Bạn đang đọc Vẫn Còn Rung Động – Chương 4: Ngủ Nhờ
Cô cũng không phải có ý đó.
Dịch Sơ Ngữ vội xua tay giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ như vậy sẽ làm phiền đến anh.”
“Không sao”
Tiêu Sở Ngôn nói tiếp: “Nếu như em xảy ra chuyện không phải cũng do cảnh sát chúng tôi xử lý sao?”
Dịch Sơ Ngữ do dự.
Tiêu Sở Ngôn đút hai tay vào túi, bức ảnh trong túi lộ ra một góc nhỏ, anh trầm mặc không nói, phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Đã mấy năm rồi không gặp, vừa gặp mặt liền làm phiền người khác, vậy cũng không hay lắm.
Sau khi cân nhắc mức độ nghiêm trọng của sự tình, Dịch Sơ Ngữ quyết định nghe theo lời khuyên của Tiêu Sở Ngôn, nơi này không thể ở được nữa, rất không an toàn.
“Vậy anh có thể tiện đường đưa tôi đến khách sạn gần đây không?” Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.
“Em vẫn không tin tưởng tôi? Em yên tâm đi, tôi hoàn toàn không có ý gì với em đâu.” Tiêu Sở Ngôn lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, Dịch Sơ Ngữ liền sững sờ.
Cô nhìn xuống tấm hình trong túi quần của anh, trong đầu chợt lóe lên một thứ gì đó mà cô không thể nắm bắt.
Bầu không khí có chút kỳ quái.
Có lẽ anh thực sự chỉ muốn giúp đỡ bạn cũ thôi, cô đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
Dịch Sơ Ngữ nhìn Tiêu Sở Ngôn đặt tấm ảnh ngay ngắn trên bàn trà, mím môi, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tối nay đành phải quấy rầy anh rồi.”
Cô vào phòng thu dọn đồ đạc rồi đi theo Tiêu Sở Ngôn xuống lầu.
Lần này, Tiêu Sở Ngôn không mở cửa cho cô, anh tự mình ngồi vào ghế lái, đóng mạnh cửa xe.
Dịch Sơ Ngữ nhìn anh qua kiếng xe, ánh mắt Tiêu Sở Ngôn đen thẫm giống như trời đêm vô tận khiến người ta không thể đọc ra suy nghĩ, cũng khiến người ta sa lầy không thoát ra được.
Cầm chặt túi xách trong tay, Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi tới mở cửa xe.
Không có gì để nói, dọc đường cả hai đều im lặng.
Gần nửa giờ sau, xe chạy vào một tiểu khu cao cấp, phải quẹt thẻ mới có thể vào được, so với khu cư xá của cô thậm chí không có hệ thống giám sát thì nơi này an toàn hơn nhiều.
Sau khi xuống xe, Dịch Sơ Ngữ đi theo phía sau Tiêu Sở Ngôn.
Tiêu Sở Ngôn bấm mã mở cửa.
Căn nhà của anh sạch sẽ, rộng rãi, có cửa sổ cao từ trần đến sàn ban công phòng khách, có thể nhìn thấy dòng sông chảy êm đềm ở phía đối diện, phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn đường.
Tiêu Sở Ngôn dẫn cô vào một gian phòng: “Đêm nay em ngủ ở đây đi.”
Dịch Sơ Ngữ có chút chột dạ, đêm nay cô đã làm phiền Tiêu Sở Ngôn quá nhiều, không ai vô duyên vô cớ lại đối tốt với người dưng như vậy dù cho hai người từng là bạn học cũ.
Cô nghĩ đến đây, giơ điện thoại lên, cố giữ giọng điệu thản nhiên: “Tôi ngủ tạm ở đây một đêm, tính cả tiền ăn tối, tôi chuyển cho anh 300 tệ được không? Cảm ơn anh đã giúp tôi suốt buổi chiều này.”
Ngay khi những lời này nói ra, phòng khách vốn yên tĩnh lại càng thêm tịch mịch.
Nhịp tim của cô có xu hướng tăng nhanh hơn một chút.
Dù vụng về đến đâu, cô cũng biết bầu không khí hiện tại rất không ổn, trong cơ thể cô chợt có một luồng khí lạnh chạy qua.
Đã lâu rồi cô không thân thiết với ai, đây lại còn là bạn học cũ, hẳn là nên giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm mới phải.
Tiêu Sở Ngôn cố nặn ra một nụ cười, phun ra mấy chữ như từ trong tủ lạnh bật ra, hàn khí không thể che giấu:
“Dịch Sơ Ngữ, ý em là gì?”
Ngay cả khi không nhìn vào mắt anh, cô cũng có thể đoán được biểu cảm hiện tại của người đối diện.
Dịch Sơ Ngữ lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
“Tôi chỉ không muốn nợ anh quá nhiều.”
Dù có thân phận như thế nào, cô cũng không muốn mắc nợ ai, đặc biệt là nợ nhân tình.
Tiêu Sở Ngôn nhếch mép, không nói gì, cũng không lấy điện thoại ra thu tiền, đi thẳng đến phòng ngủ chính đối diện, mở cửa đi vào.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Nghe thấy thanh âm sau lưng, Dịch Sơ Ngữ giật mình, thân thể khẽ run lên.
Cô nhìn xuống chiếc túi sọc trắng đen trên tay, ngón cái xoa nhẹ ngón trỏ.
Cô lại nói sai sao?
Cô đứng thừ người ở đó vài phút.
Cánh cửa sau lưng mở ra nhưng không có tiếng bước chân.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sở Ngôn vang lên trong không gian yên ắng:
“Phòng tắm ở ngay trước mặt, em cứ tự nhiên sử dụng.
Trong phòng ngủ của tôi có phòng tắm riêng.”
Nói xong, không đợi Dịch Sơ Ngữ trả lời liền đóng cửa lại.
Ý của Tiêu Sở Ngôn quá rõ ràng, đêm nay anh sẽ không bước ra ngoài, hai người cũng sẽ không chạm mặt.
Dịch Sơ Ngữ mở cửa phòng, bật đèn, nhìn qua bộ khăn trải giường trắng tinh, còn có bàn làm việc và tủ quần áo.
Căn phòng rất đơn giản.
Lấy quần áo ra, Dịch Sơ Ngữ liền đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô vội đóng cửa lại.
Nằm trên giường, nhìn ánh trăng nhàn nhạt phủ lên sàn nhà.
Cô hy vọng sự việc của Trần Như Huyên có thể được giải quyết càng sớm càng tốt, tìm ra kẻ sát nhân thực sự thì bản thân cô cũng được giải oan, cũng để an ủi tinh thần của Trần Như Huyên trên thiên đàng.
Sự mệt mỏi dần dần bao phủ tinh thần cô, Dịch Sơ Ngữ nhắm mắt lại, để cho đầu óc trống rỗng.
Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa.
Dịch Sơ Ngữ đột ngột từ trên giường ngồi dậy, hai tay ôm lấy mép giường, kinh hãi nhìn bức tường trước mặt, mái tóc đen mượt xõa xuống, khẽ ấn cái trán đẫm mồ hôi, thân thể cô vẫn không ngừng run rẩy.
Cô thở ra nặng nhọc.
Đã lâu cô không gặp ác mộng như vậy, không hiểu sao đêm nay lại gặp phải.
Cô không thể nhớ rõ chi tiết, mọi thứ đều rất mơ hồ, như thể cả căn phòng đầy máu, sàn nhà lộn xộn, còn có người đang nằm trên sàn.
Chẳng lẽ vì Trần Như Huyên bị sát hại đột ngột khiến tinh thần cô trở nên căng thẳng?
Sau một lúc, Dịch Sơ Ngữ đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt rồi bước ra khỏi giường.
Có một chiếc gương soi toàn thân được gắn vào tủ quần áo bên cạnh.
Dịch Sơ Ngữ đứng trước gương, hoảng sợ nhìn mái tóc bù xù của mình, lấy đồ dùng vệ sinh trong túi xách trên bàn ra.
Tay Dịch Sơ Ngữ cứng đờ giữa không trung, bên tai vang lên một giọng nói của một người, rất mơ hồ, nghe không rõ
Tiêu Sở Ngôn đang nói gì đó, giọng điệu dường như rất dịu dàng, khiến cô cảm thấy một loại ấm áp yên tâm.
Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Cô cảm thấy mình dường như đang bị lạc vào một chiều không gian khác.
Đẩy cửa bước ra ngoài, mùi thơm nồng của bữa sáng thoang thoảng ngập tràn căn nhà.
Bước đến phòng ăn, Tiêu Sở Ngôn đang quay lưng về phía cô, đứng ở bàn ăn, thân thể hơi cong lên, tư thế đẹp như tranh vẽ dưới ánh nắng ấm áp.
Thật sống động và chân thực.
Dịch Sơ Ngữ không nhúc nhích, lặng lẽ đứng sau anh vài mét.
Tiêu Sở Ngôn xoay người, nhếch mi lười biếng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em đi tắm rửa đi, tôi chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Thái độ của anh trở lại như khi họ vừa gặp lại nhau, dường như chưa từng tồn tại xung đột vào đêm qua.
“Được”
Dịch Sơ Ngữ đáp rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Trên bàn ăn, Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ ngồi đối diện nhau, hai người chăm chú ăn phần của mình, không ai phát ra tiếng động.
Tiêu Sở Ngôn hờ hững liếc nhìn cô một cái, đưa tay ra nhưng dừng lại ở giữa không trung.
Dịch Sơ Ngữ không hiểu anh muốn làm gì, hơi kinh ngạc mở miệng.
Hai tay Tiêu Sở Ngôn từ từ nắm chặt thành nắm đấm cách cô vài bước, rút lại chống trên bàn ăn.
“Em lau khóe miệng đi.”
Dịch Sơ Ngữ vừa kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu, dùng mu bàn tay phải lau khóe miệng.
Là một sợi mì nhỏ
Thật xấu hổ, cô lúc này rất muốn đào một cái lỗ dưới đất để trốn.
Cho nên, vừa rồi anh muốn lau khóe miệng cho cô sao?
Có lẽ do đặc thù công việc, nhân viên cảnh vụ ăn sáng cũng nhanh hơn người thường, trước khi Dịch Sơ Ngữ ăn hết nửa chén mì, chén của Tiêu Sở Ngôn đã hoàn toàn sạch sẽ.
Điện thoại trên bàn rung lên, Tiêu Sở Ngôn đặt đũa xuống, liếc nhìn màn hình điện thoại rồi cầm lên nghe.
Tiêu Sở Ngôn cũng không đề phòng cô, ngồi đối diện với Dịch Sơ Ngữ nói chuyện điện thoại.
Dịch Sơ Ngữ cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt, vì sợ làm phiền người đàn ông đối diện nên càng cố gắng không phát ra tiếng động.
Giọng anh trầm ấm vang vọng cả không gian căn nhà.
“Cái gì, anh nói hai ngày nay Hạ Kiều Phàm không có ở nhà? Liên hệ với những người xung quanh cô ta ngay lập tức, nhất định phải tìm được cô ta trong vòng hai ngày.”
Dịch Sơ Ngữ nghe lời anh nói, sợi mì vừa gắp lên lại rơi xuống chén.
Hạ Kiều Phàm sao lại vắng nhà hai ngày nay, không phải cô ấy nên ở nhà cập nhật bài viết mới sao?
Cô nhớ rõ ràng rằng hai cuốn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ gần đây của họ đều nằm trong danh sách đề xuất của kênh.
Nói một cách hợp lý, cô ta nên dành tất cả suy nghĩ của mình cho việc cập nhật truyện, làm thế nào cô lại có thời gian rảnh rỗi không về nhà như vậy?
Tiêu Sở Ngôn cúp điện thoại, xoay điện thoại trong tay hai lần, hỏi: “Em có biết Hạ Kiều Phàm thường đi đâu không?”
“Tôi không biết, tôi hiếm khi nói chuyện với cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dịch Sơ Ngữ ăn nốt miếng mì cuối cùng rồi dọn đĩa.
Tiêu Sở Ngôn không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, để mặc cô thu dọn.
Dịch Sơ Ngữ cầm đũa đến bồn rửa chén, vặn vòi, bắt đầu rửa nồi niêu chén bát.
Sau khi rửa sạch, Dịch Sơ Ngữ lấy ra một tờ giấy lau tay, do dự hồi lâu, mới hỏi: “Anh nghi ngờ cô ấy?”
“Kết quả cuối cùng vẫn chưa xác định, mọi thứ đều chỉ là suy đoán.”
Dịch Sơ Ngữ có chút e ngại: “Ừ, hiện tại ai cũng có thể là kẻ sát nhân.”
Ngón tay Tiêu Sở Ngôn đóng băng trên màn hình điện thoại, không quay đầu lại cũng không phát ra tiếng động.
Cô không muốn Tiêu Sở Ngôn tin tưởng mình vô điều kiện cho đến khi kẻ sát nhân bị tìm ra, quả thật cũng không có bằng chứng nào chứng minh cô vô tội.
Bọn họ chỉ là bạn học cấp ba, mấy năm không gặp, anh cũng không có bổn phận giúp đỡ cô, thậm chí còn cố gắng hết sức để bảo vệ cô.
Những việc này đều không có khả năng.
Cô đã sống nhiều năm như vậy, hướng nội và hơi vụng về, luôn sống trong thế giới của riêng mình, hiếm khi giao tiếp với người khác.
Tuy cô cũng biết hiện tại hung thủ kia là người thuận tay trái, nhưng cô không thể bị loại trừ hoàn toàn, làm cảnh sát thì lại càng không, dù sao cô và Trần Như Huyên từng có xích mích, cô không thể thoát khỏi bị tình nghi.
Dịch Sơ Ngữ càng nghĩ càng bình tĩnh, giờ thì cô hoàn toàn có thể tiếp nhận tình huống hiện tại.
Cô không cử động, anh cũng không nhúc nhích.
Thời gian như dừng lại ở nơi này.
Tiêu Sở Ngôn chậm rãi xoay người, chống tay trái lên lưng ghế, đối mặt với cô.
Gương mặt điển trai in bóng trong mắt cô.
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ em.”.