VÂN DÃ

Chương 6


Đọc truyện VÂN DÃ – Chương 6

Gấu bắc cực cao hơn cậu một cái đầu, đám bong bóng được cột kiểu xoè ô che giữa hai người. Vân Nhạc đợi một phút, cũng không bực bội chờ gấu Bắc cực nhận lại đám bóng bay, nhưng lại nghe hắn nói: “Cậu có đang gấp gì không?” 

Không đợi Vân Nhạc mở miệng, nói ngay: “Nếu như cậu không vội, giúp tôi phát bóng bay chắc cũng không thành vấn đề ha? Cậu nãy giờ đứng chỗ này, cũng hưởng ké ánh quang của tôi không ít nha.”

Đúng thực là như vậy, nếu không có hoạt động này của tiệm cà phê, tờ rơi trên tay của Vân Nhạc cũng khó có thể phát xong một cách dễ dàng thế. Cậu cũng không đáp là được hay không, chỉ đứng trở lại vị trí ban đầu, cầm tờ rơi của tiệm cà phê phân phát cho khách hàng, tờ này đến tờ khác. Có vài người cầm biên lai chạy đến để nhận thưởng, gấu Bắc cực hoàn toàn biến hình thành chủ tịch đùn đẩy trách nhiệm (1), đem nhiệm vụ phát tờ rơi giao đứt cho Vân Nhạc. Bản thân chạy đến vòng quay may mắn, lười biếng trốn tránh trách nhiệm.

Hai giờ trôi qua rất nhanh, các nhân viên đem ra vài ly cà phê và phân phát chúng cho mọi người. Vân Nhạc cũng nhận được một ly, cũng không từ chối. Cậu thổi hơi nóng trong ly giấy và uống một ngụm nếm thử mùi vị. Khá đắng và mùi vị cũng không hấp dẫn mấy, nhưng thật sự rất ấm. Khiến cho cơ thể đông cứng nãy giờ của cậu trở lại một tia tri giác. Vân Nhạc liền uống thêm một ngụm, chợt phát hiện ra một ánh mắt đang bám trên người mình từ nãy đến giờ. Cậu xoay người lại, nhìn thấy ở đằng sau vòng quay may mắn lộ ra một cái đầu gấu trắng. Gấu bắc cực bị bắt tại trận, chỉ có thể giả lả bước lại và nói: “Cực khổ rồi, bạn học.” Xong lại hỏi thêm: “Cậu vẫn còn là học sinh đúng không?”

Vân Nhạc không đáp lời, đại khái nhìn xem chẳng còn gì để làm, định xoay người rời đi. Gấu Bắc cực cản đường cậu nói: “Cậu cũng vừa bận rộn cả nửa ngày, tôi cũng không có trả tiền thù lao cho cậu. Bằng không cậu lại quay số rồi hãy đi, coi như là tiền thù lao tôi trả cậu.”

Nếu tính theo tiền nhân công mà nói, một giờ đồng hồ phát tờ rơi đại khái cũng được trả tám mươi đến một trăm năm mươi tệ. Vân Nhạc chỉ lạnh lùng thôi, chứ không phải thanh cao. Con người sinh sống trong hoàn cảnh quẫn bách khốn cùng đến một lúc nào đó, thấy có thêm thu nhập sẽ không ngu mà quay lưng bỏ đi. Cậu từ nhỏ đã hiểu được điểm này, dù gì cậu cũng vẫn cần tiền. Nếu như thật sự khinh bạc, cũng vẫn cần ăn mặc và sống sót. Cậu thường đi các chợ nhỏ để mua quần áo cũ, đồng thời ở những nơi tổ chức sự kiện xúc tiến tiêu thụ sản phẩm, cũng cân nhắc thiệt hơn, mua một ít nhu yếu phẩm cần thiết.

Gấu Bắc cực nhẩm tính cậu sẽ không muốn di chuyển, liền tự mình đem vòng quay đến, dựa hờ ở phía trên, tính toán nói: “Ban đầu là cậu chiếm lợi ích từ lượng khách hàng của tôi, nhưng sau lại giúp tôi phát ra vượt số lượng tờ rơi, vậy coi như tính cho cậu một nửa tiền công. Vị chi chuyển đổi, cậu được ba lần quay số. Ba lần này cậu quay được cái gì thì lấy cái đó, tuy nhiên chỉ còn có mỗi khăn quàng cổ và mũ nón, nếu như quay trúng cốc và kẹo ngọt, thì chẳng còn dư lại cái nào. Bắt lấy cơ hội may mắn thôi.”


Vân Nhạc nhìn một chút, cũng không do dự mà đưa tay lên quay. Gấu Bắc cực thập phần lưu ý xem những phần thưởng còn lại có bị ai lấy đi nữa không, hai tay để sau lưng, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm vào vòng xoay. Mũi tên màu đỏ thật nhanh xẹt qua những phần thưởng đã hết và đến ô mũ nón, khăn quàng cổ, dần dần chậm lại.    

Cốc, kẹo ngọt, bao tay, mũ nón, khăn quàng cổ, một vòng lại một vòng, cuối cùng dừng ở khoảng giữa ô cốc và khăn quàng cổ, chỉ thiếu một chút nhỏ.

Vân Nhạc vốn không mong đợi gì, cũng không tồn tại sự thất vọng. Nhưng thật bất ngờ, mũi tên tưởng chừng đã dừng lại tiếp tục nhúc nhích, di chuyển một chút, liền vượt qua đường ranh giới, chỉ ngay vào ô khăn quàng cổ. Gấu Bắc cực hai tay vẫn để ở sau lưng, không tình nguyện cầm lấy khăn quàng cổ đưa cho cậu, nói: “Còn hai cơ hội nữa.”

Vân Nhạc cầm khăn quàng cổ nhìn một vài giây rồi lại quay vòng lần nữa. Lần thứ hai này dừng ở ô kẹo. Lần thứ ba không lủng lẳng ở giữa nữa, yên ổn rơi vào ô mũ. Hai tay gấu Bắc cực rốt cuộc cũng duỗi ra, lắc lắc cái vòng quay không mấy vui vẻ, lẩm bẩm: “Có phải là bị hư rồi không?” Quay sang đưa mũ cho Vân Nhạc, nói giọng chua chua: “Không ngờ cậu cũng may mắn đến vậy.” Xong liền đột nhiên nhớ tới gì đó, nói một câu: “Nguy rồi nguy rồi! Bận rộn nửa ngày mà quên mất phải chụp ảnh ở hiện trường làm việc!” Không đợi Vân Nhạc cho phép, hắn vội vã đem mũ đội lên đầu Vân Nhạc, buộc khăn quàng cổ màu đỏ lên cho cậu, đem cậu che chắn kỹ lưỡng. Xong ôm ngay lấy cổ cậu, nói với đồng sự đứng cách đó không xa: “Mau mau, chụp nhanh một bức ảnh hiện trường để báo cáo kết quả!”

“Tách tách” một tiếng, những tấm ảnh được chụp liên tục. Đến khi Vân Nhạc hoàn hồn trở lại, cảm nhận được sự mềm mại của khăn chàng. Cậu không hề biết được khăn quàng cổ cùng mũ này so với những phần thưởng khác được phát ra chênh lệch giá đến bao nhiêu.     

Tiệm cà phê của Hàn Thần từ lúc khai trương đến nay lần đầu tiên bận rộn như thế. Cửa tiệm được bày trí xa hoa, giá cả lại bình dân, mùi vị cũng cực kỳ hợp lòng đại chúng. Không ít người đứng xếp hàng ở cửa, để xem xem tiệm cà phê này có gì mà nổi tiếng đến vậy. Người phục vụ không đủ nhân lực, chính Hàn Thần phải tự mình bưng khay nhận gọi món. Cậu ta hiện tại không còn quan tâm cái gì mà lời hay lỗ, chỉ hận không thể lấy ra cà phê thượng hạng để tiếp đãi miễn phí cho mọi người. Đang bận rộn đầu đầy mồ hôi, cậu ta nhìn thấy một chú gấu đi vào cửa liền hưng phấn chào hỏi: “Hắc! Vân Dã!”

Gấu Bắc cực đem đầu trùm gỡ xuống, để lộ ra khuôn mặt Văn Dã. Hắn một tay ôm lấy đầu con gấu, lắc lắc mái tóc ngắn đã bị đè bằng, cười hỏi: “Thế nào rồi?”


Hàn Thần đáp: “Thật lợi hại! Với tình hình như thế này, chỉ cần chưa tới hai ngày, tao sẽ có thể hồi lại được tiền vốn!”

“Nghĩ gì thế hả? Dù có khách nhiều thêm nữa cũng chỉ là lỗ chứ không lời. Tiếp theo phải nghĩ ra biện pháp khác, ít nhất một năm phải chấp nhận không có lợi nhuận. Hơn nữa tốt nhất không nên chỉ bán cà phê, kết hợp thêm bán một vài món điểm tâm đi.” Văn Dã vừa nói, vừa đi đến nhà kho để cởi bộ phục trang ra, lại hỏi cách thức liên lạc với nhân viên lúc nãy đã chụp tấm ảnh. Để sau khi anh ta tan việc, có thể đem tấm ảnh gửi ngay đến.

Hàn Thần hồ hởi đi ở phía sau, vẻ mặt đau khổ mà nói: “Mày không giúp tao à, cứu người phải cứu đến chót, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên nha!”

Văn Dã liếc nhìn thời gian, vỗ vai cậu ta và nói: “Ông chủ Hàn đã là một người đàn ông trưởng thành, thời điểm này phải đứng lên tự lãnh đạo.”

Hàn Thần cảm thấy lời mỉa mai này nghe có chút quen tai, vò đầu bứt tóc nói: “Mày học tao câu nói này từ lúc nào vậy hả?”

Văn Dã cầm lên túi thể thao, giơ tay lên chào tạm biệt, cười nói: “Đi trước, cuối tuần sau tao tới tìm mày.”


Buổi tối khoảng mười giờ, nhân viên tiệm cà phê gửi bức ảnh đến. Văn Dã vừa lúc mới tắm xong, cầm điện thoại di dộng lên mở ra nhìn một chút, xong đặt xuống bên cạnh.

Trong hình là một chú gấu bắc cực bụ bẫm ôm một cậu thiếu niên quàng khăn mày đỏ. Thiếu niên kia cũng không nhìn vào ống kính, khoé miệng bạnh lại, đề phòng mà nắm lấy cánh tay đang khoác trên cổ cậu. Như kiểu nếu có chuyện gì không ổn thoả, liền sẽ cắn xuống một phát, quay người đào tẩu.

Cái biểu tình này, vẫn thật là hung hãn quá đi. Văn Dã trở vào phòng ngủ, mở sổ ghi chép ra, viết xuống vài chữ.

Bận rộn suốt cả hai ngày, buổi tối cuối tuần đúng mười giờ, Vân Nhạc quay trở về nhà, trên tay cậu mang theo một hộp cơm plastic, là bữa tối cầm về từ cửa hàng thức ăn nhanh. Cửa hàng thức ăn nhanh bao ăn hai bữa, Vân Nhạc chỉ ăn một bữa vào buổi trưa, cơm tối thì đem về nhà, định ngày mai mang đến trường học. Khi cậu trở về trời đã trở âm u, phỏng chừng tuyết còn có thể rơi nữa. Vân Nhạc mặc thêm một chiếc áo nữa, chiếc mũ nhận thưởng vẫn còn được đặt trong cặp sách, khăn quàng cổ rất dày và rộng, buổi tối như thế này chống lạnh rất tốt. Cậu tắm rửa sạch sẽ, nằm trên ghế salon, đem khăn quàng ấm áp dễ chịu kia che nửa thân trên, và nhắm nghiền hai mắt lại.

Trong giấc mơ của cậu, Vân Nhạc bảy tuổi gặp được chú gấu bự kia. Gấu bự nắm tay cậu đi trên đường phố không có ánh đèn. Tay gấu thật ấm áp khiến cậu không nỡ thả ra. Nhưng cậu lại lo lắng nếu cứ đi theo gấu bự kia, sẽ không thể tìm được đường về nhà. Cậu nhiều lần quay đầu lại, mong mỏi người mẹ đã bỏ mình đi từ lâu có thể đúng lúc xuất hiện và đón cậu về. Đột nhiên, gấu bự lại lôi cậu chạy đi thật nhanh, Vân Nhạc muốn hất tay của chú ra, nhưng làm thế nào cũng không thể dứt ra được. Cậu không ngừng quay đầu lại, đột nhiên phát hiện ra Vân Cẩm Bằng không biết từ nơi nào xuất hiện, trên tay cầm một chai rượu, miệng chửi rủa chạy theo ở phía sau. Vân Nhạc còn quá nhỏ, gấu bự kéo theo cậu chạy rất chậm, Vân Cẩm Bằng miệng vẫn mắng mỏ: “Tạp chủng! Tiện chủng! Chạy! Tao xem mày có thể chạy tới nơi nào! Tao giết chết mày! Ngày hôm nay tao phải giết chết mày!” Chửi xong liền đem bình rượu phang tới, ném trúng ngay đỉnh đầu của gấu bự. Gấu bự thống khổ ngã trên mặt đất, Vân Nhạc muốn kéo chú lên, nhưng gấu bị thương rồi, căn bản không thể nhúc nhích được. Cậu vội vàng đứng chắn trước mặt gấu bự. Cậu bỗng cảm thấy cổ họng đột nhiên căng thẳng, những ngón tay cứng như thép kềm chặt ở cổ đâm sâu vào da thịt, đem cậu từ trên mặt đất nhấc bổng lên không trung. Vân Nhạc tay chân không ngừng vùng vẫy, đột nhiên mở to mắt ra. Vân Cẩm Bằng trong giấc mơ đột ngột xuất hiện thật sự, gã như một tên ác quỷ từ địa ngục đến đây để lấy mạng cậu. Gã bóp lấy cổ cậu một cách dữ tợn, thật là muốn giết chết cậu!

Vân Cẩm Bằng không biết bị kích thích bởi cái gì, phả ra mùi rượu không ngừng mà hét: “Tao giết mày cái đồ **! Tao giết chết mày! Dám cho tao đội nón xanh (2), coi tao là thằng ngu hả đồ chó! Tao giết mày!”

Vân Nhạc trong nháy mắt thiếu dưỡng khí, cảm giác nghẹt thở bắt ép cậu phải há miệng thở dốc như một con cá ở ngoài nước. Hai mắt cậu lồi trừng ra nhìn gã. Khắp thân từ trên xuống dưới của cậu hơi sức như biến đâu mất hết, kiệt sức hoàn toàn. Vân Cẩm Bằng không có ý định buông tha, nhưng có lẽ gã nghĩ chỉ bóp chết ngạt Vân Nhạc thì quá dễ dàng cho cậu. Gã liền dùng cánh tay như gọng kìm đánh ra một cái bạt tai như trời giáng, thấy khoé miệng cậu toé máu, gã mới coi như được thoả mãn. Vân Nhạc trong nháy mắt có thể hô hấp trở lại, không để ý tới cơ thể vẫn còn xây xẩm, giơ chân lên đạp thẳng vào hạ bộ của Vân Cẩm Bằng. Vân Cẩm Bằng gào lên đau đớn một tiếng, liền nắm lấy cổ áo của Vân Nhạc, đem cậu ném xuống ghế sofa, đập mạnh vào bồn rửa mặt. Vân Nhạc cấp tốc bò dậy từ dưới đất, nhìn chằm chằm Vân Cẩm Bằng đang từng bước một đi tới. Hắn như một con quái thú hung ác tàn bạo, thân ảnh khổng lồ bao phủ phía trên Vân Nhạc. Vân Nhạc nắm chặt bàn tay, cùng gã giằng co vài giây, rồi nhanh chóng nhặt lên chai rượu ở dưới đất, hướng thẳng về phía đỉnh đầu gã “Ba” một tiếng mà đập xuống!

Vân Cẩm Bằng hét lên rồi theo phản xạ ngã gục xuống, nhưng không ngất đi. Mắt gã hơi híp lại, mặc kệ dòng máu đang chảy giàn giụa, mắng: “** mẹ! Mày dám đánh thằng cha của mày ư? Tiện chủng! Tao thấy mày hết muốn sống rồi!”


Vân Nhạc tim đập như sấm dồn, nhưng trên khuôn mặt lại cực độ bình tĩnh. Vân Cẩm Bằng có lẽ sẽ không thể bò dậy nổi trong một lút nữa. Cậu liếc nhìn thời gian, run rẩy thở ra một ngụm khí lạnh, bình tĩnh bước đến bên ngăn tủ đựng vài bộ quần áo. Cậu tìm ra một túi hành lý xách tay, đem vài bộ quần áo, bỏ vào trong.    

Khi Vân Cẩm Bằng ý thức được cậu đang muốn làm gì, gã hung tợn mắng: “Vân Nhạc! Con mẹ nó mày dám bỏ đi! Mày nghĩ mày có thể trốn khỏi ông nội mày à! Đừng hòng! Bước qua xác tao trước đã! Không chóng thì chày tao cũng giết chết mày! Giết chết mẹ mày! Giết hết cái ** bọn tạp chủng chúng mày!”

Vân Nhạc mắt điếc tai ngơ, nhấc bọc hành lý lên, cặp sách đeo trên lưng, đeo khăn quàng cổ đỏ để trên ghế sa lon vào chiếc cổ đã bầm xanh tím, bước chân ra khỏi ngôi nhà mà cậu đã sống mười bảy năm mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Buổi đêm này quả nhiên tuyết lại rơi xuống, đạp lên phía trên phát ra âm thanh “Kẽo cà kẽo kẹt”. Vân Nhạc xuyên qua ngõ hẻm u tối, đứng ở giao lộ và nhìn về phương xa. Đường phố lúc hừng đông ba giờ sáng không một bóng người, tiếng tuyết rơi “Rì rào” trên mặt đất lại mang theo thanh âm yên tĩnh khiến người ta cảm giác được an tâm. Vân Nhạc đứng ở nơi đó không biết qua bao lâu, ngắm nhìn không hề chớp mắt cho đến khi bầu trời trắng bạch như bụng cá và những ngọn đèn đường đã tắt ngúm. Lúc này cậu mới chớp chớp đôi mắt khô khốc, mười năm tưởng niệm ẩn giấu trong hốc mắt, lúc này đồng loạt rơi xuống trên mặt tuyết trắng, vỡ tan thành từng hố nhỏ sâu thăm thẳm.

Đôi lời của người dịch:  Vì ráng theo lịch trình nên mèo đã cố thức cả đêm để edit chương này, mong các bạn thương mèo lười nhiều nhiều nhiều nha. Hun hun hun:>

Chú thích:

(1) Suỷ thủ chưởng quỹ (甩手掌柜): Ông sếp không làm bất cứ việc gì, chỉ ngồi sai biểu người khác.

(2) Đội nón xanh (戴绿帽子 – Dải lục mão tử): Thời nhà Minh, những người làm ở nhà thổ đều phải đội nón hoặc đeo khăn xanh (chắc dị mới nói là lầu xanh). Thời nay dùng để chỉ những người ở trong hoàn cảnh bị vợ hoặc người yêu ruồng bỏ, đi quen người khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.