Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 23


Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 23

Tin nhắn? Tin nhắn nào mà tôi lại không biết chứ? Tôi không hiểu nhìn nhìn
cậu ta, mày nhăn lại, gạt cái tay không đứng đắn kia xuống: “Đừng có nói nhảm?”.

Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi một hồi, cuối cùng giận tái
mặt, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo nói: “Dịch Mộ Tranh, tôi cho cậu biết, Thẩm Lạp tôi ngoài tính tình không tốt ra, đó chính là kiên nhẫn. Đừng
CMN giả bộ mất trí nhớ ở trước mặt tôi, dám gởi tin nhắn hiện tại lại
không có gan thừa nhận, cẩn thận không tôi Tiên Sát Hậu Gian (Trước
giết, sau mới cưỡng gian) cậu đấy, còn lăn qua lộn lại mấy lần, cậu tin
hay không?”

Tôi há to mồm, kinh ngạc nhìn tên quỷ hung dữ trước
mặt, trong lòng thầm nói, cậu cho tôi là cá muối chắc, còn lăn qua lộn
lại mấy lần! Tôi run lên, nhìn dáng vẻ xù lông tức giận của cậu ta,
trong nháy mắt liền đã hiểu.

Lần này không biết là tên quỷ ngây thơ nào, chiêu thức như thế sớm đã bị tôi và Lâm Cẩn Nam dùng qua nhiều lần rồi.

Tôi giữ vẻ mặt phớt tỉnh, kéo kéo cái cặp trên lưng, dùng tư thế đàn chị vỗ lên bả vai của cậu ta, ha ha, có vẻ hơi lao lực một chút, đã thế lần
đầu tiên còn bị mất thể diện vồ hụt nữa chứ. Tôi liếc mắt sang nhìn cậu
đang sửng sốt đứng một bên, mặt cậu ta đang đờ ra, hiển nhiên là rất
buồn cười nhưng lại không dám lớn tiếng bật cười.

Tôi không thèm
để ý tới cậu ta nữa, nhìn về phía Thẩm Lạp ngoắc ngoắc ngón trỏ, Thẩm
Lạp liền trưng ra vẻ mặt không muốn lại gần, hỏi: “Làm gì?”. Tôi vội
vàng nhỏ giọng nói thầm vào tai của cậu ta: “Cái đó, kiếm một chỗ nói
chuyện đi.”.

Thẩm Lạp khinh bỉ trợn mắt nhìn tôi một cái, tựa như đang nhìn một người bệnh thần kinh vậy, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ xê
dịch. Trong lòng tôi lại không nhịn được mà cười khẩy, mẹ nó, không phải chị đây sợ một khi chân tướng được vạch trần thì cậu sẽ bị mất mặt
trước người anh em của mình hay sao? Quả nhiên Lữ Động Tân(*) thực không dễ làm, cuối cùng đều sẽ bị chó cắn .

(*): Lữ Động Tân là một nhân vật lịch sử và là một vị thần trong số Bát
Tiên, được tôn kính trong lịch sử văn hóa Trung Hoa. Còn về câu chó cắn
Lữ Động Tân thì thật ra, không có một điển tích hay giai thoại nào nói
về việc này. Nhưng trong ngôn ngữ Trung Quốc từ xưa đã có câu nói cửa
miệng “Cẩu giảo Lữ Động Tân” rồi, và được áp dụng cho nhiều tình huống
mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…

“Anh bạn, nhất định là cậu bị người khác đùa bỡn rồi, có người đã đem số
điện thoại của tôi phát tán ở trên các mạng xấu, phía dưới còn ghi rõ
419 đúng không? Cậu nhất thời hiếu kỳ liền hỏi thăm chung quanh, sau đó
biết tôi là chủ nhân của số này, rồi lại lặng lẻ theo đuôi mấy lần phát
hiện ra được vẻ thùy mị hiếm có của tôi. Vì vậy liền nhất thời vui mừng, thật muốn 419? Nhưng lại ngại mất mặt, không thể làm gì khác hơn là
soạn bậy tin nhắn kia?”

Tôi trầm thống nhìn cậu ta, rõ ràng là
chẳng thông minh tẹo nào, chỉ được mỗi cái khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, vô cùng đau đớn chụp lấy bả vai của cậu ta: “Cậu đấy, vẫn còn quá đơn
thuần rồi.”

Tuy ngoài mặt hướng dẫn từng bước, mở mang đầu óc cho cậu ta nhưng trong lòng lại không nhịn được mà khinh thường hành vi ti
tiện xấu xa kia. Điện thoại di động của mình, gửi hay không gửi hành tin nhắn chị đây còn không biết hay sao? Muốn gạt chị, còn lâu nhé ——


“. . . . . .” Thẩm Lạp khiếp sợ nhìn tôi, hơn nữa còn liếc liếc cánh tay
đang khoác lên trên bả vai của mình, lông mày chau lại càng sâu, cuối
cùng tức giận quát: “Mẹ nó, tại sao cậu không đi đến TVB mà làm biên
kịch, mơ mộng hơi quá đấy?”

Nam sinh sau lưng cậu ta cũng không
biết đến gần từ khi nào, mặt rối rắm lắc đầu nói: “Rõ ràng cho thấy
chứng vọng tưởng quá nghiêm trọng.”.

Tôi mím môi nhìn bọn họ, cảm thấy không nhịn được nữa, cho nên mới nói câu thành ngữ mà tôi ghét
nhất chính là thẹn quá hóa giận. Tôi ấm ức dựa vào tường, cúi thấp đầu
mân mê ngón tay, đáp: “Này đến tột cùng là như thế nào, có chuyện gì thì nói mau, tôi đói rồi.”

Thẩm Lạp đi tới, cũng học theo tôi khẽ
dựa lưng lên trên vách tường, cúi đầu hung ác nhìn xuống, ánh mắt kia,
nóng bỏng đến mức khiến cho tôi phải ngượng ngùng. Tôi vội vàng lui về
phía sau, phòng bị nhìn cậu ta: “Làm, làm gì?”.

Thẩm Lạp chợt
nhếch khóe môi lên, trong đầu tôi lúc này lại chợt thoáng qua cái câu
kia của Lăng Phỉ: cười xấu xa. . . . . . Tôi còn đứt gân não đem mặt của cậu ta và Lăng Phỉ xếp cạnh nhau, quả thật xứng đôi vô cùng.

Thẩm Lạp cười cười đem cánh tay xuyên qua eo, mạnh mạnh mẽ mẽ kéo tôi vào
trong lòng, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm mặt của tôi.

Tôi cúi
đầu nhìn vào hai lồng ngực đang dán chặt nhau, ngẩng đầu nhìn nụ cười
đầy ẩn ý của cậu ta, đại não chợt nổ tung, hai tiếng “Dụ dỗ” vang lên ầm ầm, tôi liền trừng mắt nói: “Tìm chết hả, tay đặt vào đâu đấy, muốn giở trò lưu manh nhưng tìm lộn đối tượng rồi?”

Mặt của Thẩm Lạp từ
từ sát lại, cơ hồ chóp mũi cũng sắp dính vào cùng nhau, giọng nói bất
tri bất giác liền thay đổi trở nên khàn khàn: “Cậu đang vờ tha để bắt
thật đúng không? Đừng phí công nữa, cậu đã thành công khơi lên hứng thú
của tôi rồi.”. Cậu ta dừng hai giây, bàn tay khẽ vuốt ve bên hông tôi,
nụ cười càng đậm: “Mặc dù vóc dáng hơi lùn một chút, nhưng tôi không
ngại. Vốn chỉ tò mò là ai lại không biết sống chết uy hiếp tôi như vậy,
bây giờ nhìn kỹ quả thực là mèo hoang nhỏ không sợ chết.”.

Tôi
không rảnh nghe cậu ta lảm nhảm, giận đến đỏ bừng cả mặt, hì hà hì hục
thở hổn hển, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Thật không buông tay?”.

Cậu ta chỉ cười, cũng không lên tiếng, ung dung đưa tay phải vào trong vạt
áo của tôi. Đến nước này, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, từ nhỏ vẫn
ghét nhất những tên lưu manh bỉ ổi, đẹp trai mà lưu manh bỉ ổi lại càng
ghét thêm. Tôi tập trung hết sức lực toàn thân, hung hăng giẫm một cái
lên mu bàn chân của Thẩm Lạp.

Cậu ta không hề phòng bị, nên khi
bị tôi giẫm đạp, lập tức liền nhe răng trợn mắt buông ngay móng vuốt sói ra, tức giận nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi đâu cùng cậu ta mắt to trừng

mắt nhỏ chứ, liền co cẳng chạy, chưa được hai bước liền bị tên đáng chết kia túm lấy sau lưng. Địch nhiều ta ít, thực lực cách xa quá lớn, trong lòng tôi không khỏi buồn bã, thế nào mà lại cố tình di truyền cái chân
ngắn ngủn của Dịch Tiểu Liêu chứ, Dịch Bách Sanh cha cô chân vừa dài
người lại tràn đầy khí thế, thế nào mà tất cả đều bị Dịch Mộ Kỳ hưởng
hết.

Nam sinh kia nắm lấy tay tôi, dùng sức rất lớn, tim tôi nhảy lên thình thịch , nhìn Thẩm Lạp đi từng bước đến gần, sắc mặt khó coi
đen như đít nồi. Cậu ta đứng trước mặt tôi, cơ hồ có thể nghe được tiếng răng nghiến kèn kẹt vang lên, cậu ta lại bắt đầu cười xấu xa, ức hiếp:
“Dịch Mộ Tranh, biết chọc giận tôi kết quả sẽ sao không?”

Tôi
không muốn để ý đến cậu ta, chỉ cảm thấy nhất định cậu ta đang mắc bệnh
Nhất Thần Giáo, ngẫm đi ngẫm lại không thể không âm thầm gánh vác trách
nhiệm nặng nề này rồi. Vì vậy tôi đặc biệt nghiêm túc, gương mặt cố gắng ra vẻ chân thành lại thuần lương, nói: “Thẩm Lạp, mặc kệ cậu có tin hay không, tin nhắn này thật sự không phải do tôi gửi. Từ đầu chí cuối tôi
thật sự không hề biết cậu, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt ——”

Nam sinh đang nắm lấy tay tôi liền cười ra tiếng, không giải thích được
liếc mắt nhìn tôi hỏi: “Xem ra, cô quả thật có thể giả bộ rất tốt. Lần
đầu tiên gặp? Cậu đã quên chuyện nửa tháng trước ở phía sau trường học
rồi sao?”.

Thân thể tôi chợt cứng đờ, lúc nhìn Thẩm Lạp cũng khẽ
run lên, tôi nhớ, nhớ rất rõ ràng chuyện ở con đường phía sau trường học ngày đó.

Khủng hoảng giống như những cơn sóng bắt đầu lan tràn
khắp trung khu thần kinh, tôi cứng ngắc ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Thẩm Lạp nheo mắt lại, khẽ cúi người nhìn tôi một cái, dáng vẻ vừa hài
hước lại vừa hài lòng: “Thế nào, nghĩ ra rồi?”.

Cậu ấy đang cười, nhưng mà tôi lại không cảm thấy có tí nhiệt độ nào ở trong mắt cả. Tôi
hốt hoảng dời ánh mắt sang chỗ khác, cậu ta lại gần bên tai tôi, khẽ
hỏi: “Sợ?”

Sợ hãi rốt cuộc hoàn toàn đẩy lui lý trí, tôi tựa như
phát điên bắt đầu giãy giụa, dùng cả tay chân đấm đá người đang giam cầm mình, theo bản năng mà gào lên: “Tôi không có nói cho người khác biết,
ai cũng chưa nói, cậu bỏ qua cho tôi đi mà.”.

Thẩm Lạp rất khỏe,
hai ba lần liền giữ chặt được hai tay của tôi, hung hăng đẩy tôi tới bên tường. Cậu ta áp chế tôi, đầu gối chặn ở bên đùi để cho tôi không còn
lực để phản kháng. Giờ phút này cậu ta giống như hoàn toàn lột xác, đôi
mắt ác độc sắc bén nhìn xuống nói: “Muốn tôi tin tưởng cậu thế nào đây?
Lúc đó hình như cậu đã rất kinh hoảng, tựa như hiện tại ——”

Thẩm
Lạp đưa tay vuốt ve gương mặt của tôi, động tác rất chậm, xẹt qua từng
tấc một. Nhưng ánh mắt kia, tựa hồ như đang tính toán chuyện khác, thầm
đoán chuyện cậu ta đang nghĩ đến, toàn thân liền run lên. Tôi hoảng sợ
ngay cả hô hấp cũng quên, cẩn thận nghiêng đầu qua một bên.

Thẩm

Lạp cười như không cười, mắt cong lên, đưa ngón tay lạnh băng đặt lên
trên môi tôi: “Cậu có muốn nếm thử thứ kia một chút hay không, nó sẽ
khiến cho cậu thay đổi suy nghĩ hiện tại. . . . . . Khoái cảm?”

Lúc cậu ta nói hai chữ cuối cùng còn cố tình phả một hơi nóng ở bên tai
tôi, chân mềm nhũn ra, sợ đến mức khóc nấc lên. Ở trên ti vi tôi đã từng thấy qua hình ảnh người ta hít thuốc phiện, cho đến lần đó tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trong hẻm nhỏ. . . . . . Gần như vậy, chân thật như vậy.

Lúc đó tôi hoàn toàn ngẩn ngơ, thậm chí còn quên phải xoay người chạy đi,
ngu ngốc đứng đó nhìn ống tiêm ghim vào trong tĩnh mạch của cậu ta.

Thẩm Lạp tỉ mỉ vuốt ve cánh môi của tôi, cặp mắt dần dần dâng lên một tầng ý vị không rõ, chân của cậu ta xông vào giữa hai chân của tôi, một cái
tay khác bắt đầu xoa xoa lên bắp đùi, chuẩn bị tiến công xuống dưới tầng váy mỏng manh.

Tôi trừng lớn mắt, nhanh chóng khóc lên, gắt gao
bắt tay cậu ta lại năn nỉ nói: “Thẩm Lạp. . . . . .Đừng mà, tôi thật sự
sẽ không nói. . . . . . cậu bỏ qua cho tôi đi.”

Thẩm Lạp còn đang phức tạp nhìn tôi chăm chăm, bàn tay cuối cùng cũng dừng lại không lộn
xộn nữa: “Dịch Mộ Tranh, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi. Nếu đã
dám gởi tin nhắn uy hiếp, thì nên nghĩ đến sẽ có hôm nay.”

Tôi
vội vàng lắc đầu, nhớ lại chuyện ngày đó, rốt cuộc cũng ý thức được
trước mặt không phải là một học sinh cấp ba đơn thuần. Cũng dự liệu được chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra ở trên người của mình, tôi tuy sợ, nhưng
lại không dám khiêu khích cậu ta, chỉ muốn nhanh chóng làm rõ ràng mọi
chuyện.

“Có thể. . . . . . Cho tôi xem cái tin nhắn kia không?”

Thẩm Lạp nghĩ ngợi chốc lát, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lúc tôi đọc xong nội dung tin nhắn lúc sắc mặt liền trắng bệch, lạnh buốt sống
lưng . Đó đích xác là số của tôi không sai, nhưng tôi lại không nhớ mình đã gửi tin nhắn này lúc nào! Hơn nữa nội dung tin nhắn. . . . . . Khó
trách Thẩm Lạp sẽ tức giận như vậy. Rốt cuộc là ai lại hận tôi như vậy?
Nhất định phải ép tôi vào trong chỗ chết.

Thẩm Lạp chống vào vách tường, không tiếng động nhìn tôi chằm chằm, mà lúc này tôi lại đang
ngẩn người không biết đang suy nghĩ cái gì nữa. Cậu ta chậm rãi lấy lại
di động, rồi hỏi: “Sao, không chống chế được nữa rồi hả ?”.

Tôi
đau khổ ngẩng đầu lên, buồn buồn đáp: “Đích xác là số của tôi. . . . .
.” Không đợi Thẩm Lạp mở miệng, tôi liền nói tiếp: “Nhưng đầu óc của
cậu cũng quá không dùng được đi? Tôi tất yếu phải đi uy hiếp cậu sao?
Tin nhắn này, cậu cứ xem kỹ đi, không phải uy hiếp cậu đâu mà rõ ràng là đang uy hiếp tôi đấy chứ. Còn nói gì mà cậu không tiếp nhận tôi thi tôi tố giác cậu với nhà trường, cùng phụ huynh của cậu. Ông anh à, cậu ngẫm mà xem, cậu có chỗ nào đáng giá để tôi đây phải trăm phương ngàn kế gài bẫy cậu chứ. Tôi tuy tố cáo, cũng là có khí tiết . Người như cậu ——”

Lời tiếp theo tôi nói không nổi nữa, bởi vì sắc mặt của Thẩm Lạp đã vô cùng đã khó coi, cậu ta cười lạnh hỏi: “Người như tôi?”

“À. . . . . . Người tương đối có khí chất anh hùng như cậu, có gu thưởng
thức đặc biệt, đối cuộc sống luôn coi trời bằng vung, lý tưởng cao hơn
thực tế, tư tưởng giải phóng với thân thể, dám nếm thử những chuyện mới
mẻ ——” tôi lại một lần nữa tiếp tục ngậm miệng dưới ánh mắt khiếp người đầy tức giận của cậu ta.

Hô hấp của Thẩm Lạp nặng nề phả vào
trên trán tôi, hơi thở đó đem tóc mái thổi tán loạn ra xung quanh. Tôi
không dám nói nữa, cứ như vậy yên lặng cúi thấp đầu, nghĩ thầm có nên
len lén gọi 110 hay không.

Qua thật lâu, đến nỗi chân tôi cũng đã tê rần, bụng ai oán kêu lên ùng ục, Thẩm Lạp mới thong thả ung dung
buông ra. Thân hình của cậu ấy vừa rời đi, tôi lập tức há to miệng để
hít lấy không khí trong lành, chỉ còn kém liếc mắt xem thường nữa thôi.


Thẩm Lạp đứng cách tôi không xa, mặt lạnh quan sát chằm chằm. Cuối cùng chợt khoanh hai tay lại hỏi tôi một câu chẳng ăn nhập gì: “Cậu có mang tiền
không?”

“. . . . . . Có.”. Chẳng lẽ là cướp sắc không nổi liền
đổi sang cướp tiền sao? Vậy so với cướp sắc vẫn tốt hơn nhiều, tôi vội
vàng tê dại móc ví tiền rara đưa cho cậu ta: “Tiền không nhiều lắm, cậu
cầm tạm vậy, không đủ tôi lại ——”

Thẩm Lạp không nhịn được nữa
liền đoạt lấy, hung ác nhìn tôi nói: “Cậu cho rằng tôi là giặc cướp sao? Mượn tạm thôi, trước phải đi ăn một bữa đã, chết đói mất. Bị cái người ù ù cạc cạc như cậu làm cho tế bào não đều chết sạch rồi.”

Tôi
ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hai người họ, vẫn còn chưa rõ tình huống bây giờ là cái gì. Tại sao lại không đe dọa nữa? Vậy
không phải mới vừa rồi tôi đã quá mất mặt sao?

Thẩm Lạp quay đầu lại nhìn tôi, tức giận rống lên: “Ngẩn ngơ nữa sao? Đi mau.”

“Ờ.”. Tôi vội vàng đuổi theo, tận lực cách xa bọn họ mấy bước, tránh cho cậu
ta lại bất chợt dữ tợn nghiêm mặt quay đầu lại chửi mắng, cậu ta mới
chính là người có đầu óc đơn thuần, tôi đùa bỡn cậu ta sao. . . . . .
Tôi cảm thấy người hỉ nộ vô thường giống như cậu ta rất có thể sẽ làm
loại chuyện này.

Quả nhiên đi chưa được mấy bước Thẩm Lạp liền
dừng lại đứng yên tại chỗ, tôi vội vàng ôm cặp đứng lại, cảnh giác nhìn
bóng lưng của cậu ta. Rồi cậu ta quay đầu lại, mặt nghiêm trang, cuối
cùng là nhẹ giọng thở dài: “Nhất định tôi sẽ điều tra rõ chuyện gì đã
xảy ra, tôi nghĩ, chuyện kia đã qua được nửa tháng, cậu thật sự không
cần thiết đến bây giờ mới uy hiếp tôi làm gì, cho dù có uy hiếp cũng
không có chứng cớ nào, thuần túy chỉ muốn chọc giận tôi mà thôi. Hơn
nữa, lý do để cậu uy hiếp tôi không tài nào giải thích được. Còn nữa . . . . . .Chuyện của cậu và Lâm Cẩn Nam, tôi cũng có biết một chút.”

Tôi im lặng, lần đầu tiên ý thức được thì ra xì căng đan còn có tác dụng tẩy trắng?

Thẩm Lạp lại nói tiếp: “Chủ yếu vẫn là do hôm nay vừa nhìn, liền cảm thấy
chỉ bằng đầu óc của cậu, thật không giống với người có thể nghĩ ra quái
chiêu này.”

Này, đây rốt cuộc là khen hay là châm biếm chứ? Tôi tất nhiên sẽ ngầm thừa nhận vế trước rồi.

“Theo tôi thì, người này đang muốn nhằm về cậu. Ở trong trường học danh tiếng tôi không tốt lắm, chưa bao giờ nói chuyện cùng nữ sinh, người kia nhất định là biết tôi không thể nào đồng ý với điều kiện kia. Cho nên mới
dùng những lời kia để chọc giận tôi, mượn tay tôi để thu thập cậu.”

Nghe xong những lời vừa rồi của Thẩm Lạp tôi liền không rét mà run, rốt cuộc là {mục tiêu -oán hận} bao sâu mới có thể hao tổn tâm cơ tính toán như
vậy. Nếu như tính khí của Thẩm Lạp hung bạo hơn một chút, nóng nảy không biết phải trái thì tôi thật không dám tưởng tượng kết quả ngày hôm nay
sẽ như thế nào.

Nhìn đi nhìn lại liền thấy Thẩm Lạp kia thật thân thiết, hình tượng nhất thời trở nên thật vĩ đại. Tôi chạy tới hung hăng vỗ lưng của cậu ta: “Này…! Xem ra cậu cũng không lạnh lùng như ngoài
mặt đâu nhỉ, vẫn rất ôn hòa thân thiện đấy chứ, có phải là cậu thầm mến
tôi rồi hay không?”

Thẩm Lạp bị cô vỗ một cái liền bị mất thăng
bằng, thiếu chút nữa là phun ra một búng máu. Cậu ta nhăn lại mày, đáp:
“Thầm mến cậu? Đừng có đùa, tôi cho dù có phải thích con trai cũng sẽ
không thích người trước ngực không có tí thịt nào như cậu đâu.”

“. . . . . .” Tôi nhìn ví tiền của mình vẫn còn đang nằm trong túi quần
của cậu ta, lại sờ sờ lên cái bụng đói quay quắt, quyết định không không chấp nhặt với cậu ta nữa, đồ gia hỏa cậu đúng là không có mắt mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.