Vẫn Còn Rung Động

Chương 50: Bị Thương


Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 50: Bị Thương


Dịch Sơ Ngữ khựng lại, bàn tay đang giúp anh vuốt thẳng cổ áo chợt cứng đờ.
Chất liệu áo gió rất mềm và mát, Dịch Sơ Ngữ khẽ vuốt.
Cô biết rằng người đàn ông của cô không quên bất cứ thứ gì liên quan đến cô.
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười: “Được, em biết rồi, anh mau đi đi, em ở nhà đợi anh.”
Tiêu Sở Ngôn đứng thẳng lưng, đeo ba lô màu đen, cầm chùm chìa khóa trong tủ giày lên, đứng trước cửa, nhưng không có mở cửa.
Anh quay người, đối mặt với Sơ Ngữ: “Có tổ quốc thì mới có gia đình.

Cho nên, anh sẽ đặt tổ quốc lên hàng đầu, sau đó mới có thể chăm sóc cho em.

Em sẽ không ghen chứ?”
Logic chặt chẽ như vậy, Dịch Sơ Ngữ không thể phản bác.
Cô sẽ không ghen.

Sếp Tiêu của cô là anh hùng của nhân dân, cô thậm chí còn tự hào vì những gì anh làm.
Sơ Ngữ bước tới, kiễng mũi chân, một tay sờ gáy anh, đem đầu anh kéo gần lại, hôn lên môi anh.
Cô không phải là người chủ động, nhưng vì anh, cô đã chủ động hết lần này đến lần khác.
Tiêu Sở Ngôn khom người, hai tay nắm lấy eo Dịch Sơ Ngữ, hôn lại cô.
Như muốn trút bỏ tâm tư, Tiêu Sở Ngôn hôn có chút mãnh liệt, không có quy luật, thậm chí là hơi phóng túng.
Thật lâu sau, di động của Tiêu Sở Ngôn vang lên, phá vỡ nụ hôn dài.
Môi Dịch Sơ Ngữ in hằn dấu ấn của Tiêu Sở Ngôn.
Nghe điện thoại xong, Tiêu Sở Ngôn đi ra ngoài.
Mấy ngày sau, Dịch Sơ Ngữ đều ở nhà một mình.
Trước đây cô cũng sống như vậy, ở nhà một mình, giống như một người máy, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím.
Trước khi Tiêu Sở Ngôn đến, cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt, chuỗi ngày đơn điệu máy móc cũng không có gì để buồn phiền.
Sau khi Tiêu Sở Ngôn đến, cô cảm thấy hơi nhàm chán nếu cả ngày chỉ quanh quần vùi đầu vào việc viết lách.
Lúc này Dịch Sơ Ngữ đang ngồi một mình trong phòng khách.
Sau khi gửi bản thảo mới nhất đi, cô thất thần nhìn tòa nhà cao tầng đối diện.
Hôm nay là sinh nhật của cô, để tự thưởng cho mình một chút, cô đã mua một chiếc bánh kem nhỏ.
Nó có chút giống với cái bánh mà Tiêu Sở Ngôn bí mật chuẩn bị cho cô vào năm ba trung học, nhưng lại không hoàn toàn chính xác.
Cô không thể nhớ rõ từng chi tiết.
Ăn tối và ăn bánh ngọt xong, Dịch Sơ Ngữ đi tắm, trước khi đi ngủ còn gọi điện thoại cho Tưởng Di.
21h39, di động của Dịch Sơ Ngữ bất ngờ vang lên.
Cô cầm lên nhìn, là Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ nghe máy.
“Vâng”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Tiêu Sở Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
“Vâng, mọi chuyện bên anh có tiến triển tốt không?”
“Rất thành công, hai ngày nữa là có thể thu lưới, nhớ chờ anh trở về.”
“Vâng ạ.”
Tiêu Sở Ngôn không cúp điện thoại, nói tiếp: “Em mở ngăn ngoài cùng bên phải của tủ tivi.”
Dịch Sơ Ngữ tim đập thình thịch, trong lòng mơ hồ chờ mong, nhảy khỏi sô pha, đi dép lê, bước nhanh đến tủ tivi.
Dịch Sơ Ngữ đưa tay nắm tay cầm ngăn kéo, tim đập thình thịch.

Không biết sếp Tiêu đã chuẩn bị những gì.
Trong tủ chỉ có một chiếc hộp màu xanh đậm.
Dịch Sơ Ngữ chạm vào món quà, giấy gói màu xanh có kết cấu rất nhẹ, sờ vào có cảm giác sần sùi.
“Anh tặng gì cho em vậy?”
“Mở ra xem.” Tiêu Sở Ngôn kiên nhẫn nói.
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi mở ra.
Sau khi bóc một lớp giấy gói, nhìn thấy một góc lộ ra ngoài, Dịch Sơ Ngữ lờ mờ đoán được món quà khổng lồ này là gì.
Đúng như tính cách của đội trưởng.
Dịch Sơ Ngữ cố nén cười.
Tiêu Sở Ngôn ở đầu bên kia điện thoại nghe được tiếng cười của Dịch Sơ Ngữ: “Sao vậy?”
“Em không thích?”
Dịch Sơ Ngữ đã gỡ bỏ hết lớp giấy bọc tinh xảo, chỉ còn lại chiếc hộp, nhìn những dòng chữ và hình vẽ trên đó, dở khóc dở cười.
Máy mát-xa cổ.
Đội trưởng thật chu đáo, mấy ngày trước nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ ngồi gõ máy, liên tục xoa xoa vai.
Đoán rằng quanh năm ngồi trước máy tính, vai của cô chắc không thoải mái, vì vậy anh đã nghĩ ra món quà thiết thực này.
Dịch Sơ Ngữ nói: “Em rất thích.”
Tiêu Sở Ngôn có chút không tin lời của cô: “Nghe không thật lòng cho lắm”
“Thật mà, em rất thích.”
“Không thích cũng không sao, khi về anh sẽ bù đắp cho em.”
“Anh trở về an toàn là món quà quý giá nhất rồi.”
“Anh biết”
Tiêu Sở Ngôn hình như rất bận, nhanh chóng cúp điện thoại.
Dịch Sơ Ngữ mang theo quà sinh nhật Tiêu Sở Ngôn tặng cô vào phòng ngủ.
Lúc đầu còn tưởng rằng Tiêu Sở Ngôn không để bụng chuyện này, có thể đã quên sinh nhật của cô, cho đến khi trước lúc ra ngoài anh chúc mừng sinh nhật cô, cô mới biết anh không hề quên.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng anh luôn chú ý đến cô, biết rằng cột sống cổ của cô không tốt, vì vậy anh đặc biệt chọn món quà này cho cô.
Có những người thể hiện tình yêu chỉ bằng những hành động nhỏ nhặt.
Dịch Sơ Ngữ lấy máy mát-xa đặt lên gối, ấn công tắc.
Máy mát xa phát ra âm thanh hoạt động.
Chưa kể, mắt nhìn của đội trưởng không tệ.
Dịch Sơ Ngữ sử dụng một lúc, liền cảm thấy cổ của mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Nằm trên giường nhìn trần nhà, Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm: “Tiêu Sở Ngôn.”
Liên tiếp mấy ngày, Dịch Sơ Ngữ trước khi đi ngủ đều dùng máy mát xa xoa bóp một hồi.
Đã mười ngày trôi qua kể từ ngày Tiêu Sở Ngôn rời đi, hiện tại không có tin tức gì, Dịch Sơ Ngữ không dám tùy tiện gọi điện thoại, lo lắng anh đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, không dám làm anh bận tâm.
Mười ngày liên tiếp bọn họ không nói chuyện điện thoại, trừ buổi tối sinh nhật cô.
Dịch Sơ Ngữ làm xong việc hôm nay liền vào bếp nấu ăn.
Khi rửa bát, do không để ý, mí mắt bên phải cứ giật giật, vô tình làm rơi chiếc chén trên tay.
Chiếc chén sứ rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Dịch Sơ Ngữ xoa xoa thái dương, cầm chổi thu dọn mảnh sành.
Trong lòng chợt dậy lên linh cảm xấu.
Dịch Sơ Ngữ đang định tiếp tục làm cơm trưa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách.
Trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi lo lắng, chẳng lẽ Tiêu Sở Ngôn xảy ra chuyện.
Suy đoán này vừa xuất hiện, Dịch Sơ Ngữ liền lắc đầu: “Không sao, nhất định không có chuyện gì.”
Cô bước nhanh ra khỏi bếp.
Là Tiêu Sở Ngôn.

Dịch Sơ Ngữ tay run run, rụt rè nhấc máy.
“Vâng”
Người bên kia không phải Tiêu Sở Ngôn, mà là Hà Khiêm.
“Chị dâu, chị mau đến bệnh viện Vân Thành.”
Nghe đến chữ bệnh viện, Dịch Sơ Ngữ thậm chí quên nuốt nước miếng, vội vàng hỏi: “Tiêu Sở Ngôn bị sao vậy?”
“Khi đội trưởng bắt giữ Trần Đại Vĩ, để giải cứu con tin, anh ấy đã bị thương ở bụng và chân.

Tính mạng của anh ấy không nguy hiểm nhưng anh ấy vẫn phải nhập viện một thời gian.”
Dù tính mạng không gặp nguy hiểm nhưng Dịch Sơ Ngữ vẫn sợ hãi: “Tôi đi ngay đây.”
Nguyên liệu trong bếp đã được rửa sạch sẽ, nhưng Dịch Sơ Ngữ chỉ có thể thay quần áo đi ra ngoài.
Sau khi đến bệnh viện Vân Thành, cô tìm phòng bệnh của Tiêu Sở Ngôn theo số phòng mà Hà Khiêm nói.
Dịch Sơ Ngữ vội vàng mở cửa phòng bệnh.
Hà Khiêm và Từ Thu Sinh ngồi trên chiếc giường trống bên cạnh, hai cảnh sát còn lại đang nhìn Tiêu Sở Ngôn nằm trên giường.
Cả phòng im lặng không một tiếng động.
Tiêu Sở Ngôn nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên tay đang truyền nước, sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi cũng không còn tơ máu như trước.
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi vào.
Hà Khiêm là người phản ứng đầu tiên, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị dâu.”
“Anh ấy không sao chứ?”
“Tính mạng đội trưởng không nguy hiểm, nhưng anh ấy sẽ phải ở lại bệnh viện một thời gian.” Hà Khiêm nói, “Lúc đầu chúng tôi bảo đội trưởng tạm thời không quay lại, nhưng hình như anh ấy rất nóng lòng muốn đưa Trần Đại Vĩ vào ngục.”
Dịch Sơ Ngữ cảm giác tai mình ù đi.
Cô hiểu.
Người đàn ông nằm trên giường, đôi mắt hơi nhắm lại, ngón tay run rẩy.
Anh từ từ mở mắt ra.
Dịch Sơ Ngữ đứng bên giường nhìn anh tỉnh lại, nắm lấy bàn tay còn lại, thở phào nhẹ nhõm: “Anh tỉnh rồi?”
Tiêu Sở Ngôn nhìn xung quanh: “Sao em lại tới đây?”
Sau đó, anh lập tức dán chặt mắt vào Hà Khiêm ở cuối giường, ánh mắt sắc bén, một cái liếc mắt liền đâm thấu đối phương.
Hà Khiêm co người lại, cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, tránh đi tầm mắt của đội trưởng, giả vờ như mình vô tội.
Dịch Sơ Ngữ chú ý tới ánh mắt của Tiêu Sở Ngôn, liền khiển trách: “Anh đã từng nói sẽ bình an trở về.”
Tiêu Sở Ngôn giữ tay cô lại, cười: “Bây giờ anh không sao rồi.”
Dịch Sơ Ngữ vốn định phản bác vài câu, nhưng xét đến cấp dưới của anh đều đang ở đây, cô liền không nói gì nữa.
Bốn người bọn họ thấy đội trưởng đã tỉnh lại, được người chăm sóc, nên khéo léo chuồn đi.
Dịch Sơ Ngữ bưng ghế ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng vừa ngồi xuống, bụng đã phát ra tiếng ọc ọc.
Tiêu Sở Ngôn cau mày: “Em không ăn tối sao?”
“Ừ, bây giờ em sẽ đi mua đồ ăn.

Ăn muốn ăn gì không?”
“Anh ăn rồi.”
Dịch Sơ Ngữ đi xuống lầu mua cháo nóng ở quán gần đó.
Ăn cháo xong, Tiêu Sở Ngôn bảo Dịch Sơ Ngữ về nghỉ ngơi, một mình anh có thể ở lại bệnh viện.
“Em ở đây với anh.”
Tiêu Sở Ngôn động đậy thân thể, nói: “Trở về đi, ngày mai trở lại, tiện thể đem quần áo sạch đến cho anh.”

Dịch Sơ Ngữ vốn rất bướng bỉnh, nhưng cô lại gặp phải một người đàn ông còn bướng bỉnh hơn cả mình, sau mọi cách thuyết phục, cô đành phải về nhà.
Tiêu Sở Ngôn lần này được coi là chấn thương do công việc, cấp trên phê chuẩn cho anh xin nghỉ phép một tháng để dưỡng thương.
Bởi vì phải chăm sóc Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ chỉ có thể tạm dừng tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, xin nghỉ phép, mỗi ngày ở nhà chuẩn bị cơm nước cho đội trưởng.
Bây giờ tay nghề của cô ngày càng tốt hơn.
Dịch Sơ Ngữ đang chuẩn bị cơm trưa, xếp thêm vài bộ đồ cho anh, chuẩn bị mang đến bệnh viện.
Bệnh nhân phải ăn nhạt nên Dịch Sơ Ngữ lên mạng Baidu học làm mấy món ăn nhẹ và canh xương heo.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Tiêu Sở Ngôn đang dựa vào đầu giường, một tay đọc báo.
Dịch Sơ Ngữ cầm bình giữ nhiệt đặt lên tủ đầu giường: “Em mang đồ ăn lên cho anh.”
“Ừ”
Tiêu Sở Ngôn ngẩng mặt: “Sơ Ngữ, giải quyết xong rồi.”
Cô hiểu Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Dương giờ đã có thể yên nghỉ dưới suối vàng.
Cô bây giờ cũng có thể buông bỏ quá khứ trong lòng.
Tiêu Sở Ngôn vô cùng cố gắng xóa đi áy náy còn sót lại trong lòng, cho đến nay, anh chỉ mong giúp Sơ Ngữ sớm buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Dịch Sơ Ngữ mở hộp cơm, liếc nhìn tay phải còn cắm kim tiêm.

Cô cầm muỗng lên, khẽ nói: “Há miệng nào.”
Anh cũng không từ chối, há miệng ăn cơm cô đút.
Như mọi khi, anh cố gắng ăn rất chậm.
Dịch Sơ Ngữ kiên nhẫn đút cho anh từng thìa, giống như bảo mẫu tận tình chăm sóc.
Sau khi cắn một miếng nữa, Tiêu Sở Ngôn bật cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?”
“Ừ, anh nghĩ cảm giác này khá tốt.”
Dịch Sơ Ngôn khiển trách anh: “Không tốt chút nào.”
Ăn xong, Dịch Sơ Ngữ thu dọn hộp cơm.
Bác sĩ đến truyền dịch cho Tiêu Sở Ngôn để vết thương nhanh chóng lành lại.
Dịch Sơ Ngữ nhìn mũi kim sắc nhọn cắm vào mạch máu, toàn thân cô nổi da gà.
Chắc hẳn rất đau, từ nhỏ cô đã sợ nhất là tiêm.
Dịch Sơ Ngữ ở cùng Tiêu Sở Ngôn trong bệnh viện một thời gian.
Thuốc trong lọ treo đã hết, cần thay lọ mới, Dịch Sơ Ngữ ra ngoài gọi y tá đến giúp.
Vừa vào cửa đã nghe Tiêu Sở Ngôn nói chuyện điện thoại.
“Tôi không có ở nhà, cậu đến tìm tôi có việc gì?”
“…”
“Có chút tai nạn tại nơi làm việc, vết thương nhỏ thôi.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Dịch Sơ Ngữ nhờ y tá đổi lọ thuốc.
Đợi y tá đi khỏi, Tiêu Sở Ngôn xuống giường, tay kia cầm ống truyền dịch.
Dịch Sơ Ngữvội vàng nói: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.”
Dịch Sơ Ngữ im lặng, nếu đã như vậy thì cô đành chịu, dù sao nam nữ khác nhau, cô không thể vào nhà vệ sinh nam.
“Vậy anh đi mau đi.”
Mặc áo bệnh nhân, Tiêu Sở Ngôn không có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng mà ngược lại rất ngoan ngoãn.
Anh liếc nhìn Dịch Sơ Ngữ, thong thả bước đi.
Bởi vì đùi phải cũng bị thương, Tiêu Sở Ngôn chỉ có thể khập khiễng đi bằng một chân.
Dịch Sơ Ngữ chịu không nổi, cầm lấy ống truyền dịch trong tay, giơ cao, nhìn máu tuôn ra từ kim tiêm, hít một hơi, hướng ánh mắt đi chỗ khác.
Nhưng mà Dịch Sơ Ngữ không cao, máu trên mu bàn tay Tiêu Sở Ngôn vẫn chảy ngược.
Tiêu Sở Ngôn không nhìn được, nói: “Để anh tự làm.”
Dịch Sơ Ngữ từ chối.
Tiêu Sở Ngôn cười: “Em không đi vào sao?”
Anh nói đơn giản như hỏi bạn có muốn vào nhà ngồi một lúc không.
Dịch Sơ Ngữ đỏ mặt quay lưng: “Mau đi vệ sinh đi, em ở ngoài đợi anh.”

Nói xong đi vài bước ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Sau khi xong, cửa phòng bị Dương Dụ Nguyên, em họ của Tiêu Sở Ngôn đẩy ra.
Khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, anh ta nhìn cô khẽ gật đầu
Dương Dụ Nguyên cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy ông anh họ mặt than đang trên giường bệnh và mặc áo bệnh nhân.
Dương Dụ Nguyên ngồi xuống bên cạnh: “Anh họ, anh cũng có ngày bị như này.”
Tiêu Sở Ngôn hờ hững liếc anh ta một cái, lấy lại uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu rất mong chờ tôi gặp nạn?”
Dáng vẻ của anh lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ xấu xa khi trêu chọc cô ở cửa toilet.
Dương Dụ Nguyên vội vàng xua tay cười nói: “Không dám.”
Dịch Sơ Ngữ cầm hộp cơm đi vào toilet rửa sạch, để lại hai anh em tán gẫu.
Rửa hộp cơm xong, cô trở lại phòng bệnh, ngồi trò chuyện một lát.
Thời gian cũng sắp hết, Dịch Sơ Ngữ định về nhà chuẩn bị cơm tối, buổi tối lại mang vào cho sếp Tiêu.
Dương Dụ Nguyên tựa hồ cũng không có ý ở lại, đứng dậy nói với Tiêu Sở Ngôn: “Em cũng phải trở về, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng.”
Tiêu Sở Ngôn đồng ý.
Dịch Sơ Ngữ và Dương Dụ Nguyên đi thang máy xuống lầu, còn chưa đi ra khỏi bệnh viện, Dương Dụ Nguyên đột nhiên nói: “Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy, cô đợi ở đây một lát.”
“Được.” Dịch Sơ Ngữ cầm túi chuẩn bị đi ra khỏi bệnh viện, nói: “Tôi đợi anh trước cổng bệnh viện.”
Dương Du Nguyên lễ phép gật đầu.
Dịch Sơ Ngữ đi bộ đến bến xe buýt, tình cờ có một chiếc xe buýt dừng lại, những người xung quanh lần lượt lên xe.
Để tránh đường, Dịch Sơ Ngữ tránh sang một bên.
Bốn giờ chiều, nắng vẫn còn chói chang, gió nhẹ hiu hiu.
Khoảng bốn năm phút sau, Dương Dụ Nguyên lái xe dừng trước mặt Dịch Sơ Ngữ, hạ kính xe xuống: “Chị dâu, vào đi.”
Dịch Sơ Ngữ mở cửa, chui vào ghế phụ.
Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường.
Trong xe có bài hát vang lên, âm thanh không lớn.
Dương Dụ Nguyên cố ý hỏi: “Chị dâu, nghe nói chị là tác giả văn học mạng?”
Dịch Sơ Ngữ nhìn ra ngoài cửa kính xe, nghe thấy, liền đáp: “Ừ.”
“Tôi bây giờ đã nhớ ra từng gặp chị ở đâu.” Dương Dụ Nguyên ý vị thâm trường nói.
“Hả?” Dịch Sơ Ngữ còn đang trong trạng thái đờ đẫn.
Bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ, có thể trả lời rõ ràng câu hỏi lúc trước, quả thật hai người bọn họ chưa từng gặp mặt.
Dương Dụ Nguyên cười không đáp.
Anh đã nghe Dương Dụ Hân nói Dịch Sơ Ngữ là một nhà văn chuyên nghiệp trên mạng, cũng là đại thần mà cô bé yêu thích, lúc đó anh ta đã có chút nghi ngờ.
Dương Dụ Hân đã nói với anh chuyện này từ lâu, nhưng anh quá sốc trước giai thoại Tiêu Sở Ngôn có bạn gái nên không để ý đến lời tiếp theo của Dương Dụ Hân.
Sau Tết, Dương Dụ Hân lại nhắc tới chuyện này.
Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lần đầu gặp Dịch Sơ Ngữ lại có cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó rồi.
Xe dừng lại trong tiểu khu.
Dương Dụ Nguyên không lái xe đi ngay mà cùng Dịch Sơ Ngữ lên lầu.
Dịch Sơ Ngữ không phải người quảng giao, cô cảm thấy có chút bối rối.
Hai người đi thang máy lên lầu.
Dịch Sơ Ngữ nghĩ nghĩ..
Đi đến trước cửa nhà, Dịch Sơ Ngữ còn chưa lấy chìa khóa ra, Dương Dụ Nguyên đã móc ra trước mặt cô một chùm chìa khóa.
Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi thì Dương Dụ Nguyên đã mở cửa, lịch sự nhường đường cho cô.
Dịch Sơ Ngữ nhìn chìa khóa Tiêu Sở Ngôn trong tay Dương Dụ Nguyên, do dự: “Làm sao anh có chìa khóa của anh ấy?”
Dương Dụ Nguyên xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay: “Tôi chỉ nói dối anh họ là tôi không mang theo chìa khóa.”
Tay phải Dịch Sơ Ngữ vẫn đút trong túi, đầu ngón tay chạm vào kim loại mát lạnh.
Cô không hiểu hành động của Dương Dụ Nguyên cho lắm.
Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm nói: “Tại sao?”
Dương Dụ Nguyên không giải thích, hất cằm hướng trong phòng đi tới: “Vào đi.”
Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi vào.
Cánh cửa phía sau đóng lại.
Dương Dụ Nguyên xem chùm chìa khóa, lấy ra một chiếc, đi đến thư phòng của Tiêu Sở Ngôn, tra chìa khóa vào cửa thư phòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.