Đọc truyện Vân Cuồng – Chương 36: Gió mây vần vũ kinh Long châu – Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung
Edit: Thủy Lưu Ly
“Nếu đã như vậy, Uyên Minh liền thay gia thúc đa ta hậu lễ của Tiểu vương gia.” Tư Đồ Uyên Minh chắp tay cảm tạ, sau đó vung ống tay áo, sai người nâng thùng gỗ trở về. Lo nghĩ, hắn vẫn nhịn không được nhíu mày, tò mò hỏi một câu: “Không biết Tiểu vương gia tặng cho gia thúc vật gì vậy ạ?” Tư Đồ Uyên Minh nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Những năm gần đây tuy rằng Liễu gia nắm giữ triều chính, nhưng Tư Đồ gia cũng không hề yếu thế, vẫn âm thầm khuếch trương thế lực. Tuy rằng hai nhà không hẳn giống như nước với lửa, nhưng việc ngầm tranh cao thấp không phải không có, Liễu hiền vương lấy quyền chủ động ở bên ngoài, còn Tư Đồ gia thì khinh thường Liễu gia không người kế thừa. Hơn nữa, trăm năm chi ước càng ngày càng tới gần, mà Liễu Vân Cuồng lại không công đưa đến một đống hoàng kim, nói thế nào cũng có cảm giác tên tiểu tử kia dụng tâm bất lương.
Đúng, hắn đã đoán đúng, đúng là Vân Cuồng có chút rắp tâm bất lương, hơn nữa lại là một chuyện vô cùng vô cùng không có tính người.
Tư Đồ Uyên Minh rất nhanh đã hối hận tại sao mình lại muốn hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Ai, không hẳn là không thể nói, có điều Tiểu vương đúng là có chút luyến tiếc.” Vân Cuồng mặt ủ mày ê cảm thán một tiếng, sau lại cắn lấy trái nho do mỹ nhân bên cạnh đưa tới, xong mới chậm rì rì nói: “Vật này là do Tiểu vương tốn hết tâm sức, cực khổ vô cùng, tìm được một khối đá lớn bằng nham thạch, tạc thành một cỗ quan tài, rồi lại tiêu phí bảy bảy bốn mươi chín ngày công, đem ngọc lưu ly, trân châu mã não, hoàng kim,…Mấy vật phẩm xa xỉ trong thiên hạ gắn vào, xong lại tỉ mỉ điêu khắc chín chín tám mươi mốt ngày, mới tạo ra được một vật phẩm tuyệt thế như vậy. Cẩn thận nhận lấy, vật này đại biểu cho tâm ý của Tiểu vương, vật dù nhỏ nhưng kính ý trong đó thì không nhỏ, làm quà mừng đại thọ năm mươi cho bá phụ chắc hẳn không quá thất lễ. Vật đã đưa cho các ngươi, còn mời Tư Đồ công tử nhất định không được từ chối.” Ngôn ngữ, giọng điệu của Vân Cuồng khoa trương vô cùng, thêm một hồi thêm mắm thêm muối, đã đem trình độ quý trọng của vật phẩm nâng cao đến cực điểm. Khiến người Tư Đồ gia khi nghe được, sắc mặt trắng xanh, cả người run rẩy lợi hại, chỉ kém một chút là muốn bạo động tập thể.
Đại thọ năm mươi của người khác mà tiểu tử này, ‘hắn’… ‘Hắn’ dám tặng quan tài, một chiếc quan tài ‘tuyệt thế’, còn ‘mời’ bọn hắn không được từ chối?
Cho nên, những người nghe được những lời nói ấy, đều trợn mắt há hốc mồm, hợp với bầu màu đỏ rực mà màu xanh của mặt nước và hàng liễu của hồ Thiên thu, càng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Tư Đồ Uyên Minh tự nhận cho dù hắn có được tu dưỡng tốt đến thế nào thì cũng sẽ bị phần ‘đại lễ quý trọng’ này của Vân Cuồng đập một phát tàn bạo. Ngón tay hắn run run chỉ vào ‘hắn’, khóe miệng run rẩy, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ: “Ngươi… Ngươi tặng quan tài là có ý gì, còn không mau nói cho rõ ràng!” Cử chỉ này của ‘hắn’ là sự châm chọc rất lớn đối với Tư Đồ gia tộc. ‘Hắn’muốn khiêu khích bọn hắn. Còn cái gì mà nhắc nhở ‘chăm sóc người thân trước lúc lâm chung’* A! Này này này…. Điều này thật sự cuồng vọng đến cực điểm!
(*có một vài nơi người lớn tuổi vẫn có thói quen mua quan tài về để ở nhà, tự mua hay người thân mua có sự đồng ý thì không sao, cũng giống kiểu bài vị trường sinh vậy, còn không, như Vân Cuồng làm là trù người khác die sớm đấy =]]])
“Phốc ha ha ha…” Một trận tiếng cười thanh thúy của nhóm người Cầm Kỳ Thi Họa, tứ nữ trên thuyền Vân Cuồng vang lên, khiến Liễu Phong cũng không nhịn được bậc cười ra tiếng, cười đến mức ngã trước ngã sau, đấm ngực dậm chân. Trừ Liễu Tường, bọn hắn cũng không biết trong chiếc thùng gỗ lớn kia đựng gì, lúc này nghe được trong đó là một chiếc quan tài, nhất thời mới cảm thấy lão bản nhà mình cũng không phải nham hiểm bình thường a!
Những du khách vây xem cũng rất muốn cười, nhưng nghĩ đến việc đắc ý xong và hậu quả sau đó, bọn họ cười không nổi.
Nếu nói hành động này của Liễu tiểu vương gia không có nguyên nhân, thì dù có đánh chết bọn họ cũng không tin. Bọn họ cẩn thận ngẫm lại lập tức hiểu được, bình thường hai vị này cũng không va chạm nhưng hôm nay liền cố tình đụng vào nhau, còn là Liễu tiểu vương gia phá ngang thuyền của công tử Tư Đồ gia. Hơn nữa lễ vật này, ý nghĩa của nó, chỉ sợ đến người mù cũng có thể nhìn ra được.
Vậy nên, căn bản, điều này là một lời tuyên chiến!
Trong triều đình, nếu Tư Đồ gia và Liễu gia chính thức khai chiến, chỉ sợ sẽ dẫn đến một hồi kiếp nạn, khiến đất trời Sở quốc cũng phải rung chuyển một phen. Hai thế lực lớn này nếu đã khai chiến, thì nhất định sẽ không có ai có thể yên ổn được nữa.
“Như thế nào, Tư Đồ công tử, chẳng lẽ ngươi không hài lòng với phần lễ vật này của Tiểu vương?”
Thật thản nhiên đối diện ngón tay đang chỉ về phí mình của Tư Đồ Uyên Minh, Vân Cuồng ngạc nhiên ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là nghi hoặc, đứng đắn giải thích: “Cỗ quan tài này chính là do Tiểu vương tiêu phí một khoảng tâm sức không nhỏ mới có được, tuyệt đối được xưng là thiện hạ đệ nhất quan tài, giá trị hơn vạn lượng hoàng kim. Lại được đại sư ở Pháp Hoa tự tự mình khắc nên. Có thể tránh tà đuổi ma, hiệu quả vạn ma không thể xâm phạm. Chẳng lẽ Tư Đồ công tử còn cảm thấy chưa đủ quý trọng?”
Dù tất cả mọi người đều hiểu sự thật thế nào nhưng Vân Cuồng vẫn tiếp tục giả vờ, tựa như hoàn toàn không biết hàm ý trong đó. Bộ dáng thuần khiết vô tội kia, khiến những người hiểu được sự thật bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đã hiểu lầm hay không, có phải đây chỉ là một sự trùng hợp…
Ngón tay ở giữa không trung cứng đờ, nhất thời Tư Đồ Uyên Minh cũng không biết nên nhận lấy ‘thành ý’ của ‘hắn’ hay là nên phát tác ra.
“Công tử, người thật ngốc! Hắn đang sợ công tử có ý nhắc bọn hắn ‘chăm sóc người thân trước lúc lâm chung’ đấy!” Dựa trong lòng Vân Cuồng, Liễu Phong cười hì hì ‘nhắc nhở’, thuận tiện nháy mắt với Liễu Tường từ nãy giờ cứ trừng hắn (Liễu Phong), ý tứ rõ ràng: Ghen tỵ phải không? Ghen tỵ chết ngươi!
“Ai nha!” Nhận được ‘nhắc nhở’, Vân Cuồng nhất thời trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp, vỗ vỗ đầu tỉnh ngộ: “Này… Tư Đồ công tử, Tiểu vương trịnh trọng nói rõ, Tiểu vương tuyệt đối không có ý bất kính. Tiểu vương thật sự không nghĩ đến việc ‘tặng’ quan tài là nhắc nhở ‘chăm sóc người thân trước lúc lâm chung’!”
Vân Cuồng giống như hối hận lại tiếc nuối nói, vô cũng thành tâm thành ý, áy náy, chắp tay liên tục: “A, là do Tiểu vương nhất thời sơ sẩy, không chú ý đến ‘ý nghĩ nho nhỏ khác” này. Tiểu Vương nên bồi tội với Tư Đồ công tử mới phải! Tư Đồ bá phụ luôn rất độ lượng, lại có cảm tình thâm hậu với Tiểu vương, nói vậy chắc hẳn sẽ không chú ý đến ‘việc nhỏ’ ‘không ảnh hưởng đến toàn cục’, lại càng không tin lầm lời gièm pha của tiểu nhân ‘ngậm máu phun người’ này đối với Tiểu vương phải không! Nếu vậy, mong Tư Đồ công tử chuyển thành ý của Tiểu vương đến bá phụ, chúc lão nhân gia đại thọ vui vẻ.”
Từng câu từng chữ của Vân Cuồng đều thể hiện ‘thành ý’ vô cùng, nhưng lại khiến mỗi người trong Tư Đồ gia đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Trong lòng mỗi người đều mắng to Vân Cuồng quá mức gian xảo: Ngươi không ngờ? Ngươi không ngờ được mới là lạ đấy!
Căn bản tiểu tử này muốn quỵt nợ mà! Nếu người ta nói tiếp đều sẽ thành ‘ngậm máu phun người’ cả. Dù sao ‘hắn’ tặng lễ là có ý tốt, lại có giá trị vô cùng quý trọng, Tư Đồ gia hắn sao có thể vì một chút ‘ý nghĩ nho nhỏ khác’ mà có ác ý với lễ vật của ‘hắn’ đâu? Đã ‘tặng’ quan tài cho bọn hắn, mà bọn hắn còn phải tươi cười nhận lấy. Điều này đúng là muốn tức chết người không đến mạng mà!
Tư Đồ Uyên Minh phải tốn hết sức lực toàn thân mới có thể đem ngụm máu đã lên tới cổ họng, cưỡng chế nuốt xuống. Hắn hít thở khó khăn nói: “Nếu Tiểu vương gia… Người đã vô cùng thích cỗ quan tài này thì đâu có lý nào quân tử lại đoạt đồ vật yêu thích của người khác, cho nên…”
“Tư Đồ công tử nói gì vậy! Cỗ quan tài này đã được ta tặng đi, ngươi cũng đã nhận, sao có thể lại lấy trở về?” Chặt đứt lời từ chối của Tư Đồ Uyên Minh, Vân Cuồng chậm rì rì rung đùi đắc ý nói tiếp: “Lễ dù nhẹ nhưng tình thì quý trọng. Tiểu vương tặng lễ vật như thế mà các ngươi còn thấy chướng mắt! Có phải thật sự khinh thường Tiểu vương, khinh thường Liễu gia, khinh thường phụ vương ta?”
Trong không khí, mùi thuốc súng theo lời nói của Vân Cuồng mà càng tăng cao. Trong lòng Tư Đồ Uyên Minh căng thẳng: ‘Hắn’ đã lấy ra thanh danh của Liễu hiền vương, vậy nên hàm ý của phần lễ vật này, đã không còn đơn giản nữa.
Quả nhiên Liễu gia cố ý muốn gây khó dễ cho Tư Đồ gia hắn! Nếu lúc này hắn thật sự cự tuyệt phần ‘đại lễ’ này, thì lúc đó cũng biểu hiện bọn hắn chấp nhận khai chiến. Điều này đối với việc lôi kéo thế lực trong triều đình của Tư Đồ gia càng trở nên bất lợi! Tên đã lên dây, không thể không bắn. Tình thế bức bách này, bọn hắn không muốn thu cũng phải thu!
Ý niệm trong đầu Tư Đồ Uyên Minh nhanh chóng vòng vo mấy lần, lúc này mới đột nhiên khiếp sợ, phát hiện, nhất cử nhất động của bọn hắn đều nằm trong tính toán của tiểu tử kia! ‘Hắn’ giống như thật vô hại, nhưng thực tế lại từng bước dồn ép bọn hắn vào thế bất lợi, giống như tất cả mọi chuyện, từ lúc bắt đầu, bọn hắn đều chưa từng nắm được quyền chủ động. Đây mới chính là tâm kế thật sự của ‘hắn, là bộ mặt thật của ‘hắn’ sao? Nếu vậy thì chỉ sợ, cho dù là một lão yêu tinh sống trăm tuổi cũng không thể thiết kế kế sách tính diệu như vậy được! Hơn nữa, tính ra, giá trị của vạn lượng hoàng kim cũng không phải nhỏ, nhưng thật sự ‘hắn’ có thể lấy ra được sao?
Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Uyên Minh gần như có thể khẳng định, hành động của Vân Cuồng lúc này là làm theo lệnh của trưởng bối, là kế hoạch đã được tính toán lâu ngày, mà mục đích của kế hoạch này là muốn Tư Đồ gia bọn hắn phải khó chịu!
Liên lụy đến đại cục của cả gia tộc và Sở quóc, nên dù hắn có thật sự bị tức chết cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Một khi đã như vậy, Uyên Minh xin cảm tạ lễ vật quý trọng của Tiểu vương gia. Ngày khác đến đại thọ của Liễu hiền vương, Uyên Minh nhất định cũng sẽ chuẩn bị một phần đại lễ để hậu tạ, báo đáp thịnh tình của Tiểu vương gia!” Tư Đồ Uyên Minh ra vẻ đạo mạo, âm thầm nghiến răng, nghiến lợi nói.
“Không cần cảm tạ, Tiểu vương tự biết dù là sơ xót nhưng cũng đã đắc tội nhiều, Tư Đồ công tử nói vậy, không phải cũng muốn nhắc Liễu gia ta ‘chăm sóc người thân trước lúc lâm chung’ chứ?” Vân Cuồng nghi hoặc hỏi, đem ‘mộng đẹp’ của người nào đó đạp nát, ý tứ tự nhiên là: Ta dù không cố ý, nhưng các ngươi đã nghĩ đến ý nghĩa như vậy chẳn hẳn cũng không thể trách được có ý định ngược lại phải không? Ta hiểu mà!
Nàng vừa thốt ra lời này, nếu Tư Đồ gia còn muốn nhục nhã Liễu gia, cũng không thể quang minh chính đại ‘tặng’ quan tài được nữa.
“Không dám không dám…” Tư Đồ Uyên Minh lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu, lại nuốt một ngụm ức khí vào bụng, phất tay phân phó gia đinh: “Còn không mau đi! Muốn đứng đây dọa người sao?” Chúng gia đinh bị ướt sũng do rơi xuống nước lúc trước đã sớm bị tầm mắt giễu cợt bốn phía dọa đến chân tay mềm nhũn, vừa nghe lời này giống như được đại xá, liên tục nói vâng dạ.
Kết quả người Tư Đồ gia sắc mặt trắng xanh khiêng chiếc thùng gỗ lớn đựng ‘quan tài’ kia, chạy nhanh, trốn khỏi tầm mắt của mọi người. Từ trước đến nay, chỉ sợ đây là lần đầu tiên bọn hắn được nhận lễ vật có giá trị vạn lượng hoàng kim nhưng vẫn bị chọc tức đến sôi máu như vậy. Đại thọ năm mươi của đại tướng quốc Tư Đồ Hạo Lan, mà Liễu tiểu vương gia cũng dám tặng hắn một chiếc ‘quan tài’, tin tưởng chuyện cười này, ngày mai nhất định sẽ được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Sở kinh.
Thản nhiên nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Uyên Minh rời đi, khóe môi Vân Cuồng thoáng hiện một nét cười lạnh nghiền ngẫm, sắc thái tàn nhẫn trong đôi mắt đen âm u chậm rãi lộ ra, khiến khuôn mặt tuấn tú như được tăng thêm vài phần sức quyến rũ.
Tư Đồ Uyên Minh, ngươi cứ lọt vào sương mù mà đi thôi. Các ngươi nghĩ ta ‘tặng’ cỗ quan tài này chỉ là đùa giỡn sao, ta chính là muốn quang minh chính đại tuyên chiến với các ngươi, hơn nữa, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi…
Một hồi kịch náo loạn đã qua, Thiên Thu hồ lại trở về với sự tĩnh lặng trước kia, có điều, lúc này, thuyền của Tiểu vương gia Vân Cuồng lập tức giống như hạc giữa bầy gà, không một chiếc thuyền nào dám tới gần, bởi bọn hắn không dám đối đầu với vị sát thần như nàng. Bọn hắn chỉ nghĩ đến thôi cũng đã biết kết cục sẽ không có thê thảm nhất, chỉ có thê thảm hơn, nói đâu xa, cảnh tượng chật vật của Tư Đồ gia hôm nay là đủ thấy rõ.
Chưa quá nửa khắc, trên hồ lại vang lên một trận tiếng hô kinh ngạc, hỗn loạn, hòa với sự bội phục, say mê. Vân Cuồng uể oải nheo mắt, vén màn lên, đối mắt trong sáng nhất thời hiện lên vẻ kinh dị.
Một đạo thanh ảnh (bóng dáng màu xanh), đạp gió mà đi. Áo xanh toàn thân đón gió bay múa, thân hình gầy yếu giống như không có sức nặng, phiêu phiêu như tiên. Một lần mượn lực đã có thể bay đến mấy chục thước, hơn nữa nơi mượn lực chỉ là mặt nước, nhìn như không hề có sức bậc trong hồ. Thân ảnh ấy giống như chim yến, trong nháy mắt đã cất cánh bay cao vài thước, rồi dễ dàng rơi xuống thuyền Vân Cuồng.
Gậy trúc trong tay Liễu Tường hơi hơi nắm chặt, bốn mỹ cơ cũng lộ vẻ đề phòng. Ở trong khoang thuyền, ánh mắt xinh đẹp của Liễu Phong cũng híp lại thành một đường chỉ, bộ dáng như đang lâm đại địch.
Võ công thật cao minh! Chỉ nhìn một thân khinh công này, chỉ sợ so với những người được Vân Cuồng tự mình dạy dỗ là ngang nhau. Nam nhân này là ai?
“Vân Cuồng đệ đệ, ta đến thăm đệ.” Vài sợ tóc trên trán nam nhân theo gió bay loạn. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, thanh nhã đến cực điểm, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian. Chỉ một nụ cười nhẹ trong chốc lát của hắn, cũng khiến cầu vòng nơi chân trời như mất đi nhan sắc…
“Mộng Ảnh ca ca?” Vân Cuồng kinh ngạc, vui vẻ nhảy dựng lên. Đây không phải nàng giả vờ, mà nàng thật sự không ngờ tới, người hộ tống Đạm Đài Thấm lại là Hoa Mộng Ảnh! Tuy đã nhiều năm không thấy, nhưng hắn vẫn tuấn tú, lãnh liệt như trước, cũng khiến Vân Cuồng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.