Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 52: Không Hối Hận
Tiêu Sở Ngôn nằm viện gần một tuần mới được bác sĩ đồng ý cho về nhà nghỉ ngơi.
Dịch Sơ Ngữ đến bệnh viện đưa anh về nhà.
Dịch Sơ Ngữ giúp anh gấp hết quần áo ngoài, tiếp theo là quần lót của anh.
Không được tự nhiên lắm, cô vặn mép quần lót, cầm lên ném vào túi xách rồi nhét quần áo đã gấp vào túi.
Tiêu Sở Ngôn vừa thay xong quần áo, tình cờ nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ cứng nhắc ném quần lót vào trong túi xách, tiến đến trước mặt cô.
“Đã sống cùng nhau lâu như vậy mà em vẫn ngại ngùng?”
Dịch Sơ Ngữ không đáp lại lời của anh, thẳng thừng chuyển đề tài: “Anh không sao chứ? Em đi làm thủ tục xuất viện cho anh.”
“Ừm.”
Tiêu Sở Ngôn ngồi ở mép giường, chuẩn bị cúi người thay giày.
Dịch Sơ Ngữ ấn vào vai anh: “Để em giúp anh.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, tháo dây giày, dùng tay giữ cổ chân anh rồi xỏ giày vào.
Xong xuôi, Dịch Sơ Ngữ cẩn thận cột dây giày cho anh.
“Được rồi”
Tiêu Sở Ngôn đột nhiên nói: “Người khác đều là bạn trai buộc dây giày cho bạn gái.”
Giọng nói từ tính của anh vang lên trên đầu, có chút tự ti.
Dịch Sơ Ngữ đứng lên, trầm mặc nhìn anh, có phần độc đoán nói: “Giờ đến lượt em chiều chuộng anh.”
Như nghe được một câu chuyện cười, Tiêu Sở Ngôn trợn to hai mắt, nội tâm dần dần mềm ra, khẽ mím môi cười.
Tiêu Sở Ngôn nói: “Anh cảm nhận được.”
Dịch Sơ Ngữ đi làm thủ tục xuất viện trước, sau đó cùng Tiêu Sở Ngôn đi vào bãi đậu xe.
Sau một tuần nằm viện dưỡng thương, Tiêu Sở Ngôn gần như đã bình phục, ít nhất cũng có thể đi lại bình thường, không còn loạng choạng, vấp ngã như thuở ban đầu.
Dịch Sơ Ngữ không chịu cho anh lái xe, đẩy Tiêu Sở Ngôn ngồi vào ghế lái phụ, tự mình ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Dịch Sơ Ngữ không dám lái xe quá nhanh vì sợ sẽ gây ra tai nạn.
Vài chiếc xe phía sau đã vượt lên, nhưng Dịch Sơ Ngữ vẫn lái xe vững vàng.
Tiêu Sở Ngôn chân dài tựa lưng vào ghế, khách quan nhận xét: “Tốc độ của em hơi chậm.”
Dịch Sơ Ngữ không muốn phân tâm nói chuyện với anh.
“An toàn là trên hết”
Câu này khiến Tiêu Sở Ngôn cười khúc khích.
Sau khi đến tiểu khu, Dịch Sơ Ngữ tự mình xách túi quần áo giúp anh.
Thang máy từ từ đi lên.
Tiêu Sở Ngôn cười nhẹ: “Anh còn xách túi được.”
Chịu ảnh hưởng của cha và sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ, Tiêu Sở Ngôn từ lâu đã quen với việc tự mình làm mọi việc.
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ xách túi và chăm sóc anh một cách tỉ mỉ như vậy.
Dịch Sơ Ngữ bắt chước anh, nói: “Hôm nay để em chiều chuộng anh, để em làm.”
Tiêu Sở Ngôn lấy chìa khóa ra, mở cửa, nhường cho Dịch Sơ Ngữ đi vào trước.
Cũng may không có nhiều đồ nên Dịch Sơ Ngữ không cảm thấy mệt mỏi.
Vào nhà, Dịch Sơ Ngữ đi cất quần áo.
Tiêu Sở Ngôn tự động bước vào phòng tắm.
Anh ở bệnh viện mấy ngày, việc tắm rửa không quá thoải mái.
Trước khi cửa phòng tắm đóng lại, Tiêu Sở Ngôn từ bên trong gọi vọng ra.
Dịch Sơ Ngữ nghe thấy tiếng kêu, liền chạy tới.
Thân thể dựa vào khung cửa, nhô ra cái đầu nhỏ: “Sao vậy?”
Tiêu Sở Ngôn vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi vào: “Làm sao vậy?”
“Không phải nói em sẽ cưng chiều anh sao, mau giúp anh cởi áo.”
Nhìn anh không có ý nói đùa.
Chỉ là, khuôn mặt này cùng với loại lời nói này tương phản quá lớn.
Dịch Sơ Ngữ nói: “Lúc ở bệnh viện anh không thể tự mình mặc sao?”
Tiêu Sở Ngôn khịt mũi: “Em đã sủng thì phải sủng đến nơi đến chốn.”
“…”
Dịch Sơ Ngữ không nói nên lời, tại sao bây giờ Tiêu Sở Ngôn càng ngày càng trẻ con như vậy…
Tiêu Sở Ngôn ở nhà nghỉ ngơi, Dịch Sơ Ngữ mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc anh.
Cuộc sống trở lại nhịp độ như trước kia.
Vào giữa tháng tư, thời tiết rất dễ chịu.
Nắng chiều ấm áp tràn ngập căn phòng.
Dịch Sơ Ngữ đang ngồi trên ghế sô pha gõ máy tính, chợt nhớ ra điều gì đó, muốn tìm cuốn tiểu thuyết mình từng xuất bản để đọc lại.
Nhìn sang, ánh mắt cô chạm phải hình ảnh người đàn ông với bộ dáng thanh lãnh bên cạnh.
Bây giờ cửa phòng làm việc không khoá, cô có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Tiêu Sở Ngôn khiến cô quá cảm động, mỗi lần nghĩ đến trong lòng lại ngập tràn thoả mãn và hạnh phúc.
Cô đã mất rất nhiều, nhưng may mắn thay cô đã lấy lại được một phần.
Tiêu Sở Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Dịch Sơ Ngữ, ngẩng đầu lên.
Anh suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao em lại nhìn anh như vậy? Muốn dùng anh làm hình tượng anh hùng trong sách của em à?”
“Anh có muốn làm anh hùng của em không?” Dịch Sơ Ngữ không trực tiếp trả lời câu hỏi.
Tiêu Sở Ngôn dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân xếp lại, một cuốn sách pháp y dày cộp đặt trên đùi anh, mở ra một nửa.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ấn vào trang giấy, từ chối cho ý kiến.
Nghĩ đến tiểu thuyết ngôn tình chất đầy tủ sách, Dịch Sơ Ngữ đột nhiên tò mò, đặt cuốn sổ xuống, ngồi xuống bên cạnh anh.
Người đàn ông hình tưọng thanh lãnh đang ngồi trong phòng làm việc, nghiêm túc đọc những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô viết.
Hình ảnh có vẻ hơi buồn cười.
Dịch Sơ Ngữ chọc vào cánh tay anh, hỏi nửa đùa nửa thật: “Anh đọc tiểu thuyết của em thật à?”
Ngượng ngùng nhưng cũng đắc ý.
Tiêu Sở Ngôn hờ hững liếc nhìn cô, nửa giây sau liền dời đi chỗ khác, dùng ngón tay lật trang sách.
Cô lại khẩy khẩy cánh tay anh.
Tiêu Sở Ngôn lại im lặng, không để tâm đến lời cô nói.
Nhưng là, anh càng như vậy, Dịch Sơ Ngữ sẽ càng vui vẻ, đây biểu lộ là anh thừa nhận.
Dịch Sơ Ngữ mặt mày nóng bừng khi nghĩ đến việc anh đọc những đoạn mình viết về tình cảm thân thiết giữa nam chính và nữ chính.
Thật lâu sau, Tiêu Sở Ngôn nói: “Anh chưa xem.”
Ba chữ đều đều, ngữ điệu căn bản không dao động.
Nghe có vẻ đúng như vậy.
Dịch Sơ Ngữ trợn tròn mắt, nhớ ra trong phòng làm việc có mấy cuốn tiểu thuyết còn chưa tháo ra khỏi bao.
“Em nhìn thấy một vài cuốn sách đã mở niêm phong.”
Tiêu Sở Ngôn ngừng lật trang sách, nghiêng đầu: “Muốn chụp mũ anh?”
“Vậy anh định để cho em chụp mũ sao?” Dịch Sơ Ngữ cũng không có ý định che giấu.
Anh đóng cuốn sách trên đùi lại, quay người hỏi:
“Mồi nhử đâu?”
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ sửng sốt, ngây người nhìn anh.
“Gì?”
Một từ đơn giản được phát ra từ khoang mũi.
Tiêu Sở Ngôn vô cùng kiên nhẫn chống một tay lên lưng sô pha, chậm rãi lặp lại: “Mồi.”
Dịch Sơ Ngữ lùi về phía sau một chút, vẻ mặt không được tự nhiên.
Cô không muốn nhảy vào hố do anh đào.
Cô không biết phải trả lời thế nào.
Đang suy nghĩ không biết tiếp tục bằng cách nào thì bên tai vang lên một câu lạnh lùng.
“Làm sao, bây giờ trở thành người câm điếc rồi?”
Tiêu Sở Ngôn cười khẽ, ngồi thẳng dậy, lại cầm sách trên bàn cà phê lên, chuẩn bị tiếp tục đọc.
T????uyệ???? chí????h ở ﹢ T????U????T????u ye????.v???? ﹢
Có thể là do cô vừa tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Sở Ngôn ngồi trong phòng làm việc đọc tiểu thuyết ngôn tình quá rõ ràng, hoặc cũng có thể là nụ cười khinh thường của Tiêu Sở Ngôn đã kích động cô.
Hoặc chính những khung cửa sổ cao từ trần đến sàn không đóng chặt, một cơn gió nhẹ thổi qua đã khích lệ cô.
Dịch Sơ Ngữ đánh bạo: “Vậy anh muốn mồi gì?”
Vừa dứt lời, Tiêu Sở Ngôn quay đầu lại cực kỳ chậm rãi, bàn tay còn lại nắm lấy eo cô kéo tới bên người.
Đôi mắt nặng trĩu, anh nói một cách dụ hoặc: “Anh muốn thì em đưa sao?”
Cô có thể đoán được Tiêu Sở Ngôn đang nghĩ gì, ám chỉ đã quá rõ ràng rồi.
Dịch Sơ Ngữ ngửi được hơi thở trên người anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình không thể nhát gan, đại não nóng lên, trong lòng tràn đầy mong đợi chuyện tiếp theo.
Có một giọng nói sâu thẳm trong trái tim cô vang lên.
Cô dường như cũng muốn có người đàn ông này.
Vốn dĩ muốn khơi gợi lời nói của đối phương, nhưng cuối cùng lại đi theo hướng khác.
“Cho.”
Cảm giác ở thắt lưng càng rõ ràng, Dịch Sơ Ngữ hoàn toàn có thể đoán được anh muốn làm gì tiếp theo.
Cô cũng rất mong đợi.
Nhận được lời nói của cô, Tiêu Sở Ngôn buông cuốn sách trên tay xuống, bế cô lên.
Đại não đang phát sốt của Dịch Sơ Ngữ cố gắng duy trì sự tỉnh táo, chỉ vào điện thoại di động trên bàn, vội vàng nói: “Điện thoại di động, đưa điện thoại cho em.”
Không phải Tiêu Sở Ngôn chưa từng xử lý những trường hợp liên quan đến nội dung khiêu dâm.
Anh từng thấy trường hợp bạn trai và bạn gái không xử lý tốt chuyện chia tay, sau đó người đàn ông đăng ảnh khỏa thân của người phụ nữ để làm nhục họ.
Trí tưởng tượng của con người liên quan mật thiết đến cuộc sống đời thực.
Anh ôm cô, hỏi một cách thích thú: “Sao, em muốn chụp mấy tấm ảnh khỏa thân à?”
Dịch Sơ Ngữ lắc lư chân, bĩu môi, ai lại muốn chụp ảnh khỏa thân chứ?!
Cô cũng không có sở thích đặc biệt như vậy.
“Em đăng thông báo xin phép độc giả nghỉ một ngày.
Tài liệu lưu trữ hôm nay chưa được mã hóa nên không cập nhật được.” Dịch Sơ Ngữ vừa giận vừa thẹn.
Tiêu Sở Ngôn bỏ qua chuyện điện thoại, đi tới cửa phòng ngủ chính, ôm cô vào lòng: “Mở cửa.”
Anh ôm cô, không thể lấy tay vặn nắm cửa.
Dịch Sơ Ngữ lung lay trong tay anh, nhưng không chịu làm: “Không được, phải xin nghỉ phép, nếu không bọn họ sẽ thất vọng.”
Tiêu Sở Ngôn chịu thua Dịch Sơ Ngữ, cô thực sự rất có trách nhiệm với công việc của mình.
Trở lại phòng khách, anh ngồi xổm xuống, để Dịch Sơ Ngữ cầm điện thoại trên bàn cà phê.
Sau đó đi đến phòng ngủ chính.
“Không ngờ có ngày mình lại bị chính một nhóm người không quen biết đâm vào cổ họng”.
Dịch Sơ Ngữ ngước mắt lên nhìn anh, bấm vào phần mềm rồi xin nghỉ phép, đồng thời bịa ra lý do.
Cửa phòng ngủ chính đã mở.
Phòng của Tiêu Sở Ngôn rất tối, ánh nắng ngoài cửa sổ cũng không thể xuyên qua, rất thích hợp cho các hành động mập mờ.
Tiêu Sở Ngôn đặt Dịch Sơ Ngữ xuống giường, xoay người đóng cửa phòng ngủ.
Căn phòng càng trở nên tối hơn.
Dịch Sơ Ngữ đặt điện thoại lên bàn, ngồi quỳ bên giường, nhìn Tiêu Sở Ngôn đi tới chỗ cô.
Mọi kế hoạch công việc đều bị ném ra sau đầu.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ còn câu nói cô từng viết trong tiểu thuyết: tắt đèn, căn phòng tràn ngập cảnh xuân.
Tim cô đập rộn ràng.
Dịch Sơ Ngữ bắt chước Tiêu Sở Ngôn, hai tay ôm lấy vòng eo cứng ngắc của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Sau khi thích nghi với bóng tối, Dịch Sơ Ngữ đã có thể nhìn ra được khát vọng không che giấu trên gương mặt anh.
Cô nghĩ, thật ra cô cũng có cùng mong muốn với anh.
Tiêu Sở Ngôn mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần âu màu xám.
Cả người trông rất bình thường.
Dịch Sơ Ngữ vén vạt áo của anh lên.
Tiêu Sở Ngôn hiểu ra, cầm lấy vạt áo trong tay cô, vươn tay cởi áo.
Mặc dù ánh sáng không tốt, nhưng cơ bụng của anh lộ rõ.
Dịch Sơ Ngữ vuốt ve cơ bụng của anh, bên phải chính là vết sẹo mà anh phải chịu đựng để giải cứu con tin khỏi tay Trần Đại Vĩ.
Vết sẹo dài khoảng 10 cm.
Nhưng Dịch Sơ Ngữ không cảm thấy sợ hãi, cũng không hề thấy xấu xí.
Tiêu Sở Ngôn bị thương để cứu một mạng sống.
Đây là dấu ấn anh hùng của đội trưởng Tiêu.
Dịch Sơ Ngữ cúi người hôn lên vết sẹo của anh, hôn một cách kính cẩn.
Tiêu Sở Ngôn cảm động, cúi đầu, nhìn từng cử chỉ của Dịch Sơ Ngữ.
Hôn xong, Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh không cởi quần sao?”
Ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ thường hay ngượng ngùng và đỏ mặt lại nói ra những điều như vậy…
Tiêu Sở Ngôn cười toe toét, ôm lấy mặt cô, nói: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Dịch Sơ Ngữ đã làm công tác tư tưởng rồi, bỗng nhận được lời này của sếp Tiêu.
Cô véo eo anh.
“Anh lề mề quá”
Cô lẩm bẩm.
Tiêu Sở Ngôn nghe được lời của cô, khẽ cười một tiếng, đẩy Dịch Sơ Ngữ xuống, nghiêng người đi.
“Sơ Ngữ, em không được hối hận.”.