Vẫn Còn Rung Động

Chương 59: Đương Nhiên Là Thiếu Những Nụ Hôn Ngoại Truyện 3


Đọc truyện Vẫn Còn Rung Động – Chương 59: Đương Nhiên Là Thiếu Những Nụ Hôn Ngoại Truyện 3


Tiêu Sở Ngôn chỉ chú ý đến Dịch Sơ Ngữ sau khi cô ngồi ở bàn trước anh.

Anh phát hiện cô bạn này rất thân với một cô gái bên lớp nghệ thuật tự do, cả hai đều là những cô gái xinh đẹp, đặc biệt, Mạnh Viên rất ít nói và hiền lành.

Ở ký túc xá nam vào ban đêm, việc tán gẫu về các bạn nữ trong lớp là điều không thể tránh khỏi.

Tiêu Sở Ngôn không thích nói về các nữ sinh, anh cảm thấy thời gian đó đi giải đề hình học hay đại số còn có ý nghĩa hơn.

Trong ký túc xá của anh có một tên nhóc háo sắc, luôn bàn luận về dáng người các bạn học, chân dài hoặc eo thon như nào.

Tối hôm đó, cậu học sinh kia lại bắt đầu nói về chủ đề này.

Tiêu Sở Ngôn cảm giác phiền chán.

Bởi vì tắt đèn, trong ký túc xá tối đen như mực.

Tên học sinh háo sắc kia lên tiếng: “Dịch Sơ Ngữ lớp chúng ta dáng người cũng tốt, chẳng qua chân không dài bằng bạn thân của cô ấy, đáng tiếc.


Tiêu Sở Ngôn không chịu nổi nữa, vén chăn bông lên, quát: “Ồn ào xong chưa, nói đủ chưa?”
Thật trùng hợp, giáo viên ký túc xá đi tuần tra tòa nhà đi ngang qua ký túc xá của bọn họ, nghe thấy tiếng động, liền mở cửa mắng: “Nửa đêm còn náo loạn cái gì? Hay các cậu không cần ngủ?”
Ký túc xá lập tức yên tĩnh, phòng của bọn họ bị giáo viên ký túc xá phạt dọn dẹp một tuần.

Những người trong ký túc xá đều cho rằng lỗi này là do Tiêu Sở Ngôn.

Nhưng Tiêu Sở Ngôn không quan tâm.

Kể từ đó, những cuộc đối thoại dơ bẩn về các nữ sinh cũng không còn diễn ra ở ký túc xá nam nữa.

Sau đó, Tiêu Sở Ngôn tình cờ liếc thấy Dịch Sơ Ngữ, liền lặng lẽ để ý đến cô.

Dịch Sơ Ngữ quả thực không cao, trong lớp cũng chỉ có thể coi là chiều cao trung bình, thậm chí hơi lùn một chút, nhưng không sao, anh luôn cho rằng con gái nhỏ nhỏ mới đáng yêu.

Sau đó, họ dần trở nên thân thiết.

Anh phát hiện ra rằng cô gái này đặc biệt thích kẹo bơ cứng, đặc biệt là kẹo bơ cứng hình thỏ trắng, cô luôn giữ một ít trong túi quanh năm.

Một lần trong lớp thể dục, sau khi chơi bóng, cơ bắp của anh bị đau, bụng lại phát ra âm thanh sôi ùng ục.

Dịch Sơ Ngữ nghe vậy, xoay người đưa cho anh một viên kẹo, cười nói: “Cho cậu bổ sung năng lượng này.


Tiêu Sở Ngôn trong lòng hơi động, cầm lấy viên kẹo của cô, bóc giấy gói kẹo đưa vào miệng, cả khoang miệng đều trở nên ngọt ngào.

Học kỳ cuối cấp ba, Dịch Sơ Ngữ và cô bạn tốt Mạnh Viên luôn không thể tách rời, dính lấy nhau cả bữa trưa lẫn bữa tối.

Mỗi khi Tiêu Sở Ngôn đi ngang qua hai người, lúc nào cũng có thể nghe thấy Dịch Sơ Ngữ động viên Mạnh Viên, kể chuyện cười để cô ấy vui vẻ, lúc đó anh nghĩ, Dịch Sơ Ngữ là một cô gái ấm áp và hoạt bát.

Chỉ là Mạnh Viên luôn bận rộn vì đi tập huấn, quanh năm phải nghỉ học.

Dịch Sơ Ngữ bắt đầu đi về một mình, cũng chuyên tâm hơn vào việc học.

Khi mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết hơn, Tiêu Sở Ngôn chợt cảm thấy cô gái này khá thú vị.

Bố của Tiêu Sở Ngôn là cảnh sát hình sự còn mẹ anh là một người vợ mẫu mực, vì nghề nghiệp của bố nên việc giáo dục của gia đình anh rất nghiêm khắc.


Chịu ảnh hưởng từ cha, Tiêu Sở Ngôn cũng nuôi tham vọng trở thành cảnh sát hình sự, bất cứ khi nào rảnh rỗi, anh đều chủ động cùng cha rèn luyện thân thể.

Nhưng trong một lần thực hiện nhiệm vụ, cha của Tiêu Sở Ngôn đã anh dũng hy sinh.

Khi ra ngoài, ông vẫn là một người khoẻ mạnh, khi trở về chỉ còn lại một hũ tro tàn.

Tiêu Sở Ngôn luôn tin tưởng cha anh là người ưu tú, làm sao có thể chấp nhận sự ra đi đột ngột này.

Anh hoàn toàn gục ngã.

Nhưng vì anh vẫn đang còn kỳ thi đại học phía trước, anh phải nén nỗi đau trong lòng để trở thành cảnh sát hình sự như cha anh.

Dương Bình sợ con trai không thể trở thành cảnh sát hình sự theo nguyện vọng của chồng nên đã không ngừng tạo áp lực cho con trai.

Trong thời gian đó, Tiêu Sở Ngôn cảm thấy sức khoẻ tinh thần của mẹ mình có vấn đề, dường như bà không thể chấp nhận sự ra đi của chồng.

Việc học hành căng thẳng, khi về nhà lại đối mặt với sự dằn vặt của mẹ, Tiêu Sở Ngôn cảm thấy cuộc sống vô cùng bức bối, nửa đêm thường xuyên gặp ác mộng.

Vào tháng trước kỳ thi cuối kỳ, điểm của Tiêu Sở Ngôn sụt giảm nghiêm trọng, bị hiệu trưởng gọi lên phòng giáo viên.

Tất cả những đau khổ đau khổ, áp lực, mệt mỏi và tuyệt vọng dường như bùng nổ.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, Tiêu Sở Ngôn không trực tiếp quay lại phòng học mà trốn vào khuất, nép mình dưới gốc cây khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh khóc, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.

Có lẽ cuộc đời anh trước giờ quá thuận buồm xuôi gió, đến khi chỗ dựa duy nhất sụp đổ thì anh cũng gục ngã.

Anh không thể tỏ ra hèn nhát trước mặt bất cứ ai, nhưng cũng có thời điểm anh hoang mang và mất đi niềm tin.

Sau bao ngày nhẫn nhịn, Tiêu Sở Ngôn cuối cùng đã tìm một góc để trút bỏ cảm xúc.

Chợt, anh nghe thấy tiếng bước chân từ con đường đá bên cạnh.

Cô gái kia dường như cũng đã phát hiện ra anh.

Cô khẽ hắt hơi, vừa bước ra từ phòng bác sĩ của trường, trên tay còn đang cầm một bao thuốc, phát ra âm thanh sột soạt.

Tiêu Sở Ngôn dựa lưng vào gốc cây, cố gắng ẩn mình hết mức có thể.

Cô lấy trong túi ra một gói khăn giấy, đến gần và nhẹ nhàng nói: “Bạn học, tôi có khăn giấy, tôi để đây cho cậu nhé.


Tiêu Sở Ngôn nhận ra giọng của Dịch Sơ Ngữ.

Dịch Sơ Ngữ thấy anh im lặng, đặt gói khăn giấy xuống, xoay người rời đi, đi hai bước, lại dừng lại.

Xung quanh rất yên tĩnh, đèn của ba toà nhà dạy học đều sáng lên, tất cả học sinh đang trong lớp, phía cách xa toà nhà dạy học cũng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió.

Dịch Sơ Ngữ không nhìn lại, thấp giọng nhắc nhở: “Bên ngoài trời lạnh, nhớ về sớm.


Nói xong cô bỏ đi không ngoảnh lại nữa.

Tiêu Sở Ngôn ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, sau đó bước ra khỏi bóng đen bao trùm lấy mình, đi tới phía đèn đường, nhặt khăn giấy cô bỏ lại.

Đôi khi, một hành động tưởng chừng nhỏ nhặt của bạn lại đem đến sự cổ vũ to lớn đối với người khác.


Tiêu Sở Ngôn trở lại dáng vẻ thường ngày, gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực, vững vàng bước về phía trước.

Tâm lý đã được điều chỉnh, điểm của Tiêu Sở Ngôn trở lại như cũ, vững vàng chiếm giữ ba vị trí cao nhất trong lớp, Dương Bình dường như cũng nhận ra hành vi quá đáng của mình nên dần dần kiềm chế rất nhiều.

Cuộc sống đang trở lại đúng quỹ đạo.

Điểm khác biệt duy nhất là Tiêu Sở Ngôn bắt đầu chú ý Dịch Sơ Ngữ.

Tiêu Sở Ngôn biết rõ mọi cảm xúc và sở thích của cô, thậm chí có rất nhiều chi tiết mà chính cô không hề để ý.

Bát nước chấm bị đổ kia chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho bản tình ca sau này.

Đồng phục học sinh bị bẩn là chuyện bình thường, nhưng những người bạn cùng phòng đã rất bất ngờ trước sự bĩnh tĩnh của Tiêu Sở Ngôn.

Không phải là anh không khó chịu, mà vì đó là Dịch Sơ Ngữ nên anh mới không để tâm.

Dịch Sơ Ngữ đi học sớm một năm, nhỏ hơn các bạn cùng lớp, anh muốn đợi thi đại học rồi mới theo đuổi cô.

Chỉ là không biết nghe đồn ở đâu, có một nam sinh lớp bên cạnh tuyên bố muốn theo đuổi Dịch Sơ Ngữ, người này tuy đẹp trai nhưng điểm số lại không tốt bằng Tiêu Sở Ngôn.

Vậy mà, anh lại có cảm giác hoảng sợ, sợ người khác nhanh chân đến trước, vì vậy vào học kỳ cuối của năm lớp 12, anh đem mọi tâm tư của mình bày ra trước mặt cô.

Mọi thứ đều thuận lợi.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.

Tiêu Sở Ngôn dạy Dịch Sơ Ngữ giải bài tập, Dịch Sơ Ngữ đồng hành cùng Tiêu Sở Ngôn trong việc rèn luyện thân thể.

Mùa xuân, khi thì trời trong veo không gợn mây, khi lại mưa rả rích cả ngày.

Một trận đấu bóng rổ được tổ chức giữa lớp của Tiêu Sở Ngôn và lớp bên cạnh.

Vì thi đấu trong nhà, mọi người đều không nhận ra ngoài trời đang mưa tầm tã.

Cho đến khi kết thúc trận đấu, một nhóm người đã bị mắc kẹt trong sân không thể rời đi.

Dịch Sơ Ngữ là đại diện của môn hóa học, trong trận đấu bóng rổ ở lớp của họ, giáo viên hóa học đã yêu cầu cô đến văn phòng để ghi điểm.

Sau khi kết thúc ghi điểm và trở về lớp, một số ít người đang mải mê đọc sách, hầu hết đều chưa thu dọn cặp sách và sách vở trên bàn.

Ánh mắt cô rơi vào trên bàn học ngăn nắp của Tiêu Sở Ngôn, không nói lời nào liền cầm ô bước ra ngoài.

Trận mưa đến dữ dội đến nỗi những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống sàn bê tông, trên bãi cỏ, tưới đẫm mọi thứ.

Trận đấu diễn ra gay cấn, Tiêu Sở Ngôn cùng các đồng đội của mình đang ăn mừng chiến thắng.

Chỉ là cơn mưa bất chợt này đã át đi niềm vui chiến thắng của họ, cả đám người đứng trước cửa nhà thi đấu nhìn bầu trời tối đen.

Trong bức tranh mơ hồ xuất hiện một bóng người duyên dáng, Tiêu Sở Ngôn tay ôm bóng rổ, chợt dừng lại.

Đôi mắt bị khóa chặt vào hình ảnh kia.


Bất chấp mọi thứ xung quanh, cô vượt qua làn nước mưa tiến đến phía anh.

Mãi đến khi Dịch Sơ Ngữ đứng trước mặt anh, Tiêu Sở Ngôn mới tỉnh táo lại, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: muốn ở bên cô cả đời.

Muốn bảo vệ cô cả đời
Đây cũng là lời hứa anh đặt ra cho chính mình.

Những giọt nước làm ướt áo đồng phục của cô, để lại những vết nhỏ, nhưng cô không quan tâm chút nào, chỉ tiếp tục mỉm cười với anh.

“Chúc mừng, cậu lại đạt điểm tối đa môn Hoá học rồi.

Thế nào, lớp chúng ta thắng rồi à?”
Tiêu Sở Ngôn lau giọt nước trên trán cho cô, nói: “Thắng rồi.


“Chúc mừng, song hỷ lâm môn.

” Dịch Sơ Ngữ tán thưởng, “Thật tiếc vì không thể đến cổ vũ cho cậu.


Giọng nói của cô rất ngọt ngào, xung quanh đông người, tiếng huyên thuyên càng lúc càng lớn, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô gái trước mặt này.

Vào năm 2011, điện thoại thông minh vẫn chưa phổ biến.

Buổi chiều sau khi làm xong bài tập, Dịch Sơ Ngữ thường lấy MP3 lén nghe nhạc.

Trường trung học số 1 có quy định cho phép học sinh lớp 12 ở lại khu tự học thay vì về ký túc xá trong giờ nghỉ trưa.

Dịch Sơ Ngữ không phải là một học sinh có thiên phú, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ cần cù để bù đắp khuyết điểm, mỗi ngày nghỉ trưa đều ở trên lớp tự học.

Sau khi làm xong một bộ đề vật lý, Dịch Sơ Ngữ dùng hết sức nằm xuống bàn, tế bào não dường như chết hết, cơ thể như nhũn ra.

Xung quanh rất yên tĩnh, Dịch Sơ Ngữ đeo tai nghe, lẩm nhấm hát theo bài hát yêu thích của cô.

Tiêu Sở Ngôn từ toilet trở lại, chỉ thấy Dịch Sơ Ngữ trong phòng học rộng lớn, hai tay chống trên bàn, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay bị chồng sách chặn lại, chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc của cô.

Tiêu Sở Ngôn trực tiếp ngồi xuống, quay sang bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, một tay ôm đầu, hỏi:
“Cậu đang nghe bài gì?”
Dịch Sơ Ngữ thoáng thấy bóng dáng quen thuộc nơi khóe mắt, ngẩng đầu, tháo tai nghe bên phải xuống, nói: “Có muốn nghe không? Bài hát này rất hay, tôi rất thích.


Tiêu Sở Ngôn nhướng mày, đôi mắt to tròn có chút ý cười.

“Không phải là vì cậu đã có bạn trai rồi sao?”
Dịch Sơ Ngữ bĩu môi, không trả lời, quăng tai nghe qua: “Muốn nghe hay không?”
Anh đang ngồi bên tay phải Dịch Sơ Ngữ, do tầm nhìn bị chặn nên không nhìn thấy tai trái của Dịch Sơ Ngữ nhưng anh có thể cảm giác được vành tai mềm mại, nho nhỏ, hồng hồng đáng yêu.

Không đoán được Tiêu Sở Ngôn đang nghĩ gì, Dịch Sơ Ngữ giơ chiếc tai nghe bên tai phải lên, nhìn thẳng về phía trước, chớp mắt.

Dái tai bị anh chạm vào nóng rực, trong phút chốc có một luồng điện lan tràn khắp cơ thể.

Vì Tiêu Sở Ngôn ngồi ở bên phải cô, nếu anh đeo tai nghe bên phải, thì rõ ràng dây cáp tai nghe không đủ dài.

Không ngạc nhiên khi anh đưa tay lấy tai nghe bên trái của cô.

Mặt anh hơi nóng.

Tiêu Sở Ngôn cố trấn tĩnh đeo tai nghe bên trái.

Đúng lúc cao trào của bài hát này.

Tiêu Sở Ngôn tự nhận xét: “Không tệ, có điều cảm giác yêu đương chưa mãnh liệt lắm.

Dịch Sơ Ngữ quay đầu nhìn anh mất tự nhiên, tiếp lời: “Sao vậy.


Anh xoay cây bút trên tay, thản nhiên đáp: “Đương nhiên là thiếu những nụ hôn.


Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

Người khác không biết, nhưng Tiêu Sở Ngôn tuyệt nhiên có thể nói ra những lời như vậy bằng vẻ mặt thản nhiên.

Dịch Sơ Ngữ trừng mắt nhìn anh, cũng không có ý định dây dưa với anh, nếu không, anh sẽ làm ầm ĩ chuyện cô nợ anh 68 nụ hôn.

Tiêu Sở Ngôn thấy Dịch Sơ Ngữ đang cố ý tập trung giải đề, cũng không có ý định làm phiền cô, anh liền lấy đề toán mình chưa làm xong vào buổi sáng tiếp tục làm bài.

Trong giai đoạn này, thỉnh thoảng có hai hoặc ba học sinh trong lớp quay lại lớp học để lấy đồ hoặc làm bài tập về nhà.

Không khí tĩnh mịch
Đây dường như là quy tắc, các học sinh ở lại lớp tự học vào giờ nghỉ trưa sẽ cố gắng không làm phiền các bạn khác học tập.

Tiêu Sở Ngôn đã giải xong bài toán cuối cùng, bài hát vẫn đang vang lên bên tai trái.

Anh vươn vai và vô tình làm rớt tai nghe.

Khi Tiêu Sở Ngôn quay đầu lại, một khuôn mặt đang ngủ yên bình xuất hiện ở trước mặt anh, ôm lấy trái tim anh một cách mềm mại,
Dịch Sơ Ngữ chống tay lên bàn, mặt hướng về phía anh.

Sợi dây tai nghe màu trắng gắn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài và đen như cánh bướm khẽ khép lại.

Miệng anh đào ửng hồng khẽ bĩu ra.

Tiêu Sở Ngôn nhìn hình ảnh này không chớp mắt, ba hồn bảy vía đều bị cô gái này câu dẫn.

Một giọng nói xấu xa vang lên bên tai.

Tiêu Sở Ngôn lập tức nghiêng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tự nhủ không được nhìn chằm chằm vào môi của con gái như một tên lưu manh.

Một lúc sau, anh nhìn lại lần nữa.

Nghĩ mà xem, đây là bạn gái của mình, nhìn một chút thì có gì sai.

Cứ như vậy, sau khi tìm được một cái cớ hợp lý, Tiêu Sở Ngôn liều lĩnh nhìn bạn gái của mình, càng nhìn càng thích.

Phòng học rất yên tĩnh, ba người bạn học vẫn ở đó không biết đã đi từ lúc nào.

Tiêu Sở Ngôn ghé sát mặt Dịch Sơ Ngữ.

Anh đã hứa với Dịch Sơ Ngữ rằng sẽ chỉ hôn cô khi cô trưởng thành, nhưng hiện tại cô đang ở ngay trước mắt anh, sự tự chủ trước nay đều bị đánh bại.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh không giữ lời hứa.

Người thiếu niên có chút chột dạ, lần đầu tiên làm chuyện lén lút như vậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, khẳng định sẽ không có ai bước vào.

Tiêu Sở Ngôn cúi đầu, nhắm chính xác đôi môi đỏ mọng của Dịch Sơ Ngữ, nhẹ nhàng chạm vào.

Giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích, Tiêu Sở Ngôn cười toe toét.

Đó là nụ cười chỉ thuộc về những thiếu niên rực rỡ tuổi mười tám.

Anh quay sang mặt Dịch Sơ Ngữ, nhẹ nhàng nói: “Dịch Sơ Ngữ, nụ hôn đầu tiên của cậu đã mất rồi, trời biết đất biết, anh biết, chỉ có cậu là không biết.


– Kết thúc.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.