Vạn Cổ Đại Đế

Chương 77: Vạn đường sét đánh vào đầu!


Đọc truyện Vạn Cổ Đại Đế – Chương 77: Vạn đường sét đánh vào đầu!

“Lăng Tiêu! Cẩn thận.”

Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão đều biến sắc, hoảng sợ hô lên.

Mặc dù họ có lòng tin với Lăng Tiêu nhưng Vân Phách Thiên và m Quý đều là Tông Sư Cảnh tầng thứ năm, vượt xa Lăng Tiêu. Nếu như tấn công thành công thì đại trận Hộ Tông cũng sẽ tan.

“Tử Tiêu Thần Lôi! Bổ xuống cho ta!”

Trong ánh mắt Lăng Tiêu hừng hực căm thù, chỉ về phía Vân Phách Thiên và m Quý.

Ầm!

Con rồng sấm sét dưới chân hắn như cảm nhận được sự tức giận, sát cơ nén sát cơ sau đó há miệng nhả ra. Tất cả các đường sét đều bổ xuống đầu hai kẻ kia.

Đồng thời đầy trời xuất hiện thêm một đợt đường sáng, từng đường sấm sét rơi từ cửu thiên xuống, rủ nhau tạo thành hình ngân hà, sáng lóa mắt, phủ xuống hai kẻ đó.

“Thiên Ma Phách Quyền!”

” m Dương Phá Không Chưởng”

Vân Phách Thiên và m Quý cũng tập trung hết sức, cùng hô to lên, thi triển tuyệt học của bản thân.

Thiên Ma Phách Quyền chính là võ học mạnh nhất của Thiên Ma Điện, Địa cấp hạ phẩm! Vân Phách Thiên thúc giục tu vị Tông Sư Cảnh, ma khí cuồn cuộn, nắm đấm khổng lồ như chui lên từ Địa Ngục Cửu U, ẩn chứa sự bá đạo, đón nhận Tử Tiêu Thần Lôi.

m Dương Phá Không Chưởng cũng là võ học Địa cấp hạ phẩm, trong khi m Quý ra tay lúc ẩn lúc hiện, đạo pháp trôi chảy, trong hư không xuất hiện một ấn m Dương Ma cực lớn, giống như muốn tru diệt tất cả sinh linh, cũng đánh về phía Lăng Tiêu.


Hai cường giả Tông Sư Cảnh cùng nhau ra tay, sức mạnh trời đất tập trung với quy mô lớn, có xu hướng đối kháng với Tử Tiêu Thần Lôi.

Ầm!

Không gian chấn động, vòm trời như lõm xuống, va chạm vừa được tạo ra đã lập tức nổ tung, ánh sáng như mặt trời.

Sấm sét đầy trời, Tử Tiêu Thần Lôi bị võ học của Vân Phách Thiên và m Quý đánh mạnh vỡ tan, mặc dù bị sức mạnh còn sót của Tử Tiêu Thần Lôi đánh bay nhưng lại không hề bị thương.

“Sau một vạn năm, đại trận Trường Sinh Phong Thần đã yếu tới tình trạng này sao?”

Lăng Tiêu thở dài một hơi, nhưng mà trong ánh mắt, sự sắc lạnh vẫn không hề giảm bớt. Lăng Tiêu nói: “Các ngươi có thể ngăn Tử Tiêu Thần Lôi nhưng người khác thì sao?”

Vân Phách Thiên và m Quý nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, 4 mắt trợn lên, nhìn Lăng Tiêu trừng trừng.

“Lăng Tiêu! Ngươi dám?”

“Nếu như ngươi dám ra tay. Hợp Hoan Tông và ngươi không chết không ngừng.”

Lăng Tiêu cười nhạo một tiếng: “Thế chẳng nhẽ hiện giờ là vui vẻ, một nhà hạnh phúc sao? Không chết không ngừng? Haha! Tử Tiêu Thần Lôi! Vạn Lôi Oanh Đính! Vạn đường sét đánh vào đầu đám kia cho ta!”

Theo lời Lăng Tiêu, toàn bộ núi Trường Sinh bắt đầu rung lên, sấm sét đầy trời như lên cơn thịnh nộ, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ.

Uỳnh! Đoàng! Đoàng!

Từng đường sấm sét ấn chứ sức mạnh hủy diệt tàn bạo, như rồng đang gào thét, rút xuống một cách điên cuồng vào đám người Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện.

Ánh sáng lóe lên kéo theo những mảng máu bắn ra, cảnh tượng khiến mọi người vừa lóa mắt vừa mê man.

Nhưng bên trong cảnh tượng này thì là dấu hiệu của nguy cơ chết chóc.

Ầm!

Một đệ tử Hợp Hoan Tông bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh trúng, ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp, lập tức nổ thành một đám máu thịt be bét.

“AAAA!!!”

Những tiếng la hét khác vang lên không dứt, đệ tử của Thiên Ma Điện cũng vị Tử Tiêu Thần Lôi đánh thành tro bụi.

Coi như là các trưởng lão của Long Hổ Cảnh kia, giờ cũng chật vật vô cùng, vẻ mặt nhìn hoảng loạn.

Bọn hắn không giống như cường giả tu vi Tông Sư cảnh, có thể sử dụng sức mạnh trời đất thay cho mình. Bọn hắn chỉ có thể sử dụng chân khí Tiên Thiên của bản thân để ngăn Tử Tiêu Thần Lôi. Nhưng sức mạnh tự nhiên thì làm sao sức lực con người có thể ngăn cản?

Cũng không mất bao lâu sau, bắt đầu có cường giả Long Hổ Cảnh bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh cho tróc cả da, lộ cả thịt. Người đen xì, hét lên mà chết.

Tử Tiêu Thần Lôi đầy trời!


Núi Trường Sinh như hóa thành một quảng trường Địa Ngục Tu La, không ai có thể bỏ trốn Tử Tiêu Thần Lôi.

Mà Vân Phách Thiên, m Quý chỉ có thể dương mắt đỏ ngầu nhìn cảnh này.

Nhìn đệ tử bọn hắn dùng tâm huyết để đào tạo, thấy cả đám đều chết dưới Tử Tiêu Thần Lôi. Tim của bọn hắn đau nhói.

Nếu để cho Lăng Tiêu tiếp tục giết như vậy, chẳng phải là bọn hắn chỉ còn một mình?

“Lăng Tiêu! Ngươi nộp mạng đi.”

Vân Phách Thiên gào lên như điên rồi, chân khí dâng lên, một màu đen bao phủ cả người hắn, ánh mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.

“Tất cả các ngươi đều lên đi. Giết chết tên này, nếu không người chết chính là chính chúng ta.”

Lâm Sơn rống lớn một tiếng, thi triển ra Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm, bảy đường sáng lạnh phù xuống Lăng Tiêu.

Ngay sau đó, m Quý, Lô Quan Kiệt, cùng với ba trưởng lão Tông Sư Cảnh khác cũng vọt lên.

Bảy Tông Sư Cảnh!

Tất cả đều như đang liều mạng, đánh về phía Lăng Tiêu.

“Ha ha ha… Cùng lên thì làm được cái gì? Ở trong mắt ta, tất cả các người giờ như cá trên thớt!”

Lăng Tiêu cười ha hả, hào khí ngất trời, cả người tản mát ra hơi thở cuồng bạo vô cùng. Hai mắt nhìn về phía sau lưng Nam Cung Tình.

“Trường Sinh Kiếm! Lại đây! Tử Tiêu Lôi Động! Bùng nổ cho ta!”

Theo tiếng hô của Lăng Tiêu, sấm sét lại bắt đầu thay đổi.

Một đường kiếm quang sáng đến tận cùng, giống như từ trên trời ca hiện xuống, phá vỡ không gian, ngân hà mà phóng đến. Đường kiếm quang sáng chói đó chỉ trong nháy mắt lập tức biến thành hàng vạn đường kiếm khí.


Trên khoảng không gian, kiếm khí Trường Sinh, Tử Tiêu Thần Lôi đang tách nhau ra, thì giờ giống như hai thứ hoàn toàn không giống nhau lại đột nhiên hợp lại, phủ xuống bảy Tông Sư Cảnh!

“Làm sao lại như vậy? Đại trận Hộ Tông Trường Sinh Môn sao có thể khủng bố như vậy?”

“Đây rốt cuộc là kiếm trận gì? Sao lại có kiếm ý tối cao?”

Vân Phách Thiên và m Quý đều tái mặt, tròng mắt trợn to không tin những gì đang thấy. Bản thân bắt đầu run lên.

Tử Tiêu Thần Lôi thì cũng thôi đi, mặc dù khiến bọn hắn có chút chật vật, nhưng giờ thêm kiếm khí Trường Sinh bao phủ toàn bộ không gian thì khiến bọn hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Lăng Tiêu hiện tại đang khống chế kiếm khí Trường Sinh, đắm chìm trong Tử Tiêu Thần Lôi, trời uy huy hoàng. Giống như một Đế Vương khống chế đạo trời, vĩnh viễn lưu tại trong lòng mỗi một người.

Tất cả đệ tử của Trường Sinh Môn, giờ phút này đều tràn đầy vẻ sùng bái cuồng nhiệt.

Dưới trời mưa sấm chớp liên miên, hình ảnh mày đã khắc sâu vào lòng bọn hắn, qua vô số năm cũng không thể quên.

“Đại trận Trường Sinh Phong Thần! Đây mới chính là đại trận Trường Sinh Phong Thần.”

Nam Cung Hiên run rẩy cả người, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng trên khoảng trời kia, ông tự lẩm bẩm.

Vèo vèo vèo!

Rầm rầm rầm!

Kiếm khí Trường Sinh cùng Tử Tiêu Thần Lôi bổ xuống cùng lúc, hay sức mạnh công kích trực tiếp lên bảy Tông Sư Cảnh. Ánh sáng tỏa ra che đi toàn bộ không gian!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.