Vân Cuồng

Chương 32: Gió mây vần vũ kinh* Long châu – Mênh mông mưa bụi


Đọc truyện Vân Cuồng – Chương 32: Gió mây vần vũ kinh* Long châu – Mênh mông mưa bụi

Mùa xuân, tháng ba, mưa phùng mênh mông, mưa bụi tí tách tựa như tiếng tỳ bà thỏ thẻ, làm ướt cây xanh, tường đỏ.

Khí hậu bốn mùa Sở kinh rõ ràng, mùa đông đặc biệt lạnh, mùa hạ đặc biệt nóng bức, chỉ có hai mùa xuân thu là thoải mái lạ thường. Trải qua một năm lại một năm, kinh đô Sở quốc trở nên phồn hoa, quốc thái dân an. Bên thành nam, ven hồ Thiên Thu, liễu xanh rũ xuống, lay động theo gió. Các cô nương đem giấy dầu dán trên tường cao. Người đến người đi, oanh oanh, yến yên, vui vẻ, hoan ca không hề gián đoạn.

Trong hồ có đảo, một tòa lầu các cao lớn, khí thế đứng giữa hồ, độc đáo, phong nhã. Trong lâu là một loạt các biệt uyển xa hoa, chiếm diện tích rất lớn, quy mô kinh người. Trước cửa biệt uyển có trồng hai cây Thanh Tùng xanh ngắt, cao vút tận mây. Trên cửa lớn, có một tấm bảng, với mấy chữ vàng thanh tú – Ỷ Hồng biệt uyển.

Mà trên chỗ cao nhất của lầu các giữa hồ kia có giắt một tấm biển bằng ngọc chạm rỗng mấy chữ “Yên Vũ lâu”!

Nếu không phải trước cửa có sắp xếp mấy cô nương quần áo rực rỡ, tươi cười đón chào thì chỉ sợ bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đây là nhà cửa xa hoa của một người phú quý nào đó. Giữa không gian mênh mông mưa bụi, tòa Yên Vũ lâu nguy nga đứng thẳng, giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Xa xa nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng xe ngựa lộc cộc, mắt đẹp của những cô nương tươi cười lả lướt trước cửa luôn không thay đổi nay đột nhiên trở nên sáng ngờ, ánh sáng giảo hoạt trong mắt chợt lóe. Ánh mắt được rèn luyện nhiều năm đã nhắc nhở các nàng, có khách quý tới rồi!

Một chiếc xe ngựa trong màn mưa bụi từ một đường nhỏ ven hồ, nhàn nhã chạy lại đây.

Dùng ngựa tốt Linh Thứu để kéo xe, hoa văn bằng vàng ròng tạo thân xe, bốn cây long nhãn bằng bảo thạch đặt bốn góc, trên đỉnh xe ngựa, bị thạch anh màu tím gắt gao bao vây lấy. Gấm vóc Khinh La dùng làm màn che, phủ kín cửa trước và hai bên cửa sổ, khiến người khác không nhìn rõ cảnh vật bên trong xe ngựa. Hai viên trân châu cực lớn đính vào hai bên màn, tùy ý nhẹ nhàng lay động theo nhịp vó ngựa.

Nhìn trình độ xa xỉ này khiến cho tất cả những người lui tới đây đều hít vào vài ngụm khí lạnh, ngay cả một ít quý gia công tử cũng có chút khinh hãi, trong đầu khi hoặc: Đây là người nào? Xe ngựa như vậy, chỉ sợ chỉ có Tư Đồ gia ở Sở Kinh và Liễu gia thế như mặt trời ban trưa hiện nay mới dám xuất thủ ra mà thôi!

Có điều cho tới bây giờ, các thế gia công tử đều thích cưỡi ngựa cao to, uy phong, làm sao lại có chuyện lại lịch sự tao nhã ngồi yên trên xe ngựa? Mọi người không nhịn được duỗi thẳng đầu, chờ đợi muốn biết rốt cưộc trong xe ngựa là thần thánh phương nào.


“Công tử, đã đến rồi ạ!” Gã sai vặt đứng trước xe ngựa, ánh mắt đen láy trong suốt cười hì hì thông báo với người bên trong.

“Đã biết.” Bên trong xe ngựa, một giọng nói từ tính của một vị công tử trẻ tuổi vọng ra, khiến cho đông đảo nữ tử ở đây đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc, ồn ào nhìn lại, lực chú ý rất nhanh đều tập trung cả lại đây.

Ba chữ trong suốt dễ nghe này giống như mang theo lực hấp dẫn vô tận, khiến cho lòng người ngứa ngáy khó chịu. Các cô nương vốn quen nhìn các loại nam nhân cũng không nhịn được có chút tò mò, các công tử quý gia ở Sở kinh, các nàng cũng thấy nhiều rồi, nhưng lại chưa từng nghe được âm thanh dễ nghe bậc này. Thanh âm cự phú, cực mị khiến người khác không thể bỏ qua. Không ít nữ tử dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm màn xe ngựa, thầm nghĩ trong lòng, hy vọng diện mạo của hắn đừng khiến người khác phải thất vọng!

Màn xe được vén lên, hai vị nam tử trẻ tưổi chậm rãi từ trong xe đi ra, một vị công tử mặc hoa phụ màu lam, vị nam tử còn lại mặc cẩm bào màu xanh.

Công tử mặc hoa phục ước chừng mười tám mười chín tuổi, trên tay phe phẩy một chiếc quạt bằng lông vũ trắng tinh, đôi mắt tinh tường, mày rậm ngả ngớn, môi mỏng khẽ nâng. Mặt đẹp như ngọc luôn mỉm cười, khiến vẻ tuấn tú phiêu dật của hắn mang theo vài phần tà mị, cả người tản ra một cỗ hơi thở phong lưu, đùa giỡn với đời.

Nam tử mặc cẩm bào nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt như hàn đàm (đầm nước lạnh lẽo), một đầu tóc dài đen như mực tùy ý xõa tung sau đầu, chỉ dùng một mảnh ngọc màu xanh đơn giản, hờ hững buộc nửa đầu. Toàn thân trên dưới lộ ra một loại khí lạnh dị thế độc lập, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng. Thanh bào trong màn mưa bụi, theo gió bay loạn, khí chất không nhiễm một hạt bụi khiến kẻ khác sợ hãi than.

Hai người này luận dung mạo, khí chất, không có chỗ nào mà không phải là nhân tài kiệt xuất đương thời, nhất là công tử mặc cẩm bào, lại có vẻ đẹp hơn hoa khôi của Yên Vũ lâu ba phần! Xung quanh xe ngựa, chẳng phân biệt nam nữ, đều mở lớn hai mắt, kinh ngạc thở gấp, nhìn chằm chằm hai nam nhân cực phẩm vừa xuất hiện.

Ánh mắt công tử mặc hoa phục sáng ngời, đảo qua cảnh sắc chung quanh, tủm tỉm cười dài: “Nhị ca, quả nhiên nổi tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nổi tiếng. Vốn dĩ ta còn không tin, đúng là không thể tưởng tượng được. Đệ luôn nghe những tên ‘cùng sở thích’ ba hoa chính chòe nói về Yên Vũ lâu ở Sở kinh nhưng không nghĩ đến nơi này lại có loại khí thế như vậy, đúng là không phụ nổi danh mà! Không hổ là thanh lâu đệ nhất thiên hạ!”

Nam tử cẩm bào, mày liễu thon dài bất động, không có một chút kích động nào, giống như trên thế gian này vốn dĩ không có thứ gì đáng để hắn thay đổi nét mặt. Hắn tùy ý phất ống tay áo một cái, thản nhiên phun ra hai chữ: “Đi thôi.”

Vừa nghe thanh âm này, Niểu Niểu* liền biết tiếng nói mê hoặc vừa rồi chính là của hắn. Một bên âm thầm tán thưởng dung mạo và khí chất hiếm thấy trong thiên hạ kia, một bên lại uyển chuyển phô bày dáng người mảnh mai, thúy trâm trên đầu nhẹ lay động, mang theo một làn gió thơm, tiến đến trước mặt hai nam tử tuyệt sắc.


(*nghĩa là mềm mại, xinh đẹp)

“Hai vị công tử, mời qua bên này.” Niểu Niểu thanh thúy cười nói, bàn tay trắng nõn mềm mại đưa ra dẫn đường. Hai người nhìn theo hướng tay nàng thì thấy một chiếc thuyền hoa lệ, nhưng không kém phần tinh tế, không biết từ khi nào đã dừng bên bờ hồ. Ở mũi thuyền có một nữ tử xinh đẹp đang đón gió mà đứng…

“A, nha đầu ngươi cũng thật thú vị, sao lại đối đãi với chúng ta khác với những khách nhân khác? Không sợ ma ma trong viện phạt roi sao?” Lắc lắc, phe phẩy quạt lông, công tử hoa phục ngạc nhiên nói.

Các cô nương xung quanh đều sửng sốt, sau đó lại đồng loạt cười vang, Niểu Niểu hé ra khuôn mặt sầu khổ: “Ai, công tử nói đùa, cách ăn mặc và khí chất của hai vị đâu hẳn chỉ là khách nhân bình thường đến tìm hoan mua vui? Nếu chỉ điểm ấy mà Niểu Niểu cũng không nhìn được, vậy thì chỉ sợ Yên Vũ lâu của ta đây đã sớm phải đóng cửa từ lâu!”

Lời này vừa ra, ngay cả nam tử cẩm bảo cũng nhịn không được kinh dị, hai hàng lông mi như cánh bướm hơi động đậy. Công tử hoa phục lại trợn trắng mắt, há hốc mồm: “Ngươi… Ngươi là tú bà nơi này? Nếu ngươi nói ngươi là hoa khôi ở đây thì ta còn tin một chút…” Nha đầu Niểu Niểu xinh đẹp động lòng người, tuy rằng không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng lại lộ ra một cỗ khí chất thanh tú, linh động, so sánh với hình tượng tú bà bộ dạng dung tục, sặc mùi phấn son thường thấy thì đích thực rất khác biệt.

Thấy Niểu Niểu cười mà không đáp, công tử hoa phục lại càng cảm thấy có hứng thú, cố ý khó xử nàng: “Ngươi biết bọn ta đến đây vì sao ư? Nói nghe một chút, nếu đoán trúng, bổn công tử sẽ có thưởng!”

Lấy khăn tay che miệng, cười khẽ, trong mắt Niểu Niểu chớp động ánh sáng linh động, tùy ý hừ nói: “Còn có thể vì cái gì chứ? Không phải vì nửa tháng sau là dịp biểu diễn mỗi năm một lần của Vân Cừu cô nương sao? Những năm gần đây ta xem còn thiếu à? Có điều, không nghĩ tới năm nay lại điên cuồng như vậy, còn chưa đến ngày ước hẹn thì đã có hai vị công tử tuyệt thế mộ danh mà đến. Hi hi, nói vậy tháng tư năm nay nhất định sẽ càng nào nhiệt hơn so với mọi năm rồi!”

Lúc nói đến Vân Cừu, ánh mắt Niểu Niểu bỗng hiện lên thần sắc sùng bái điên cuồng, ý cười trên môi cũng vì thế mà càng thêm sáng lạn.

Trong mắt hai vị nam tử tuyệt sắc lộ vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới tú bà của Yên Vũ lâu lại trẻ tuổi như vậy, càng không nghĩ tới nàng lại thông minh lanh lợi, quả nhiên không phụ tên của nàng ‘Niểu Niểu’ một đóa hoa mềm mại thấu hiểu lòng người. Chỉ vì điều này cũng đủ thấy lão bản phía sau màn của Yên Vũ lâu không đơn giản!


“Vân Cừu cô nương thật sự sẽ đến sao?” Thanh âm lạnh lạnh, mang theo một chút quan tâm vang lên. Niểu Niểu nhìn lại, thì ra là nam tử cẩm bào đẹp đến không thực, không nhiễm khói lửa kia. Tâm thần hơi rung động, coi như dù có định lực hẳn cũng sẽ khuynh đảo vì hắn đi. Cắn đầu lưỡi một cái để lấy lại sự tỉnh táo, Niểu Niểu âm thầm cảm thán sức quyến rũ của nam tử này thật kinh người.

Hắn, giống như chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng khi nhắc đến hai chữ ‘Vân Cừu’, trong mắt lại nổi lên sắc thái khác.

“Là thật hay giả, hai vị công tử cứ tạm thời lưu lại Yên Vũ lâu, chờ hai mươi ngày sau, cũng là ngày Vân Cừu cô nương đến, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ thật giả thế nào thôi.”

Nữ tử mặc váy áo màu vàng nhạt vốn đứng trên mũi thuyền đột nhiên cười trong suốt nói. Hai người nhìn lại, lại là một vị cô nương cực kỳ xinh đẹp và trí tuệ.

“Nếu hai vị công tử không lên thuyền, Cẩm Tú sẽ bị nước hồ Thiên Thu này lay động đến hôn mê đấy. Hai vị vào Yên Vũ lâu dàn xếp trước rồi chờ Vân Cừu cô nương được không?”

Lúc này nam tử cẩm bào và công tử hoa phục cũng đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Bắt đầu từ bốn năm trước, lần đó, ở Sở kinh, Vân Cừu cô nương khiến những người trong Phiêu Hồng lâu khiếp sợ. Sau đó, lại xuất hiện biểu diễn ở Yên vũ lâu, chỉ một lần đã kinh động trời đất, khiến cả Sở kinh lâm vào chấn động. Cũng từ đó, Yên Vũ lâu lật đổ được vị trí đệ nhất thanh lâu ở Sở kinh của Phiêu Hồng lâu, trong bốn năm trở thành đệ nhất thanh lâu của Long châu đại lục.

Vì muốn chứng kiến phong thái của Vân Cừu mà hằng năm, số lượng nhân sĩ thất quốc mộ danh mà đến rất đông. Quyền quý đến nơi này sẽ được an bài trong Yên Vũ lâu, còn khách nhân bình thường thì lại không có đặc quyền đó. Yên Vũ lâu cũng không chỉ có một ngày náo nhiệt như này, bình thường, thanh lâu chỉ được an bài ở trong Ỷ Hồng biệt uyển, nhưng thanh danh Yên Vũ lâu lại vang vọng khắp Long châu đại lục. Hai người không thể không bội phục tâm tư của vị lão sau màn kia.

Bình thường Yên Vũ lâu cũng không mở cửa, chỉ chờ đến những thời điểm đặc biệt mới có ngoại lệ. Có tầng cảm giác đặc biệt này, lập tức thành công khơi gợi sự hứng thú của mọi người, giống như nếu được ở trong đó cũng đại diện cho một loại thân phận. Vậy nên, vô tình ba chữ ‘Yên Vũ lâu’ đã trở thành thánh địa của những chính sĩ quyền quý. Hơn nữa có vị tuyệt thế danh cơ ‘Vân Cừu’ cô nương tọa trấn, thì cho dù là ngày thường cũng thu hút không ít người, nhờ vậy danh khí của Yên Vũ lâu càng lúc càng lớn. So sánh với những mỹ nhân ở Yên Vũ lâu, Vân Cừu cô nương mang lại một tầng cảm giác mông lung, mờ ảo, khiến người khác càng không gặp được, càng trở nên điên cuồng. Thật sự là một loại thủ đoạn có một không hai!

“Nói cũng đúng, Nhị ca, người đến hay không, mặc dù chúng ta không thể đoán được, nhưng nếu chúng ta đã đến đây vậy thì ở lại Yên vũ lâu đi. Nhị ca phải mất rất nhiều công sức mới có thể ra ngoài được, chỉ vì hỏi thăm tin tức về Vân Cừu cô nương. Giờ đã tới đây, sao Nhị ca lại không hài lòng? Chẳng lẽ… Nhị ca thay lòng?” Công tử hoa phục trêu chọc, cười nói.

“…” Nam tử cẩm bào liếc trắng mắt một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Lão tam, ngươi phạm vào bệnh phong lưu thì chớ, đừng lôi ta vào!”

“Ách… Hắc hắc…” Công tử hoa phục xấu hổ cười cười, nhưng vẫn tiếp tục đùa giỡn: “Đệ cũng chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của thiên hạ đệ nhất danh cơ thôi! Chẳng qua, Nhị ca cứ yên tâm, bổn công tử dù phong lưu cũng sẽ không tranh giành với huynh!”


Hai người nhìn nhau cười, theo Cẩm Tú cô nương lên thuyền lâu.

Muốn đến Yên Vũ lâu thì không thể đi đường bộ được mà chỉ có thể đi thuyền qua, loại thuyền này thiết kế rất hoàn mỹ, bề ngoài giống như một tòa lâu nhỏ, trong thuyền cũng được bố trí vô cùng lịch sự, tao nhã. Hai gã nam tử ngồi trong đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cẩm Tú đang định cho người điều khiển thuyền rời bờ, thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào, một cỗ kình phong mãnh liệt ập đến, theo sau là bóng dáng của một nử tử đang vọt người lên thuyền: “Thấm ca ca, Ảnh ca ca, quả nhiên hai huynh đến chỗ này!”

Nhìn thấy mấy nam đinh té ngã trên mặt đất, ánh mắt Niểu Niểu và Cẩm Tú chợt lóe, lặng yên phất tay ra lệnh cho những người này lui ra. Nhìn nữ tử xinh đẹp khoảng mười lăm mười sáu tuổi trên mũi thuyền, dùng ánh mắt lặng lẽ trao đổi ý kiến.

Người trong thuyền lại không chú ý tới các nàng, lúc này, đột nhiên một nữ tử xinh đẹp mặt y phục tím nhạt cường xông lên thuyền đã đoạt hết tất cả sự chú ý của hai người bọn họ.

“Thanh, sao muội lại đến đây? Không phải huynh nói muội chờ ở khách điếm sao?” Công tử hoa phục đau đầu nói.

Nữ tử hoàn toàn không đáp lời, vẻ mặt nổi giận, đạp chân một cái đã đến bến cạnh hai người, hô to: “Ảnh ca ca, tại sao huynh có thể như vậy! Yên Vũ lâu này là nơi bướm hoa, lấy thân phận và địa vị vủa huynh, sao huynh có thể chạy đến nơi này chứ, huynh không sợ khi trở về sẽ khiến bá phụ giận giữ sao?

Ánh mắt của nam tử cẩm bào bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, hai đạo ánh mắt như hàn băng ngàn năm, chăm chú nhìn trên người nữ tử, lạnh lùng hừ nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Nử tử rùng mình một cái, nhưng trong lòng cảm thấy vừa tức vừa vội, nàng ta cao giọng rống to: “Chỉ vì ả Vân Cừu kia mà huynh hung dữ với muội! Tám năm, tám năm huynh cố gắng đạt được tiêu chuẩn của bá phụ, nhưng khi đã thành công thì nơi đầu tiên huynh đến lại là nơi này. Muội thấy huynh đã bị nữ nhân kia bỏ bùa mê khiến thần hồn điên đảo, không biết chính mình là ai rồi! Vân Cừu kia là cái gì chứ! Không phải chỉ là một ca cơ dung tục đánh đàn xướng khúc thôi sao, chẳng lẽ muội không làm được? Muội tự hỏi bản thân mình, cầm kỳ thư họa không có cái nào muội thua đệ tử bổn gia, vậy thì tại sao huynh lại không chịu liếc mắt nhìn muội một cái!”

Thời gian tám năm như nước chảy, nàng vẫn một lòng thích hắn, nhưng hắn lại chẳng thèm ngó tới, lại đi tâm tâm niệm niệm (nhớ nhung) đối với nữ tử chỉ gặp một lần kia. Ở trong gia tộc được nuông chiều từ bé, lại có thân phận cực cao như nàng, làm sao có thể nuốt trôi ngụm ác khí này.

Vân Cừu chết tiệt! Dám mưu toan chiếm lấy tâm của Ảnh ca ca! Ngươi là thân phận gì! Chẳng qua chỉ là một nử thử thanh lâu, dung tục, hèn mọn mà thôi! Ảnh ca ca là người tôn quý, ngươi dựa vào cái gì mà muốn trèo cao lên Ảnh ca ca! Năm nay bổn cô nương muốn cho ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.