Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 34
Trong phòng vệ sinh
tiếng nước chảy vang lên rất rõ ràng, nếu chỉ rửa mặt sao lại để nước
chảy ào ào như thế. Tôi ngẩn người, vội vàng mặc quần áo tử tế đi đến gõ cửa, Cola ở bên trong vẫn không trả lời, có điều âm thanh nước chảy
càng lớn hơn. Tôi không biết tình huống hiện tại là như thế nào? Chúng
tôi cũng không phải chưa từng xảy ra qua quan hệ, lúc này không đến
nỗi xấu hổ chứ?
Tôi đứng ở trước cửa ra vào suy nghĩ lung tung, ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải đáp. Chẳng lẽ là bản thân
tôi quá chủ động, nên đã hù dọa cậu ấy?
Cola mở cửa, trên mặt còn đầy nước, tóc trên trán có chút thấm ướt. Những giọt nước trượt từ cằm
xuống cổ áo làm lồng ngực ướt một mảng. Tôi lúng túng dời ánh mắt, trong không khí mơ hồ phảng phất hơi thở mập mờ.
Sắc mặt Cola không
được tốt lắm, cực kỳ dọa người, nếu như mới vừa rồi không nghe được
tiếng nước chảy, có lẽ tôi còn ảo giác những giọt nước trên trán cậu ấy
đều là mồ hôi. Tôi đỡ cậu ấy, lo lắng đưa tay sờ lên mặt, thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Sao thế? Lần trước cảm còn chưa khỏe hay sao?”.
Hô hấp của Cola còn hơi nặng nề, nhưng vẫn cố gắng cười nói với tôi: “Không sao đâu, chỉ hơi nhức đầu một chút. . . . . .”
Nhìn gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của cậu ấy, tôi thấy
thật đau lòng, liền ôm lấy cậu ấy nhỏ giọng nói: “Tôi với cậu đến bệnh
viện khám xem sao, bị cảm lâu ngày cũng sẽ nghiêm trọng đấy”.
Cola nhất thời không đáp lại, bàn tay ở trên lưng tôi an tĩnh giao hòa, một
lát sau mới lắc đầu nói: “Không cần, ngủ một giấc là tốt thôi”. Cậu ấy
thoáng kéo tôi ra, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Đừng lo lắng, thật
vất vả mới theo đuổi được vợ, tôi còn chưa chết được. . . . . .”
Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, nhưng không thể cười đùa nổi.
Sức khỏe của Cola luôn luôn rất tốt, quen biết nhau đã bao năm, ngay cả cảm vặt, phát sốt đều chưa từng có. Càng như vậy, trong lòng tôi lại càng
không yên, nắm chặt tay, chăm chú nhìn cậu ấy nói: “Cola, nếu thấy không thoải mái nhất định phải nói cho tôi biết!”
Cậu ấy chỉ cười
cười, vuốt vuốt tóc của tôi. Sau đó vừa cài lại cúc áo sơ mi vừa đi về
phía bàn đọc sách, nói: “Tôi về đây”. Cậu ấy thu thập đồ xong , chợt
xoay người ý vị sâu xa cười với tôi: “Hay là muốn tiếp tục chuyện vừa
rồi vẫn chưa làm xong?”
Tôi hiểu cậu ấy đang nói đến cái gì chợt
xấu hổ muốn chết, cái người này, thế nào mà thời điểm cần nghiêm chỉnh
lại không hề nghiêm chỉnh chút nào, lúc không cần đứng đắn lại giả vờ
làm quân tử chứ!
*
Dưới lầu Dịch Tiểu Liêu đang giành
điều khiển ti vi với Dịch Mộ Viễn. Thấy chúng ta xuống lầu, không thèm
đếm xỉa đến con gái mà lại thân mật nhào tới khoác tay Cola hỏi: “Sao
sắc mặt lại xấu thế này, có phải Dịch Mộ Tranh lại bắt nạt con hay không ? Nói cho dì, dì sẽ giúp con giáo huấn nó”.
Tại sao tôi lại có
cảm giác Cola mới chính là con trai của mẹ mình? Bị gạt sang một bên tôi yên lặng đứng đó, ai oán nhìn chằm chằm vào cái gáy của Dịch Tiểu Liêu.
“Mẹ, còn phải hỏi, vừa nhìn chị con bỉ ổi như vậy, có lẽ là thẹn quá hóa
giận rồi!”, Dịch Mộ Viễn chậc chậc nói ra tiếng, miễn cưỡng ngồi ở trên
thành ghế sô pha lên tiếng gièm pha với Dịch Tiểu Liêu.
Hôn quân Dịch Tiểu Liêu xoay người, ý vị sâu xa quan sát tôi, trong mắt nổi đầy những ngọn lửa nhỏ.
Tôi đúng là oan ức mà, rõ ràng chưa khi dễ thành công thì đã để cho tiểu tử kia trốn thoát rồi! Nhiều nhất chỉ hôn trộm hai cái mà thôi, chẳng qua
trong lòng vẫn còn hơi chột dạ, lúng túng không nói.
Cola cười vỗ lên gáy của Dịch Mộ Viễn: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, có ai lại đi nói
như thế với chị mình như em cơ chứ”. Tôi tán thành gật gù, vẫn là Cola
đối với tôi tốt nhất. Ai ngờ, đang hả hê một chút, liền nghe được người
kia đặc biệt nói với Dịch Mộ Viễn: “Mặc dù lời của em nói là sự thật.”
Ánh mắt của Dịch Tiểu Liêu và Dịch Mộ Viễn nhìn tôi càng khinh bỉ hơn , bản thân tôi từ trong ánh mắt ghét bỏ đó của bọn họ từ từ co lại thành một
chấm đen: “Khụ, cái đó. . . . . .con nhớ không nhầm thì bây giờ cậu ấy
là bạn trai của con. . . . . .” Nếu đã là bạn trai của tôi thì dù cho
tôi có giở trò gì với cậu ấy đều không có quan hệ gì đến bọn họ cả, hừ!!
Dịch Tiểu Liêu đưa tay đánh nhẹ lên người tôi, nghiêm mặt nói: “Kể cả như
vậy thì cũng không thể càn quấy, hiện tại thân thể Cola ——”
“Dì
à!” Cola cắt đứt lời của bà, tuy nhìn tôi, nhưng lời là đang nói với
Dịch Tiểu Liêu: “Cháu có thể nói riêng với dì vài câu không?”.
Dịch Tiểu Liêu thoảng hơi sửng sốt, ánh mắt thật nhanh xẹt qua tôi, rồi mới
gật đầu. Bà và Cola xoay người đi đến thư phòng, để lại hai gương mặt
kinh ngạc không giải thích được của tôi và Dịch Mộ Viễn, có lời gì mà
không thể nói cho tôi biết chứ?
Tôi nghĩ ngợi một lát, nhàm chán
ngồi lên ghế sô pha. Thấy Dịch Mộ Viễn nằm ở trên, liền nhấc chân đá
thằng bé: “Chuyển sang chỗ khác đi!”.
Dịch Mộ Viễn mất hứng ngồi dậy, chuyên chú nhìn chương trình Euro trên màn hình.
Tôi nhìn trên ti vi một đám trai đẹp đuổi theo một quả cầu rách, cảm thấy
thật nhàm chán, cặp mắt đăm đăm nhìn chằm chằm quả bóng trắng đen xen kẽ kia mà mất hồn. Dịch Mộ Viễn chợt lại gần bát quái nói: “Chị, anh Cola
có phải đã bị chị dọa sợ hay không. . . . . . nên mới muốn mẹ giáo dục
chị cho tốt”.
“. . . . . .” Ngây thơ!
Tôi liếc mắt, nhìn
chằm chằm TV, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về lời mà Dịch Tiểu Liêu đang nói giữa chừng. Mới vừa rồi rõ ràng bà muốn nói gì đó với tôi,
nhưng lại bị Cola ngăn trở. Sẽ là gì chứ? Tại sao Cola không muốn cho
tôi biết?
Không biết Cola và Dịch Tiểu Liêu nói những chuyện gì, mà trận đấu bóng đã đá hơn nửa hiệp bọn họ mới ra ngoài.
Dịch Tiểu Liêu sau khi đi ra vẻ mặt rất nghiêm túc, hốc mắt còn hơi đỏ lên,
tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra chút đầu mối nào. Gần đây luôn
có cảm giác kỳ quái, dường như đã bỏ qua thứ gì đó, nhưng lại nghĩ mãi
không ra đó là cái gì. Tôi vẫn luôn không thông minh, có lúc thậm chí
còn hơi chậm chạp, bản thân đang đắm chìm trong hạnh phúc nhưng vẫn luôn có cảm giác lo được lo mất.
Tôi mở miệng hỏi Dịch Tiểu Liêu, chữ “Mẹ” mới vừa thốt ra khỏi miệng đã thấy bà tròn mắt nhìn màn hình tivi, hô lớn: “A. . . . . . Tiểu Bối đâu? Đã mất hơn nửa hiệp rồi cơ à, Dịch
Mộ Viễn, con lưu lại cho mẹ chưa?”.
“. . . . . .” Tôi cau mày nhìn Dịch Tiểu Liêu đang xông về trước tivi, dĩ nhiên cũng không còn cơ hội để hỏi cái gì nữa.
Cola dắt tay của tôi, sờ sờ đầu tôi nói: “Không tiễn tôi sao?”.
*
Tiễn Cola rời đi, đến bãi đậu xe, nhìn cậu ấy nổ máy. Cola hạ cửa kính xuống nói với tôi: “Bên ngoài lạnh lắm, tôi nhìn cậu vào rồi mới đi!”.
Tôi lắc lắc đầu, kéo cao cổ áo khoác, dậm chân cho nóng người: “Không cần, tôi muốn nhìn cậu đi trước”.
Cola nhìn tôi cười, tiếng động cơ vang lên rì rì, trong bãi đỗ xe an tĩnh
này hình như chỉ còn dư lại hai chúng tôi đang mỉm cười nhìn nhau mà
thôi. Một khắc kia, tất cả chung quanh đều như ngừng lại, trong thế giới của tôi chỉ tồn tại một người duy nhất.
Cậu ấy chợt ngoắc ngoắc tay, tôi đi tới, trên cao nhìn xuống nhíu mày hỏi: “Làm gì ——”
Cola mở cửa xe, đưa tay tôi tôi qua. Bàn chân của tôi không vững ngã vào
trong lòng cậu ấy, ngực đụng đến phát đau, trong lòng lại không nhịn
được mà cười trộm, người này cũng biết khó chịu cơ đấy.
Cậu ấy ôm tôi đặt ở trên đùi, giữ chặt gáy toi, môi phủ lên trên, tất cả động tác làm liền một mạch, chỉ trong một cái chớp mắt. Tuy kinh ngạc nhưng tôi
cũng thích nghi rất nhanh, mỗi khẽ hé ra tạo điều kiện cho ai đó xâm
nhập vào.
Cái hôn này vô cung tinh tế, dịu dàng lại kiên nhẫn,
ngoài việc liếm láp bên ngoài cánh môi của tôi, cậu ấy còn chuyên chú
hôn lên cằm, lên mặt, rồi từ từ hôn xuống chóp mũi, hình như không hề có ý tứ buông tôi ra. Cậu ấy cực kỳ kiên nhẫn cực, cái hôn kéo dài thật
dài, mỗi một động tác đều mang theo biết bao thương yêu.
Cậu ấy
nâng mặt tôi lên, chăm chú nhìn, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt của tôi. Cánh
môi lành lạnh lướt quá vành tai rồi đến xương quai xanh, sau đó chiếc
lưỡi liền trượt vào trong miệng tôi.
Không có quá nhiều kinh
nghiệm hôn môi cho nên tôi liền chịu không nổi, chưa đến mấy phút đã
liên tiếp thở hổn hển. Cậu ấy buông tôi ra, hơi thở nóng bỏng phả vào
trong tai, gương mặt chậm rãi ma sát qua vành tai.
Một khắc kia,
trong đầu tôi chợt thoáng qua câu “Vành tai và tóc mai chạm vào nhau”,
khiến tôi cảm động nhất chính là những câu chữ tràn ngập ấm áp cùng với
nhu tình bên trong đó.
Cola nhắm hai mắt lại, kề vào trán tôi than thở: “Tại sao còn chưa đi mà tôi đã bắt đầu thấy nhớ cậu rồi. . . . . .”
Tôi cũng học theo cậu ấy nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nhịp tim của mình,
hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi cũng vậy, không nỡ xa cậu”.
Cola
im lặng cười cười, khóe môi khẽ giương lên độ cong, tôi nhìn thần sắc
sáng ngời gần trong gang tấc kia đến thất thần. Tay cậu ấy nắm chặt eo
tôi, cái trán khẽ cọ cọ vào trán tôi: “Quả cam, cậu đã thử qua cảm giác ở trong một vùng tăm tối, cái gì đều nhìn thấy chưa?”.
Tôi nhíu
nhíu mày, không biết tại sao đột nhiên cậu ấy lại hỏi vấn đề này, liền
nghiêm túc suy tư một phen: “Có lẽ rất đáng sợ . . . . . . Sẽ không có
cảm giác an toàn, cái gì đều không nhìn thấy, nhất định sẽ rất khổ sở.”
“. . . . . . Vậy sao?”, Cola khàn giọng nói, sau đó buông tôi ra, từ từ mở mắt: “Dù cho không nhìn được cái gì thì tôi sẽ vẫn luôn nhớ được dáng
vẻ của cậu”.
Tôi chợt khựng lại, sau đó nheo mắt cười nói: “Thấy cậu yêu chị đây như vậy, chị đây vẫn nên thưởng cho cậu một cái hôn”.
“. . . . . .” Cola đẩy tôi ra , lại bắt đầu giả vờ chính đáng.
“Hết giờ tán tỉnh , về nhà ngủ sớm đi”. Khuôn mặt của cậu ấy cực kỳ nghiêm
túc, xoay chìa khóa, khởi động xe, nhấn ga, tất cả động tác không hề
dừng lại, ngay cả ánh mắt cũng không để ý đến tôi chút nào.
Đưa mắt nhìn theo làn khói xe mịt mù, tôi chu miệng lên, khó chịu rối rắm cái gì chứ, thật là không đáng yêu chút nào.
*
Mấy ngày Cola không ở đây, tôi bị Dịch Tiểu Liêu lôi kéo làm rất nhiều chuyện, cụ thể như sau: thứ nhất, học nấu ăn.
Lý do, đã Dịch Tiểu Liêu nhà chúng tôi nói rõ rồi, tôi phải tự tay làm
được thức ăn ngon mới không uổng phí một tấm chân tình của đồng chí Cola đối với tôi. Tương lại sau này phải bảo đảm cho cậu ấy ăn được, uống
được, ngủ ngon, trở thành một đứa bé ba tốt. Nhưng tôi vừa tham gia lớp
học nấu ăn vừa nói lảm nhảm, chẳng lẽ Dịch Bách Sanh đối với Dịch Tiểu
Liêu không phải là mối tình thắm thiết sao? Tại sao bà không cần phải
học nấu ăn mà lại chạy tới bắt ép tôi vào khuôn khổ đây?
Thứ hai, đó chính là học làm việc nhà. Lý do, Dịch Tiểu Liêu nhà chúng tôi lại
nói, Cola không thích trong nhà có người lạ, cho nên về sau tất cả đều
phụ thuộc vào một tay tôi. Vì thế tôi phải xử lý tốt căn nhà của Cola,
dọn dẹp vệ sinh thật tốt, không được phép nhiễm một hạt bụi nào, tất cả
đều phải gọn gang ngăn nắp. Hơn nữa, Dịch Tiểu Liêu cũng đã cố ý thông
báo, đã sắp xếp thời gian cho những buổi học nữ công gia chánh hợp lý
rồi, phải cố gắng học cho tốt đừng làm cho mọi người thất vọng.
Nghe một chút, đây đều là những lý do lộn xộn gì đâu.
Thứ ba, Dịch Tiểu Liêu lại bắt tôi học những kiến thức cấp cứu đơn giản!
Cái này mặc dù tôi cảm thấy cũng tất yếu, nhưng tại sao lại muốn tôi học
trong thời điểm bận nhất này. Biết rõ khả năng ghi nhớ của tôi không dễ
dàng, tại sao còn muốn tôi lập tức học nhiều kỹ năng sinh hoạt như vậy?
Nói cho cùng, tôi xem như đã hiểu rồi, Dịch Tiểu Liêu muốn vừa đặc biệt trông chừng lại vừa muốn bồi dưỡng người tài đây mà.
Mà đối tượng trông chừng chính là Lâm Cẩn Nam. Tôi ở trong điện thoại
không nhịn được oán trách, mang tất cả hành vi thuộc như lòng bàn tay
của Dịch Tiểu Liêu nói cho Cola nghe. Ở đầu dây bên kia Cola vẫn kiên
nhẫn lắng nghe, sau đó liền an ủi tôi: “Vậy để tôi nói với dì, không bắt cậu học nhiều thứ như vậy nữa. Về sau những chuyện này hãy để tôi làm,
lấy vợ về nhà cũng không phải để sai bảo!”.
Nghe Cola nói như
vậy, tất cả phiền muộn không vui đều vứt ngoài chín tầng mây. Tôi nằm lỳ ở trên giường, ngón tay mân mê dây đeo điện thoại, buồn buồn nói:
“Chừng nào thì cậu về? Cũng đã đi một tuần lễ rồi, lúc đầu không phải
nói chỉ đi 5 ngày thôi sao?”.
Cola ở bên kia cười cười, sau đó ngắn gọn nói: “Ưmh, nhớ tôi?”.
Nói nhảm, tôi lăn lộn trên giường đáp: “Có phải ở Sơn Tây cậu đã gặp được cô em bán dấm, sau đó không nỡ quay về phải không?”.
Ở bên kia tiếng cười có chút trầm muộn của Cola truyền đến: “Nhà tôi có
người bán dấm rồi, tôi không muốn bị chết đuối trong vại dấm đâu!”.
Tôi ngẩn người một lát sau mới phản ứng được cậu ấy muốn nói gì, không phải muốn nói tôi có tính hay ghen sao? Tôi giương mắt nhìn vào điện thoại,
tiếp đến liền nghe thấy cậu ấy nói: “Quả cam, tôi rất nhanh sẽ trở về,
cậu phải ngoan ngoãn đấy, biết chưa hả?”
“A ——” nhìn màn hình
điện thoại tối đen, tôi khe khẽ thở dài. Thật ra thì, chỉ cần nghĩ đến
mỗi một sự kiện đều vì cậu ấy, coi như có khó hơn nữa, tôi cũng sẽ nỗ
lực học. Tôi lại nghĩ, có thể ở cùng một nhà với cậu ấy, một ngôi nhà
chỉ thuộc về hai chúng tôi, thật hạnh phúc biết bao.
Mặc dù mỗi ngày Cola đều gọi điện cho tôi, nhưng ngày trở về hình như vẫn luôn lần nữa hoãn lại.
Tôi nhớ cậu ấy, nhưng lại không thể cố tình gây sự. Cậu ấy và giáo sư đều
có việc quan trọng cần làm, tôi không muốn làm cho cậu cảm thấy tôi là
người không hiểu chuyện. Thật may những khóa học mà Dịch Tiểu Liêu đăng
ký rất phong phú, mỗi ngày trừ học trên trường đều vội vàng chạy đến
những lớp học này.
*
Thứ bảy ngày này bị Đinh Kỳ Kỳ kéo đi dạo phố, chỉ có cậu ấy mua đồ còn tôi lại không mấy hứng thú. Mặc dù có câu nói “Nữ vi duyệt kỷ giả dung”1, nhưng người mình yêu lại không có ở đây . . . . . cho nên tôi rất tuân thủ nữ tắc, không nghĩ đến trang
điểm xinh đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt.
1“Nữ vi duyệt kỷ giả dung”: Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.
Lúc Đinh Kỳ Kỳ thử quần áo, tôi buồn chán hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa
hay nhìn thấy Dương Chính cùng một cô gái tay trong tay đi qua cửa hàng
này. Tôi liền xông ra muốn chào hỏi, nhưng đúng lúc đến gần mới thấy cậu ấy đang gọi điện thoại, tôi rón rén bước tới định hù dọa cho cậu ta
giật mình.
Kết quả, lại nghe được nội dung của cuộc điện thoại khiến bản thân sợ hết hồn.