Đọc truyện Vân Cơ – Chương 44
“Ta sẽ dẫn nàng đi khắp nơi tha hồ du ngoạn, thưởng thức mòn ngon vật lạ của các nơi. Nàng nói được không?” Chuyện của Lộc vương gia qua một hồi, hắn có thể mang nàng mặc sức mà du ngoạn.
“Ngươi muốn ta bỏ nơi này lại? Ta không muốn!” Nửa năm tâm huyết của nàng đều ở chỗ này! Hoàng đế lão ca cũng còn phải dựa vào tin tức của nàng, sao nàng có thể rời đi được? Hơn nữa nghe bộ hắn nói, giống như phải tốn nửa năm một năm mà vui chơi, sao nàng có thể rời khỏi lâu như vậy?
“Nói tới đây ta mới nhớ, nàng làm thế nào mà nghĩ tới việc mở một nơi đặc biệt thế này?” Về điểm này hắn vẫn nghĩ không ra. Một cô nương như nàng hẳn là nên phản đối những nơi thế này mới phải.
“Dùng não để nghĩ chứ sao! Hơn nữa lại dễ kiếm tiền, vì sao không mở?” Quả thật nơi này rất dễ kiếm lời, tiện tay là có thể kiếm được vài trăm lượng.
“Nhưng sao nàng lại có nhiều tiền như vậy để mở chỗ này chứ?” Chỉ tính nhà cửa, vườn hoa thôi đã có thể tiêu hơn một nửa quốc khố, lại tính thêm các cô nương, nha hoàn, người hầu, hộ vệ, đầu bếp… Nếu nàng không phải của cải vô song thì là thần tiên, lúc nào cũng có thể biến ra thứ nàng muốn. Nhưng cơ bản, hắn là không tin điều này, rất vớ vẩn.
“Mượn tiền!” Mà chủ nợ của nàng chính là đương kim hoàng đế, có điều hoàn toàn không ai biết. Tiền trong quốc khố từng thiếu mất sáu phần, nhưng tháng thứ nhất nàng đã trả hai phần, bây giờ đã hoàn vốn, đang tích cóp tiền dưỡng lão. Hoàng đế lão ca của nàng còn chuẩn bị xây một tòa biệt thự ở Vân Nam. Thật không biết hắn nghĩ cái gì, hoàng đế như hắn có thể trốn tới đấy sao? Cuối cùng không phải cũng đưa cho nàng.
“Nàng thật là lớn mật, lỡ như trả không nổi thì làm sao bây giờ?”
“Làm ơn đi! Loại làm ăn một vốn bốn lời này làm sao có thể trả không nổi? Không phải ta vẫn tốt sao?”
“Ta còn có một nghi vấn.” Cũng là nghi vấn quan trọng nhất.
“Cái gì?”
“Ai chịu cho nàng mượn nhiều tiền như vậy? Một cô nương như nàng muốn mượn nhiều tiền như vậy dường như rất khó.” Cơ bản là không thể, cho dù là nam nhi cũng chưa chắc mượn được.
“Cái này… Không nói cho ngươi biết.” Để cho hắn đoán đi!
“Là đàn ông?” Hắn trừng nàng một cách nguy hiểm.
“Đúng.” Trừ phi hoàng đế lão ca của nàng đột nhiên biến thành nữ nhi, bằng không trên cơ bản hắn vẫn là nam tử.
“Người đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng là hắn?” Rõ ràng hắn đang ghen, còn trừng phạt mà ra sức hôn đôi môi hồng xinh xắn của nàng một chút.
“Không phải.” Đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng là hắn mà! Hắn đang tức giận cái gì chứ?
“Không phải người đó?” Như vậy là ai?
“Đúng!” Thật là, nếu hắn biết hắn đang ghen với chính mình thì không biết sẽ thế nào?
“Là ai?” Hắn muốn biết, cũng vô cùng để ý.
Kì Nhi nhịn không được liếc mắt xem thường. “Nếu vị hôn phu tương lai của Kì Nhi hỏi như vậy, muội ấy phải trả lời như thế nào?” Bản thân mình đi ức hiếp người khác, còn sợ chịu thiệt như vậy!
“Chuyện đó khác.”
“Có gì khác chứ?” Nàng chính là Kì Nhi mà! Đương nhiên giống nhau.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại hắn. Thật lâu… ánh mắt của Thượng Quan Duệ Dịch đột nhiên thay đổi. Biết nó biểu hiện cho cái gì, nàng nhanh chóng giãy giụa muốn đứng dậy.
Hắn vươn tay kéo nàng trở về dưới thân, ánh mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú.
Nàng vươn cái lưỡi thơm ra liếm liếm, làm ướt đôi môi khô của nàng. “Chúng ta không thể lại…”
Lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị đôi môi ấm áp của hắn chụp lấy. Lúc đầu vô cùng dịu dàng, dần dần tăng thêm sức, càng đi sâu vào trong miệng nàng. Đầu lưỡi của hắn ngả ngớn khiêu khích của nàng, tạo ra một trận khoái cảm bao phủ lấy hai người.
Tim nàng đập loạn như trống trận, hoan ái cả một ngày, hắn không chút mệt mỏi, ngược lại càng đánh thì sức lực càng dũng mãnh. “Cái này… thật điên cuồng.”
“Đúng vậy, từ lúc ta có được nàng lần đầu tiên thì bắt đầu điên cuồng, dường như vĩnh viễn không đủ…” Hắn cúi đầu vồ lấy nụ hoa mê người của nàng, chậm rãi cắn, mút. Một tay lại chụp lấy ngực bên kia mà nhẹ nhàng vân vê xoa bóp.
Kì Nhi không khỏi bật ra tiếng than nhẹ, thân thể giống như vô thức cong người về phía hắn, nàng không thể tin mà đỏ bừng mặt.
Khi một nụ hoa của nàng dựng thẳng lên dưới sự cắn mút, chơi đùa của hắn thì hắn lập tức quay đầu tấn công bên kia một cách cuồng dã. Cũng bắt đầu cắn cắn, mút mút cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của nàng, hắn mới thả lỏng trêu chọc.
“Ưm… A…” Một cảm giác ham muốn dâng lên mãnh liệt, loại cảm giác này làm toàn thân nàng co rút, dường như đem nàng nghiền nát khiến cho nàng lâng lâng.
Nàng bất giác kêu lên: “Xin ngươi…”
“Nói cho ta biết, nàng muốn cái gì?” Hắn kìm nén nỗi xúc động muốn cùng nàng kết hợp kia.
“Ta…” Kẻ háo sắc chết tiệt này! “A…” Lại là một trận khoái cảm quét qua người nàng.
“Cầu xin ta!”
Từng đợt khô nóng đập vào nàng, nàng khó nhịn mà rên rỉ, vặn vẹo thân mình xích lại gần ngọn nguồn lửa nóng là hắn.
Hắn tà ác trêu đùa một chút rồi lại nói. “Nói đi… nàng muốn cái gì?”
“Ta…” Mắt nàng mơ màng, không tự chủ được mà cong người về phía hắn. “Ta… xin ngươi… yêu ta…”
Lập tức, hắn kéo chân của nàng ra, vật nóng bỏng kia nhanh chóng vọt vào trong cơ thể của nàng, trong nháy mắt lấp đầy nàng.
Loại cảm giác thỏa mãn không thể tin được này tràn ngập người nàng, nàng bắt đầu cong người lên, đẩy mạnh về phía trên, muốn được nhiều hơn.
“A, tiểu ma nữ tham lam này!”
Hắn bắt đầu kéo dài, thong thả luật động, châm một ngọn lửa trong cơ thể nàng. Liên tục thăm dò, xâm nhập vào chỗ sâu nhất của cơ thể nàng, dẫn dắt nàng rong chơi trong thế giới yêu đương…