Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 48


Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 48

Bữa trưa, thím Ngô mang thức ăn lên trên lầu. Cola ở trên đó nói chuyện với bác sĩ tâm lý không chịu xuống, còn dặn thím Ngô rằng mình sẽ không xuống dưới dùng cơm. Tôi cảm thấy người này ắt hẳn đang trốn tránh mình đây, kể từ khi nghe tôi nói câu kết hôn cậu ấy liền xem tôi như lũ lụt thú dữ, khẽ ngửi thấy mùi liền chạy biến ra xa.

Tôi buồn bực chọc chọc cơm trong chén, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, dù người nào đó có là núi băng đi chăng nữa cũng sẽ bị tan chảy!

Tại sao tôi lại cầu hôn không thành công chứ? Chẳng lẽ là bởi vì quá đột ngột, khiến người nào đó bị giật mình? Tôi khổ sở suy nghĩ , đột nhiên không muốn ăn nữa, để đũa xuống đi vào bếp rót nước uống. Mở tủ lạnh ra cầm bình nước lên uống, vừa hay nhìn thấy thím Ngô bưng đĩa xuống lầu, tôi kỳ quái liếc nhìn chỗ thức ăn vẫn còn nguyên xi hỏi: “Sao lại bưng xuống thế ạ?”.

“Thiếu gia nói không có khẩu vị, chợt muốn ăn mì ống ——”

Mỳ ống sao? Hai mắt tôi sáng lên, vội vàng ngăn thím Ngô lại, mở tủ lạnh ra, rồi quay sang bà cười giảo hoạt: “Thím cứ đi làm việc đi, cháu làm xong sẽ mang lên cho anh ấy”.

Thím Ngô có chút khó xử, nhìn tôi từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt rồi hỏi: “Cháu… cháu, làm được hả?”.

Mặt tôi chợt cứng lại, tại sao có thể kỳ thị người mới đậu khóa nấu ăn cơ bản chứ? Tôi mà trổ tài thì cô giáo chỉ có nước khóc mà thôi! Vì thế liền vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Thím yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề”.

Thím Ngô do dự một hồi lâu mới xoay người đi ra ngoài. Dõi theo bóng lưng của thím ấy, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng gọi bà lại: “Thím Ngô, hôm nay chú thím và tiểu Tư cứ nghỉ ngơi đi”.

Thím Ngô mở to mắt kinh ngạc, vội vàng khoát tay, nói: “Vậy không được đâu, một mình thiếu gia ở đây, tôi thực không yên lòng”.

Khóe miệng tôi khẽ kéo ra, một người trưởng thành như tôi đây chẳng lẽ không có tí cảm giác tồn tại nào sao? Tôi nhìn về phía bà cười giả lả: “Không phải là còn có cháu sao?”.

Thím Ngô ấp úng đáp: “Cái này, vì có cô ở đây nên tôi mới càng không yên lòng ——”

“. . . . . .”


Được rồi, tôi thừa nhận sự thật vậy, có lẽ bản thân có chút không đáng tin cậy. Hít một hơi, tôi ôm lấy bả vai thím Ngô thương lượng: “Thím Ngô, thím xem đấy, bình thường thím và chú Ngô cũng chẳng có cơ hội nào đi ra ngoài đúng không? Hiện tại, thời tiết tốt như vậy, sao không đi xem phim, ăn cơm, gặp bạn bè, … nếu không thật có lỗi với trời xanh mây trắng rồi. Cola ở đây đã có cháu, trước đây cháu đã học qua các lớp hộ lý và nấu nướng, chỉ một ngày thôi mà không quan trọng đâu!”.

Thím Ngô vẫn chần chừ không lên tiếng, tôi dừng một lát, hạ mí mắt buồn buồn nói: “Thực chất là cháu muốn tìm cơ hội ở riêng với Cola, thím cũng thấy đấy…, anh ấy vẫn lạnh lùng với cháu . .”

Càng nói âm thanh của tôi càng nhỏ, cuối cùng còn có khuynh hướng lã chã chực khóc. Người già vẫn dễ dàng mềm lòng nhất, quả nhiên thím Ngô lập tức liền bắt đầu an ủi tôi, vẻ mặt ôn hòa nói: “Dịch tiểu thư, cô đừng khổ sở. Tôi đồng ý với cô mà, thật ra thì từ lúc cô đến đây tâm tình của thiếu gia sáng sủa hơn rất nhiều, cho dù không nói chuyện nhiều nhưng cô ngàn vạn đừng đau lòng. Theo tôi thấy, thiếu gia đau lòng cô, sợ cô đi theo cậu ấy sẽ khổ đấy”.

Tôi chép miệng, lúc ngẩng đầu lên, mặt bi thương nhìn thím Ngô đáp: “Vâng, cám ơn thím, thím Ngô”.

Thím Ngô nhanh chóng đi ra ngoài tìm chú Ngô cùng tiểu Tư, ba người họ thay quần áo rồi ra cửa, lúc đi còn liên tục bảo đảm trước khi trời tối tuyệt đối sẽ không trở lại quấy rầy thế giới hai người chúng tôi.

Tôi vuốt cằm, cười gian ra tiếng, hiện tại trong ngôi nhà này chỉ còn lại hai chúng tôi, để xem tên quỷ khó chịu kia còn trốn tránh tôi thế nào.

Mở tủ lạnh lấy một túi mỳ ống ra, tôi tìm thêm mấy nguyên liệu khác, vui vẻ rửa sạch. Không phải ông bà ta có câu muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông, con đường nhanh nhất là thông qua dạ dày sao? Dịch Tiểu Liêu đưa tôi đi học nấu ăn quả nhiên là một quyết định sáng suốt lại chính xác, nếu muốn người khác theo mình, đầu tiên đến phải khiến họ biết mình có nhiều chỗ tốt mới được.

*

Bưng mỳ ống vừa nấu xong lên lầu. Không thể không nói, bây giờ thính giác của Cola tốt đến kinh người, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền biết ngay là tôi rồi. Tôi còn chưa đến gần đã bị cậu ấy lên tiếng ngăn cản: “Đứng lại, tại sao lại là em? Tiểu Tư đây?”

Tôi đứng tại chỗ, trừng mắt đáp: “Tiểu Tư có hẹn rồi!”.

“. . . . . . Ai cho phép cô ta tự tiện rời khỏi vị trí công tác chứ!”


“Em đấy, em đã cho cô ấy nghỉ một ngày. Cho nên hôm nay, em sẽ chăm sóc anh!”. Tôi vểnh đuôi đi tới, đặt đồ ăn lên trên bàn kính. Cola nhíu mày, vẫn chú ý đến động tĩnh bên này, tính cảnh giác cực cao, giống như chỉ sợ một giây kế tiếp tôi liền nhào qua giở trò với cậu ấy vậy.

“Vậy thím Ngô đâu rồi, báo thím ấy đến đây ——”

Tôi im lặng nhìn cậu ấy chằm chằm, đáp: “Thím Ngô, chú Ngô đã đi hẹn hò rồi, nhân dân cả nước đều đang đi hẹn hò cả, cho nên. . . . . .”, tôi cẩn thận bưng cái đĩa, đứng ở bên cạnh dùng cái nĩa xiên một ít mỳ đưa đến bên miệng người nào đó, nói: “Chúng ta cũng hẹn hò chứ?”.

Cola nghiêng đầu sang chỗ khác, cáu kỉnh tựa như cậu bé. Nhìn dáng vẻ vừa kỳ cục vừa dễ thương đó, tôi thấy hơi buồn cười, liền nói: “Này, thật không nếm thử chút sao? Lần đầu tiên người ta làm đấy, haiz!”.

Khóe miệng Cola khẽ co giật, chần chờ há miệng, tôi cố nín cười, đút cho người nào đó rồi hỏi: “Như thế nào? Ăn ngon không?”.

Cậu ấy hàm hồ “Ừm” một tiếng, coi như là trả lời.

Được tiện nghi còn ra vẻ luôn luôn là phong cách của tôi, vì vậy tôi liền nói tiếp: “Em còn làm được rất nhiều món ngon nữa, đồ ăn Trung Quốc, đồ Tây, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, món ăn Quảng Tây, Hoài Dương, chi dù là món nào, nếu anh muốn ăn em liền làm cho anh, có được không?”

Cola hạ mí mắt, thong thả ung dung đáp: “Nhà tôi có đủ đầu bếp rồi, tạm thời không muốn mời thêm”.

“. . . . . .” Lâm Cẩn Nam, xem như anh lợi hại!

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó quyết định đổi sang cách thức khác: “Cola, thật ra thì em đảm đang lắm nhé, vừa vào được phòng bếp, lên được phòng khách, còn có thể lên giường, có thể tán gẫu, có thể làm nũng, có thể giải buồn, thập hạng toàn năng, cho nên. . . . . . Chúng ta kết hôn đi?”

Cola dừng nhai lại, quay đầu đối mặt với tôi.


Tôi khẩn trương nhìn cậu ấy, nhìn chăm chú vào biểu tình biến hóa của ai đó, sau đó liền thấy cậu ấy chậm rãi sát lại gần, rồi. . . nhỏ giọng nói thầm: “Lên giường được không? Lần đó không phải ăn vạ kêu muốn nghỉ ngơi giữa trận, nhiều lần còn lười biếng không muốn động, nằm lỳ ở trên giường giả chết?”

“Đó là bởi vì anh quá, quá. . .”, tôi phồng má, bực mình nói không ra lời. Người nào tối hôm qua còn ra vẻ chính nhân quân tử sợ bị tôi nhúng chàm chứ? Bây giờ lại bắt đầu không biết thẹn mà trêu chọc tôi.

Cola giữ nguyên bộ mặt phớt tỉnh tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nói: ” Về phần làm nũng, giải buồn, thì có con chó lông xù hai ngày trước tiểu Du mang tới là được rồi. Tôi cũng không điên đến mức muốn tìm một người nói nhiều suốt ngày ầm ĩ ở bên tai cho mệt.”

Tôi thật sự nghĩ muốn bật lon nước ngọt có ga phun chết người trước mặt, phối hợp một chút không tốt sao? Tôi trầm mặc đút cho cậu ấy ăn, tâm hồn bị đả kích nặng nề chưa gượng dậy nổi, một câu nói cũng không thốt ra được.

“Tại sao không nói chuyện?”, người nào đó còn không biết sống chết khiêu khích…tôi cứng họng, nghĩ thầm không làm tôi nghẹn chết cậu không cam tâm bổ thêm mấy dao đúng không?

“Chưa phục hồi được thì đừng có trêu chọc tôi!”.

“. . . . . .”

*

Chẳng qua năng lực hồi phục của tôi cũng thực kinh người, cho nên sau vài phút nổi giận ngắn ngủi, lực chiến đấu lại bùng lên mạnh mẽ, bốc cháy hừng hực. Dù sao còn có một cả một buổi chiều, cũng nên kiên nhẫn một chút.

Tôi cắt móng tay giúp Cola, trước khi đi tiểu Tư đã dặn lại cho nên tôi liền nhất nhất làm theo.

Ngón tay của Cola rất đẹp, sau khi cắt xong tôi nhìn lại thành quả của mình tặc lưỡi hít hà: “Quả nhiên là có thiên phú làm hiền thê lương mẫu , nhìn móng tay này đi, không dài không ngắn, thực vừa vặn, cũng không đau anh chút nào”.

Nhìn chán, tôi liền nheo mắt lại cười nói: “Cho nên, chúng ta kết hôn đi?”

“. . . . . .” Cola rút tay của mình về, châm chọc: “Có người muốn kết hôn đến phát điên rồi!”.


Tôi chống cằm, ngồi xếp bằng ở bên cạnh cậu ấy, nhìn chằm chằm vào mặt người nào đó không lên tiếng.

Cola không thấy tôi nói gì, có chút không được tự nhiên. Cho dù không thấy được, nhưng đại khái vẫn cảm nhận được có người đang thâm trầm nhìn mình chằm chằm? Cậu ấy lúng túng nghiêng mặt sang một bên, ho một tiếng: “Em còn ở đây làm gì?”

Sau giữa trưa ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu lên người, để tiện cắt móng tay cho cậu ấy, chúng tôi mặt đối mặt với nhau ngồi xếp bằng ở trên sô pha . Tôi vươn vươn tay, duỗi cái lưng mỏi, dựa người lên chân của người nào đó, tựa vào trong ngực cậu ấy đáp: “Em ở đây với anh!”.

Cola luống cuống rũ mắt xuống, hai tay cứng ngắc đặt ở trên đệm ghế, phản ứng mấy giây mới nói : “Dịch Mộ Tranh, em ngồi dậy cho anh”.

“Không đâu!”, tôi vòng tay quanh hông của cậu ấy, đầu khẽ cọ cọ: “Làm sao anh lại khó trị như vậy chứ? Lúc lạnh lúc nóng, mỗi lần anh không để ý đến em, em đều thật khổ sở. . . . . . Nếu quyết định rời đi, trước kia cũng không nên thương em, yêu em như vậy, làm cho tính tình của người ta trở nên hư hỏng lệ thuộc, em làm sao còn tìm được ai cưng chiều mình như vậy nữa chứ?”

Tròng mắt đen nhánh của Cola nhẹ nhàng chớp động, hạ mí mắt xuống, ánh mắt như vậy, thẳng tắp xuyên thấu vào linh hồn của tôi.

Tôi giơ tay lên vuốt ve những sợi râu nhàn nhạt trên mặt cậu ấy, cảm thụ cảm giác gai gai truyền tới lòng bàn tay, nói tiếp: “Cho nên, không phải anh nên chịu trách nhiệm với em sao?”

“Quả Cam ——”, Cola giơ tay lên, chạm lên mặt tôi, nhẹ nhàng ôm lấy, hỏi: “Tại sao em lại không ngoan ngoãn nghe lời chứ!”

Tôi kéo tay của cậu ấy qua, mười ngón tay đan xen, rồi hôn lên đầu ngón tay của cậu ấy.

Cola chậm rãi cúi xuống, ngón tay tỉ mỉ mơn trớn mặt tôi, rồi dừng lại nơi khóe môi. Nhìn người nào đó gần trong gang tấc, hô hấp của tôi lập tức tăng nhanh, nuốt nước bọt một cái, khẩn trương dõi theo cậu ấy. Chóp mũi của Cola lành lạnh ma sát, hô hấp nhàn nhạt phả lên trên mặt.

“Cola. . . . . . Chúng ta kết hôn đi?”, tôi nhanh chóng nói ra lời đã ẩn nhẫn thật lâu, không thừa dịp hội cậu ấy ý loạn tình mê mà dụ dỗ thì sau này lại càng không có cơ hội.

Cola ngẩn người, sau đó nhíu mày, mặt cau lại, nói: “Dịch Mộ Tranh, rốt cuộc là cái gì đã kích thích em, sao đột nhiên lại cứ nghĩ đến chuyện kết hôn chứ?”.

Tôi há hốc miệng, trông đầu đang suy nghĩ, mới vừa rồi. . . . . . Không phải Cola muốn hôn mình đấy chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.