Đọc truyện Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ – Chương 6
Màn đêm buông xuống, chuẩn bị tiệc tối chính là thời gian rãnh rỗi, Bùi Thiên Huyễn một mình trong phòng đi qua đi lại, trong tay gắt gao nắm chặt bình thuốc nhỏ lúc đầu Lạc Phong Dương cho y.
Y suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng quyết định sử dụng, thế nhưng, lại không biết cái bình này hẳn là dùng như thế nào mới đúng a.(Ặc ta té ghế rùi, có ai như em Huyễn không hả trời?= =”)
Mở bình, dốc ra một chút, thì ra là dược hoàn lớn bằng ngón út của y!
Thuốc này không biết có thể hòa tan trong nước hay không, nếu để bên trong sủi cảo hay bánh bao đem cho công chúa, nàng có thể nào không hề phát hiện mà ăn không?(xem ra cũng còn chút thôm minh a =.=!)
Lúc này Bùi Thiên Huyễn mới hối hận, ban đầu không hỏi rõ Lạc Phong Dương, cách sử dụng viên dược hoàn này.
Vu Hương Hương đứng trên hành lang, không có một bóng người, bọn thị vệ tất cả đều canh giữ dưới lầu, cũng bởi Huyễn thân vương nói công chúa không thích người lại tới gần…
Cầm trong tay các loại gói thuốc, Vu Hương Hương nhưng phạm vào bế tắc, tuy rằng đối dược vật rất có nghiên cứu, nhưng chung quy đa số là độc dược, không thể đem cho người ân công thích dùng, nếu là lúc này có sư huynh ở đây thật là tốt biết bao nhiêu? Sư huynh sở trường chính là cứu người, chữa thương, dung dược, tiện thể có một ít gian ác cần chuẩn bị…(ui xem ra nàng công chúa này cũng không vừa gì a=.=!, nhìn thực lực thì trận này em Huyễn đại bại rùi)
Suy nghĩ thật lâu, nàng cuối cùng vì ân nhân mà quyết định chủ ý, trước tiên cho Huyễn thân vương dùng mê dược, sau đó sẽ đem Huyễn thân vương đưa đến tay ân công, mặc cho ân công xử trí!(ặc ặc sao mà đầu óc nàng này đem thế^^, đúng là fan girl cổ đại thật sự là quá đáng sợ nga)
Vu Hương Hương lấy ra 1 bao giấy nhỏ màu vàng, đem bột phấn màu trắng bên trong toàn bộ đổ xuống lòng bàn tay, sau đó nhìn quanh bốn bề vắng lặng, liền đi tới cửa gian phòng Bùi Thiên Huyễn, đẩy mạnh cửa phòng, nhảy vào!
Bùi Thiên Huyễn đang do dự làm sao kê đơn, lại thấy hồng y tiểu nha đầu đột nhiên đi vào, ngay cả cửa cũng không gõ, sợ đến nỗi y một thân mồ hôi lạnh, dược hoàn cùng bình dược trong tay cũng không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể vội vàng giấu ra sau người.
“Ngươi tới làm cái gì! Vì sao không gõ cửa?” Bùi Thiên Huyễn hung hăng nhìn chằm chằm Vu Hương Hương, nha đầu kia quá cả gan dám làm loạn, một điểm cũng không đem y một thân vương để vào mắt, ngày sau nếu là thực sự theo công chúa gả về đây, vương phủ bọn họ làm sao quản giáo hạ nhân đây?(em Huyễn a, là em gả đi mới đúng đó^^)
Nếu không phải nể mặt công chúa, Bùi Thiên Huyễn đã sớm đem nha hoàn không hiểu quy củ không biết lớn nhỏ này ra ngoài đánh bằng roi rồi, chỉ là vì không thể làm mỹ nhân không vui, y mới nhẫn nhịn khẩu khí hung dữ, để cho nha hoàn này dẫm lên đầu y!
“Huyễn thân vương điện hạ… Ta là thay công chúa của chúng ta đến đây… Này, điện hạ, ngươi cầm trong tay cái gì vậy?”
Mặc dù Bùi Thiên Huyễn thu lại dược trong nháy mắt, Vu Hương Hương ánh mắt sắc bén đã thấy trong tay y 1 bình sứ nhỏ màu trắng, thoạt nhìn thật quen mắt nga, hình như là sư huynh trước giờ sử dụng cái loại này làm cả vật thể đều phát lam…
“Không… Không có gì… Bản vương mấy ngày nay bị cảm nắng, đang chuẩn bị… Uống thuốc hàng hỏa… Ngươi xem, bản vương đang muốn uống thuốc ngươi lại xông tới…” Bùi Thiên Huyễn rất sợ Vu Hương Hương khám ra ý đồ bất lương của bản thân, cũng không dám suy nghĩ nhiều, liền đem tiểu dược hoàn nhét vào miệng mình, đặt ở phía dưới đầu lưỡi.
“Ngươi… tới làm gì…” Đầu lưỡi phía dưới hàm chứa dược hoàn, nói năng có chút như người nói đớt, Vu Hương Hương thản nhiên cười, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay kia của Bùi Thiên Huyễn, “Điện hạ thân thể không khỏe, vậy nô tỳ sẽ chuyển cáo công chúa, đêm nay điện hạ hội sớm nghỉ ngơi cho khỏe?”
Dứt lời, Vu Hương Hương làm bộ xoay người muốn chạy, Bùi Thiên Huyễn gấp gáp bước lên phía trước, “Tiểu Vũ chậm đã! Chậm đã! Bản vương thân thể không ngại…”
Đúng lúc này, Vu Hương Hương bỗng nhiên xoay người, bột phấn trong tay bay ra, hướng về phía Bùi Thiên Huyễn.
Bùi Thiên Huyễn tầm nhìn đầu tiên là trắng xoá một mảnh, tiếp đến biến thành một mảnh tối đen, hai mắt đều nhắm lại, hư nhuyễn ngã sấp xuống, dược bình trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Vu Hương Hương tiếp được thân thể Bùi Thiên Huyễn, thở dài, tiểu tử này, cùng mình trọng lượng cũng không sai biệt lắm, thật uổng phí Đông Ly vương cùng Đông Ly thái hậu đối với y thương yêu như vậy.
Tầm mắt rơi vào dược bình bên người Bùi Thiên Huyễn, quả thật là quen thuộc cái màu ánh sáng này, Vu Hương Hương vội vàng đem dược bình nhặt lên, lại nhìn kĩ, bình có 1 chữ “Thanh” màu hồng.
“Quả nhiên là do sư huynh làm ra!” Vu Hương Hương sợ hãi than, không nghĩ tới khả năng ở chỗ này thấy thứ quen thuộc như thế, cái bình tính chất rất đặc thù, là bọn nàng lấy khoáng vật đặc thù trên sơn môn chế thành, do sư huynh vẫn rất thích loại dược bình này, phàm là hắn nghiên cứu ra dược vật gì, đều dùng loại bình này, đồng thời in lên tên mình.
Vu Hương Hương đã từng chê cười hắn, nói hắn giống một hài tử, thế nhưng lúc này lại thấy dược bình của sư huynh, Vu Hương Hương cảm thấy một cổ thân thiết cảm ấm áp trong tâm.
Sư huynh vẫn rất chiếu cố nàng, thế nhưng nàng muốn thuyết phục sư huynh cùng nhau phiêu bạt giang hồ, uổng phí lời lẽ cả nửa ngày, sư huynh bỗng nhiên lại tiêu thất thân ảnh, nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức, chẳng lẽ sư huynh đang ở Đông Ly?
Nghĩ đến đã lâu không gặp sư huynh, Vu Hương Hương càng muốn đi nhìn Đông Ly một cái, nơi này rốt cuộc là quốc gia như thế nào, có thể sinh ra Bùi Thiên Huyễn khác lạ như vậy…
“Này, bất quá dược này…” Vu Hương Hương nhìn dược hoàn nho nhỏ, ngửi ngửi, liền biết là vật gì. “Hắc hắc… Nếu là sư huynh, ta đây cũng không khách khí…”
Đem bình thuốc nhỏ nhét vào trong ngực, Vu Hương Hương cười gian nhéo nhéo mặt Bùi Thiên Huyễn, âm thầm cười nói, cho ngươi mỗi ngày tưởng niệm muốn chiếm tiện nghi ân công? Này là bản công chúa muốn thay ân công hảo hảo đòi lại! Cũng do tiểu tử ngươi tự giác đem dược hoàn ăn vào…
Đem Bùi Thiên Huyễn đặt trên giường, Vu Hương Hương lúc này mới xoay người rời đi, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, thừa dịp bọn thị vệ không có chú ý tới len lén trở về gian phòng Minh Mị.
Minh Mị ngồi trên giường tu luyện nội công, thấy Hương Hương lấm la lấm lét nhảy vào, lại cấp tốc khép lại cửa phòng, cảm giác có điểm cổ quái, liền hỏi: “Đã chạy đi đâu?”
Vu Hương Hương có chút kích động, trên mặt cũng hơi phiếm hồng, nàng luôn luôn thích chuyện thú vị kích thích như thế, hôm nay lại vừa khớp để nàng đụng phải Bùi Thiên Huyễn một kẻ dở hơi như thế, hứng thú, rất hứng thú nga!
“Ân công, xong rồi, ta đã thay ngươi đem Huyễn thân vương kia đánh ngất, còn lại phải dựa vào ngươi a!” Vu Hương Hương một đường kéo Minh Mị, “Nhanh đi vào trong phòng Huyễn thân vương… Nga, không đúng, ta xem ân công ngươi chính từ mái hiên đi vào là tốt nhất, miễn cho thời gian ngây ngốc ở bên trong nói chuyện phiếm…”
Minh Mị bị Vu Hương Hương nói một hồi, trong lòng khó hiểu, vội vàng giãy khai ma trảo của Vu Hương Hương, “Đi làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Vu Hương Hương lông mi chớp 1 cái, đôi mắt to sáng lên hung hăng nháy một chút, “Ân công ngươi hỏi ta? Ta không phải nói muốn thay ngươi đem Huyễn thân vương dâng tới tay sao? Ta Vu Hương Hương lúc nào nói mà không giữ lời chứ?”
“Dâng…” Minh Mị á khẩu không trả lời được, mặt cũng đỏ lên, im lặng nửa ngày, rốt cục cũng thở hổn hển, “Ngươi rốt cuộc là đem hắn làm sao vậy? Nếu là chuyện gì quá đáng…”
“Ân công, ngươi hiện tại bắt đầu bất công nga? Cũng chỉ có thể nghĩ ta khi dễ người trong lòng của ngươi?” Vu Hương Hương bĩu môi, “Yên tâm, ta chỉ bất quá là đem hắn trói chặt lại, sau đó … lại … vài lần, tiếp tục … lại …(*) thêm mấy cái…”
Minh Mị sắc mặt đầu tiên là trầm xuống, thế nhưng tiếp theo lại khôi phục bình tĩnh, một lần nữa ngồi trở lại giường thượng, nhấc chân, “Ngươi gạt người…”
Vu Hương Hương thấy mình vẫn chưa gạt được đối phương, cũng chỉ có thể thở dài, “Ai, thương cảm Huyễn thân vương, cái này ta cũng không thể nào cứu được ngươi a…”
“Cứu?” Minh Mị chau mày, nghĩ đến Vu Hương Hương tính tình tinh nghịch, liền không nhúc nhích thân thể, chỉ là nhàn nhạt hỏi 1 câu, “Hắn vì sao phải ta đi cứu?”
Vu Hương Hương từ trong người xuất ra bình thuốc nhỏ màu trắng, trước mặt Minh Mị đích lắc lư, cười nói: “Cái tên ngốc kia, không biết vì sao lại cầm đoàn tụ tán(1) của sư huynh ta, trong hai canh giờ nếu như không cùng người mập hợp sẽ thất khiếu(2) chảy máu mà chết, ai, nếu như ân công không đi cứu hắn, ta cũng không nghĩ đem trong trắng của ta hủy đi để ân công đội nón xanh(3), bởi vậy cứ để cho hắn chết là được rồi, vả lại vốn ta nhìn hắn không vừa mắt! …”
“Loạt xoạt!” Một tiếng cắt đứt lời nói của Vu Hương Hương, Minh Mị xé đi váy công chúa, lộ ra bên dưới là dạ y phục(4), làm Vu Hương Hương bội phục không ngớt, trời nóng như thế, ân công vẫn mặc nhiều y phục như vậy đi qua sa mạc, thật sự là không phải người thường a.
“Ba!”Một tiếng, Minh Mị mặt nạ trên người đều lột xuống, để trên trên bàn, buộc chặt đai lưng, lại “Sưu” đích một tiếng thoát ra cửa sổ, tốc độ kinh người!
“Ai, thực sự là sĩ diện, buộc chặt đai lưng làm cái gì? Nói tới nói lui đợi lát nữa cũng là muốn cởi bỏ thôi!” Vu Hương Hương lắc đầu, rồi lại rất muốn cười, nàng đã lâu không có trêu đùa người khác đến hài lòng như thế, không nghĩ tới ân công đều bị đùa giỡn tới như vậy, xem ra Vu Hương Hương quả thực như lời người nọ, là thiên hạ đệ nhất tà ma!
Tà ma thì tà ma, chính là bản tính tà ác căn bản đều chưa có lộ ra a.
Vu Hương Hương cười cười, từ trong người lấy ra dược bình màu hồng, cách 1 lớp lụa tơ tằm mà mở dược bình, vẩy 1 chút bột phấn trên chủy thủ, sau đó dùng chủy thủ manh mẽ khoét 1 lỗ trên bức tường ngăn cách với phòng của Bùi Thiên Huyễn.
Bột phấn màu trắng có tính ăn mòn rất mạnh, không bao lâu liền đốt nóng 1 lỗ thủng màu đen trên tường, vừa đủ tạo thành một lỗ nhỏ, đủ cho người sát vách rình coi tất cả động tĩnh trong phòng.
Đem chủy thủ cùng dược vật cất vào, Vu Hương Hương rộ lên cười gian, sư huynh luôn thích khoe khoang thuốc này của hắn lợi hại vô cùng, nhưng chính là cho tới bây giờ thấy hắn đối với ai mà sử dụng, cũng cho tới bây giờ đều là keo kiệt không muốn cấp cho nàng một lọ.
Mà hôm nay, nàng đã chiếm được bình dược này, lại muốn thấy thấy hiệu quả bình dược của sư huynh, có thể là từ Huyễn thân vương đáng ghét kia, nhưng là xuất phát từ dự liệu của phúc tướng nàng đi…
Chú giải:
(*)nguyên văn nó thế này ( 忙音) ta cũng không chắc nó là gì, chủ yếu chỉ biết nàng Hương Hương đang nói chuyện mờ ám thế thui, cũng chỉ là để chọc Mị ca thui mà^^
(1)đoàn tụ tán: nói tên nghe sang vậy chứ cũng là xuân dược thui các nàng a
(2)thất khiếu: nếu ai hay xem kiếm hiệp chắc biết nhỉ, là trên mặt có bảy lỗ thì đều chảy máu đến chết đó
(3)nón xanh: ý nó là cắm sừng a, chưa cưới mà sừng đâu mà cắm không biết^^
(4)dạ y phục: y phục đi đêm, Mị ca là sát thủ mà^^
Lần này vui rùi các nàng chắc cũng đoán được màn tiếp theo rùi nhỉ^^, ta không nói trước gì hết nhá^^, gắng mà chờ a, dạo này ta hơi bận tí thông cảm nga. Tỷ ta thì đang bận thi cử chắc không up thường xuyên được nên các nàng cũng gắng đợi nga. Có thể vài bữa nữa sẽ có cái mới để chơi a^^