Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 16


Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 16

Sau khi xem phim xong, Lâm Cẩn Nam muốn chúng tôi đi cùng xe, đưa Lăng Phi
về trước rồi mới đưa tôi về. Tôi sợ ở cùng một chỗ với Lâm Cẩn Nam, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy rất có lỗi với Lăng Phi. Tôi vội
vàng từ chối, không chút nghĩ ngợi đã nói muốn tự mình bắt xe về.

Lâm Cẩn Nam không vui, mặt đen như Trương Phi, bộ dáng kia đừng nói là tôi, đoán chừng ngay cả Lăng Phi cũng nhìn ra tâm tình của cậu ấy rất không
tốt. Lăng Phi ra mặt hoà giải, lôi kéo tôi nói, “Bây giờ đã muộn lắm
rồi, một mình cậu không an toàn, nếu xảy ra chuyện gì, Cẩn Nam sẽ áy
náy.”

Tôi nhìn Lâm Cẩn Nam vẫn đang trầm mặt, do dự một chút.
Lăng Phi cười cười khoác cánh tay tôi, “Anh cola của cậu đối tốt với cậu như vậy, tớ cũng sắp ghen tị rồi đó.”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy,
trên mặt cô ấy vẫn là biểu tình điềm tĩnh, tôi không dám suy nghĩ nhiều, đành phải theo bọn họ lên xe. Tôi trầm mặc
ngồi ghế cạnh tài xế, Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi ngồi ở ghế sau. Bọn họ
cả đêm đều rất im lặng, gần như không nói lời nào. Tôi đắm chìm trong
suy nghĩ của mình, không có tâm tình lo lắng chuyện của hai người bọn
họ.

Tôi cứ nghĩ đến, lời nói mà Lâm Cẩn Nam chưa nói xong lúc ở
cửa toilet. . . . . . Bộ dáng lúc đó của cậu ấy, chẳng lẽ là muốn hôn
tôi? Lỗ tai tôi bắt đầu nóng lên, trong lòng lo sợ, ngay lúc tôi có suy
nghĩ này, thì trong lòng lại cảm thấy hưng phấn ngọt ngào đáng xấu hổ.

Đến cửa nhà Lăng Phi, Cola giúp cô ấy mở cửa xe. Sau khi xuống xe, Lăng Phi không lập tức đi ngay, mà chủ động lôi kéo tay của Cola nhỏ giọng nói
gì đó. Tôi lúng túng quay đầu nhìn phía trước mặt, trong đầu lại cảm
thấy giờ phút này tiết mục mình đang diễn tầm thường thối nát cỡ nào,

dường như chính là Tiểu Tam đang đau khổ hối hận trong truyện ngôn tình.

Tôi cảm thấy chính mình rất nực cười, cũng thật đáng buồn.

*

Sau khi Lâm Cẩn Nam trở lên xe cũng không chủ động nói chuyện với tôi, có
lẽ vì có tài xế ở đây, nên cậu ấy rất đàng hoàng ngồi ở ghế sau không
biết đang suy nghĩ cái gì. Radio trong xe đang phát sóng tiết mục người
nữ chủ trì giải quyết các vấn đề tình yêu và hôn nhân, tôi nghe đến thất thần, phần lớn là hiện tượng Tiểu Tam.

Lâm Cẩn Nam chợt bảo tài
xế dừng xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, còn cách nhà tôi hai con đường
đấy. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại cậu ấy, cậu ấy đã xuống xe mở cửa
chỗ ghế ngồi của tôi. Động tác của cậu
ấy quá nhanh rất thô bạo, sau khi tôi bị cậu ta kéo xuống xe còn có thể
nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa của chú tài xế.

Tôi cùng cậu ấy mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là tôi thua trận trước. Tôi xoay người
đi về phía trước, trong lòng phiền não vô cùng, “Trên người cậu không đủ tiền thuê xe sao không nói sớm, sao lại cậy mạnh, còn hai con đường nữa đấy.”

“Dịch Mộ Tranh, tôi thích cậu.” Lâm Cẩn Nam chợt không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Tôi dừng bước, trên đường đèn đuốc sáng trưng, lồng ngực thật sự như có một chú nai con với cái đầu không an phận va chạm lung tung. Tôi xoay người nhìn cậu ấy, cậu ấy cứ như vậy, khóe miệng tà tà cong lên, vẫn bộ dáng
cười xấu xa kia. Thiếu niên anh tuấn, áo sơ mi trắng, cảnh nền là ráng
chiều nhiều màu sắc, cửa hàng nhỏ bên đường còn đang phát bài ‘dũng khí’ của Lương Tĩnh Như.

Tất cả dường như đều rất ấm áp, tôi mới vừa nảy sinh tình cảm thiếu nữ lại nhận được sự đáp lại tốt đẹp nhất trong đêm hè này.

Trong lòng tôi có chút giãy giụa, biết rõ bên cạnh cậu ấy còn có một Lăng
Phi. Lâm Cẩn Nam đến gần tôi, gió đêm hè thổi sợi tóc của cậu ấy có chút tán loạn, nhưng ánh sáng trong mắt của cậu ấy vẫn khiến tôi rung động
không dời mắt được.

Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, há miệng thở dốc,
lại nói không ra lời. Cậu ấy cũng không sốt ruột, chỉ yên tĩnh chờ đợi
tôi đáp lại, dường như biết chắc chắn suy nghĩ chân thật nhất trong lòng tôi.

Tôi xoay người chậm rãi bước đi, nhẹ nhàng nói, “Bớt không
biết xấu hổ đi, bản thân đã có bạn gái còn dám tỏ tình với tôi. Tôi
không cần tìm đàn ông có vợ. . . . . .”

Lâm Cẩn Nam sửng sốt mấy giây mới đuổi theo tôi, lông mày cũng nhíu vào một chỗ, “. . . Có ý gì?”

Tôi nghiêng đầu cười với cậu ấy, “Ý tứ chính là, tôi không làm tiểu tam.”
Tôi không phải kiểu nữ sinh lập dị, tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng yêu
thích tôi. Tôi khát khao được ở bên cậu ấy, vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Nhưng thời điểm bên cạnh cậu ấy còn có

Lăng Phi, tôi sẽ không dính vào giữa bọn họ. Mọi chuyện tôi đều sẽ để
cho chính cậu ấy lựa chọn, tôn trọng ý tưởng chân thật nhất của cậu ấy.

Người được lựa chọn mới là hạnh phúc nhất.

“Này, tớ cũng chưa kết hôn, khi đó tớ còn chưa hiểu rõ cảm giác của mình với
cậu chứ sao.” Lâm Cẩn Nam trầm mặt, sau đó hình như lại nghĩ đến cái gì, mặt mày liền giãn ra, vẻ mặt đắc ý sáp tới, “Tớ biết rồi.”

Tảng
đá lớn đè ép trong ngực tôi nhiều ngày lập tức giống như đã bị Lâm Cẩn
Nam nhấc đi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn người bên cạnh mình, lồng
ngực lại bắt đầu cảm thấy ấm áp. Đây chính là thích?

Hai người
chúng tôi yên tĩnh đi bộ, không khí rất yên tĩnh, rất tốt đẹp, rất thoải mái. Cố tình, bụng của tôi không chịu thua kém phát ra một âm thanh ừng ực. Tôi hôi xấu hổ hạ mí mắt, trước kia không nghĩ tới có lúc mình sẽ
thích cậu ấy, nên ở trước mặt cậu ấy, hình tượng xấu xí hơn nữa cũng đã
có. Nhưng bây giờ, dù sao tôi cũng là một bông hoa thiếu nữ 16 tuổi,
cũng muốn có dáng vẻ thục nữ đoan trang ở trước mặt người trong lòng
mình.

Lâm Cẩn Nam buồn cười, không nhịn được lại cau mày nhìn
tôi, “Dịch Mộ Tranh, cái dạ dày của cậu hoạt động cũng quá nhanh rồi,
chúng ta cùng nhau ăn cơm, một người đàn ông như tớ cũng ăn không nhiều
bằng cậu.”

Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, hừ hừ nói, “Vậy cũng là bị cậu chọc tức, ngồi ăn với cậu và Lăng Phi, tôi có thể nuốt trôi sao.”

Sắc mặt của Lâm Cẩn Nam thần kỳ thay đổi mấy lần, cuối cùng vui vẻ cười
nói, “Thì ra là cậu đã yêu thích tớ như vậy rồi. . . . . .”

Tôi
đỏ mặt, lập tức liền phủ nhận, “Ít tự luyến đi, tôi là bị bộ dáng sài
lang hổ báo của các cậu làm cho nghẹn, uống nước no rồi, mấy lần đi
toilet là tiêu hết rồi.” Suy nghĩ một chút

tôi lại lời lẽ nghiêm khắc chỉ vào cậu ấy, “Nói cho cậu biết, về sau ăn
cơm thì ăn đàng hoàng cho tôi, không có việc gì đừng có gắp thức ăn cho
nhau, toàn là nước miếng, không vệ sinh!”

Nhớ tới bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của bọn họ trên bàn cơm tôi liền giận! !

Lâm Cẩn Nam mới vừa rồi còn cong khóe môi lập tức liền thu liễm lại, mặt
không có vẻ gì nhìn tôi, “Chỉ có cậu như vậy, trên bụng sờ thấy một đống thịt, còn không biết xấu hổ nói đói bụng?”

Tôi đen mặt, trong
đầu hiện ra câu nói kia thấy trên web hai ngày trước, đây chính là chạm
trúng nỗi đau nha. Không ngờ cư nhiên bị Lâm Cẩn Nam dùng chặn họng tôi, miệng tôi cứng rắn nói, “Bà đây chính là muốn ăn, biến thành Doremon,
tôi cũng vui vẻ ăn!”

Tôi buồn bực bĩu môi, trong lòng không khỏi
than thở, chẳng lẽ quan hệ giữa tôi và Lâm Cẩn Nam chỉ có thể giới hạn ở ăn, gây gổ, ăn, gây gổ. . . . . . Hình thức tuần hoàn vô tận sao? Như
vậy nào có niềm hạnh phúc nhỏ trong tình yêu mà tôi khao khát.

Lâm Cẩn Nam chợt không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay vê tóc của ta, “Ăn
đi, biến thành Doremon thì tớ sẽ làm Đại Hùng của cậu.”

Đại Hùng
cùng Doremon không phải một đôi mà! Cậu ngu ngốc. Trong lòng tôi xem
thường cậu ấy, ngoài miệng lại không nói, trong lòng cũng bắt đầu dâng
lên chút ấm áp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.