Đọc truyện Vẫn Còn Vương Vấn – Chương 11
Trà Xanh không thể tin nhìn tôi, sự kinh ngạc trong mắt từ từ biến thành bất đắc dĩ.
“Em thật sự cảm thấy cậu ấy yêu Lăng Phi? Vậy mấy năm nay cậu ấy yên lặng
canh giữ bên cạnh em là vì cái gì? Chuộc tội?” [diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn] Trà Xanh cười giễu cợt, chăm chú nhìn tôi chằm chằm, sâu xa nói, “Người thật sự có tội. . . . . . là cậu ấy sao? Cậu ấy có tội gì mà chuộc?”
Tôi ngây người, lần đầu tiên suy nghĩ vấn đề này. Thật sự. . . . . . dường
như. . . . . . không hề liên quan đến cậu ấy, một chút xíu cũng không.
Trà Xanh thở dài, ý vị sâu xa nhìn tôi hồi lâu, “Suy nghĩ thật kỹ xem mấy năm nay em đang làm cái gì?”
. . . . . .
Ở nhà thật lâu, tôi thật ra đã sớm không sao, ăn được ngủ được, nhưng lần lữa không chịu trở về trường đi học.
Bà nội thương tôi, Dịch Bách Sanh không vui nhưng cũng chỉ có thể tùy ý
tôi, nhưng sau lưng vẫn không nhịn được nói thầm với Dịch Tiểu Liêu,
“Hai năm qua thật không dễ dàng mới hiểu chuyện một chút, tuyệt đối đừng trở lại như trước kia. . . . . .”
Tôi đứng ngoài phòng ngủ của
hai người, mặt không chút biểu tình nghe bọn họ thì thầm, tiếng thở dài
im lặng của Dịch Tiểu Liêu như kim châm vào lòng tôi. Tôi cười khổ,
trách ai? [diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn] Là tôi lần lượt làm bọn họ thương tâm
mà.
Trước kia tôi như vậy, ngay cả cha mẹ của mình cũng không thích mình, tôi dựa vào cái gì mà hi vọng Lâm Cẩn Nam sẽ thích?
Cho nên, vì Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu, tôi phải mạnh mẽ hơn!
*
Sau khi trở về trường học, tôi hoàn toàn thay đổi chính mình, không trốn
học không đến muộn, cố gắng làm một bông hoa rực rỡ hướng về phía mặt
trời. Thỉnh thoảng lúc gặp phải Lâm Cẩn Nam ở những nơi công cộng, tôi
cũng lẩn tránh từ xa, hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Ánh mắt tò mò của Đinh Kỳ Kỳ đảo qua đảo lại giữa tôi và cậu ta, sau đó nằm bò ra bên cạnh tôi nhiều chuyện: “Giận dỗi rồi hả ?”
“Không có ——”
“. . . . . .”
Đinh Kỳ Kỳ giống như nghĩ tới cái gì, chặt chẽ che miệng, “Lâm Cẩn Nam rốt
cuộc không chịu nổi sự kiêu ngạo của cậu, hoàn toàn không cần cậu nữa
rồi hả?”
“. . . . . .”
Đinh Kỳ Kỳ thấy tôi không nói lời
nào, tiếp tục nhỏ giọng phân tích, “Mặc dù thầy Lục rất tốt, nhưng anh
ta dù sao cũng là thầy giáo. Vẫn là Lâm Cẩn Nam có vẻ đáng tin hơn,
thanh mai trúc mã, hiểu tận gốc rễ.”
Tôi im lặng tựa vào trên bàn, trong lòng càng thêm khó chịu tới cực điểm.
Nhớ tới trong khoảng thời gian này, tôi cùng Lục Duệ Bạch càng thêm thân
thiết, tất cả lý do cự tuyệt gần như đều bị tôi dùng hết rồi.
[diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn] Anh ta không phải người khiến người khác khó
chịu, luôn vào đúng thời điểm mới đưa ra lời mời, hơn nữa luôn rất yên
lặng cùng tôi ăn cơm, xem phim; nói chuyện phiếm cũng chọn những chủ đề
thoải mái lại buồn cười, không giống lúc trước luôn cố ý thử dò xét tôi.
Bây giờ làm bạn với anh rất thoải mái.
Len lén liếc nhìn Lâm Cẩn Nam cách đó không xa, cậu ấy cúi đầu đang ghi
chép. Mấy năm nay dây dưa quấn quít cùng cậu ấy, mỗi người bên cạnh đều
cho rằng chúng tôi thật sự sẽ thoát khỏi đoạn quá khứ ám ảnh kia, cuối
cùng ở chung một chỗ. Đã từng có một giây, tôi cũng đã từng ao ước như
vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi càng thêm kiên định. Phân rõ giới hạn với Lâm Cẩn Nam là đúng, chắc chắn là quyết định chính xác.
Dịch Mộ Tranh, mày phải dũng cảm lên, đi đối mặt với chính mình, sống càng tốt hơn.
*
Thời gian thấm thoát đã đến cuối học kỳ, mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm.
Sáng sớm có sương mù dày đặc, tôi mặc áo len thật to cùng giày đi trong
tuyết, vùi mặt trong khăn quàng cổ thật dày đến thư viện đọc sách.
[diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn] Sáng sớm rất lạnh lẽo, trên lông mi của tôi
đều là một tầng hơi nước lành lạnh.
Ôm sách chen vào trong phòng
ăn, vô tình va vào trong ngực một người. Bỗng dưng ngẩng đầu lại là cặp
mắt quen thuộc kia. Tính toán thời gian một chút, chúng tôi đã sắp bốn
tháng không gặp nhau rồi.
Lâm Cẩn Nam mặc áo khoác ngoài màu đen, hạ mí mắt nhìn tôi, mím chặt khóe môi không nói lời nào, dường như đang chờ tôi mở miệng.
Do dự mấy giây, tôi ôm chặt sách trong ngực, “Chào buổi sáng!”
“. . . . . . Chào buổi sáng.” Giọng nói của Lâm Cẩn Nam có chút khàn, có lẽ do mới vừa tỉnh ngủ.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn tôi thật sâu, tôi không nhịn được tim đập
dồn dập, vì vậy vội vàng xoa lỗ mũi, “Vậy… tôi đi mua bánh bao. . . . .
.”
“Quả Cam ——” Lâm Cẩn Nam đưa tay kéo tôi, đầu ngón tay của cậu ấy mang theo chút lạnh lẽo. Cậu ấy có một thói quen thật không tốt, cho dù trời lạnh hơn nữa cũng không mang theo găng tay, cho nên nhiệt độ
trong lòng bàn tay luôn rất thấp.
Luồng nhiệt nơi cổ tay tôi tản
đi một chút, hơi lạnh thuộc về cậu ấy lan khắp toàn thân tôi. Hô hấp của tôi cũng có chút nặng nề, giả vờ bình tĩnh cười quay đầu lại, “Hả?”
Lâm Cẩn Nam hình như có chút do dự, rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi cũng
sắp cho rằng cậu ấy sẽ không nói gì. [diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn] Cậu ấy chợt
gian nan ngước mắt nhìn tôi, “. . . . . . mẹ Lăng, bà đã trở lại. Muốn
gặp cậu một lần, cậu. . . . . . có rảnh không?”
Toàn thân tôi cũng bắt đầu dâng lên lạnh lẽo, lạnh đến mức âm thanh cũng có chút không ổn định, “. . . . . . a.”
Tôi mơ hồ không rõ đáp một tiếng, đầu óc cực kỳ hỗn loạn, chỉ có một âm
thanh không ngừng nhắc nhở chính mình, điều nên đến vẫn sẽ đến.
“Quả Cam?” Lâm Cẩn Nam lo lắng nhìn tôi, thanh âm thật thấp, “Nếu như không muốn đi, tôi có thể ——”
“Đi, tôi đi. . . . . .” Tôi cố gắng cười nhìn cậu ấy, giật giật khóe môi, “Tôi nên đi gặp bác ấy một chút .”
“. . . . . . Quả Cam?” Lâm Cẩn Nam nặng nề thở dốc, giống như đang đè nén
cái gì đó, chỉ chốc lát sau mới bình tĩnh nhìn tôi, “Đừng sợ, tôi đi
cùng cậu.”
“Cám ơn, không cần.” Tôi từ từ rút tay mình ra, dần
trượt ra khỏi đầu ngón tay của cậu ấy, “Bác ấy thích cậu như vậy, tôi
không muốn cậu khó xử.”
Lâm Cẩn Nam cau mày, ánh mắt phức tạp,
“Dịch Mộ Tranh, đối với tôi mà nói, không gì quan trọng bằng cậu. Muốn
tôi nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu, cậu muốn làm tới khi nào!”
Tôi hạ mi, nhẹ giọng cười cười, “Tôi vốn chính là làm như vậy, muốn bị
chỉnh như vậy. Là cậu nói, tôi chính là bệnh công chúa, cả đời cũng
không sửa được.”
Lâm Cẩn Nam bị nghẹn, một chữ cũng nói không ra, đứng tại chỗ hung hăng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, mặt bình tĩnh, “Tôi có thể làm một mình, vẫn luôn là một mình tôi. Về sau cũng sẽ không cần cậu.”
“Chúng ta thật sự phải như vậy?”
“. . . . . .”
“Mọi việc đều đang càng lúc càng tốt, kể từ sau khi cái tên Lục Duệ Bạch kia xuất hiện thì không giống nữa. Quả Cam, cậu hiểu được anh ta sao?
[diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn] Tôi đã tìm người điều tra, anh ta thật không đơn
giản. Tuổi còn trẻ đã có công ty luật của chính mình, hơn nữa hoàn toàn
không dựa vào cha anh ta. Người khôn khéo như vậy, bối cảnh lại trống
rỗng ——”
Tôi ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, cậu yên tâm. Tôi sẽ cẩn thận.”
*
Hẹn lại thời gian gặp mặt với mẹ Lăng xong, không biết bởi vì sao lại do dự trốn tránh.
Trong lòng tôi nhẹ nhàng thở ra, không thể không thừa nhận sâu trong lòng tôi thật sự không dám đi gặp bà. Tôi không biết chuyển biến lúc này có phải bởi vì Lâm Cẩn Nam hay không, có lẽ cậu ấy biết ý nghĩ của tôi. Là
trung gian hòa giải, thay đổi ý nghĩ của mẹ Lăng, những năm này vẫn luôn là như vậy.
Trong lòng tôi cảm giác rất vi diệu, mẹ Lăng thích
cậu ấy như vậy, tôi lại quá rõ ràng nguyên nhân. Nếu như không phải bởi
vì sự tồn tại của tôi, Lâm Cẩn Nam đã sớm làm con rể của bà.
Trong khoảng thời gian này, Lục Duệ Bạch hình như cũng bề bộn nhiều việc, rất ít tìm tôi. Tôi phần lớn thời gian đều ngâm mình trên mạng, đọc sách
cũng đọc không vào. Trong lòng càng thêm sốt ruột tới cực điểm, mơ hồ có chút bất an.
Mẹ Lăng đột nhiên tìm đến trường học là điều tôi
không tưởng tượng được, rõ ràng đã hẹn thời gian địa điểm xong rồi, bà
ấy lại lần lượt thay đổi. Mà giờ khắc này bà ấy lại đột ngột tới trường
học tìm tôi, tôi càng thêm không hiểu ý nghĩ thật sự của bà ấy rồi.
*
Ngồi trong tiệm cà phê ngoài trường học, bà Lăng vẫn mang bộ dáng lạnh lùng
thản nhiên. Bà ta tinh tế nhấp cà phê, ánh mắt lại như có như không tìm
kiếm thứ gì đó trên người tôi.
Tôi nắm chặt ngón tay, đầu cúi xuống thật thấp, ngay cả hít thở cũng không dám quá lớn tiếng.
“Chúng ta cũng bốn năm không gặp rồi. . . . . .”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, tim đập thình thịch không ngừng, “. . . . . . Vâng”
“Mấy năm này Cola thường gọi điện thoại cho tôi nói về tình hình gần đây của cô.”
“. . . . . .” Tôi nhìn chằm chằm cái thìa sáng bóng trước mặt, phía trên
có hình bóng nho nhỏ của tôi. Tôi xuất thần nhìn nó, từ từ mơ hồ. Trí
nhớ bốn năm trước tựa như thước phim cũ kỹ phảng phất thoáng qua trong
đầu tôi.
“Chẳng qua hôm nay tôi tìm cô không phải là vì chuyện
Phi Phi, là vì. . . . . .” Bà dừng lại mấy giây mới chậm rãi mở miệng,
“Con trai tôi.”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, giật mình trừng lớn mắt. Con trai của bà?
“Thật ra thì ——”
Tiếng chuông điện thoại di động của tôi bén nhọn vang lên, cắt đứt lời của
bà. Tôi nhìn vào màn hình, là Lục Duệ Bạch, mẹ Lăng gật đầu ý bảo tôi
nghe điện thoại trước. Tôi mới vừa ấn nút nghe thì bên kia liền truyền
đến âm thanh lo lắng của Lục Duệ Bạch, “Em ở đâu?”
“Tiệm cà phê Bắc Yến, sao. . . . . .”
“Đang ở cùng ai?”
Biểu tình lo lắng của anh ấy khiến tôi có chút không hiểu, đành phải nói thật, “Ở cùng với mẹ của một người bạn.”
“Quả Cam. . . . . .” Lục Duệ Bạch kêu tôi một tiếng rồi chỉ còn lại trầm
mặc, cuối cùng thấp giọng trầm trầm nói, “Cho dù bà nói gì, cũng đừng
tin. Chờ anh!”
“. . . . . .” Tôi nhìn màn hình điện thoại tối đen, đôi mắt buồn bực nhìn đăm đăm. Lục Duệ Bạch biết tôi đang gặp ai sao!
Mẹ Lăng ý vị không rõ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô bây giờ, hình như đã
thay đổi rất nhiều. Cola một lòng bảo vệ cô, ngay cả thầy Lục của các
người cũng nói giúp cô.”
“. . . . . .”
“Cô có biết sao
việc gặp mặt vẫn luôn bị hoãn lại không, không có liên quan đến Cola, là bởi vì thầy Lục của các người.” Đôi tay của mẹ Lăng đè lên mặt bàn,
nhìn tôi khẽ cười, nói, [diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn] “Nó dường như rất lo
lắng tôi sẽ làm gì cô. Cô tò mò không? Thầy Lục cùng tôi có quan hệ như
thế nào, có quan hệ gì với Phi Phi? Còn có. . . . . . Cola cùng thầy
Lục, trước đó có quen biết hay không?”
Tôi đã không biết làm sao
hình dung cảm nhận của mình giờ phút này. Tôi bỗng nhiên buồn cười, thì
ra toàn thế giới này người ngu nhất không phải heo, là tôi mới đúng.
Cửa quán cà phê bị một lực lớn đẩy ra, khí lạnh tràn tới. Lục Duệ Bạch mặc
áo khoác vải ka-ki xuất hiện ở cửa, mái tóc đen như mực có chút lộn xộn, giờ phút này tôi rốt cuộc đã hiểu.
Khuôn mặt quen thuộc này của
anh, nụ cười đẹp mắt, thì ra là… là giống Lăng Phi như vậy. Khó trách. . . . . . Tất cả đều có giải thích hợp lý.
“. . . . . . Mẹ.” Lục Duệ Bạch nhìn tôi, rồi trầm mặc ngồi bên cạnh mẹ Lăng.
Tôi cười nhạt nhìn về phía anh, không nói lời nào, yên lặng bật cười.
Sắc mặt của Lục Duệ Bạch hơi khó nhìn, đôi mắt thâm trầm nhìn tôi.
Tôi đã từng hiếu kỳ dưới tầng ngụy trang kia của anh sẽ là cái gì, hiện tại mới tìm được, hẳn là quyết tâm báo thù của anh.
[di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn] Đáng tiếc, khi anh còn chưa kịp làm gì, lại
bị mẹ anh hoàn toàn làm xáo trộn, rất đáng tiếc. Đây lẽ ra là một kế
hoạch rất hoàn mỹ.
Như vậy, Lâm Cẩn Nam ở trong này, sắm vai nhân vật nào đây? Cậu ta rất… rất yêu Lăng Phi. . . . . .
Lòng tôi bắt đầu bị xé ra từng lớp, đau đến mức tôi cơ hồ không thấy rõ dáng vẻ người đối diện.
Lâm Cẩn Nam, làm sao cậu có thể, tại sao lại có thể đối với tôi như vậy?