Đọc truyện Vạn Cổ Đại Đế – Chương 2: Bí Thuật Thôn Thiên
Vạn Cổ Đại Đế
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên.
Chương 2:Bí thuật Thôn Thiên.
“Thiếu gia, người tỉnh rồi? Ta biết thiếu gia phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì?”
Tuyết Vy ngạc nhiên nói to, ánh mắt đầy vui vẻ và sung sướng.
“Tuyết Vy, không phải sợ, ai dám động đến ngươi, ta sẽ giết kẻ ấy.”
Ánh mắt Lăng Tiêu hiền hòa đi một chút. Cả Trường Sinh Môn đều là kẻ địch của cơ thể này, đời trước hắn nhận bao nhiêu sỉ nhục và ức hiếp, nhưng chỉ có người trước mặt vẫn không rời một bước.
“Vâng.”
Đôi mắt to của Tuyết Vy cực kỳ trong suốt, nàng lau lau nước mắt, cũng nín khóc mỉm cười.
Nghe được lời nói đầy khí phách của Lăng Tiêu, ánh mắt của thanh niên mặc lam bào như đông cứng lại.
Sau đó gã tự chửi thầm một câu, sao mình lại có thể bị một tên rác rưởi bỏ đi dọa được cơ chứ? Cho dù hắn không chết thì sao? Đắc tội với Lăng Khôn thiếu gia, sớm hay muộn đều phải chết.
“Lăng Tiêu, không ngờ mạng ngươi dai như vậy. Bị Lăng Khôn thiếu gia đánh bầm dập mà vẫn chưa chết! Nhưng mà rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi. Còn dám mơ tưởng đến Liễu sư tỷ, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Thanh niên lam bào giọng nói nửa nam nửa nữ cười cợt.
Lăng Tiêu chỉ là tu vi ở Khai Mạch cảnh tầng một, mà gã thì đã đả thông 24 kinh mạch, đạt đến Khai Mạch cảnh tầng sáu. Ngày bình thường Lăng Tiêu rất khúm núm, hôm nay lại khí phách không ngờ khiến gã thấy khó chịu vô cùng.
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay ta không muốn giết người, bỏ Tuyết Vy ra, tự mình vả miệng hai mươi cái, ta để lại cho ngươi một mạng!”
“Ha ha ha ha… Lăng Tiêu! Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc à? Còn nói vả miệng hai mươi cái, để lại cho ta một mạng? Tu vi của ngươi chỉ là Khai Mạch cảnh tầng một thôi đấy! Dám buông lời nói ngông cuồng sao? Ta cứ không thả Tuyết Vy đấy, ngươi làm gì được ta? Không những ta không thả nàng ấy, ta còn muốn sờ nàng mấy cái, rồi đưa nàng về dạy dỗ cơ!”
Thanh niên lam bào cười to nói lời bậy bạ, ánh mắt hiện vẻ dâm tà, đưa tay định chộp lấy bộ ngực đẫy đà của Tuyết Vy.
“Ngươi chán sống rồi!”
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên tia sáng lạnh, cả người di chuyển trong nháy mắt.
Hành động của thiếu niên lam bào hoàn toàn chọc giận Lăng Tiêu, cũng khiến ý định giết người của hắn nảy sinh mạnh mẽ.
OÀ..ÀNH!
Chỉ thấy Lăng Tiêu bước một chân đi, cơ thể nhanh như báo săn mồi tiến về thiếu niên kia, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người chết, tay đấm ra một quyền.
Một quyền vô cùng đơn giản lại khiến sắc mặt thiếu niên kia thay đổi nhanh chóng.
Từ trong một quyền đó, hắn cảm thấy một khối quyền ý* không thể nào địch nổi, khiến hắn cảm giác như bản thân đang bị đặt ở tận cùng của biển rộng, xung quanh là lớp sóng vô tận!
[quyền ý*: ở nhiều bộ truyện cùng thể loại sẽ xuất hiện từ: kiếm ý/đao ý/quyền ý.. Tùy từng bộ mà có cách hiểu khác nhau. Như mình hiểu ở đây là tâm cảnh khi tu luyện đến một trình độ nhất định thì sẽ lĩnh ngộ được ý nghĩa của mỗi một chiêu thức/đấu pháp…Giúp cho lực sát thương/mức độ tăng lên nhiều. Ví dụ: cùng 1 chiêu ra quyền, nhưng người lĩnh ngộ quyền ý sẽ có lực sát thương mạnh hơn nhiều so với người chỉ đánh bình thường].
Trong lúc vội vã, thanh niên lam bào cũng đánh ra một quyền.
Răng rắc!
Hai quyền va chạm! Một tay của thanh niên áo lam đột nhiên chấn động, phát ra tiếng giòn vang – trực tiếp gãy xương!
“Cái gì?”
Thanh niên lam bào hoảng sợ, Lăng Tiêu chẳng qua là Khai Mạch cảnh tầng một, sao lại có thể bộc phát sức mạnh như thế này?
Sau khi Lăng Tiêu đánh ra một quyền ấy thì cũng không lùi lại mà còn tóm lấy một cánh tay của thanh niên lam bào, đột ngột kéo một cái.
RẮC!
Màu máu xuất hiện bên trong áo, Lăng Tiêu cứ thế mà vặn gãy cánh tay của thanh niên đó.
“Aaaaa!!! Tay của ta…!”
Thanh niên mặc lam bào rú lên như lợn bị cắt tiết, ôm lấy cánh tay đang chảy máu của bản thân, ánh mắt hoảng sợ nhìn về Lăng Tiêu.
Tu vi của gã cao hơn Lăng Tiêu những năm tầng, nhưng chưa hề đánh với Lăng Tiêu một hiệp nào mà tay đã bị vặn nát. Tên rác rưởi này lợi hại như vậy từ bao giờ?
Thanh niên lam bào hối hận trong lòng, hối hận tại sao mình lại gây sự với tên sát tinh này cơ chứ.
Cảnh tượng thê thảm của tên kia khiến cho Tuyết Vy hoảng sợ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi, vội vàng trốn sau Lăng Tiêu.
“Đừng….không…”
Thấy Lăng Tiêu tiếp tục đi về phía mình, trong đôi mắt của thanh niên kia tràn ngập vẻ van xin, quỳ bịch xuống trước mặt Lăng Tiêu.
“Về nói lại cho đôi nam nữ chó má Lăng Khôn và Liễu Y Y, ta sẽ tự mình đến tính sổ với bọn họ.”
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh như băng khiến cả người thanh niên kia cứng đơ trong chốc lát.
Sau đó ấp úng nói:
“Dạ dạ dạ… Ta nhất định sẽ nói.”
Như được lệnh hưởng khoan hồng, thanh niên kia dập đầu với Lăng Tiêu mấy cái, ôm cánh tay đã đứt đoạn của mình chạy như bay.
“Thiếu gia, sao người lại trở nên lợi hại như vậy?”
Trong đôi mắt sợ hãi của Tuyết Vy lóe lên vẻ vui mừng, thậm chí có cả sùng bái.
Tuyết Vy cảm giác được, thiếu gia nhà mình không giống như lúc trước, tính tình cùng khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà thiếu gia như vậy lại khiến cho nàng cảm giác thật ấm áp.
Lăng Tiêu mỉm cười, cưng chiều xoa đầu nhỏ của Tuyết Vy nói: “Tuyết Vy, chúng ta còn bao nhiêu linh thạch?”
Tuyết Vy nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiếu gia, thiên tài địa bảo của chúng ta đều bị người mang đi cho hết rồi. Nhưng linh thạch thì không thiếu, đại khái là còn khoảng hơn vạn khối linh thạch trung phẩm ạ.”
“Còn nhiều như vậy?”
Lăng Tiêu có chút giật mình, hắn chỉ thuận miệng hỏi nhưng thật không ngờ Lăng Tiêu kia có tiền như thế, còn có rất nhiều linh thạch.
“Thiếu gia, linh thạch trước kia của người còn nhiều hơn. Người đường đường là con trai của Trấn Yêu Vương, mỗi tháng đều có nguồn tài nguyên nhà người từ Vương đô gửi tới. Chẳng qua mấy tháng này hình như càng ngày càng ít, giống như tháng này chưa thấy gửi cái gì cả.”
Tuyết Vy có chút kiêu ngạo, nhưng càng về sau giọng càng nhỏ.
Nàng nhìn lén Lăng Tiêu, thấy biểu cảm của thiếu gia vẫn dửng dưng như thường, không thấy nổi giận, nàng thở dài trong lòng.
“Tài nguyên ngày càng ít? Xem ra đều bị mấy lão già trong gia tộc cắt xén rồi nha.” Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng.
“Tuyết Vy, lấy linh thạch ra đi. Sau đó người ở bên ngoài hộ pháp cho ta. Đừng cho bất kỳ ai vào.”
Lăng Tiêu chậm rãi nói.
“Vâng, thiếu gia!” Tuyết Vy hưng phấn trả lời.
Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, tính cách cực kỳ trong sáng thật thà. Vừa mới hoảng sợ nhưng quay đầu đã quên sạch, giờ thì bắt đầu vui vẻ làm theo lời yêu cầu của thiếu gia, đưa linh thạch vào trong phòng.
Hơn một vạn khối linh thạch trung phẩm, chồng chất để thành một tòa núi nhỏ. Lăng Tiêu đi vào trong phòng, ngồi xếp bằng trên đống linh thạch.
“Muốn đi tìm Chân Long Chí Tôn, muốn tìm được Cẩm Sắt thì nhất định phải nhanh chóng tăng tu vi lên. Một vạn năm trước, trong một trăm năm ta có thể đột phá lên Chí Tôn cảnh. Ở kiếp này, ta nhất định phải rút ngắn thời gian lại!”
Trong mắt Lăng Tiêu tràn ngập tự tin.
“Bí thuật Thôn Thiên, nuốt cho ta!”
Trong đầu Lăng Tiêu xuất hiện đầy một trời kinh văn thần bí, khi hắn chậm rãi thúc giục, linh khí bàng bạc trong đống linh thạch dùng tốc độ mắt thường thấy được vọt tới người hắn, bao trọn tứ chi.
OÀNH!!
Toàn thân Lăng Tiêu như một hang động đen tối to lớn, linh khí vô cùng vô tận kéo vào đó khiến quanh thân hắn tỏa ra hào quang óng ánh.
Bí thuật Thôn Thiên chính là công pháp mà một vạn năm trước Lăng Tiêu lấy được trong di tích thượng cổ. Nếu tu luyện tới cực hạn thì còn có thể thôn thiên phệ địa*, khủng bố vô cùng.
(thôn: nuốt/ phệ: cắn. Để nguyên nghe hay hơn dịch ra. Chẳng nhẽ lại nuốt trời cắn đất!! -_-)
Danh tiếng Thôn Thiên Chí Tôn của Lăng Tiêu cũng vì có được bí thuật Thôn Thiên.
Nhưng ở kiếp trước, thời điểm Lăng Tiêu có được bí thuật Thôn Thiên là khi hắn đã đột phá đến Vương Hầu cảnh. Mà hôm nay, thậm chí Lăng Tiêu còn tin tưởng chỉ cần năm mươi năm, hắn sẽ trở lại Chí Tôn cảnh.