Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 41
Buổi tối Cola thu xếp hành lý giúp tôi, còn tôi thì nằm lỳ ở trên giường chơi điện tử.
Tất cả tập trung của tôi đều đặt vào trong trò chơi, đang chiến đấu hăng hái, valy hành lý đột nhiên “Bùm” một tiếng đổ ập xuống sàn nhà. Tôi sợ hãi giật nảy mình, quay đầu lại thấy Cola sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên sững sờ nhìn chiếc valy trên sàn nhà. Tôi nhảy xuống giường, cầm tay của cậu ấy, ngón tay của ai đó thực lạnh lẽo, lòng bàn tay lại ẩm ướt mồ hôi.
“Cola, sao thế?”.
Cola quay đầu lại nhìn tôi, thật lâu mới lắc đầu đáp: “Không có việc gì, tay. . . . . . Không cẩn thận bị trượt!”. Cậu ấy nâng tay phải lên, mở lòng bàn tay che lên hai mắt, hô hấp gấp gáp: “Quả Cam, cậu . . . . . . xử lý đi. . . . . .”
Cậu ấy ngồi bệt xuống giường, thật lâu cũng không nói chuyện, cứ yên lặng như vậy. Bàn tay trượt xuống, đôi mắt vô hồn nhìn vào giấy dán tường phía trước, đôi môi mím chặt không lên tiếng. Tôi dựng rương hành lý lên, cất vào tủ treo quần áo, sau đó đi tới bên cạnh ôm lấy cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”.
Cậu ấy vẫn không rời mắt, giơ tay lên từ thắt lưng của tôi đưa dần lên bả vai, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy tôi: “Quả Cam, ôm anh!” (Từ giờ đổi xưng hô cho tình cảm nhé mí bạn).
Tôi ôm cậu ấy thật chặt, còn cậu ấy vùi đầu vào cổ tôi, cánh môi lạnh như băng dán lên da thịt nóng bỏng. Cậu ấy hít một hơi thật sâu, sau đó thình lình cười nói: “Trước kia cảm giác bản thân mình không gì là không làm được, cái gì cũng không sợ, hiện tại mới phát hiện, thế giới này có nhiều khiến mình sợ hãi như vậy. . . . . .”
Tôi nghe không hiểu lời này của cậu có ý gì, nghiêng mặt sang nhìn liền bị cậu ấy ép môi lên. Cậu ấy thuận thế đè lên trên người tôi, rất vội vã, thậm chí còn không kịp tiến hành màn dạo đầu, lỗ mãng vọt thẳng vào. Bàn tay vững chãi đặt lên gáy của tôi, không hề dùng bất cứ kỹ xảo nào mà luật động. Tôi không biết cậu ấy có thoải mái hay không, ít nhất thì tôi tuyệt không dễ chịu chút nào.
Nhưng tôi không muốn cự tuyệt cậu ấy, cảm thấy dường như cậu ấy đang hoảng hốt đè nén chuyện gì đó. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào bên tai, thân thể bị chèn ép có chút thở không nổi, tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy nhỏ giọng cầu xin: “Cola, chậm một chút. . . . . .”
Cậu ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, rồi cúi đầu thân mật cọ cọ lông mi vào tôi. Sau đó đặt tôi nằm nghiêng xuống, cậu ấy nhắm mắt lại, vô lực tựa vào trán tôi, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích nữa. Một lát sau, khi mở mắt ra lần nữa, cậu ấy nhìn tôi thật sâu, ánh mắt sáng ngời.
Sau đó cậu ấy lại bắt đầu cử động, nhưng so với vừa rồi, thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Đến Seattle, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô của Cola _ Hà Mộc Hủy.
Có lẽ là đã biết được bối cảnh buôn bán vũ khí của cô ấy nên trong tiềm thức tôi liền liên tưởng đến khí thế của lão đại của giới hắc đạo giống như trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì người thật so với tưởng tượng của tôi khác xa một trời một vực.
Cô Mộc Hủy bảo dưỡng thân thể tốt vô cùng, tuyệt không giống với một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Đối với Cola càng thêm thương yêu không hết, từ đầu tới cuối đều kéo cánh tay Cola không hề buông. Cô ấy còn ôn hòa bảo tôi gọi mình là cô giống như Cola, còn nói dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. . . . . .
Nghe đến đó tôi thật có chút xấu hổ, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, mà mỗi khi nói đến vấn đề này, Cola dường như không được thoải mái cho lắm.
Trên đường cô của Cola mấy lần muốn nói mà lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi về tin tức của chú Thiên Bắc.
Tôi cũng đã từng nghe Dịch Tiểu Liêu nhắc qua chuyện tình cảm rối rắm giữa chú Thiên Bắc cùng với cô Mộc Hủy, có điều không ngờ cô ấy vẫn nhớ mãi không quên như vậy, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ đến chú ấy. Liếc nhìn chú Phác đi tuốt ở đằng trước, cảm xúc trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang. Chỉ hàm hồ trả lời chú Thiên Bắc hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc.
Cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười tiếp tục thảo luận những vấn đề khác với Cola. Nhưng mà tôi lại nhìn ra sắc mặt cô ấy có chút cô đơn, tôi không hiểu, rõ ràng hiện tại cô ấy cũng rất hạnh phúc, chú Phác còn đối với cô ấy tốt như vậy. . . . . .
Cô Mộc Hủy và chú Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, gia sản bây giờ là do chú Lâm chủ động nhường hết cho em gái mình. Một người phụ nữ phải đứng lên chống đỡ một sản nghiệp lớn như vậy thật rất vất vả. Cũng may cô ấy có một người chồng thật tốt lại vô cùng giỏi giang, đã giải quyết cho cô không biết bao nhiêu phiền toái. Chú Phác là trợ thủ đắc lực, đã ở bên cạnh cô ấy rất nhiều năm, thật vất vả mới bắt sống được trái tim của nữ cường nhân này.
Nhìn bề ngoài cô Mộc Hủy không khác với những người phụ nữ bình thường là mấy, vừa điềm tĩnh lại ôn hòa. Đáng tiếc, con người ta vẫn luôn kỳ quái như thế không phải sao? Thường thường không thấy được hạnh phúc trước mắt, luôn mải mê đuổi theo những thứ không thiết thực mơ hồ.
Nghĩ tới đây, tôi lại quay sang nhìn Cola bằng ánh mắt nhu hòa, thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân cũng hiểu được đạo lý biết quý trọng người trước mắt. Nhưng, nhìn đến vật nhỏ bên cạnh cậu ấy, tôi thực sự vô cùng khó chịu, đặc biệt khó chịu!
Ai tới nói cho tôi biết, một cô gái nhỏ mới mười tuổi ở Mỹ sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy chứ?
Nhìn cô nhóc vẫn nắm tay Cola không thả, lại còn ríu ra ríu rít la hét muốn cậu ấy đi trượt tuyết cùng với mình, tôi cực kỳ oán niệm. Cô nhóc khiêu khích quay đầu lại trừng tôi, câu nói đầu tiên khi gặp tôi lại là: “Anh trai là của tôi đấy, ai mà tranh giành anh ấy liền biến thành Đại Mập Mạp!”
Rốt cuộc có cần phải quý anh họ mình đến vậy hay không? Mặt tôi chất chứa nội thương, lộ vẻ tức giận quay sang nói với Cola: “Thấy không, em mới chỉ thích anh thôi mà đã phải nhận biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, không cẩn thận lại trở nên béo phì ấy chứ”.
Đối với giọng thị uy của cô em họ, người đi trước tôi chỉ có thể ưu nhã gật đầu, giả lả cười: “Thật là đáng yêu ——”
Thật ra thì trong lòng tôi đã sớm giương nanh múa vuốt: con bé chết tiệt kia, có chỗ nào đáng yêu chứ, tuyệt không đáng yêu chút nào. Đó là bạn trai của chị đây, bạn trai của chị đấy có được hay không!
Tôi bị cô Mộc Hủy cùng với con gái của cô ấy đẩy ra phía sau, không thể nào đi cạnh Cola nữa. Tức giận muốn cào tường, cô em họ kia lại còn cố tình trêu tức, thỉnh thoảng quay đầu lại trừng tôi, còn le lưỡi chọc quê tôi nữa.
Nhóc thối, đừng cho là chỉ có mình mới biết le lưỡi nha, đầu lưỡi của chị đây so với cô em còn dài hơn nhiều đấy. Khoảng cách 11 tuổi cũng không phải để chơi đâu!
Tôi cũng trợn tròn mắt, sau đó nhìn cô bé le lưỡi. Ai ngờ cô nhóc chợt quay đầu mặt mày hớn hở, níu tay áo Cola: “Anh, anh, mau nhìn, người kia diện mạo thật quá xấu xí?”.
“. . . . . .” Im lặng, thật là thất sách, lại bị con bé mười tuổi tính kế.
Cô Mộc Hủy lúng túng nhìn tôi, sau đó dùng sức trừng Phác Tiếu: “Tiếu Tiếu, không được hồ nháo!”.
Tôi ngượng ngùng thu hồi đầu lưỡi, vuốt vuốt hai gò má ê ẩm: ” Oa. . . . ngồi máy bay lâu quá, phải hoạt động bắp thịt một chút!”.
“Ngu ngốc, ngồi máy bay là dùng cái mông, chẳng lẽ mặt của chị sinh trưởng ở ——” Phác Tiếu chưa nói hết liền bị mẹ cô bé quát lớn. Nhưng cô bé vẫn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trừng tôi, nhỏ giọng thầm thì: “Người ta thường nói ngực lớn không có đầu óc, nhưng đây ngay cả ngực cũng không có, cái gì cũng sai, ánh mắt của anh họ thật kém”.
“. . . . . .” lại còn chê bai sức quyến rũ phái nữ của tôi nữa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Chị đây đạt cup B đấy, là cup B cơ đấy! Không phải là không có! ! Lại nói, người nào đó không có ánh mắt rất ưa thích là được rồi? Nghĩ thế gò má của tôi liền nóng ran lên, giơ tay quạt quạt để hạ hoả. Tỉnh táo, tôi cần phải tỉnh táo.
Cola bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu Phác Tiếu, nói: “Tiếu Tiếu ngoan, đừng trêu chị ấy nữa, chị ấy mà tức giận sẽ rất đáng sợ.”
“. . . . . .” Được rồi, mặc dù nghe có chút lạ, nhưng mà tôi có thể tự luyến cho rằng Cola đang bao che cho mình sao?
Hai tay Phác Tiếu nắm tay Cola thật chặt, quệt mồm oán trách: “Anh à, chị gái này dáng dấp thật khó coi, vóc người cũng không đẹp, nổi giận lại còn rất đáng sợ, thế mà anh còn thích đến muốn chết. Anh không phải là run M đấy chứ?”
“. . . . . .” Lần này ngay cả Cola cũng bắt đầu giơ tay lên mặt quạt gió hạ hoả rồi.
*
Đến nhà, tôi và Cola trở về phòng cất hành lý. Phác Tiếu bị chú Phác bắt trở về phòng làm bài tập, bên tai cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa ấm áp, tôi đứng ở ban công duỗi người, thấy trên sân cỏ có công nhân đang tưới nước. Bầu trên xanh trong, đối diện với gian phòng của chúng tôi là một mảng lớn màu xanh lá cây, vô cùng mát mắt. Phóng tầm mắt ra khoảng không rộng lớn, tâm tình vốn đang rất mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại.
Cola từ phía sau dán tới, lồng ngực ấm áp mang theo nhịp tim trầm ổn. Một tay của cậu ấy đặt lên trên eo tôi, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nhỏ giọng nói: “Cách giờ cơm tối vẫn còn sớm, ngủ trước một lát đi”.
Tôi xoay người nhìn cậu ấy, gần đây rõ ràng tinh thần người này thật không tốt, thường thường hay ngẩn người, mặt cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Tâm đau nhói, tôi đưa hai cánh tay ra quấn lên trên cổ cậu ấy, vùi đầu vào ngực ai đó bắt đầu làm nũng: “Anh ngủ cùng nhé ——”
Bởi vì cả người tôi đu lên trên người của cậu ấy, nên Cola không thể không nắm chặt lấy eo của tôi, bất đắc dĩ chống lên trán tôi cười khẽ: “Dịch Mộ Tranh, sao bây giờ lại càng lúc càng giống kẹo cao su vậy, bằng này tuổi rồi còn học Lolita làm nũng.”
Tôi quặp chặt hai chân vào người cậu ấy, trợn mắt thở phì phò, nói: “Người ta rõ ràng còn là Lolita mà”.
Cola chỉ là cười, hai mắt lóe sáng sáng , cúi đầu hôn lên trên môi tôi một cái: “Như Tiếu Tiếu mới là Lolita, còn em ——”, cậu ấy cố ý kéo dài thanh âm, ý vị sâu xa nhìn tôi cười.
Tôi mất hứng đáp trả: “Không nhìn ra người này sao mà BT, thậm chí còn có sở thích luyến phích (Yêu trẻ con) đấy”.
Cola bật cười, sau đó gật đầu, phớt tỉnh nói: “Chính vì yêu thích trẻ con mới có thể từ mười sáu tuổi vẫn nhớ em mãi không quên”. Cậu cúi đầu cắn lên môi tôi. Tôi khép chặt hàm răng, né tránh cái lưỡi của cậu ấy, không để cho người nào đó được như ý.
Cola nâng môi lên, tay ở trên mông tôi dùng thêm chút sức lực, sau đó cứ như vậy ôm tôi xoay người trở vào phòng. Mặt cười đầy xấu xa: “Xem ra em vẫn rất có tinh thần. . . . . . Thể lực không tệ. . . . . .”
Lúc tôi bị cậu ấy đẩy ngã lên giường vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, đệm rất mềm, sau khi rơi vào liền không muốn ngồi dậy nữa. Tôi nhắm mắt lại, thoải mái than nhẹ một tiếng, vừa mở mắt liền thấy bóng dáng của người nào đó nhào tới. Tôi khúc khích cười, nghiêng sang một bên, quả nhiên người vừa bổ nhào đến liền chụp hụt. Sau đó thẹn quá thành giận, vươn chân dài cùng với hai tạch như bạch tuộc khóa chặt lấy người tôi.
Tôi đẩy ra, rồi cắn lên cằm cậu ấy một cái: “Sắc lang, thành thật khai báo, có phải đã sớm muốn làm như vậy từ lâu rồi hay không? Mấy lần nghĩ đến điều này rồi hả?”
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, mơ hồ phảng phất nét cười, sau đó dán lên môi tôi thầm thì: “Thật ra thì em mới là người muốn làm gì anh thì có, Tiểu Sắc Quỷ!”.
Tôi xoay người nằm lên ngực của cậu ấy, cười cười cởi nút áo sơ mi của người đó ra: “Thì sao chứ, anh là bạn trai em, em muốn thế nào thì làm thế ấy, muốn giở trò lưu manh liền lập tức giở trò lưu manh đấy!”. Nói xong liền giơ tay lên chỉ vào nơi trái tim của cậu ấy, nói tiếp: “Nơi này đều là của em rồi, huống chi nam sắc, thân thể chẳng qua cũng chỉ là Thần Mã Đô Thị Phù Vân(*) mà thôi!”
(*) Thần Mã Đô Thị Phù Vân: Con ngựa của chúa trời, đây là một ngôn ngữ thông dụng trên mạng ý chỉ những thứ phù du không có thực, có ý phàn nàn, hoặc không có gì đáng nói cả.
Cola bật cười rung rung cả lồng ngực, tôi trượt tay, nút áo chỉ mới cởi được ba cái. Xương quai xanh khêu lập tức đạp vào mắt, tôi nuốt nuốt nước bọt, sờ sờ lên đó, rồi cúi đầu hôn lên môi cậu ấy một cái: “Mỹ nam, chị tới đây, có muốn chơi đùa một chút không?”.
Cola cong cong khóe mắt, bàn tay ở trên lưng tôi vuốt ve lên xuống, sau đó nâng áp gáy tôi xuống hôn lên. Đôi môi ẩm ướt, đầu lưỡi giao thoa, vô cùng ngọt ngào. Tôi nhắm hai mắt lại, toàn thân như nhũn ra, hai tay đặt ở trước ngực cậu ấy khe khẽ mơn trớn.
Chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi.
Phác Tiếu nằm ở bên giường, đang chống cằm quan sát chúng tôi, bĩu môi hừ hừ: “Thì ra là chị không những không đẹp mắt, vóc người không tốt, tính khí lại kém, chỉ được mỗi cái háo sắc kéo lại!”.
“. . . . . .” Con nhóc chết tiệt kia, có cần thiết mỗi lần đều mang lời kịch giống nhau nói ra không sót một chữ không! Tôi ai oán nhìn con bé, nhưng vẫn duy trì tư thế quái dị nằm ở trên người Cola, giơ ngón tay lên run run chỉ vào kẻ phá đám: “Cola, con bé mắng em kìa!”.
Cola vỗ vỗ lên gáy tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, khiêm tốn một chút, biết nhận lỗi để thay đổi mới là bé ngoan”.
“. . . . . .” Thối Cola, tối nay tôi muốn OOXX anh mấy trăm lần! !
Phác Tiếu hất cằm thị uy, sau đó quay về phía Cola nói: “Mark tới, mẹ bảo em gọi anh xuống dưới. Về phần người nào đó, có thể ở lại trong phòng ngủ!”
Người nào đó sao? ! Tôi cảm thấy hai mươi mốt năm nhẫn nại cũng sắp bị bào mòn sạch sẽ rồi, chuẩn bị đạt đến cực hạn, Cola lại bắt đầu giúp tôi nhuận khí, sau đó còn cúi đầu tặng thêm một nụ hôn an ủi: “Em ngủ một lát, anh đi một chút sẽ trở lại.”
Cola đi thật lâu, mãi không thấy quay lại, thật ra thì tôi đã sớm mệt mỏi, nằm lỳ ở trên giường không lâu liền ngủ mất.
*
Ngủ thật lâu, lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã tồi mờ mờ. Trên người đang đắp chăn, đáng lẽ ra Cola phải trở lại rồi mới phải, nhưng bên cạnh tôi lại không có ai. Tôi đứng dậy đi xuống lầu dưới, lúc đi qua thư phòng liền nghe thấy tiếng của Cola.
Cửa thư phòng mở một nửa, vì vậy khi tôi đi tới, liền thấy bên trong có một người phương Tây cao lớn đang cầm kiểm kính lúp kiểm tra mắt cho Cola. Tôi ngẩn người, thầm hỏi mắt của Cola có vấn đề gì sao? Tại sao tới bây giờ tôi vẫn không hay biết tí gì?
Người phương Tây kia hẳn là một bác sĩ, kiểm tra xong liền nói mọt tràng tiếng Anh, mà tiếng Anh của tôi từ trước tới giờ vẫn luôn ở trong trạng thái gà mờ, nghe không hiểu rõ lắm. Cola giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy tôi. Sau khi thoáng kinh ngạc liền nhìn tôi cười cười, rồi dùng tiếng Anh lưu loát nói mấy câu với vị bác sĩ kia.
Người được gọi là bác sĩ Mark liền đem gì đó trong tay đưa cho trợ lý của mình, sau khi dặn dò Cola thêm mấy câu, liền đi ra ngoài cùng với cô Mộc Hủy. Lúc đi đến gần cô ấy liền nhìn tôi cười cười. Đợi bọn họ đi xa, tôi đi tới cầm tay Cola, lo lắng hỏi: “Cola, nói cho em biết, có phải anh thấy khó chịu chỗ nào hay không, mắt bị sao thế?”.
Cola nhíu nhíu mày, sau đó nắm lấy tay của tôi đáp: “Chỉ có chút không thoải mái thôi, có thể do chơi điện tử nhiều quá . . . Mark nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi, đừng lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng được, kể từ lúc chúng tôi ở bên nhau, biểu hiện của Cola có đôi khi rất thất thường. Kết hợp với mấy chuyện lần trước, trong lòng tôi luôn dâng lên nỗi lo sợ vô cớ. Trong lòng rối loạn , sức lực nơi ngón tay cũng tăng thêm mấy phần, đưa mắt nhìn thẳng vào cậu ấy hỏi: “Lâm Cẩn Nam, nói cho em biết, rốt cuộc anh có chuyện gì gạt em phải không?!”.
Trong phòng giờ phút này chỉ có hai người chúng tôi, rèm cửa sổ theo gió nhẹ nhàng tung bay, sợi tóc trên trán của cậu ấy cũng bị thổi rối tung rũ xuốn mặt. Tôi giơ tay vén tóc cậu ấy lên, rồi ôm chặt: “Cola, mặc kệ có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Bọn mình thật vất vả mới đến được với nhau, anh không thể đẩy em ra lần nữa được. Cho dù có xảy ra chuyện gì, xảy ra cái gì, em đều muốn ở bên cạnh anh!”.
Cola không lên tiếng, hơi ngẩng đầu lên, sau đó thở dài nói: “Đồ ngốc, thật không có việc gì. Em rất hi vọng anh xảy ra chuyện gì sao. . . . . .”
Trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, nhưng Cola cũng đã nói thế, tôi thật sự không muốn vì sự bất an lo lắng không giải thích của bản thân mình mà quấy nhiễu cậu ấy. Tôi nhìn thật sâu vào mắt cậu ấy, bên trong tròng mắt đen nhánh không hề có chút khổ sở, sáng ngời như ánh bình minh, thấy thế nào cũng không khác với bình thường là mấy.
Tôi hôn lên mi tâm của cậu ấy, rồi ngả đầu lên vai cậu nhỏ giọng nỉ non: “Không có việc gì là tốt rồi, vậy sau này em và anh luôn ở bên nhau, không bao giờ chơi trò xa cách nữa!”.
*
Địch ý của Phác Tiếu đối với tôi không biết từ đâu mà đến, có lẽ là do ham muốn chiếm hữu anh trai quá mạnh mẽ chăng. Thật ra thì tôi đối với Du Dĩ Nhiên cũng sẽ có địch ý tương tự, cảm giác Trà Xanh đối với chị ấy quá tốt nên trong lòng đôi khi cũng sẽ thấy hơi mất mát.
Đưa Cola đến bệnh viện kiểm tra, Phác Tiếu cũng nháo muốn đi cùng. Tôi và Cola bị cô bé giày vò thảm hại không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Cola kiểm tra xong liền cùng Mark vào phòng thảo luận. Bản thân tôi ngồi trên hành lang nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, Phác Tiếu khoanh tay dựa vào một bên cửa sổ quan sát tôi, rồi hỏi: “Này, chị và anh tôi lên giường rồi à?”.
Tôi nghẹn lời, sửng sốt không biết nên lấy tâm trạng gì để nói chuyện với cô bé. Cho dù biết rõ trẻ em ở nước ngoài được giáo dục giới tính từ rất sớm nhưng nhất thời vẫn không tiếp thụ nổi một cô bé mười tuổi thảo luận với mình vấn đề lên giường hay không lên giường này.
Cô nhóc rầm rì nửa ngày, mới khinh thường nói: “Vờ vịt làm gì, chỉ bằng việc hai ngày trước chị giở trò với anh tôi bị tôi bắt gặp thì khẳng định anh ấy trốn không thoát khỏi móng vuốt sói của chị rồi!”.
Tôi trân trối nuốt nước bọt, buồn rầu đáp lại: “Nhưng sự thật là chị không chạy khỏi móng vuốt sói của an hem thì đúng hơn!”.
Phác Tiếu trừng tôi một cái, đột nhiên không nói, sau một lát mới hỏi tôi: “Lúc anh ấy đi du học ở đây chị đã từng đến thăm chưa?”.
Tôi nhất thời theo không kịp tư duy nhảy vọt của cô bé, lắc đầu đáp: “Chưa ——”
Phác Tiếu lại khinh thường châm chọc: “Thật khờ, không biết anh ấy coi trọng chị ở điểm nào !”.
“. . . . . .” Tôi chống nạnh, sau đó cúi xuống nhìn cô bé chằm chằm, cảnh cáo: “Này, đủ rồi nhé, em mà còn châm chọc nữa là chị không khách khí đâu đấy!”.
“Không khách khí thì sao chứ?”
Cô nhóc thế nhưng cũng trừng trở lại, chống nạnh ưỡn ngực, sau đó lớn tiếng nói với tôi: “Một người ngu ngốc như chị, căn bản không hề xứng với anh ấy. Lại còn ngốc đến độ cái gì cũng không biết, tôi cảm thấy anh ấy đặc biệt uất ức. Chị có biết hay không, anh ấy chỉ vì chị mà thiếu chút nữa đã chết rồi đấy!”