên văn của Chủ biên thì là: “Hình tượng người đàn ông này được xây dựng hết sức đặc sắc, đến khuyết điểm cũng đáng yêu như vậy. Những thất bại và bước ngoặt kia được thể hiện vô cùng thú vị. Độc giả sẽ thích cho mà xem.” Rồi ông ta thở dài. “Người trẻ tuổi, lại có ngoại hình đẹp trai quả nhiên là một ưu thế mà.”

Vậy sao? Khóe môi Tô Tiểu Bồi khẽ giật giật, xem ra Chủ biên đã yêu anh ấy rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai yêu anh cũng vô ích thôi, Trình Giang Dực, à không, Nhiễm Phi Trạch là của cô. À, cũng không đúng, phải “đã từng là của cô” mới đúng.

Chủ biên xuất bản cuốn truyện ký trước, cuốn của Trình Giang Dực này, phải đợi một thời cơ tốt.

“Thời cơ tốt?”

“Đợi cậu ấy tỉnh lại hoặc qua đời. Báo chí nhất định sẽ rầm rộ lên, đến khi đó chúng ta sẽ nhân cơ hội xuất bản.”

Khóe môi Tôi Tiểu Bồi lại co giật lần nữa, xem ra Chủ biên yêu anh chàng đẹp trai không nhiều bằng yêu tiền.

“Nếu như anh ấy cứ mãi không tỉnh, cũng không chết thì sao?”

“Cô đừng có trù ẻo cậu ấy chứ!” Chủ biên xua xua tay.

Tô Tiểu Bồi thở dài, quay về vị trí của mình. Nếu như không tỉnh cũng không chết, xem ra lúc đó Trình gia cũng sẽ đưa ra quyết định? Tô Tiểu Bồi nhìn bản thiết kế cuốn sách về Trình Giang Dực trong máy tính, trên bìa sách, Trình Giang Dực đang cười với cô. Trước đó cô không để ý, sau này mới phát hiện nụ cười của Trình Giang Dực thực sự rất giống Nhiễm Phi Trạch. Tướng mạo của hai người thậm chí cũng giống nhau đến mấy phần, có điều Nhiễm Phi Trạch ở thời cổ đại có vẻ hào sảng, phong trần hơn, mà Trình Giang Dực thì lại tràn ngập khí chất hiện đại.

Tô Tiểu Bồi bất giác ngắm bức ảnh Trình Giang Dực đến đờ đẫn, cô thấy tiếc nuối vì trong tay không có ảnh của Nhiễm Phi Trạch, cô rất sợ sẽ quên mất dáng vẻ của chàng, mỗi ngày đều phải gắng sức nhớ lại mấy lần mới dám ngủ. Thậm chí cô còn có mong ước xa vời rằng một ngày nào đó khi mở mắt ra, đã thấy mình quay lại thế giới đó, quay lại bên Nhiễm Phi Trạch. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng hề có phép màu hiện ra.

“Tiểu Bồi.” Đột nhiên có đồng nghiệp gọi cô.

Tô Tiểu Bồi giật thót, chột dạ tắt bức ảnh của Trình Giang Dực đi.

“Ở quầy lễ tân có người tìm cô.”

Tô Tiểu Bồi nói cảm ơn xong, chỉnh trang y phục, ổn định lại cảm xúc một chút rồi đi đến quầy lễ tân. Lúc sắp đến nơi, bước chân cô hơi ngập ngừng, cô cảm thấy không dám tin lắm, trước mắt cô là Nguyệt Lão số 2238.

Từ sau lần gặp nhau ở bệnh viện đó, cô không còn gặp lại anh ta nữa. Cô cảm thấy rất tốt, vì gặp lại anh ta, cô sẽ lại muốn gặp Nhiễm Phi Trạch, thế nên không gặp tốt hơn. Dù sao cô và chàng cũng phải quên tất cả, Nhiễm Phi Trạch quên cô rồi, chàng sẽ sống cuộc sống của mình. Còn cô… Tô Tiểu Bồi đột nhiên ý thức được rằng bản thân không hề quên, trước đó cô cảm thấy đây là chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Lão số 2238 thì lại cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng phải anh ta nói cô cũng sẽ quên đi sao? Tại sao cô còn chưa quên?

Sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, Nguyệt Lão số 2238 khá kích động, Tô Tiểu Bồi vừa đưa anh ta vào phòng tiếp khách, anh ta liền hét lên: “Tô Tiểu Bồi, tôi nói cho cô biết này, Trình Giang Dực, anh ta đã thành công rồi.”

“Cái gì?”

“Anh ta quay lại rồi!”

“Cái gì?” Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không thể phản ứng lại được, anh chàng này đang nói cái gì vậy?

Lúc này bên ngoài có tiếng gọi của Chủ biên: “Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi đâu rồi?”

“Ở phòng tiếp khách ạ.”

“Tô Tiểu Bồi!” Tô Tiểu Bồi nghe thấy Chủ biên chạy đến phía phòng tiếp khách, nhất định là xảy ra chuyện rất quan trọng rồi, nếu không Chủ biên sẽ không thất thố như vậy.

“Tô Tiểu Bồi!” Chủ bên đẩy cửa phòng tiếp khách ra, hét lên với Tô Tiểu Bồi: “Nhanh lên nào, Trình Giang Dực tỉnh lại rồi! Sách có thể xuất bản được rồi!”

Tô Tiểu Bồi hoàn toàn sững sờ.

Chủ biên không thèm để ý đến cô, lại chạy biến đi như thể đang cưỡi Phong Hỏa Luân vậy, vừa chạy vừa dặn dò đồng nghiệp, tìm người này đến, gọi người kia đến, mở cuộc họp. Còn gọi cả Tô Tiểu Bồi mau mau đến phòng họp lớn.

Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không dám tin, cô quay đầu, nhìn Nguyệt Lão số 2238, cái kẻ thiếu bản lĩnh này lại đang quệt nước mắt rồi. “Đúng vậy, Tô Tiểu Bồi, Trình Giang Dực đã tỉnh lại, Nhiễm Phi Trạch quay lại rồi. Tôi đã nói rồi mà, cho dù chỉ có 1% cơ hội cũng phải tiếp tục kiên trì, huống hồ chúng ta còn thừa ra 0,2% nữa.”

“Anh ấy làm thế nào mà quay lại được? Chẳng phải anh nói đã cắt dây tơ hồng rồi sao?”

“Cắt rồi, nhưng không đứt, cho nên tôi không cắt nữa.”

“Là không cắt hay là cắt không đứt?” Cái này là trọng điểm sao? Lẽ nào trọng điểm không phải là Trình Giang Dực đã tỉnh lại rồi sao? Tô Tiểu Bồi không dám nghĩ, cô cảm thấy đầu óc rối tung, cô phải tìm vài chủ đề để bình tĩnh lại.

“Là như thế này, lúc đầu, tỷ lệ Trình Giang Dực được dây tơ hồng kéo về thành công là 1,2%, còn tỷ lệ cô qua đó tìm thấy anh ta đưa về là 98,8%, cho nên tôi lựa chọn để cô qua đó, cô còn nhớ chứ? Sau khi cô thất bại, được người ta nhắc nhở, tôi đã nhớ ra được cơ hội 1,2% kia vẫn còn chưa dùng đến. Nhưng vì ở hai thế giới nên vấn đề này là nút thắt chết, tôi không biết nên làm thế nào. Nhưng trước kia, hệ thống đã biết là hai thế giới rồi, vì sao có nút thắt chết mà nó vẫn đưa ta tỷ lệ thành công như vậy, chẳng phải là rất kỳ quái sao, đúng không?”


“Nói trọng điểm đi.”

“Tóm lại, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, quyền hạn của tôi không đủ mạnh, thời gian công tác của tôi không đủ dài, việc này chỉ có thể đi tìm Chủ quản đại nhân nhờ giúp đỡ, nhưng tôi không thể lại làm hỏng hệ thống được nữa, tôi đã bị trừ mất một nửa điểm kinh nghiệm rồi, lại trừ tiếp nữa thì tôi chết chắc.”

“Nói trọng điểm đi.”

“Ừm ừm, tóm lại là, trong đơn xin phép khẩn cấp, tôi đã đề nghị muốn đánh cược với Chủ quản đại nhân, vì mã số case của cô vẫn có thể dùng mà, nội dung của đơn xin phép khẩn cấp sẽ đến được chỗ Chủ quản đại nhân.”

“Hoàn toàn không hiểu gì, nói trọng điểm đi.”

“Tôi đánh cược với Chủ quản đại nhân, nếu tôi cắt không đứt dây tơ hồng của cô, Chủ quản đại nhân sẽ dùng quyền hạn của ông ấy để thực hiện 1,2% cơ hội kia. Tôi đã bất chấp tất cả, may mà hai người bọn cô đủ bản lĩnh, khiến tôi được nở mày nở mặt. Dây tơ hồng cuả bọn cô không đứt, Chủ quản đại nhân đờ đẫn ngay tại trận. Được rồi, thật ra ông ây cũng không đến nỗi đờ đẫn, chỉ nheo mắt lại như thể rất không vui. Nhưng ông ấy cũng không phát hiện ra hệ thống còn rất nhiều chỗ có thể mở rộng được. Ví dụ như khoảng cách thời gian xuyên không trước đó, ví dụ như không chỉ có một phương pháp xuyên không, những thứ này đều là vấn đề mới chưa từng gặp qua. Đúng rồi, hóa ra bên đó thực sự cũng có Nguyệt Lão. Được rồi, được rồi, cô đừng có lườm tôi nữa, tôi nói vào trọng điểm đây. Chủ quản đại nhân đã đích thân điều chỉnh lại phương thức xử lý của hệ thống, Tô Tiểu Bồi, cô biết không? Vốn dĩ là chỉ có 1,2% cơ hội thành công, nhưng vì cô qua đó tìm được anh ta rồi, bọn cô đã gặp nhau, yêu nhau, dây tơ hồng dây tơ hồng buộc chặt đến mức không thể chặt hơn, thêm vào đó Chủ quản đại nhân đích thân đi cửa sau, cho nên thực ra là 98,8% của cô đã hoàn thành rồi, cộng thêm 1,2% của anh ta nữa, thế là anh liền quay lại.”

Tô Tiểu Bồi đột nhiên đứng bật dây, đi qua đi lai. “Tôi, tôi phải đi gặp anh ấy.”

“Chủ quản của bọn cô nói cô phải đi họp.” Số 2238 nhắc nhở.

Tô Tiểu Bồi phớt lờ anh ta, cô chạy như bay ra khỏi phòng tiếp khách, lao đến bàn làm việc của mình, cầm túi xách, lại lao đến phòng họp, hét lên một với Chủ biên: “Tôi đến bệnh viện.” Sau đó chạy mất.

Chạy đến thang máy, Tô Tiểu Bồi thấy cửa thang máy đang mở, hóa ra số 2238 đã ấn nút đợi cửa cho cô. “Cô xem, chúng tôi làm ngành dịch vụ thật chẳng dễ dàng gì.”

Tô Tiểu Bồi không nói gì, tim cô đạp thình thịch. Thang máy xuống rất chậm, như thể đã cả một thế kỷ trôi qua vậy. Cuối cùng cũng xuống đến tầng một, cô chạy ra khỏi thang máy, quay lại nói: “2238, anh không biết tôi cảm kích anh nhiều thế nào đâu.” Cô nói xong, lại chạy mất.

Số 2238 chậm rãi ra khỏi thang máy, mặt đỏ ửng, gãi gãi đầu, cảm thấy ngượng ngùng, nói với bóng lưng Tô Tiểu Bồi: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hai người hạnh phúc là được.”

Tô Tiểu Bồi chạy đến bệnh viện, Trình Giang Dực đúng là đã tỉnh lại. Người nhà hạ Trình và Trần Phi – bạn hợp tác với Trình Giang Dực đều có mặt, bọn họ đã rất quen với sự có mặt của Tô Tiểu Bồi, nên không ngăn cản cô, để cô đi gặp Trình Giang Dực.

Tô Tiểu Bồi rất kích động, rất căng thẳng, cô lúng túng đến mức tay chân luống cuống. Cô hy vọng được nhìn thấy nụ cười của Nhiễm Phi Trạch, được nhìn thấy ánh mắt thâm tình của chàng dành cho cô, cô muốn chàng sẽ nói với cô rằng: “Tiểu Bồi, anh cũng quay lại rồi!” Nhưng cô lại sợ Trình Giang Dực nói như thế sẽ khiến những người khác phát hoảng mất, dù sao thì xung quanh cũng có rất nhiều người, nếu anh nói câu đó thật thì cô biết phải giải thích thế nào đây?

Tô Tiểu Bồi cố duy trì biểu cảm trên gương mặt, đứng trước Trình Giang Dực, cô không nói gì, mọi lời muốn nói đã tắc nghẹn trong cổ họng vì căng thẳng. Ánh mắt của Trình Giang Dực chiếu đến, Tô Tiểu Bồi mỉm cười với anh, nhưng anh chỉ hờ hững liếc qua cô rồi dời mắt đi.

Nụ cười của Tô Tiểu Bồi trở nên cứng đờ. Đó là ánh mắt nhìn một người xa lạ. Ánh mắt đó như một nhát dao tàn nhẫn đâm vào trái tim Tô Tiểu Bồi.

Anh đã không nhận ra cô nữa.

Tô Tiểu Bồi rất am hiểu những kiến thức về y học, cô biết vấn đề của chứng mất trí nhớ, nhưng chứng mất trí nhớ xuyên không này thì cô lại hoàn toàn không có khái niệm. Cô buồn bã, uể oải rời khỏi bệnh viện. Chủ biên nóng ruột gọi điện thoại đến, hỏi han cô đã nghe ngóng được tin tức gì, có phối hợp được gì trong việc xuất bản cuốn sách về Trình Giang Dực không.

Tô Tiểu Bồi lấy lý do bệnh nhân vừa tỉnh lại, ý thức chưa rõ ràng để ứng phó, rồi dập máy. Cô cũng tự an ủi mình, đây cũng là chính lý do khiến anh không nhận ra cô, cô nghĩ chắc chắn là như vậy.

Hôm đó, Tô Tiểu Bồi ngồi trong hoa viên của bệnh viện rất lâu, đúng chỗ trước khi cô mới quay về. Cô tự an ủi, cổ vũ mình, phần khó nhất đã vượt qua rồi, còn có điều gì không tốt cơ chứ! Mọi thứ điều sẽ tốt thôi, anh ấy cần chút thời gian, hai người bọn họ có dây tơ hồng dẫn dắt, tất cả đều sẽ tốt thôi, anh ấy sẽ nhớ ra cô, nhất định là như vậy.

Sau đó, hai tháng đã trôi qua. Hai tháng này thực chẳng dễ dàng gì đối với Tô Tiểu Bồi, hy vọng của cô gặp phải sự đả kích hết lần này đến lần khác. Trình Giang Dực vẫn mãi không nhớ ra cô, không những không nhớ ra, còn luôn tỏ thái độ chẳng mấy vui vẻ khi gặp cô. Vì Trần Phi có giới thiệu cho anh biết, Tô Tiểu Bồi là người biên tập cuốn sách viết về anh. Thân phận này khiến Trình Giang Dực cảm thấy khó ưa.

Phản ứng đối với những thứ khó ưa của Trình Giang Dực giống hệt Nhiễm Phi Trạch, đoan trang, nghiêm túc, lạnh nhạt, lại còn độc miệng. Tô Tiểu Bồi thấy vậy thì rất đau lòng. Cô từng mượn cơ hội đến bệnh viện thăm bệnh để tiếp xúc gần gũi với Trình Giang Dực, cố kích thích ký ức của anh. Cô biểu hiện rất nhiệt tình, còn Trình Giang Dực ngày càng xa cách, biểu hiện đó giống như thể Tô Tiểu Bồi vì lợi ích của cuốn sách mà nịnh bợ, lấy lòng anh, hoặc cô đã đơn phương yêu anh, muốn có ý đồ bất chính đối với anh vậy. Điều này khiến Tô Tiểu Bồi vô cùng tức giận.

Tô Tiểu Bồi vốn cũng là người rất nóng nảy, một qua hai lại, mấy lần liền như thế, sự nhiệt tình bị giội cho một gáo nước lạnh, cô không kìm được mà đùng đùng nổi giận. Một nguyên nhân quan trọng khác khiến lửa giận của cô bùng phát dữ dội hơn, đó là cô cảm thấy chàng tráng sĩ cô yêu thương đã bị Trình Giang Dực cướp đi mất, anh ta đã chiếm thân thể cả tráng sĩ nhà cô rồi, nhưng lại không để linh hồn của tráng sĩ quay về.

Trả tráng sĩ của cô lại cho cô đi!

Sau đó Trình Giang Dực xuất viện, cuối cùng anh cũng có tinh thần để nghiêm túc thảo luận vấn đề liên quan đến cuốn sách viết về anh ta. Chủ biên của Tô Tiểu Bồi vốn còn cho rằng việc Trình Giang Dực tỉnh lại sẽ là một cơ hội tốt để đưa cuốn sách này ra thị trường kiếm tiền, kết quả sau khi tỉnh lại, biết có cuốn sách này thì anh lại tỏ thái độ không mấy vui vẻ. Trời to, đất to, nhưng không to bằng bệnh nhân, thế là Trần Phi bàn bạc với Tô Tiểu Bồi, đợi tình trạng sức khỏe của Trình Giang Dực tốt hơn một chút, làm tốt công tác tư tưởng cho anh ta xong thì mới sắp xếp việc xuất bản sách. Dù sao sau khi sách xuất bản cũng rất cần sự phối hợp của Trình Giang Dực, cho nên Tô Tiểu Bồi thương lượng với Chủ biên, quyết định cứ thư thả đã. Nhưng công tác đả thông tư tưởng cho Trình Giang Dực lại bị dồn lên vai Tô Tiểu Bồi, vì điều này mà Tô Tiểu Bồi đã phải chịu đựng không ít lạnh nhạt của Trình Giang Dực. Sau đó cô tức giận, liền không đi tìm Trình Giang Dực nữa.

Trình Giang Dực cuối cùng cũng đã xuất viện, Chủ biên bảo Tô Tiểu Bồi và một biên tập viên khác nhanh chóng đi thu phục anh.

Trình Giang Dực đồng ý gặp mặt, còn tiếp đãi bọn họ ở nhà riêng. Lần này anh cũng không khách khí chút nào, thể hiện rõ thái độ, quan điểm rằng không thích xuất bản sách liên quan đến mình trên thị trường. Ngoài ra, quan trọng nhất là anh không thích bị các nhà tâm lý học thi nhau phân tích, mổ xẻ, sau đó bày ra trước mặt độc giả toàn quốc, bị xét nét, bình phẩm từ đầu đến đuôi không chút khách quan. Anh không thích bị người khác lấy ra làm công cụ kiếm tiền như thế này. Đó là nguyên văn lời anh nói, lại còn nói ngay trước mặt nhà tâm lý học Tô Tiểu Bồi. Điều này làm cô bẽ mặt ngay tại trận.

Tô Tiểu Bồi cũng có thái độ chẳng vui vẻ gì với anh ta, anh ta không nhận ra cô, anh ta cũng không phải là tráng sĩ của cô, anh ta là Trình Giang Dực, chứ không phải là Nhiễm Phi Trạch. Cô tức giận đùng đùng, vận dụng hết sự lãnh đạm, đanh đá, soi mói mỗi khi đi xem mặt của mình ra để kể hết tật xấu của Trình Giang Dực cho anh nghe, sau đó nói: “Đây là đánh giá của nhân sĩ chuyên nghiệp về Trình tiên sinh, xin hãy nhớ cho kĩ. Không cần cảm ơn, miễn phí đó.”

Đồ cường đạo, đã cướp tráng sĩ của cô rồi, còn không nhận ra cô. Cô mới là người không cần khách khí với anh ta, cô thực sự ghét anh ta chết đi được.

Tô Tiểu Bồi giáo huấn anh xong, hiên ngang dời đi. Biên tập viên kia hoàn toàn đờ đẫn, vừa muốn ở lại xin lỗi, vừa cảm thấy nơi này oán khí ngập tràn, không tiện ở lâu, cuối cùng cũng chuồn đi nhanh như một làn khói.

Trình Giang Dực sững sờ, cảm thấy bất ngờ. Nữ biên tập viên trước đó vẫn luôn lấy lòng, nịnh bợ anh đột nhiên lại trở nên hung dữ thế này, trong lòng anh không khỏi dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.

Trình phu nhân tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cũng cảm thấy con trai mình đúng là đã quá thiếu lịch sự. Bà nhét cuốn sách vào tay con trai. “Con hãy đọc qua trước rồi hẵng đưa ra quyết định, mẹ cảm thấy cuốn sách này rất hay. Cô Tô đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư, cô ấy là biên tập viên giỏi lại nghiêm túc nữa.”


Biên tập viên giỏi, nghiêm túc còn rất hung dữ phải không? Trình Giang Dực bĩu môi.

Bên này, sau khi từ nhà Trình Giang Dực đi ra, Tô Tiểu Bồi liền chạy thẳng đến nhà mẹ, ôm lấy mẹ mà òa khóc một trận, cô nói cô bị thất tình rồi.

Cuốn sách đó được đăt ngay ngắn trên đầu giường Trình Giang Dực. Mấy ngày sau, cuối cùng anh cũng quyết định đọc qua xem sao.

Trên sổ ghi chép của Nguyệt Lão số 2238, vạch tiến độ trong case của Tô Tiểu Bồi và Trình Giang Dực đã chuyển vào phần bắt đầu mới, anh ta nhìn trạng thái đó, lòng ngập tràn hy vọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngày Mười ba tháng Bảy là ngày giỗ của bố Tô Tiểu Bồi, vẫn như thường lệ, cô lại đến đường Ngô Đồng, đặt một bó hoa tươi xuống nơi bố cô đã ngã xuống. Vừa ngước mắt lên, liền thấy một chiếc xe hơi màu bạc trờ đến, ánh mắt cô chạm đúng ánh mắt của người lái xe, là Trình Giang Dực.

Tô Tiểu Bồi quay đầu, đứng dậy, đi về phía ngược lại. Từ khi biết anh ta chỉ đơn thuần là Trình Giang Dực, không phải tráng sĩ của cô, cô đã rất giận, không tham gia vào việc đàm phán hợp tác nữa, mà đồng nghiệp ở phòng kinh doanh đi bàn bạc về nói Trình Giang Dực cũng không tham gia, mọi việc đều được quyết định bởi Trần Phi.

“Có lẽ tình trạng sức khỏe của anh ta rất xấu, nghe nói sau đó lại phải nhập viện lần nữa. Nhưng cũng may là không cần bàn bạc thêm với anh ta, cuốn sách này vẫn được xuất bản như đã định.”

Tô Tiểu Bồi không có hứng thú với cuốn sách đó nữa, Trình Giang Dực đáng ghét, trả tráng sĩ của cô lại đây.

Cô bực dọc bĩu môi, đá đá viên sỏi dưới chân, bỗng nghe thấy cách chỗ cô không xa vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Tô Tiểu Bồi quay đầu nhìn, thấy Trình Giang Dực đang lái xe quay trở lại.

Ai thèm quan tâm đến anh ta chứ! Cô lườm chiếc xe một cái rồi quay đầu, đi về phía khu buôn bán dành cho người đi bộ, xe không đi vào được, xem anh ta còn ấn còi nổi nữa không?

Thực ra cô không thích dạo phố chút nào, đi hết tiệm này đến tiệm khác, chẳng có gì thú vị cả. Đột nhiên cô nhìn thấy trong khung kính của một tiệm bán đồ trang sức kiểu Trung Quốc có trưng bày một chiếc vòng tay kết bằng sợi dây màu đỏ. Tô Tiểu Bồi dừng lại, đứng đó nhìn ngắm hồi lâu, vừa ngẩng đầu, bỗng thấy trên ô kính của tủ trưng bày phản chiếu hình ảnh một người đàn ông, rất cao, rất đẹp trai, tư thế đứng rất giống một người – Nhiễm Phi Trạch.

Tô Tiểu Bồi đứng bất động, nhìn chằm chằm vào người phản chiếu trên tủ kính. Trình Giang Dực cũng chăm chú nhìn vẻ mặt của cô qua tấm kính, lát sau, anh khẽ thở dài. “Nào có ai hung dữ như em chứ, bệnh nhân muốn hồi phục cũng cần phải có thời gian mà.”

Tô Tiểu Bồi sững sờ, trái tim phút chốc đập loạn nhịp.

Trình Giang Dực thấy cô không trả lời, lại thở dài. “Anh nằm viện, em cũng chẳng đến thăm anh. Nhẫn tâm quá!”

Tô Tiểu Bồi đột ngột quay đầu, trợn mắt quát: “Anh là ai?”

Ah cười hì hì. “Tướng công của em.”

Tô Tiểu Bồi lườm anh. “Trêu đùa con gái nhà lành, tôi phải báo cảnh sát thôi!”

“Gần đây anh mới nhớ lại mọi chuyện giữa hai thế giới, đầu anh rất đau, sau đó ký ức trở nên hỗn loạn, muốn tìm em để hỏi, nhưng em lại không quân tâm, không đến thăm anh. Sau đó, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, đành phải nhập viện lần nữa.” Trình Giang Dực giả vờ đáng thương.

“Ai thèm quan tâm đến anh.”

“Anh sai rồi. Anh không nên bị bệnh, không nên mất trí nhớ, không nên không nhận ra em. Em xem, vừa khỏi bệnh, anh đã lập tức đi đi tìm em ngay, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

Tô Tiểu Bồi nhìn anh chằm chằm, trong lòng rất đỗi nghi hoặc.

Anh cũng đang nhìn cô, nói tiếp: “Em vẫn thấp quá đó.”

Nói cái gì chứ! Cô quay phắt lên lườm anh, lại thấy anh bước đến gần. “Rất muốn ôm một cái.”

Sau đó, anh dang tay, ôm cô thật chặt. “Ừm, giống hệt như anh tưởng tượng. Độ chênh lệch cao thấp của chúng ta vẫn vậy, cảm giác khi ôm rất dễ chịu. Đúng không?”

“Không đúng.” Rõ ràng khóe mắt đã cay xè, nhưng cô vẫn phải cứng miệng một chút.

“Anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?”

“Không nhớ.”

“Đúng là đồ thù dai, cô nương lần sau chớ như vậy nữa nhé!”

Tô Tiểu Bồi không kìm được, rơi nước mắt. Cô ôm chầm lấy anh, nói” “Giữa chốn công cộng đông người, anh lại dám phi lễ với con gái nhà lành, lần sau cũng chớ như vậy nữa nhé!”


Trình Gang Dực nở nụ cười. trong lồng ngực vang lên tiếng thình thịch. Tô Tiểu Bồi gối lên trên ngực anh, cảm thấy âm thanh đó rất động lòng.

Một giây sau, di động của anh đổ chuông. Cô đứng thẳng người lại, lau nước mắt.

Anh nghiêng người nhìn xuống mặt cô, đưa ngón tay cái tới giúp cô lau nước mắt. Di động vẫn réo chuông inh ỏi, cô đấm anh một cái. “Nhận điện thoại đi.”

Anh bữu môi, tỏ ý không muốn nhấc máy.

“Ừm, có cuộc họp gì sao? Bây giờ tan làm rồi thì họp cái gì chứ? Ờ ờ, tôi quên mất, cậu họp thay tôi nhé. Thay thế nào à? Cứ đặt mông lên ghế là họp thôi, như vậy đi. Tôi là bệnh nhân, bệnh nhân đó, cậu nhẫn tâm được sao? Cậu nhẫn tâm thì liên quan gì đến tôi? Tôi đang làm gì à? Tôi đang tán gái đó!”

Anh cười với Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi lườm anh. Anh kéo tay cô, đi về hướng chiếc xe đang đỗ, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “Thật đó, tôi rất thích cô gái này, vừa nhìn thấy ở trên đường là lập tức dừng xe ngay. Ha ha, không phải đùa đâu, tôi bảo cô ấy nói chuyện điện thoại với cậu nhé!” Anh nói rồi đưa điện thoại đến bên tai cô. “Là Trần Phi.”

Tô Tiểu Bồi nguýt anh một cái rồi trốn ra phía sau, cô không thèm nhận cuộc gọi ngượng ngùng này. Trình Giang Dực lại thu chiếc điện thoại về. “Cô ấy xấu hổ.”

Ai xấu hổ chứ? Cô đập tay lên người anh.

“Ai da, cô ấy đánh tôi, cô ấy thực sự xấu hổ, mặt đỏ ửng lên rồi. Tôi không nói chuyện với cậu nữa, cậu cố gắng làm việc đi, việc kiếm tiền ở công ty dựa cả vào cậu đó, tôi tiếp tục dưỡng bệnh đây. Cứ như vậy nhé!” Anh ngắt cuộc gọi rồi cười với Tô Tiểu Bồi. “Trần Phi hơi giống Thập Bát.”

Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một lát, hình như đúng là như vậy. Cô không kìm được liền bật cười.Trình Giang Dực kéo cô lên xe. “Sau này anh sẽ giới thiệu với em những người bạn của anh ở bên này, em trai cậu ấy hơi giống Tiêu Kỳ, kiêu ngạo lại thích nổi nóng. Anh còn có người anh em, tính cách rất giống Lão Lục.”

“Anh đừng có tưởng rằng lôi tên người quen cũ ra thì em sẽ tha thứ cho anh.”

“Đâu có, chỉ là người ra sao thì kết giao với bạn bè như vậy thôi, anh chỉ muốn nói hóa ra bạn bè của anh ở hai thế giới đều gần giống nhau.”

“Vậy sao? Tại sao em lại nhớ tráng sĩ chẳng có bằng hữu nhỉ, mọi người toàn chê bai huynh ấy thôi.”

Trình Giang Dực cười hề hề. “Người khác chê bai thì chẳng có gì đáng sợ, chỉ cần Tiểu Bồi nhà anh thích anh là được rồi.”

“Ai thèm quan tâm đến anh chứ!” Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, dường như ngoài mấy chữ này ra, cô không biết nói gì khác nữa. Cô ngẫm nghĩ đột nhiên hỏi: “Anh có phải chịu khổ không?”

Anh chớp chớp mắt. “Không hề.”

Thật hay giả vậy? Cô nhìn anh. Anh cười với cô, nghiêng người hôn lên môi cô. “Thật đó, không phải chịu khổ chút nào. Anh nhớ em liền đi về phía đông, đang đi trong núi, đột nhiên tỉnh lại thấy mình quay về đây.”

Trái tim Tô Tiểu Bồi quặn thắt.

Anh nhớ em, liền đi về phía đông.

Cô cảm thấy rất đau lòng, thực sự không dám nghĩ đến. “Anh đã bị ngã chết.”

“Không hề, anh làm sao bị ngã chết chứ? Hình như là anh đang ngủ say, dựa vào gốc cây. Anh nhớ chắc là như vậy.”

Xả thân xả mệnh, mới có thể như ý nguyện.

Anh trở thành Trình Giang Dực, thì bên kia sẽ không còn Nhiễm Phi Trạch nữa.

“Quẻ bói của Cửu Linh Đạo chưởng đúng là rất chuẩn.” Trình Giang Dực cười cười, khởi động xe, chuyển chủ đề: “Em muốn ăn gì? Buổi về chỗ anh nhé?”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, Trình tiên sinh, chúng ta vừa mới quen biết.” Cô phối hợp với anh, cố tỏ ra nhẹ nhàng.

“Vậy sao?”

“Đúng.”

“Rõ ràng đã kết hôn rồi mà.”

“Giấy chứng nhận kết hôn đâu, lấy ra cho em xem.”

Cô dám giở trò với anh sao? “Tô Tiểu Bồi, chúng ta rất lâu rồi chưa gặp nhau, em không cảm thấy cấp thiết sao?”

“Vẫn ổn.”

“Anh thì khá là cấp thiết.”

“Vậy anh phải kiềm chế một chút thôi, Trình tiên sinh.”

“Vậy được thôi, cứ quyết định đến chỗ anh đi.”

Anh tăng tốc, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường.

Trên một chiếc ghế dài ở góc đường, Nguyệt Lão số 2238 cầm sổ ghi chép của anh ta, ghi lại cuộc gặp gỡ quan trọng của duyên phận.

Trong xe, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.


“Đợi anh theo đuổi em, theo đuổi được rồi thì hẵng nói.” Rõ ràng đã nguyện ý cùng anh đi đến chân trời góc bể rồi, nhưng cô vẫn phải cứng miệng một chút.

“Theo đuổi thì theo đuổi, đây chính là điểm mạnh của anh.” Anh nói xong liền bị cô đập cho một cái. Anh cười ha hả, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Trình Gia Dực bắt đầu theo đuổi cô bằng việc làm cơm.

Anh dẫn Tô Tiểu Bồi về nhà, đích thân làm cơm cho cô ăn.

“Cô nương nhà anh thích ăn cơm do anh làm nhất.” Anh chìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ.

Trên bàn ăn, Tô Tiểu Bồi đã rất thành thật mà nói: “Thực ra tài nghệ nấu nướng của anh rất bình thường. Có điều em luôn không thể nhẫn tâm mà bóc mẽ anh.”

Trình Giang Dực bĩu môi, giả bộ đáng thương. “Người đàn ông thâm tình này vác thân xác đau ốm đi làm cơm cho cô nương mình yêu thương nhất ăn, lòng dạ em sắt đá cỡ nào mà nói ra được những lời như vậy?”

Tô Tiểu Bồi cố tình nói: “Vậy sao? Vậy anh ấy đã vác thân xác đau ốm còn lớn tiếng kêu cấp thiết nữa, thật là quá không nên rồi. Thân thể đau ốm thì nên nghỉ ngơi cho tốt chứ.”

“Không, không, thân thể đau ốm của anh ấy không ảnh hưởng gì đến chuyện cấp thiết, sức khỏe của anh ấy rất tuyệt.” Trình Giang Dực chớp chớp mắt. “Bà xà, cầu xin em cho anh được hầu ngủ.”

Tô Tiểu Bồi bị biểu cảm của anh làm cho bật cười rũ rượi.

Tối đó, Tô Tiểu Bồi tưởng mình không nói gì cả, lại cảm thấy dường như mình đã nói rất nhiều. Cô nhớ mình cứ nhìn Trình Giang Dực mãi, rõ ràng bề ngoài vẫn có điểm khác với tráng sĩ của cô nhưng cô thực sự nhìn ra được anh chính là tráng sĩ. Biểu cảm khi anh nói chuyện, thần thái cử chỉ, ánh mắt của anh…

Thật kỳ lạ quá, còn nhớ trước đó không lâu, cô vẫn giận anh chết đi được, thế mà bây giờ dường như sự tức giận của cô đã biến mất không còn vết tích, chỉ còn lại cảm giác vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

Họ rúc trên sofa, tay nắm tay, dựa vào nhau, cùng xem ti vi. Thực ra họ vốn không hề chú ý xem ti vi đang chiếu cái gì, chỉ dựa vào nhau vậy thôi, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sau đó, đêm về khuya, cô nói cô phải về nhà.

Trình Giang Dực cúi đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh. Anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt, bọn họ vẫn còn ngày rộng tháng dài phía trước.

“Khụ khụ, được thôi!” Trình Giang Dực không cam tâm tình nguyện đứng dậy, Tô Tiểu Bồi thấy biểu cảm đó, liền buồn cười.

Anh nằng nặc đòi lái xe đưa cô về, ở trên xe vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, cô nói như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng không nỡ buông ra. Đến dưới lầu nhà cô, anh kiên quyết đòi cõng cô lên, Tô Tiểu Bồi bị anh làm cho buồn cười, con người này muốn giở trò đây mà. “Có thang máy mà anh.” Cô nói.

“Thang máy không bằng anh.” Anh giả bộ trợn mắt nói. “Anh nhất định phải chứng minh một chút, anh đây thân thể cường tráng, vô cùng cấp thiết.”

“Em tự đi được.”

“Cứ muốn cõng cơ.”

“Đừng làm loạn nữa.” Cô không kìm được xoa má anh. “Rõ ràng ốm lâu như vậy rồi, không được hành động bừa bãi.”

“Được thôi!” Trình Giang Dực lập tức giả bộ đáng thương. “Em vừa nói như vậy, anh liền cảm thấy rất mệt, không đi nổi nữa. Không được, mau đưa anh vào nhà, anh phải nghỉ ngơi một chút.” Thế là anh nghiễm nhiên vào nhà cô, sau đó ì ra không chịu đi.

Dù sao thì cũng nhất quyết không đi nữa. Anh nhảy lên giường của cô, đắp chăn, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

Tô Tiểu Bồi đành nhận thua, cô muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, cô không nỡ đuổi anh đi.

Nhưng đêm nay hai người không làm gì cả, Trình Giang Dực chỉ ôm cô, nắm lấy tay cô mà ngủ. Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đêm cuối cùng của bọn họ ở một thế giới khác, cô cũng dựa vào lòng anh, nắm tay anh như thế này. Sau đó, khi mở mắt ra, bên cạnh đã không còn anh nữa.

Trong lòng Tô Tiểu Bồi đột nhiên thấy hơi hoảng, cô muốn mở mắt ra, lại rất do dự. Cảm giác tiếp xúc trên tay vẫn còn, nhưng cô vẫn muốn mở mắt xác nhận một chút.

Vừa mở mắt ra, cô đã thấy nụ cười của Trình Giang Dực. “Mí mắt của em cứ luôn động đậy.”

Tráng sĩ của cô.

Anh xán đến, hôn lên mắt cô. “Anh cũng muốn mãi mãi ngắm nhìn em như thế này, nhìn thấy rồi mới yên tâm.”

Sau đó, bọn họ chìm vào giấc ngủ say. Cô rúc trong lòng anh, nắm chặt tay anh, tư thế giống như khi cô rời khỏi thế giới kia.

Duy trì tư thế này, bọn họ ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Tô Tiểu Bồi tỉnh giấc sau khi bị anh hôn lên đôi mắt.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đó cười với cô. “Anh thức dậy, nhìn thấy em bên cạnh, còn tưởng là nằm mơ, hôn thử xem có phải là thật không.”

Người đàn ông ngốc nghếch này.

“Hại, tráng sĩ.” Cô chào anh. “Em ở đây.”

“Hại, cô nương.” Anh cũng chào lại. “Anh cũng ở đây. Có thể mãi mãi ở đây rồi.”

Cô không hỏi anh có phải chịu khổ hay không nữa, anh cũng không hỏi cô khoảng thời gian này cô đã sống ra sao. Đây là giao hẹn ngầm của họ. Không quay đầu nhìn về quá khứ, chỉ hướng đến tương lai. Bọn họ sẽ có tương lai hạnh phúc.

Anh biết vậy, cô cũng biết vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.