Vạn Cổ Đại Đế

Chương 93: Giảng bài toàn bộ Trường Sinh!


Đọc truyện Vạn Cổ Đại Đế – Chương 93: Giảng bài toàn bộ Trường Sinh!

“Đúng vậy, chính là Tam Tài Phong Linh Kiếm Trận! Ta thấy ba người các ngươi rất hiểu ý nhau. Có thể luyện được đến uy lực mạnh nhất!”

Lăng Tiêu nói.

“Đa tạ Thánh tử!”

Ba trưởng lão mừng rỡ như điên, luôn miệng nói cám ơn.

Các trưởng lão khác cùng đệ tử chân truyền đều dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn. Đây chính là võ học thượng phẩm a~. Không ngờ Thánh tử không thèm chớp mắt đã truyền ra.

Võ học mà trước kia các trưởng lão tu luyện, cao nhất cũng chỉ là Huyền cấp tuyệt phẩm. Chỉ duy nhất một loại võ học Địa cấp hạ phẩm là Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm, mà không phải trưởng lão nào cũng có tư cách để học.

Hôm nay, Lăng Tiêu không hề để tâm mà lấy ra võ học cao cấp như thế. Tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng.

Nam Cung Hiên mỉm cười, rèn sắt khi còn nóng, nói: “Ngày mai, bên trong cấm địa phía sau núi. Thánh tử sẽ mở đài giảng bài cho toàn bộ Trường Sinh Môn. Đến lúc đó ai cũng có thể tham gia. Chỉ cần mọi người đồng lòng góp sức, trung thành với tông môn, Thánh tử sẽ không bao giờ bạc đãi mọi người.”

“Giảng bài cho toàn bộ Trường Sinh Môn?”

Mắt tất cả các đệ tử như được gắn thêm đèn, sáng trưng!

Ai cũng âm thầm quyết định, ngày mai phải dậy sớm hơn một chút, cố gắng chiếm vị trí tốt để có thể nghe Thánh tử giảng dạy võ học tốt hơn.

Lăng Tiêu lựa chọn cấm địa cũng là đã suy nghĩ khá kỹ.


Nếu cứ đóng kín cấm địa phía sau núi, chắc chắn sẽ có người tò mò tìm cách moi ra bí mật cây Ngộ Đạo. Lựa chọn cấm địa để truyền thụ võ học, một là lợi dụng tác dụng của cây Ngộ Đạo, đạt đến hiệu quả tốt nhất. Hai cũng là để cho mọi người thấy được sự thay đổi của cấm địa này, nhưng bản thân cũng đã bày ra trận pháp rất lớn.

Như thế thì sẽ không để ai tò mò quá nhiều và cũng vừa che giấu được bí mật cây Ngộ Đạo.

Sau khi mọi người giản tán, Lăng Tiêu đi về Cẩm Sắt các.

Ba vị trưởng lão tất nhiên là cung kính đi theo, Lăng Tiêu truyền Tam Tài Phong Linh Kiếm Pháp và Kiếm Trận cho họ một cách đầy đủ. Ba người như vớ được báu vật, luôn mồm cảm tạ, mãi sau mới rời đi.

– —

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, những tia nắng vàng đầu tiên chiếu xuống núi Trường Sinh, những áng mây cũng như nhuộm một màu hồng cam, không gian còn vương sương sớm.

Cấm địa phía sau núi, cây Ngộ Đạo đã được Lăng Tiêu bố trí trận pháp giấu đi hình dáng. Hắn dựng một đài cao ngay cạnh cây Ngộ Đạo.

Vô số đệ tử đã tràn vào nơi đây, ngay cả Đặng Thiên Đức, Vương Phong, Lý Vũ cùng với Mạnh Lôi cũng không bỏ qua cơ hội này.

Cảnh tượng của cấm địa hiện giờ làm cho tất cả mọi người há mồm trợn mắt.

Dù họ đã nghe đồn nơi đây xảy ra một sự kiện như lột xác, vì Thánh tử đã bố trí một Tụ Linh Trận cực lớn ở đây. Nhưng khi bước chân vào, bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình.

Sơn cốc trước mặt, linh thảo sáng chói, trăm hoa đua nở, khe suối róc rách, sương mù lượn quanh, tràn ngập hơi thở của sự sống mạnh mẽ. Mọi người đều cảm giác tinh thần sảng khoái, như bước vào bên trong một danh lam thắng cảnh nào đó.

Đây là vùng đất chết ngày xưa sao?

Tất cả đều cảm thán một hồi, sự sùng bái đối với Lăng Tiêu càng thêm sâu đậm.

Khi bình minh ló rạng, ánh nắng chiếu đến cả thung lung, bóng dáng Lăng Tiêu nổi bật như một vị thần trẻ tuổi, hơi thở uy nghiêm thần bí. Ban đầu, sơn cốc còn ồn ào tiếng nói cười, giờ bắt đầu yên tĩnh lại.

Những người trong sơn cốc, trừ các đệ tử thử sơn (như kiểu gác cổng dưới núi) thì tất cả từ đệ tử đến trưởng lão đều có mặt ở đây.

Giảng bài võ học! Chính thức bắt đầu!

“Truyền thừa của Trường Sinh Môn bắt nguồn từ xa xưa, dòng sông thì chảy dài. Nếu nói về nguồn cội thì phải đến trăm vạn năm về trước, ngày mà Trường Sinh Đại Đế còn tồn tại ở đây. Trường Sinh Đại Đế là một trong các vị thần tiền vào Thần giới sớm nhất ở Đại Lục Chiến Thần. Trường Sinh Môn ta có võ học bác đại tinh thâm, ở vạn năm trước đã đạt được đỉnh phong…”

Lăng Tiêu nói rất rõ ràng, giọng nói mặc dù không lớn nhưng lại truyền đến tai mọi người không sót một chữ.


“Đầu tiên, ta sẽ nói qua một chút về chín cốt lõi của võ học Trường Sinh Môn. Chín cốt lõi đó chính là: quyền pháp Trường Sinh, kiếm pháp Trường Sinh, bộ pháp Trường Sinh, đạo pháp Trường Sinh, ám khí Trường Sinh, luyện khí thuật Trường Sinh, Tiểu Ngũ Hành Quyền, Thôn Tượng Thuật và Tiểu Thiên Lôi Chưởng!”

Lăng Tiêu không nói một cái võ học cao thâm khó hiểu gì cả. Mà hắn lấy chín võ học cơ bản nhất của Trường Sinh Môn ra giảng dạy cho mọi người.

Chín môn võ học này, chỉ cần là đệ tử của Trường Sinh Môn thì đều có thể học. Mỗi người dù ít hay nhiều đều đã từng tu luyện mấy cái. Đây là võ học căn cơ của Trường Sinh Môn, nhưng phẩm cấp cũng không cao, đều chỉ là võ học Hoàng cấp.

Võ học Hoàng cấp, chính là võ học có phẩm cấp thấp nhất. Trên Đại Lục Chiến Thần thì vô vàn, chỉ cần là cường giả có chút tu vi thì đều có thể sáng tạo ra võ học Hoàng cấp.

Nhưng chỉ khi có võ học Huyền cấp thì mới coi như là bí tịch võ học thật sự.

Vừa nghe đến tên những võ học mà Lăng Tiêu nói, rất nhiều đệ tử đã lộ ra vẻ thất vọng trong ánh mắt.

Bọn họ tất nhiên đều muốn nghe được từ trong miệng Lăng Tiêu những võ công tuyệt học, chứ không phải là mấy cái võ học Hoàng cấp cũ nát đó.

Lăng Tiêu giống như thấu hiểu suy nghĩ của mọi người, cười nhạt một cái, nói: “Ai có thể cho ta biết lai lịch của chín võ học căn bản ở Trường Sinh Môn không?”

Mọi người hơi bất ngờ cũng có chút thắc mắc.

Từ khi họ chỉ biết học võ học, chứ chưa ai nói cho biết lai lịch của những võ học này cả, nên tất nhiên ai cũng mù tịt.

Mà ngay cả Nam Cung Hiên cùng với Đại trưởng lão cũng nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

“Một vạn năm trước, Thôn Thiên Chí tôn tổ sư khi là người đứng đầu thiên hạ, quét ngang bát hoang, xưng tôn trong trời đất. Có vô số chiến tích huy hoàng, cái này chắc mọi người đều đã biết! Nhưng các ngươi lại không biết là chín võ học căn bản này đều do Thôn Thiên tổ sư sáng chế!”

Lăng Tiêu khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ tang thương.

“Cái gì?”


“Chính võ học này là do Thôn Thiên tổ sư sáng chế? Không phải chứ? Thôn Thiên tổ sư sao lại sáng chế võ học Hoàng cấp?”

“Thôn thiên tổ sư lưu lại võ học cấp thấp nhất là Thiên cấp. Chín võ học kia rất đơn giản, không thể là do ngài ấy sáng chế.”

“…”

Mọi người bất chợt ồn ào bàn luận, ai cũng không thể tin vào điều này.

Thậm chí có một số đệ tử coi Thôn Thiên Chí tôn là thần tượng đã nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt không vừa lòng. Giống như Lăng Tiêu đang sỉ nhục thần tượng trong lòng bọn họ.

“Các ngươi dám nói chín võ học này đơn giản. Được! Vậy ta hỏi một chút, vị nào đang ngồi dưới đây đã tu luyện ra ý cảnh chỉ bằng chín võ học này?”

Lăng Tiêu vừa dứt lời, mọi người ngây ngẩn cả người.

Mà ngay cả đám người Nam Cung Hiên và Nam Cung Tình suy nghĩ cũng lắc đầu.

Trước khi Lăng Tiêu trọng sinh, Nam Cung Tình được coi là thiên tài đệ nhất Trường Sinh Môn. Nhưng nàng tu luyện kiếm pháp Trường Sinh chỉ đạt đến đại thành mà thôi. Rất khó đạt được cảnh giới viên mãn chứ đừng nói đến việc luyện ra được ý cảnh!

Kiếm Vô Khuyết và mấy người Đặng Á Lâm cũng đều cười khổ. Chín võ học cơ bản mặc dù là điểm bắt đầu của võ học nhưng khi tu vi bọn họ tăng lên thì đều lựa chọn những võ học mạnh mẽ hơn. Làm sao lại lãng phí thời gian vào những võ học này.

Nhưng khi mọi người nghĩ kỹ, thì tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Lăng Tiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.