Đọc truyện Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ – Chương 21
Bùi Thiên Huyễn nổi giận, ngẩng đầu, vừa chuẩn bị mở miệng mắng, thế nhưng người nọ lại hướng Bùi Thiên Huyễn mà mỉm cười, thấp giọng nói rằng: “Tại hạ xin ra mắt Huyễn thân vương…”
“Ân?” Bùi Thiên Huyễn ngớ ra, sờ sờ mặt nạ trên gương mặt mình, người nọ vẫn mỉm cười, nói: “Điện hạ không cần khẩn trương, tại hạ đã theo dõi điện hạ rất lâu, xác định là điện hạ mới dám tiến lên bắt chuyện…”
“Là hoàng huynh phái ngươi tới?” Bùi Thiên Huyễn nhíu mi, nhìn về phía nam tử cao lớn, nam tử thoạt nhìn rất ôn hòa lại quen mặt, quần áo màu trắng càng làm tăng thêm vài phần khí khái văn nhã, nếu như không phải thấy bên hông hắn đeo một thanh kiếm nhỏ dài, Bùi Thiên Huyễn sẽ cho rằng đây là 1 tiên sinh đến từ phía Tây.
“Tại hạ Mộng Ngưng Yên, nhận sự ủy thác của Đông Ly vương, đến đây tìm Huyễn thân vương điện hạ cùng Tây Khuyết công chúa, điện hạ có thể đổi 1 nơi khác nói chuyện hay không?” Mộng Ngưng Yên từ khắp nơi tìm hiểu tin tức, nghe nói chuyện của Ngọc Bích sơn trang liền hoài nghi vị công tử gây sự kia có thể nào là Bùi Thiên Huyễn hay không, liền một đường đuổi theo bọn họ đến đây, phát hiện bọn họ cư nhiên là hướng phía kinh đô mà trở về, liền càng thêm xác định đúng là Huyễn thân vương.
Chỉ là, Mộng Ngưng Yên không rõ, gia đinh ở cùng 1 chỗ với Huyễn thân vương kia, thân hình thoạt nhìn tựa hồ có chút quen mắt, rất giống thích khách ám sát Đông Ly vương trước đó vài ngày!
Nếu như thật là thiên hạ đệ nhất sát thủ Mị Ảnh, thì hắn mang theo Huyễn thân vương là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng tính mệnh Huyễn thân vương để áp chế Đông Ly? Hơn nữa sắc mặt Huyễn thân vương nhìn qua tựa hồ không tốt, chẳng lẽ là bởi vì mang mặt nạ?
Mộng Ngưng Yên hít thở thật sâu, mong rằng trực giác của mình không cần quá chuẩn xác mới là tốt…
Minh Mị tại phố lớn ngõ nhỏ đi một vòng, thủy chung vẫn không thấy tung tích người nọ, trong lòng nôn nóng bất an.
Chờ sắc trời hoàn toàn tối, trên đường cũng không còn bao nhiêu người, Minh Mị lúc này mới tỉnh táo lại, kỹ lưỡng tự hỏi một phen, quyết định lần nữa quay về khách ***.
Lát sau ở khách ***, hỏi chưởng quỹ mới biết được, tiểu gia hỏa kia cư nhiên đã trở lại, hơn nữa đã vào phòng ngủ nghỉ tạm, Minh Mị tâm rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Nguyên lai Bùi Thiên Huyễn bất quá là chỉ muốn trêu đùa hắn, Minh Mị thở phào nhẹ nhõm, cũng may y không phải thực sự đem hắn bỏ lại.
Lên lầu, vào khách phòng, Bùi Thiên Huyễn quả nhiên đã sớm nằm trên giường, lúc này đã vù vù mà ngủ.
Minh Mị thay Bùi Thiên Huyễn chỉnh góc chăn, gở xuống mặt nạ của y, nhẹ nhàng sờ gương mặt y, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Chỉ là 1 lúc không nhìn thấy y, hắn đã hoảng loạn thành như vậy, nếu sau này hai người thực sự chia lìa, bản thân hắn có thể sẽ phát điên hay không?
“Huyễn nhi, ngươi nói ta phải làm gì với ngươi bây giờ…” Ngón tay thon dài của Minh Mị, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi Bùi Thiên Huyễn, dưới ngọn đèn dầu yếu ớt, Minh Mị cẩn thận nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt người kia.
Màu tím của độc khí càng ngày càng rõ ràng, nguyên bản chiếc cằm tròn trịa cũng dần dần gầy gò đi, Minh Mị yêu thương trên gương mặt Bùi Thiên Huyễn hôn một cái, liền từ trong người lấy ra dược bình, đổ 1 viên dược hoàn ra nhét vào miệng Bùi Thiên Huyễn.
Thế nhưng lúc này, Bùi Thiên Huyễn lại không giống bình thường, dễ dàng để Minh Mị đem dược hoàn nhét vào, hàm răng của y gắt gao cắn chặt, chống cự lại ngoại vật.
Minh Mị nghi hoặc thu hồi bàn tay, người trên giường liền mở mắt ra.
Đôi mắt sáng lộ ra đầy vẻ hoài nghi, Bùi Thiên Huyễn vốn không tin lời Mộng Ngưng Yên nói, y thế nào lại trúng độc, mỗi ngày cùng Minh Mị ở chung một chỗ, được người nọ dốc lòng chiếu cố bảo hộ, làm sao lại trúng cái gì mà kỳ môn kịch độc!
Thế nhưng đêm nay, y nguyên bản là giả bộ ngủ, không ngờ thực sự đã thấy Minh Mị cho y uống dược hoàn, Bùi Thiên Huyễn trong lòng sợ hãi không gì sánh được, song cũng cảm thụ được đau lòng vô cùng.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Bùi Thiên Huyễn lạnh lùng chất vấn, làm Minh Mị trong lòng nhói lên, chỉ có thể thành thực thẳng thắn nói, “Áp chế kịch độc trên người ngươi…”
“Ta trúng độc gì? Vì sao lại trúng?” Nghe xong giải thích của Minh Mị, Bùi Thiên Huyễn vốn tức nghẹn trong bụng bỗng nhiên được hóa giải, rất tốt, không phải là Minh Mị đối y hạ độc thủ, bằng không…
Bùi Thiên Huyễn cũng không biết nếu như Minh Mị vẫn lừa dối y, vẫn phản bội y, y sẽ phản ứng như thế nào.
Có thể sẽ hận không thể giết Minh Mị, cũng có thể hận không thể giết chính mình…
“Đêm đó, hắc y nhân tung ra sương trắng, có hàm chứa kịch độc…” Minh Mị đem sự tình nói sơ qua cho Bùi Thiên Huyễn biết, áy náy, và cảm giác thất bại, vẫn luôn dằn vặt hắn.
“Ngươi là nói, lúc đó ta đã trúng độc sao? Ngươi vì sao không nói cho ta biết?” Bùi Thiên Huyễn thoáng nhìn người kia, có chút khinh thường nhìn cái tên trước mặt đến cái gì cũng không nói ra này.
Minh Mị thở dài, hắn làm sao có thể nói cho Bùi Thiên Huyễn biết, hắc y nhân này trên thực tế là muốn hắn đi ám sát hoàng huynh của y!
“Ta sẽ giúp ngươi tìm giải dược về, nhưng hiện tại, ngươi cũng chỉ có thể ăn cái này thôi, nếu không, sẽ rất thống khổ…” Minh Mị mở tay ra, cầm dược hoàn trong tay đưa đến trước mặt Bùi Thiên Huyễn.
Ai ngờ Bùi Thiên Huyễn lại mạnh mẽ đẩy tay Minh Mị ra, cong miệng, bất mãn nói rằng: “Ta mới không cần ăn cái thứ này!”
“Huyễn nhi, cái này cùng tính mệnh của ngươi có liên quan rất lớn, không thể đùa giỡn!” Minh Mị gương mặt bình tĩnh, thế nhưng Bùi Thiên Huyễn tựa hồ tuyệt không sợ, trái lại mỉm cười, nói rằng: “Nếu như ta uống thuốc, ngươi sẽ theo ta quay về vương phủ phải không?”
“Không thể…” Minh Mị cắn cắn môi dưới, cau mày.
“Ngươi không muốn ở bên cạnh ta sao?” Bùi Thiên Huyễn cũng cười không nổi, cúi đầu, âm sắc có chút khàn khàn.
“Ta… Ta…” Minh Mị ấp a ấp úng nửa ngày, vẫn chỉ có thể lắc đầu, tuy rằng hắn cũng muốn như thế, nhưng chung quy cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.
” Vậy ta đây sẽ không uống thuốc! Ngươi cứ để ta trúng độc đi, đừng động đến ta! Ta không cần ngươi quản!” Bùi Thiên Huyễn buồn bực đem dược hoàn trong tay Minh Mị đánh rớt trên mặt đất.
Minh Mị sửng sốt, nhìn người trước mặt giống như 1 con mèo đang tức giận mà xù lông hướng hắn phát ra nộ khí, sầu khổ đau đớn dồn ứ trong lòng. Hắn yên lặng khom lưng nhặt dược hoàn lên, những thứ này đều là có thể tạm thời bảo trụ tính mệnh quý báo của Bùi Thiên Huyễn, hắn tuyệt không thể để lãng phí.
Nhìn Bùi Thiên Huyễn, Minh Mị nửa ngày cũng không nói gì, chỉ nắm chặt dược hoàn, không biết nên làm gì với Bùi Thiên Huyễn bây giờ.
Bùi Thiên Huyễn vốn đang bốc nộ hỏa bị khuôn mặt u sầu của hắn làm cho tiêu tán, thấy hắn không nói gì, cũng không la mắng y, liền hạ thấp thanh âm, xấu hổ hỏi: “Ngươi… Ngươi nhặt lên làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta không ăn cái này…”
Mộng Ngưng Yên đã giúp y bắt mạch, Mộng Ngưng Yên nói y đã trúng phải một loại độc rất kỳ quái, thế nhưng cũng không phải không có phương pháp giải, bên cạnh hoàng huynh có Hoa Thanh là cao thủ giải độc, muốn loại bỏ độc của y hẳn là không khó, cho nên lúc này Bùi Thiên Huyễn mới có thể nắm chắc như thế, lại còn tức giận cự tuyệt uống thuốc.
Minh Mị cũng không quan tâm, suy tư thật lâu, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Bùi Thiên Huyễn, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào mới nguyện ý uống thuốc? Ngoại trừ hai điều kiện kia, còn lại tất cả ta đều có thể đáp ứng ngươi…”
Nếu như là muốn mạng của hắn, hắn cũng nguyện ý, chỉ sợ hắn sẽ làm cho Bùi Thiên Huyễn chướng mắt mà thôi.
“Ngoại trừ việc theo ta hồi phủ và cùng ta ở chung một chỗ, cái gì ngươi cũng đều đồng ý?” Bùi Thiên Huyễn hai mắt chớp chớp, tuy rằng rất căm tức Minh Mị không muốn cùng y ở chung một chỗ, thế nhưng nếu như dựa theo điều kiện này, y cũng có thể báo đại cừu!
“Đều được!” Minh Mị gật đầu, đem dược hoàn đưa cho Bùi Thiên Huyễn, “Nói đi, muốn ta làm gì?”
Bùi Thiên Huyễn tiếp nhận dược hoàn, tròng mắt chuyển động, cười hắc hắc, “Hảo! Vậy bản vương muốn ôm ngươi, ngươi không được phản kháng!”
“Cái gì!” Minh Mị ngừng lại, thân thể cũng không tự chủ mà run lên.
Bùi Thiên Huyễn vẫn như trước tà ác mà cười nói: “Thế nào? Không muốn sao? Vậy bản vương cũng không uống thuốc, cứ để như thế mà chết!”
“Huyễn nhi!” Minh Mị trừng mắt, tràn đầy lửa giận, hắn trăm phương nghìn kế muốn bảo trụ tính mệnh của Bùi Thiên Huyễn, thế nhưng người nọ luôn luôn đem cái chết mà nói trên miệng, y sao có thể giày xéo tâm của hắn như thế?
Bùi Thiên Huyễn cong môi, “Đúng vậy! Bản vương là đanh đá như thế đó! Không quen nhìn thì đừng có nhìn! Bản vương sinh hay tử cũng không cần ngươi lo…”
“Hảo…” Minh Mị không đợi y nói xong, liền tự mình giải khai đai lưng, xột xoạt một chút, nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác.
Nếu ngay cả mạng cũng có thể cho y, thì còn có cái gì không thể cho? Bất quá chỉ là thân thể mà thôi, huống chi thân thể này lại tràn đầy vết sẹo rất xấu xí.(tội Mị ca quá!)
Nhìn Minh Mị thuần thục thoát hết quần áo, Bùi Thiên Huyễn yết hầu khẽ động, nhiệt huyết dâng lên, mặt không khỏi bị đốt cháy.
Người nọ lòng ngực rắn chắc, vóc người hoàn mỹ trong nháy mắt đều hiện ra trước mặt y, Bùi Thiên Huyễn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, thân thể cũng rục rịch.
“Được rồi, nằm, nằm xuống…” Tự mình tránh ra, Bùi Thiên Huyễn bỗng nhiên cảm thấy rất không ý tứ, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.
Minh Mị thành thật leo lên giường, nằm bên cạnh Bùi Thiên Huyễn, vươn bàn tay to lớn vuốt mái tóc dài của Bùi Thiên Huyễn, “Lần đầu tiên thấy ngươi, ta vẫn tưởng sẽ đem ngươi giữ lại bên người…”
Bùi Thiên Huyễn ngẩn người, xoay người, nhìn người đang nằm bên cạnh, trong con ngươi đen thẫm của người nọ tỏa ra ánh sáng ôn nhu, cũng là đôi mắt, giống như lần đầu gặp gỡ, nhưng lại càng dịu dàng hơn, cùng với vị công chúa ôn nhu biết quan tâm kia giống nhau như đúc!
“Lúc ở Tây Khuyết, là ngươi giả trang Hương Hương phải không?” Bùi Thiên Huyễn đến lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được Vu Hương Hương tính cách lại đại biến, bởi vì bọn họ nguyên bản là không cùng một người!
“Ngươi hiện tại mới phát hiện sao?” Minh Mị mỉm cười, ngón tay trên tóc Bùi Thiên Huyễn xoắn 1 vòng.
“Hỗn đản! Không được coi thường bản vương!” Bùi Thiên Huyễn đỏ mặt, xoay người ngăn chặn Minh Mị, hung hăng áp lên môi hắn.
Thì ra từ đầu đến cuối người y thích, đều chỉ là một người…
Bùi Thiên Huyễn hai mắt đã nhiễm ***, chỉ cần nhìn vào mắt Minh Mị, y liền trở nên không giống chính mình nữa.