Đọc truyện Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 925: Ôn tồn gặp cố nhân (2)
Mạc Vạn Phong bi thương kiên định nói:
– Bẩm tổ lão, lúc trước nếu không có Đấu Thần đại ca cứu ta một mạng, Vạn Phong sớm chết trong đại chiến rồi. Tiểu Xuyên vẫn do ta trông coi, tử không giáo phụ có tội, trách nhiệm này là do ta bất lực.
Mười ngón tay của Mạc Tiểu Xuyên cắm vào trong đất, thân thể gầy yếu run rẩy, khóc ròng nói:
– Vạn Phong thúc thúc, là ta vô dụng, không liên quan tới ngươi. Mấy vị thái thượng trưởng lão cùng tổ lão đại nhân, muốn phạt thì phạt ta, không quan hệ tới Vạn Phong thúc thúc.
Một thái thượng trưởng lão ở góc trái đột nhiên lạnh lùng nói:
– Hừ, nếu không phải có Vạn Phong năm lần bảy lượt che chở ngươi, ngươi vì xúc phạm tộc quy đã sớm bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, thật sự là cho phụ thân ngươi mất mặt
Mỉa mai ác độc chẳng khác gì đao mang cắt vào tâm của một hài tử tám tuổi, Mạc Tiểu Xuyên thống khổ cắn hàm răng, không rên rỉ chút nào.
Tổ lão thở dài một hơi, nói:
– Đây là một lần cuối cùng. Lần này về sau, nếu phạm quy thì xử trí theo luật, không cần lại kinh động chúng ta.
– Cẩn tuân pháp chỉ!
Mọi người đều đứng lên cúi đầu, hư ảnh tổ lão nhắm mắt lại, dần dần biến mất trên vương tọa.
Mạc Vạn Phong cường nâng thân thể trọng thương lên, tiến lên nâng Mạc Tiểu Xuyên dậy. Sau lưng Mạc Vạn Phong có hai hài đồng khác sợ hãi nhìn qua vết máu trên người Mạc Tiểu Xuyên, rất nhanh nói:
– Tiểu Xuyên ca ca, về sau ta nhất định phải trở thành đại thuật luyện sư, về sau ngươi bị thương, ta sẽ trị liệu giúp ngươi.
Mạc Tiểu Xuyên cúi đầu, vết thương trên ngươi tuy nặng, lại không bằng đao xoắn trong tim.
– Hoa Nguyên, chúng ta đi.
Mạc Vạn Phong ôm lấy Mạc Tiểu Xuyên, đi ra khỏi hình đường.
Sau lưng có tiếng nghị luận lớn, người Mạc gia rời khỏi. Nếu không phải thân phận Mạc Tiểu Xuyên đặc thù, cũng sẽ không có tập hợp mọi người như thế.
Ánh mắt Mạc Kha Bắc âm lãnh, nhìn qua bóng lưng Mạc Vạn Phong rời khỏi, thật lâu không nói.
Đợi đến lúc mọi người tan hết, chỉ còn lại có một gã thái thượng trưởng lão, chính là người lên tiếng lúc trước, cũng là phụ thân Mạc Kha Bắc, Mạc Bình Tây. Hắn nhìn con mình trầm tư bất định, nghi kị nói:
– Ngươi còn đang suy nghĩ gì?
Mạc Kha Bắc nói:
– Phụ thân, tổ lão quá mức cung chiều Mạc Tiểu Xuyên rồi. Đã ba lần buông tha hắn, loại chuyện này thật khó làm người ta tin phục.
Mạc Bình Tây nói:
– Đây là tổ lão quyết định, ai dám không phục? Ngươi thân là tộc trưởng, nên làm việc theo luật. Chỉ cần không phải ngươi tự ý động quyền mưu, sẽ không có ngươi nói ngươi không phải.
Mạc Kha Bắc thở dài:
– Lời nói mặc dù như thế, nhưng bỏ qua nhiều cơ hội. Mạc Vạn Phong thiếu chút nữa tự phế tu vị, dưới nguy cơ này tổ lão vẫn viện thủ cứu. Tu vị tổ lão cao tới mức nào?
Trên mặt Mạc Tây Bình hiện ra thần thái kiêng kị, đi qua đi lại trong đại điện trống trải, rốt cục nói ra:
– Tu vị tổ lão thông thiên, ngươi cũng không nên đi suy đoán. Mặc dù Mạc Vạn Phong tu vị vẫn còn, đối với ngươi cũng không có bất kỳ uy hiếp nào. Mạc Tiểu Xuyên tư chất bình thường, chỉ nhờ vào cái dũng của phụ thân hắn năm xưa, một mạch của bọn họ mấy trăm năm qua không thể xoay sở, ngươi có thể an ổn làm tốt tộc trưởng của ngươi. Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, quyền mưu phú quý chỉ là mây khói thoáng qua, chỉ có võ đạo mới là truy cầu cực hạn của chúng ta.
– Vâng, hài nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo!
Mạc Kha Bắc khiêm tốn cúi đầu, hai người cũng biến mất khỏi đại điện.
Vào đêm, trong tiểu viện Mạc gia.
Hai đầu gối Mạc Tiểu Xuyên quỳ trên thiết lăng, trên thiết lăng có mấy trăm móc cây cắm vào đầu gối đầy máu của hắn.
Sắc mặt Mạc Vạn Phong lạnh lùng nhìn qua trăng sáng, trong con ngươi đìu hiu nói không nên lời
Mạc Hoa Nguyên nhìn qua hai chân Mạc Tiểu Xuyên, tâm của hắn run rẩy, cầm lấy chân Mạc Vạn Phong, cầu khẩn nói:
– Phụ thân đại nhân, Tiểu Xuyên ca ca thân thể trọng thương, ngươi cũng đừng có trừng phạt hắn.
Mạc Vạn Phong một cước đá văng con của mình ra, quát:
– Chạy trở về chỗ của ngươi quỳ đi.
Mạc Hoa Nguyên khóc cầu khẩn, không dám tiến lên.
Dưới ánh trăng, gương mặt Mạc Tiểu Xuyên bắt đầu vặn vẹo, hắn vẫn cố gắng kiên cường, cố nặn ra nụ cười, nói:
– Hoa Nguyên, nơi này không có chuyện gì. Quỳ thiết lăng ta không phải quỳ lần đầu, quỳ rất thoải mái đấy, cũng là một loại tu luyện.
Mạc Vạn Phong nghe xong lắc đầu, ngẩng đầu nhìn qua đêm tối vô tận, thì thào lẩm bẩm:
– Hôm nay đúng thời điểm cốc vũ, nếu như không có tính toán sai. Người nọ có lẽ sẽ đến, vì sao không thấy thân ảnh?
Mạc Tiểu Xuyên thống khổ đã nhíu mày chặc vào nhau, khó hiểu nói:
– Vạn Phong thúc thúc, ngươi nói cái gì?
Mạc Vạn Phong nói:
– Năm đó thời điểm phụ thân ngươi vẫn còn, từng ước định với một người vào thời điểm cốc vũ năm nay, dưới trăng sáng gặp nhau ở thành Hắc Thiết, hiện tại đã tới giờ, nhưng vì sao không thấy bóng dáng?
Mạc Tiểu Xuyên giơ tay lên, chỉ vào cây quế lớn ở phía tây, nói:
– Có phải người nọ hay không?
Mạc Vạn Phong chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua bóng dáng chớp động ở trên cây quế, một đạo thân ảnh màu trắng đứng dưới ánh trăng, hắn cười to.
– Nhất lũ anh hồn hà xử tại, hòa thanh bất kiến cố nhân lai. Hiểu phong phất liễu xuy tàn nguyệt, na niên lam tuyết nhập mộng hoài. (do không tìm ra bài này nên chỉ giữ nguyên nó thôi)
Thân ảnh áo trắng như nước này bước lên ánh trăng, lăng không bước ra. Hắn như hòa làm một thể với hoàn cảnh chung quanh, giống như tiên nhân từ ánh trăng giáng lâm trần thế.
Trên mặt của hắn mang theo vẻ cô đơn, thở dài nói:
– Ta hôm nay vừa biết Mạc Đấu Thần đã chết, lần này tới thành Hắc Thiết, không thể ngờ lại tới không.
Mạc Vạn Phong cả kinh, người này đã tới không biết bao lâu, bản thân mình vậy mà không phát giác ra chút nào cả! Tu vị của hắn quả thật là thâm bất khả trắc.
Hắn sợ hãi bước lên, nói:
– Người tới có phải là Cổ Phi Dương?
Thân ảnh áo trắng kia nhíu mày một cái, nói:
– Phải hay không phải chẳng trọng yếu, trọng yếu là Mạc Đấu Thần đã chết, chuyến này đi thành Hắc Thiết hắn lỡ hẹn rồi.
Tùy sau, Bạch y nhân giữ trên cao ngón giữa, làm một khinh bỉ hành động.
Điều này lập tức để lộ phong thái cao thủ, Mạc Vạn Phong cũng cả kinh, trên mặt đầy hắc tuyến, mỉa mai nói:
– Gia huynh đã thân vẫn, làm sao cón thể lỡ hẹn với ngươi?
Người áo trắng nói:
– Là nam nhân hứa hẹn, cho dù chết cũng phó ước. Xem ra Mạc gia các ngươi không có người thành tín, ta không phụng bồi, như vậy cáo từ.
Trên mặt của hắn mang theo vẻ không hài lòng, muốn giẫm lấy ánh trăng rời đi.
Mạc Vạn Phong khẩn trương, hắn đang ở đây chờ người này là có chuyện cần nhờ, bây giờ còn không nói ra mà đối phương đã đi rồi, hắn làm sao cho phải.
– Chậm đã!
Một giọng nói non nớt vang lên, Mạc Tiểu Xuyên run rẩy đứng lên khỏi thiết lăng, hai đùi của hắn run rẩy rất nhiều, nhưng lại không có kêu đau một tiếng nào cả, hắn chỉ nhìn qua người áo trắng trên cao, nói:
– Phụ thân ta ước định với ngươi, ta đến phó ước! Phụ thân ta không có lỡ hẹn, Mạc gia ta đều là người thành tín.