Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 54
Phụ huynh hai bên gia đình cũng đã sớm chuẩn bị tâm tư, vì vậy khi đối mặt với tuyên bố đột nhiên kết hôn của chúng tôi, đều rất trấn định. Bởi vì Cola như thế nên chúng tôi cũng không muốn tổ chức rình rang, hơn nữa, tôi vẫn còn đang đi học, cho nên đơn giản một chút là tốt nhất.
Ngày mồng một tháng năm, chúng tôi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Nhìn tờ giấy đỏ cùng những dòng chữ nhỏ màu vàng trên đó, tôi thậm chí còn có chút hoảng hốt, thì ra chỉ cần bỏ ra chín đồng là có thể kết hôn được rồi, từ một thiếu nữ ngây thơ thoắt một cái đã trở thành phụ nữ có chồng? ! Chỉ với chín đồng thôi, vận mệnh của chúng tôi lập tức liền cột vào một chỗ.
Buổi tối hai nhà cùng nhau ăn cơm, so sánh với lần trước tự chủ trương, thì lần này mọi người rõ ràng thận trọng hơn rất nhiều.
Thế cho nên khi chúng tôi vừa bước chân vào khách sạn liền bị dọa sợ hết hồn, lần này người nhà của Cola hiển nhiên cũng tăng gấp mấy lần so với trước. Sau khi chào hỏi một lượt các vị trưởng bối, cơ mặt tôi cũng sắp bị cứng lại, cánh tay giắt vào khuỷu tay của Cola ướt rượt mồ hôi.
Ngược lại Cola vẫn rất trấn định, lễ độ nở nụ cười nhàn nhạt, cho dù không nhìn thấy, từ hành động đến cử chỉ đều đúng mực không hề bị ảnh hưởng chút nào. Trên người khoác bộ Âu phục được may thủ công, tuy không thắt cà vạt, nhưng vẫn cao lớn bức người.
Tuy mọi người trong nhà họ Dịch cũng đã rất quen thuộc với anh, nhưng tối nay, thái độ dường như nhiệt tình hơn rất nhiều. Khuôn mặt Cola ánh lên vẻ nhu hòa, vốn đã đẹp trai, hơn nữa lại không nói nhiều, lại càng thêm anh tuấn .
Còn tôi hễ cứ khẩn trương thì rất hay nói lung tung, hơn nữa còn nói nhiều vô cùng. . . . . . Vì vậy, so sánh với Cola, tôi càng không gây được ấn tượng tốt. Mặt bà nội lo lắng nhìn tôi, trong đó còn có cả ánh mắt sắc bén của bà nội Cola, phu nhân Diệp Hồng.
Tâm trạng vốn khẩn trương lại càng thêm hoảng hốt không kìm hãm được.
Nghe nói quan hệ của chú Lâm và nhà họ Lâm rất vi diệu, cũng không phải là con trai trưởng của nhà họ Lâm. Cách đây mấy năm, nghe nói quan hệ của chú ấy và mẹ của mình cũng chính là phu nhân Diệp Hồng, bà nội của Cola vô cùng không tốt. Cũng bởi vì Diệp Hồng nữ sĩ bị bệnh rất nghiêm trọng, sau này lại kết hôn với dì Tần nên mối quan hệ của bọn họ mới chậm rãi bình thường trở lại.
Vì thế đối với phu nhân Diệp Hồng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ sợ, trong ấn ượng đã sớm rơi vào tình trạng “chung đụng khó khăn”.
Tối nay vẫn là lần đầu tiên gặp ông bà nội của Cola, Lâm tư lệnh so với tưởng tượng của tôi cũng không khác lắm, chính là một lão thủ trưởng, cẩn thận tỉ mỉ, cực ít mỉm cười. Mà phu nhân Diệp Hồng thì sao, ngược lại càng khiến tôi kinh ngạc đến rớt quai hàm.
Nếu tính toán ra, so với bà nội của tôi bà còn lớn hơn đến mấy tuổi, nhưng khi vừa gặp lại thấy bà trẻ hơn rất nhiều. Ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng ít vô cùng, vì vậy suốt cả buổi tối tôi vẫn len lén suy nghĩ, rốt cuộc bà đã tốn bao nhiêu lòng trắng trứng, đắp bao nhiêu mặt nạ để dưỡng da chứ?
Phu nhân Diệp Hồng nhìn tôi chằm chằm nhìn, tôi cũng nhìn lại bà không chớp, sau đó Dịch Tiểu Liêu thấy thế liền đạp cho tôi một cái để tỉnh lại. Tôi ai oán nhìn mẹ mình chằm chằm, chẳng lẽ bà không biết mình đang đi giày cao gót sao? Dịch Tiểu Liêu ra dấu bảo tôi nên mỉm cười, tôi theo đó liền giương khóe môi cứng ngắc, ha ha cười khúc khích.
Vì thế sắc mặt của mọi người càng trở nên khó coi hơn.
Bà nội tôi trực tiếp cúi đầu uống nước, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, như thể muốn rèn sắt không thể nào thành thép.
Phu nhân Diệp Hồng ngược lại rất hứng thú, nheo mắt nhìn tôi nói: “Quả Cam đã học năm thứ ba đại học rồi nhỉ, về sau tốt nghiệp có dự định gì không?”.
Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: “Trước kia, cháu định sau khi tốt nghiệp sẽ đến miền núi dạy học nhưng hiện tại nếu đã kết hôn, thì cháu sẽ tìm một công việc ổn định hơn. Cháu vốn học quản lý du lịch nên khi tốt nghiệp sẽ tìm một việc trong ngành này”.
Cái trán sáng bóng của phu nhân Diệp Hồng từ từ nhíu lại, hình như có chút không ủng hộ với đáp án này, lại nhìn sang Cola ở bên cạnh tôi nói: “Du lịch? Làm việc trong ngành này thì thời gian không được ổn định cho lắm ——”
Tôi hơi sửng sốt, vẫn chưa hiểu ý của bà, ngây ngốc gật đầu: “Vâng, hình như là vậy ạ”.
Nhưng mà bây giờ, không có công việc nào là bình thường “đến chín về năm”* cả? Trừ phi là làm nhân viên công vụ, nhưng công việc như vậy tôi lại không có chút hứng thú nào. Du lịch vẫn là sở thích của tôi, cho nên vậy mới không chút do dự mà chọn môn chuyên ngành này. . . . . .
*Đến chín về năm là câu nói thường gặp của dân công sở, đi làm lúc chín giờ và về lúc năm giờ.
Dì Tần và chú Lâm cũng không có nói chuyện, im lặng ngồi ở đó, chân mày cũng không giãn ra chút nào. Mặt muốn nói lại thôi nhìn tôi tồi lại quay sang nhìn Cola.
“Nếu đã quyết định kết hôn, thì nên suy nghĩ vì đối phương một chút. . . . . . tình huống của Cola, cháu cũng rõ ràng. Bà nghĩ, sau khi cháu tốt nghiệp sẽ an bài giúp cháu một công việc, mỗi ngày tan tầm đúng giờ, như vậy ——”
Phu nhân Diệp Hồng chưa nói xong đã bị Cola cắt đứt, anh bình tĩnh nói: “Bà nội, cháu không muốn trở thành gánh nặng của bất cứ ai, nhất là Quả Cam”.
Bầu không khí vốn hòa thuận cũng vì thế mà nhất thời đông cứng.
Tôi lập tức tỉnh ngộ, thì ra là phu nhân Diệp Hồng để ý đến vấn đề này, sợ tôi bởi vì công việc mà lơ là Cola. Nói thật, chuyện kết hôn này tôi đã suy tư thật lâu, nhưng là có lẽ bởi vì bây giờ vẫn còn là sinh viên cho nên thật sự không tính đến mâu thuẫn sẽ nảy sinh giữa công việc cùng gia đình như thế.
Hơn nữa, ông xã của tôi dù sao cũng cần có người ở bên cạnh bầu bạn. . . . . .
Nghĩ tới đây, tôi lập tức vì thần kinh thô của mình mà ảo não. Chuyện quan trọng như vậy mà lại không suy xét ngọn ngành, còn phải đợi người khác đến nhắc nhở? !
Tôi vội ngồi thẳng người, rất nhanh tỏ thái độ: “Bà nội nói rất đúng, là cháu suy tính không chu toàn, cháu sẽ nghe theo lời mọi người. Công việc dù có thế nào cũng không quan trọng bằng Cola được, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt”.
Mọi người trong phòng dường như ai cũng đều thở phào một cái, ngay cả Dịch Bách Sanh cũng vui mừng nhìn tôi cười.
Ngoài việc áy náy tự trách ra tôi cũng đã quyết định, về sau nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, không thể cứ mãi hồ đồ đại khái như thế nữa. Cái gì cũng cần người khác tới nhắc nhở, vậy sao trở thành vợ người ta được chứ?
Ánh mắt Cola phức tạp quay đầu, hồi lâu mới nói: “Thật không cần. . . . . . Quả Cam, coi như có kết hôn, anh cũng không muốn em cái gì cũng đều nhân nhượng anh cả”.
Tôi cầm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc, thỉnh thoảng cũng nên để cho em vì anh làm chút chuyện chứ, để cho em có chút cảm giác thỏa mãn được không?”.
“. . . . . .” Cola rũ mắt xuống, có điều bàn tay nắm lấy tay tôi dưới bàn lại càng thêm dùng sức.
Lúc ăn cơm, người lớn cũng đã định ngày kết hôn của chúng tôi, hôn lễ sẽ được cử hành vào cuối tháng sáu. Tôi chỉ còn có hai tháng để giảm eo để trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của người nào đó.
Thật sự đã kết hôn rồi, tâm trạng cũng cảm thấy phơi phới theo, tất cả đều tốt đẹp hơn bao giờ hết. Nhìn sang người bên cạnh, cảm giác làm người bạn trăm năm hạnh phúc suốt đời vây lấy tôi, lòng tràn đầy vui sướng. Người lớn hai nhà bàn bạc rất nhiều việc, đều là những thứ mà tôi không hiểu, thì ra kết hôn lại là một chuyện phức tạp đến như vậy, tuy nhiên tất cả vẫn tôn trọng ý của Cola, cho nên sẽ không tổ chức quá long trọng.
Với thân phận của ông nội và cha của Cola, hôn lễ cuả chúng tôi thật sự không nên quá phô trương, vì vậy quyết định chỉ tổ chức một buổi lễ ngoài trời là tốt rồi.
*
Sau bữa cơm chiều, Cola đi cùng với chú Lâm và dì Tần về nhà.
Ở trước cửa nhà hàng, thừa dịp lúc chú Lâm đi lấy xe tôi liền kéo tay Cola, lặng lẽ ghé vào tai anh nói: “Mới vừa đăng ký xong, chúng ta có nên tìm một chỗ nào đó ăn mừng một chút không?”.
Lúc không hợp pháp dù có trông chừng hay không đều bị người khác quấy rầy, đến khi hợp pháp vẫn không thể. . . . . . cái gì gì kia. Tôi rốt cuộc là có bao nhiêu khổ ép đây? Vì thế liền kéo tay Cola lắc lắc gợi ý
Cola buồn cười ôm lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Anh không thể uống rượu, bác sĩ nói ——”
Tôi liếc anh một cái, ngắt lời: “Ai nói muốn uống rượu chứ!”
“. . . . . . Vậy em muốn ăn mừng thế nào?”, Cola lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
Tôi uất ức nhìn lên trời, người nào đó thật không hiểu phong tình chút nào mà.
Cola chợt nghĩ đến cái gì, liền không nhịn được cười ra tiếng, ngón tay tìm được chóp mũi ngắt một cái: “Dịch Mộ Tranh, làm sao mà em càng ngày càng lưu manh thế chứ!”.
Nhìn hai mắt đen nhánh của anh khẽ cong lên, ngũ quan cũng trở nên nhu hòa thật đẹp mắt. Mặt tôi đỏ lên, kéo kéo cúc áo Âu phục của anh, cố ý hung hăng nói: “Thì sao, hiện tại đổi ý cũng không kịp rồi, anh đã cưới phải nữ lưu manh, cam chịu số phận đi. Đàng hoàng làm chồng của nữ lưu manh cho tốt!”
Cola ấn ấn mi tâm, cười kéo tay của tôi xuống, đáp: “Ưmh, thấy em cầu hôn khổ cực như vậy, anh cũng không nỡ để cho em thất vọng”.
“. . . . . .” Cái gì gọi là được tiện nghi mà còn ra vẻ, người trước mắt chính là minh chứng tốt nhất!
*
Hôn lễ vào tháng sáu đến rất nhanh.
Vì đang là giữa hè, nên ở công viên ngoại ô thành phố, cỏ xanh mượt như nhung. Nghe tiếng người huyên náo, tôi hơi khẩn trương, lo lắng nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương: “Tiểu Du, có phải nên dặm thêm mắt chút nữa không, sao mình lại cảm giác hai bên không cân nhau nhỉ?”.
Du Dĩ Nhiên đang mân mê điện thoại di động, nghe thấy tôi nói vậy, liền nghiêng mắt nhìn qua , đáp: “Nói bao nhiêu lần, gọi mình là Du Dĩ Nhiên, Du Dĩ Nhiên, không được kêu cái tên đó!”
“. . . . . .” huyệt thái dương của tôi nhảy lên, nếu không phải là hôm nay mặc áo cô dâu, thật sự muốn hung hăng tuôn ra một tràng nói tục mà!
Du Dĩ Nhiên nghiêng đầu nhìn một chút, cuối cùng lại chuyển tầm mắt qua di động: “Đã rất đẹp rồi, qua hôm nay cậu liền trở thành vợ người ta rồi, đừng mãi chú trọng bề ngoài như vậy!”.
“. . . . . .” em gái à, để cho cô dâu tức giận là chuyện rất không phúc hậu chút nào đâu!
Tôi nhìn người nào đó chằm chằm, thấy ngón tay không ngừng bay múa, nghi ngờ nói: “Cậu đang nhắn tin cho ai đấy? Tớ sẽ đi tố cáo với Trà Xanh, là cậu muốn vượt tường!”.
Du Dĩ Nhiên giương mắt lên, rồi đưa di động tới trước mặt của tôi, đáp: “Thật tiếc quá, nhưng người mà tớ đang gửi nhắn tin lại chính là anh cậu đấy.”
Cúi đầu nhìn qua nội dung tin nhắn, tôi lập tức liền muốn hốc máu, khóe mắt thình thịch trực nhảy: “Thì ra là lúc tớ thử áo cưới, cậu luôn một mực nói bộ này khó coi, bộ này mới thật sự dễ nhìn, sao cậu lại làm vậy hả, nói mau?!”.
Tôi nhìn con bé không đáng tin chết tiệt kia đầy giận giữ. Thật là tức chết tôi rồi, sớm biết thế đã không tin tưởng người này, lại còn bảo cô ta chọn giúp áo cưới nữa chứ.
Ánh mắt Du Dĩ Nhiên lóe lên, lo sợ đứng xa ra mấy bước mới nói: “Bởi vì Cola đã dặn dò trước. . . . Không cho cậu mặc lộ vai, lộ lưng, lộ ngực. Chỉ cần xuất hiện ba loại này, toàn bộ đều nói là khó nhìn hết. Cậu ấy nói, cậu không có chủ kiến, nhất định sẽ tin lời tó ——”
Tôi nhắm mắt lai, hít sâu một hơi, thầm rủa: Lâm Cẩn Nam, anh khá lắm!
Cũng may, tôi đã sớm có chuẩn bị. . . . . .
*
Âm nhạc thánh thót vang lên, tôi kéo tay Dịch Bách Sanh, bước từng bước lên thảm đỏ. Chung quanh đều là người thân và bạn bè quen thuộc, hôn lễ rất đơn giản, không có quá nhiều người. Cảnh tượng rõ ràng rất ấm áp, nhưng tôi lại chợt cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng không khỏi cuồn cuộn cảm xúc.
Dưới màn trời trong xanh thăm thẳm, có một người đàn ông anh tuấn đang đứng ở cuối đường mỉm cười với tôi.
Hôm nay anh mặc lễ phục màu đen, nở nụ cười nhu hòa, an tĩnh chờ tôi đến bên mình. Cho dù biết anh không nhìn thấy được gì, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy vẫn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của tôi giờ phút này. Tôi có chút khẩn trương, tim nhảy lên thình thịch.
Dịch Bách Sanh vỗ vỗ mu bàn tay tôi, cười liếc tôi trấn an: “Đừng khẩn trương, hôm nay con rất đẹp”.
Nhìn sang cha mình, tôi cố gắng mỉm cười, ưỡn thẳng lưng, cất bước đi về phía hạnh phúc.
Dịch Bách Sanh đặt tay của tôi vào tay Cola, hai bàn tay giao hòa, rồi cha tôi nhỏ giọng nói: “Con gái, phải vĩnh viễn hạnh phúc đấy!”
Tôi nhìn Dịch Bách Sanh, mấp máy môi: “Cha, cám ơn cha!”
Dịch Bách Sanh cười ngồi trở lại ghế dành cho tân khách, tôi kéo cánh tay Cola, từ đây về sau, người này chính là chồng của tôi. Cola thật vất vả mới lồng được chiếc nhẫn vào trên ngón áp út của tôi còn tôi thì lại không có tiền đồ rơi nước mắt. Nhớ tới những chuyện đã từng trải qua, vì giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Cola ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, kéo gáy tôi lại, từ từ hôn lên môi của tôi. Bởi vì không thấy được, cho nên động tác đều rất chậm chạp. Hơi thở của anh xẹt qua mặt tôi mang đến cảm giác thật vi diệu khó có thể diễn tả thành lời.
Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mặt, đang khẽ hôn lên môi tôi, khàn giọng nói: “Bà xã, anh yêu em!”.
Tôi hít hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mặt trời sớm mai xuyên qua tấm lưng vững chãi phóng tới đây, vừa đẹp lại vừa cực kỳ chói mắt. Tôi vòng tay lên cổ anh, khẽ cọ mũi vào sóng mũi cao cao kia: “Ông xã, cám ơn anh!”.
Cám ơn anh đã yêu em nhiều đến thế.
Cola cúi đầu ôm lấy tôi, bàn tay chậm rãi phủ trên lưng, lập tức liền cảm thấy được có gì đó không đúng. Bàn tay rộng mở vuốt ve một đường, trượt đến thắt lưng, trong nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Dịch Mộ Tranh, ai cho em mặc cái này! Lộ đến chỗ nào rồi, anh lại không thấy được, em mặc cho ai nhìn hả?! !”
Tôi che miệng lại cười trộm, giữ bộ mặt phớt tỉnh, đáp: “Ưmh, là do Tiểu Du nói cái này rất đẹp mắt!”
Cola xanh mặt xoay qua chỗ khác, tôi thấy được Tiểu Du đang hoảng sợ nấp ở sau lưng Trà Xanh, mặt tràn đầy vô tội. Tôi quay về phía bóng lưng Cola cười không khép miệng.
Chồng à, về sau, đừng có mà xảo trá nhe thế nữa.
Bởi vì phúc hắc gì gì đó, cũng sẽ bị lây nhiễm thôi. !!)_(!!